Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 124: Trả thù


Đọc truyện Sát Thủ Của Mùi Hương – Chương 124: Trả thù

Sau khi nhớ lại mọi chuyện của 27 năm về trước, ông chủ Diệp chợt đi đến gần anh, đưa hai bàn tay nhăn nhúm nắm lấy hai khuỷu tay anh mà ghì chặt, nét mặt rạng rỡ vui mừng khôn xiết.

“Con trai của ta, con vẫn còn sống, con thật sự vẫn còn sống”

Hai mắt Tước Thần ngỡ ngàng trố ra nhìn ông, bản thân anh vốn không thể tin được câu chuyện này, cánh môi anh hơi nhướn lên, vừa bất ngờ lại vừa tức giận, bất ngờ vì chính ông lại là ba ruột của mình, tức giận vì chính ông cũng là kẻ mà mình luôn muốn tìm kiếm để giết chết.

A Lạc đứng một bên, an nhàn trông chờ màn kịch trước mắt sẽ bắt đầu theo ý muốn của hắn, và những gì hắn cần làm là cố tình gieo rắc những lời xúi giục.

“Ngươi còn chờ gì nữa, kẻ thù đang ở trước mặt ngươi đấy, nếu ngươi không giết ông ta, làm sao ba nuôi của ngươi có thể nhắm mắt yên nghỉ nơi chín suối được, chỉ vì lão già đó mà ngươi đã phải chịu những cảnh cực hình trên hòn đảo hoang kia, không phải sao?”

“Im ngay!” Tước Thần bị hắn làm cho kích động, anh gào lên, lập tức phản ứng giãy người lùi ra sau một bước, thò tay vào túi quần phía sau rồi rút một khẩu súng ra chỉa thẳng vào mặt ông chủ Diệp.

Sự bối rối đang ngập tràn lấy anh, anh không biết làm gì trước tình huống này, điều đó khiến ông giật mình, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng giật mình.

Chẳng có ai biết tại sao anh lại có phản ứng tức giận như thế? Chẳng có ai biết loại cực hình xảy ra với anh ở trên hòn đảo hoang kia là như thế nào?

Ông chủ Diệp bèn thu hồi sự đau khổ đó trên khuôn mặt, ông biết bản thân mình rồi sẽ có ngày này, đôi mắt ông rũ xuống, tựa như buổi chiều tà sắp rời đi để cho màn đêm di cư đến trú ngụ, lạnh lẽo vô cùng.

Ông nhìn anh, gương mặt sợ hãi của anh rõ ràng đến mức khiến ông hồi tưởng lại chính bản thân mình khi còn trẻ, cứ như chính mình đang chỉa súng vào mình vậy.

“Ra vậy, con muốn giết ta sao? Thế thì hãy làm nếu như con muốn”

Giọng ông trầm đi, hờ hững chấp nhận số phận. Tước Thần nheo mày, anh không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

“Tại sao ông lại nói vậy? Ông không sợ chết sao? Hay ông nghĩ tôi sẽ không dám bắn chính ba ruột của mình?”

Lời nói phát ra từ miệng anh hỏi rất nhanh, nghe cũng nhận biết nó thấm thoát chứa đầy sự tức giận trong đó.

27 năm nay anh chẳng hề trông mong sẽ gặp lại gia đình, dù biết bản thân chỉ được một người đàn ông nhận nuôi, mọi thứ đối với anh cứ như sự cô lập, anh không có ba mẹ thật sự, không có sự thương yêu, không được đi học ở một nơi đàng hoàng, sống trong điều kiện ở một hòn đảo hoang nghèo nàn túng thiếu.

Anh nhìn gương mặt của ông chủ Diệp, chậm rãi quan sát các đường nếp nhăn nheo trên khóe mắt và vầng trán của ông.

Thời gian thấm thoát đã làm ông già đi, anh cũng đã trở thành một người đàn ông chín chắn.

Ông chủ Diệp cảm thấy số phận thật nực cười, gặp được con trai mình bấy lâu, vậy mà không hề nhận ra dù chỉ một chút.

Ông cong bờ môi thô ráp nhợt nhạt của mình lên, nhắm mắt cười đau khổ.

“Ta rất biết ơn người đàn ông đó vì đã niệm tình tha và nuôi lớn con đến nhường này, chuyện vợ và con ông ấy, ta đã rất ân hận mặc dù ta không hề nhúng tay vào, nhưng ta đã trơ mắt đứng nhìn những kẻ xấu xa đó hành hạ cô ấy, ta không đáng sống”

Rồi ông mở mắt ra, nhìn kĩ các đường nét thanh tú trên khuôn mặt của anh mà cười khẽ, so sánh xem có bao nhiêu phần đôi nét giống ai đó.

“Đây có lẽ là báo ứng của ta, dù đã nhiều năm như vậy, ta vẫn nhớ gương mặt xinh đẹp của mẹ con, ta nghĩ mình cũng đã tới lúc phải đi gặp bà ấy, ta không còn gì để luyến tiếc nữa”

Tước Thần bật cười nhạt, khuôn mặt thản nhiên trước cái chết của ông khiến anh hơi khó chịu, ngón tay anh sờ chặt đến cò súng, Tiểu Nhất đứng phía sau ông chủ Diệp sợ anh làm bậy, nên nhanh miệng lớn tiếng can ngăn.

“Hàn Tước Thần, anh không thể giết chính ba của mình được, có thể A Lạc hắn đang lừa anh đấy, hắn đang cố tình xúi giục để khiến anh bắn chết ông chủ, anh hãy thức tỉnh lại đi”

Tiểu Nhất vừa dứt lời, đột nhiên tên A Lạc lại há miệng cười ha hả một bên, sau đó hắn nheo mắt lại, ác ý nói

“Tin hay không là tùy các ngươi, giờ thì tận mắt chứng kiến lão già bị đứa con trai mất tích 27 năm qua của lão tự tay giết mình, chẳng phải là một màn kịch thú vị sao?”

Tinh Nhiên chợt bước chân tới từ đằng sau ông chủ Diệp, lòng cô thổn thức, trái tim cô nhói đau như cắt, cô nhìn anh, khóe mắt cay cay pha lẫn chút căm giận, thốt hỏi:

“Vậy đó là anh sao? Anh đã theo tôi suốt thời gian qua, anh cũng đã cứu tôi, tại sao vậy?”

Anh tỏa vẻ như không thấy cô, chính xác hơn là lờ cô đi, vì anh không muốn đối mặt với cô trong tình cảnh này.

Nhưng tại sao? Tại sao mọi thứ lại trái ngang như vậy? Tại sao người mà mình luôn tìm kiếm bấy lâu nay để trả thù lại chính là ba ruột của mình chứ?

Ông chủ Diệp biết anh đang bối rối, lại sốc đến mức không muốn tin vào sự thật. Nhưng ông thật sự muốn được chết, ông không tiếc nuối, không còn gì tiếc nuối nữa.


“Giết ta đi, hãy giết ta bằng chính sự nổ lực mà con đã cố gắng bấy lâu nay, ta không phải là một người cha tốt, ta đã làm rất nhiều chuyện xấu và con cũng đang dần giống như ta, con rất giống ta”

Những lời nói đó càng khiến Tước Thần giật mắt kinh động.

Giống sao? Anh không muốn giống ông, không muốn gây ra tội lỗi và làm người khác trở nên đau thương hơn nữa.

Nhưng điều ông nói thật sự rất đúng, anh cũng vậy, chỉ vì trái ngang mà cuộc đời đưa đẩy và bắt anh học cách giết người.

Hàn Kiến Phục đã từng nói với anh, bàn tay nhuốm máu thì mãi mãi cũng không bao giờ rửa sạch, rốt cuộc anh sống đến ngày hôm nay là vì điều gì? Để trả thù sao? Tất cả chỉ là công cụ để trả thù cho người ba đã có công ơn nuôi dưỡng mình sao?

A Lạc bật cười, tiếp tục buông lời xúi giục.

“Mau giết ông ta đi, Hàn Tước Thần, mau kết liễu ông ta bằng chính khẩu súng đó của ngươi đi”

Bàn tay cầm súng của anh bắt đầu run lên, anh nghiếng chặt răng, nhớ lại những năm tháng về trước.

Hình ảnh của một cậu nhóc 15 tuổi bị dồn vào góc tường tối tăm, bị người đàn ông đó dùng roi quất vào người liên tục, tay chân và khắp cơ thể cậu đều bị thương rỉ máu, cậu chỉ ngồi một góc ôm hai đầu gối với nét mặt sầu cảm, mặc tai nghe những lời mắng nhiếc chua chát từ miệng người đàn ông đó.

“Không phục sao? Không can tâm sao? Tại sao mày lại có khuôn mặt như thế hả?”

Hàn Kiến Phục đưa tay tới giật lấy cổ áo cậu lên, hai mắt màu vàng cam óng ả của cậu rã xuống như hoàng hôn chiều tà, một đôi mắt vô hồn, không có phản ứng gì khác.

Ông ta nghiếng răng, chỉ cần biết thằng nhóc trước mặt là con của kẻ thù, ông ta liền nổi cơn thịnh nộ.

“Khuôn mặt của mày, dòng máu đang chảy trong người mày, thật là cặn bã, mày là đồ cặn bã”

Ông ta co nắm đấm đánh vào mặt cậu, mãi như vậy, dù là đang cùng ăn một bữa cơm êm đềm, đột nhiên ông ta nổi trận lôi đình, hất bỏ thức ăn ra đất, tiếp tục đưa tay bóp lấy cổ cậu trong căm phẫn.

“Khốn kiếp, tao ghét mày, tao ghét khuôn mặt mày, chết đi”

Những phần kí ức ảm đạm lưu loát di chuyển như một cuốn phim cứ liên tục phát chạy trong tâm trí Tước Thần, anh hơi nheo mắt khó chịu, giơ bàn tay còn lại đập vào trán mình, kìm nén sự bức bối đó.

(Ra vậy, giờ thì mình đã hiểu lí do tại sao bản thân lại phải chịu những cảnh cực hình đó)

Trả thù! Trả thù! Trả thù!

Câu nói này cứ mãi ấn sâu vào tâm trí anh, nó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, anh chỉ biết sau tất cả những buổi luyện tập, học hành, rèn luyện khắc nghiệt bấy lâu từ người đàn ông đó, là phải trả thù, nhất định phải làm theo di nguyện của ông ta, mạng sống của anh đặt vào nghĩa vụ đó như là một sứ mệnh, và sự tồn tại của anh cũng chỉ là thứ công cụ để vác bỏ thù hận của Hàn Kiến Phục.

Hàn Tước Thần này, chẳng lẽ sống suốt 27 năm qua chỉ là cỗ máy rẻ mạt như thế sao?

Nghĩ đến câu nói này, anh liền phì cợt cười nhạo chính bản thân mình.

Rồi anh nhìn ông chủ Diệp, tay nắm chặt lấy khẩu súng, áp sát vào trán ông.

“Tất cả là tại ông, ông không đáng sống”

Anh khàn giọng nói, không thiếu phần lạnh lùng, ông chủ Diệp ngỡ ngàng nhìn anh một lúc rồi nhắm mắt đi, nhỏ giọng trầm luân, không lời oán trách.

“Ta hiểu rồi”

A Lạc đứng một bên, hắn lại đang nhếch mép cười khe khẽ chờ màn cảnh đẫm máu sắp bắt đầu.

Nhưng, đột nhiên anh di chuyển khẩu súng về phía A Lạc, bóp cò bắn ba phát vào người hắn, tiếng súng vang lên ba lần, hai mắt hắn căng ra như muốn nứt, ai cũng nhìn sang hoảng hồn hoảng vía.

Máu từ người A Lạc phun ra đặc quánh trên mặt đường, Tước Thần xử lí rất nhạy, bèn hạ khẩu súng xuống, cong môi cười nhạt, nhả cợt lẫn mỉa mai.

“Xin lỗi, ta đã bỏ ý định trả thù đó từ lâu rồi, nãy giờ ta chỉ làm cho ngươi phấn khích một chút trước khi chết mà thôi, thế nào? Ăn ba viên đạn của ta cảm thấy ngon miệng chứ?”

A Lạc hơi biểu hiện nét đau đớn trên khuôn mặt, hắn không ngờ Tước Thần lại không bắn ông chủ Diệp, mà lại là bắn hắn.


Người hắn hơi gập đi, tay bịt lấy vết thương trên bụng, A Trạch đứng bên cạnh hắn cũng thất thần kinh hoảng không ngờ những gì đã xảy ra, nên nhanh tay vịn lấy vai đại ca mình lo lắng hỏi:

“Anh Lạc, không sao chứ?”

Những tên đồng bọn phía sau theo phản ứng đột nhiên giơ súng lên chỉa vào Tước Thần, chỉ cần chờ mỗi hiệu lệnh của lão đại là công kích.

A Lạc cố đứng thẳng người, bàn tay bịt lấy vết thương của hắn dính đầy máu, hơi thở hắn gấp gáp hơn bình thường, nhưng vẫn cao ngạo đắc ý, nhếch môi cực đoan nhìn Tước Thần bảo:

“Ngươi thật đần độn, ta chết cũng được, nhưng ngươi cũng chẳng hề thoát được đâu”

Hắn bắt đầu chao đảo lùi vài bước về phía sau, huyết tràn ra từ cuống họng vẫy đặc, sau đó trừng mắt gào lớn:

“Giết chúng đi, mau giết sạch chúng đi”

A Trạch tuân lệnh, cả đám thuộc hạ phía sau cũng vâng lời.

A Trạch đột ngột chỉa súng về phía Tước Thần, đang định bóp cò thì ông chủ Diệp lại lao ra lên tiếng:

“Muốn thì hãy giết ta đi, giết ta đi”

Ông mặc tấm thân già lao ra che chắn cho anh, đúng lúc A Trạch nổ súng hai phát, hai viên đạn lần lượt đâm phóc vào người ông chủ Diệp không hụt phát nào.

Chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng bật hốt hoảng, hai tròng mắt như trố ra căng cứng, đồng thanh gọi lớn:

“Ba!” “Ông chủ!”

Trong sự sinh tử li biệt cận kề, ông ngã dần người xuống, Tước Thần trơ mắt thất hoảng nhìn ông đang gục trước mặt mình.

“Chết tiệt!” Tước Thần nghiếng răng, trách bản thân lại chậm trễ một bước, anh nhanh chóng giơ súng lên bắn vào người A Trạch, hắn phun máu, đột ngột đập vào đám thuộc hạ phía sau rồi ngã ra đất gục mất.

Thiển Linh hơi kinh hoảng nên rít lên một tiếng, lùi người về sau một bước, A Lạc thấy A Trạch đã bất tỉnh nhân sự, không biết còn sống hay đã chết, bèn nghiếng răng nhìn anh trong tức giận.

“Khốn kiếp, Hàn Tước Thần, sao ngươi dám”

Trong khi ông chủ Diệp nằm dưới đất, máu trào ra nơi miệng, vẫn mỉm cười, ông vẫn cố cong môi mỉm cười.

Ông nhìn Tước Thần lần cuối với ánh mắt như sắp phải ngủ một giấc rất dài, cố lẩm bẩm vài tiếng gì đó trong vẻ mặt nặng nhọc không rõ khiến anh giật mình, không hiểu sao anh lại nhận ra lời nói đó của ông, từng chữ một thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí.

“Hãy chăm sóc A Nhiên, đừng mắc phải lỗi lầm của ta năm đó, ta đã không thể bảo vệ được mẹ con”

Sau đó ông dần dần nhắm mắt đi, Tinh Nhiên cố lây vai ông, nhưng ông không có phản ứng, người cô bắt đầu run rẩy, hai mắt cô dao động, cô liền sờ tay mình lên má ông kinh hoảng gọi thất thanh.

“Ba! Ba à! Ba à!”

Ông đã chết, ông đã không còn sống nữa, hơi thở của ông đã không còn nữa, cô ngỡ ngàng, chỉ mới phút chốc thôi mạng sống của ông đã kết thúc nhanh như vậy.

Nước mắt cô trào ra đến ướt mi, từng giọt một rơi xuống mảnh áo mỏng của ông, người thân duy nhất mà cô xem trọng trên đời này cũng không còn nữa, lòng cô đau nhói, lệ không ngừng tuôn.

“Rõ ràng đã hứa sẽ cùng con về nhà ăn cơm, ba đã nói là sẽ không chết mà, tại sao vậy? Tại sao lại như vậy chứ?”

Giọng cô rưng rưng khản đặc không rõ ràng gào lớn, đau khổ không dám tin.

Tiểu Nhất ngồi bên cạnh cô, nhìn thân xác của ông chủ Diệp trước mặt, anh nghiếng răng đi, bầu mắt tối sầm, mái tóc phủ xuống che hai khóe mắt vẫn để lộ sự tiếc nuối, khẽ miệng trách bản thân.

“Tôi xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được ông ấy, là lỗi của tôi”


“Hahaha, khóc lóc cũng vô ích, lão già chết rồi, tiếp theo sẽ là các ngươi”

A Lạc ngẩn mặt lên trời cao cười lớn, sau đó lại tiếp tục nheo mắt ra lệnh:

“Tất cả bọn ngươi đều là lũ đáng chết, mau giết tất cả bọn chúng đi, nhanh lên”

Nghe vậy đám thuộc hạ hắn tuân theo, cả chục tên không tên nào là không có súng, chỉa tứ tung vào phía Tinh Nhiên và Tiểu Nhất.

Tước Thần bật giật mình liếc mắt sang bóng người cô, vì sợ Tinh Nhiên sẽ bị chúng bắn trúng, anh liền nhìn Tiểu Nhất quát bảo: “Đi đi”

Tiểu Nhất hơi giật người ngẩn nhìn anh, thấy Tước Thần lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, lo sợ bất an điều gì đó, dù rất quan tâm cô, nhưng anh lại phủ miệng nheo mày nói:

“Nhanh lên, đừng làm vướn chân tôi”

“Tôi hiểu rồi”

Tiểu Nhất gật đầu hiểu ý, liền kéo tay Tinh Nhiên đang ngồi khóc lóc bên xác ông chủ Diệp, thúc bảo:

“Tinh Nhiên tiểu thư, chúng ta mau đi thôi”

Cô bị Tiểu Nhất kéo tay quay đi trong bất ngờ, nhưng cô lại ương bướng, rút tay ra khỏi tay Tiểu Nhất, mặt vẫn còn đẫm lệ, hai mắt trang điểm rất kĩ bây giờ đã lem luốc vết đen của bút kẻ mắt mà trở nên nhề nhòa, cô lắc đầu, kiên quyết nói lớn.

“Không, tôi không đi, tôi không muốn đi đâu cả”

Rồi cô đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn sang Tước Thần, dù anh không hề nhìn cô, từ trong sâu thẳm, cô rất muốn nói với anh rất nhiều thứ, rất nhiều thứ.

Nhưng Tiểu Nhất không muốn cô ở lại đây và bị thương, anh biết tình cảnh hiện giờ, cả anh và Tước Thần đều đang cố gắng bảo vệ cô hết sức có thể, cho dù là bất chấp cả tính mạng, hai người vẫn muốn cô phải được sống.

Tiểu Nhất nghiếng răng nhìn cô, lập tức phóng hết sự kiên nhẫn quát lớn:

“Cô không thấy mình đang làm vướn chân anh ta sao? Nếu còn đứng lại đây, cô sẽ bị hắn bắn chết đấy”

Tinh Nhiên giật mình, vừa dứt lời, một phát đạn đã bắn ngay vào bả vai Tiểu Nhất, anh bật rít lên một tiếng, khuỵu gối xuống ôm bả vai mình đau đớn. Tinh Nhiên thất thần kinh hoảng, nhìn sang đã thấy Thiển Linh cầm súng chỉa về phía cô, cũng biết phát đạn vừa rồi là do cô ta bắn.

Ánh mắt Thiển Linh đâm đâm về phía Tinh Nhiên, có sự ghét bỏ, có sự bất bình, có sự ghen tỵ, cô ta nheo ánh mắt ấy đi, nhếch mép nói

“Đừng quên tôi sẽ là người chấm dứt mạng sống của cô chứ”

Tinh Nhiên lờ đi cô ta, rồi lại nhìn sang Tiểu Nhất đang khuỵu gối dưới đất sốt ruột hỏi han:

“Tiểu Nhất, anh không sao chứ?”

Tiểu Nhất gắng gượng lắc đầu, đưa tay mình nắm lấy cổ tay cô, giọng thôi thúc, chậm rãi giục:

“Đi đi, ngay khi tôi còn có thể bảo vệ được cô, hãy chạy đến chỗ sau xe kia và nấp, yên tâm, lúc nãy…tôi đã âm thầm báo cảnh sát rồi”

Tiểu Nhất đưa tay trỏ về phía sau chiếc xe anh và Tinh Nhiên đã kéo ông chủ Diệp nấp đạn lúc nãy, Tinh Nhiên rưng rưng nhìn Tiểu Nhất, cô tự trách bản thân mình, là do cô nên anh mới bị thương phải không?

“Là tại tôi, tất cả là tại tôi, tôi sẽ không đi đâu hết, tôi sẽ không chạy trốn nữa”

Cô đứng dậy kiên quyết nói lớn, Tước Thần lại bật giật liếc sang nhìn cô mà nheo mày.

(Đồ ngốc, sao em lại nói vậy chứ?)

Tiếng khẩu súng của A Lạc lại vang lên rớp rớp trước mặt anh, anh giật mình, quay lại đã thấy hắn chỉa súng đến mình trong phong thái cao ngạo.

“Đối thủ của ngươi là ta, đừng mãi mê liếc đến đứa con gái đó chứ, cô ta sẽ được Thiển Linh chăm sóc ngay thôi”

Tước Thần nghiếng răng, người bên A Lạc còn rất đông, vì anh chỉ mới hạ gục được mỗi A Trạch.

Nhân lúc Thiển Linh đang ngó lơ về phía A Lạc, Tinh Nhiên liều mình nhào tới cô ta, giật lấy khẩu súng trên tay cô ta rồi bắn một phát lên trời, một tiếng đoằng vang lên, đủ làm kinh ngạc những người có mặt ở đó.

Tước Thần đang dè chừng tìm cách đối phó với A Lạc, cũng phải bật ngạc nhiên quay sang nhìn cô, đã thấy cô hoảng loạn chạy về phía anh, chắn ngang trước anh chỉa súng về phía tên gian xảo, mồm mép đầy máu kia quát lớn:

“Dừng lại! Nếu không…tôi…tôi sẽ bắn mấy người đó”

A Lạc bắt đầu nở rộ ánh mắt thích thú nhìn cô, hắn cười giễu, mỉa mai hỏi

“Cô bị ngu sao? Với một khẩu súng đó của cô, nhắm sẽ bắn chết được mấy người bên bọn ta hả?”


Tinh Nhiên mím môi, ánh mắt cô căm phẫn, con ngươi sáng rực.

“Ngươi đã giết ba, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ta nhất quyết sẽ không để ngươi giết thêm ai nữa”

Tước Thần hơi ngỡ ngàng đứng phía sau cô, anh có thể nhìn thấy bờ vai cô đang run rẩy, dù ngoài miệng cô nói rất mãnh liệt, nhưng thật sự cô lại đang rất sợ.

(Nếu đã sợ hãi như vậy, tại sao em lại liều mình chỉa súng vào A Lạc, chẳng lẽ…)

Anh hơi nheo mày lại, đoán theo suy nghĩ mập mờ trong đầu mình.

(Tinh Nhiên, chẳng lẽ em đang bảo vệ anh ư?)

Bỗng có các phát súng từ xa lao đến, lần lượt ập vào phía người của A Lạc, từng tên một đột ngột ngã ra đất chết mất, Thiển Linh thì lại đang kinh hoảng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

“Cái gì vậy?” Cô ta cau mày quay sang tự hỏi, đã thấy các xe cảnh sát không ngừng dao động, hú vang in ỏi từ xa chạy đến, và các cảnh sát sẵn sàng nổ súng bắn về phía A Lạc qua các ô cửa xe.

“Là kẻ nào…kẻ nào đã báo cảnh sát đến?”

A Lạc đang thất thần loay hoay tự hỏi, Tiểu Nhất ngồi dưới đất ôm vết thương bên bả vai lên tiếng:

“Là ta, trong khi các ngươi đang đo co, ta đã âm thầm báo hiệu cho Phong Tề Dật dò vị trí và đưa cảnh sát đến đây, ngươi không thể thoát được đâu”

Nghe vậy A Lạc bỗng điên tiết lên, gào thét: “Khốn kiếp”

Nhanh như chớp, hắn lập tức kéo Tinh Nhiên giật như bay về chỗ mình, khẩu súng trên tay cô cũng hớ hên rơi xuống đất.

Tinh Nhiên bật kinh động, Tiểu Nhất và Tước Thần nhìn thấy cũng đều phải to mắt kinh hoảng.

Ngay khi các cảnh sát lần lượt lao ra khỏi xe, Phong Tề Dật cũng bước xuống từ trên đó, kinh ngạc nhìn A Lạc lại đứng kề súng vào đầu Tinh Nhiên khống chế, rồi anh lại thấy xác của ông chủ Diệp nằm dưới đất, bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến Tề Dật bật kinh động, con ngươi đen láy như hố đen sâu thẳm.

“Ông chủ Diệp, không thể nào”

Anh nhận ra ông chủ Diệp đã chết, đây là nỗi đau buồn mất mát to lớn đối với Diệp Gia.

A Lạc láo liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người đều đang bao vây hắn, hắn không sợ hãi, cũng không hoảng loạn, lại cong môi cười nhếch, nhấn giọng đe dọa:

“Giờ thì mau tránh ra, nếu không ta sẽ bắn chết cô ta đấy”

Hắn cựa sát khẩu súng vào đầu Tinh Nhiên, cảnh sát sợ hắn kinh động bóp cò nên không ai dám lao tới, chỉ đứng vây vòng bốn bề xung quanh hắn dè chừng.

Tiểu Nhất nghiếng răng đi, đứng dậy nhìn hắn bảo:

“Mau thả cô ấy ra, ngươi đã bị dồn vào đường cùng rồi, ngươi sẽ không thể nào thoát được đâu”

Nghe vậy A Lạc bật cười khẩy.

“Nhảm nhí, ta mà bị đám cảnh sát ngu ngốc như các ngươi bắt sao? Các ngươi đánh giá thấp ta quá rồi đấy”

Vừa nói xong, hắn liền liếc mắt sang Thiển Linh đang cúi xuống nhặt lại khẩu súng của chính mình, nhếch mép bảo:

“Lôi cô ta vào xe đi”

“Được” Thiển Linh gật đầu, liền nắm mạnh cánh tay Tinh Nhiên kéo về phía sau xe, mở cửa ra rồi đẩy cô vào trong trước mắt mọi người, Tinh Nhiên muốn chống lại, nhưng khi cô có ý phản kháng thì lại bị Thiển Linh chỉa súng đến, lườm mắt cảnh cáo.

“Nếu cô không muốn chết sớm thì hãy ngoan ngoãn ngồi yên đi”

Tinh Nhiên bất động ngồi im, liền thấy A Lạc nhanh chóng ngồi vào ghế lái, vớ tay đóng cửa lại, dù hắn đã bị ăn ba phát đạn, máu tuôn ra nhiều như vậy nhưng thật không ngờ hắn lại còn đủ sức chống chọi, khởi động phóng xe với tốc độ kinh ngạc lao về phía trước.

Mọi người đành bất lực nhìn hắn chạy đi, nhưng Tước Thần và Tiểu Nhất lại đột nhiên lao đến chiếc xe cảnh sát mà Phong Tề Dật vừa mới bước xuống lúc nãy.

Chìa khóa và động cơ cũng chưa hề tắt, hai người không hẹn một lời lại bất ngờ chui vào ghế lái rồi lại đụng chạm vào nhau, Tiểu Nhất nheo mày khó chịu nhìn anh, lớn giọng bảo:

“Tôi sẽ đuổi theo bắt A Lạc, đây là việc của cảnh sát, anh đừng ngáng đường tôi”

Tước Thần không chần chừ, hất tay một cái vào người Tiểu Nhất khiến anh ngã ra đất, sau đó anh nhanh chóng leo vào ghế lái trước rồi lườm mắt sang Tiểu Nhất bảo

“Mạng sống cô ấy phụ thuộc vào tôi, anh mới là người ngáng đường tôi đấy”

Tước Thần vừa nói xong, đã đóng cửa xe cái ầm trước mặt Tiểu Nhất, vụt ga lướt qua trước mặt anh, tức tốc chạy về phía trước để kịp theo dấu xe A Lạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.