Đọc truyện Sắt Thép Ma Pháp – Chương 45: Phục Kích Trên Đương Phố 2
Trái tim phó tướng như rơi vào hầm băng khi Đức Bình xuất hiện.
Không chỉ phó tướng tâm trạng của những người khác cũng không khá hơn, họ tuy không nhận ra người trước mặt nhưng từ dao động ma pháp họ cảm nhận trên người ông ta cũng đủ để họ biết đây là một đại hiệp sĩ.
“Không biết có phải đại hiệp sĩ Đức Bình?”
Những người sử dụng ma pháp có chữ “Đại” trong danh xưng của mình ở Nam Tinh không nhiều, và người có thể được gọi như vậy lại ở cạnh lục hoàng tử thì chỉ có một.
“Không sai, là ta.”
Đức Bình bình thản trả lời
Câu trả lời của Đức Bình đã khiến chút hy vọng của phó tướng tan vỡ.
Lý gia vốn không có đại hiệp sĩ hay đại pháp sư, không chỉ Lý gia mà các gia đình hầu tước của Nam Tinh cũng không sở hữu những chiến lực cao cấp như vậy.
Để đào tạo ra một đại hiệp sĩ, hay đại pháp sư không chỉ cần tài năng ma còn tốn rất nhiều thời gian, tiền bạc và cả công sức
Vù thế ngoại trừ hoàng gia và các gia đình công tước thì không quý tộc nào của Nam Tinh có đủ nguồn lực để làm việc này.
“Ngoài kia có chuyện gì? Sao không đi tiếp?”
Tiếng của Lý Gia Lâm từ trong xe ngựa truyền ra.
Vừa rồi lão đang ung dung nghỉ ngơi trong xe ngựa thì những tiếng nổ, cùng tiếng hét liên tục truyền tới.
Mặc dù xe ngựa không bị ảnh hưởng gì nhiều nhưng lão biết bên ngoài đang xảy ra chiến đấu rất thảm liệt.
Lão rất muốn nhìn xem rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng lão sợ, lão sợ mở của xe sẽ gây nguy hiểm cho chính mình.
Vì thế nên Lý Gia Lâm không dám vọng động, lão yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau mọi thứ dần yên lặng, Lý Gia Lâm vẫn có thể nghe được tiếng của phó tướng bên ngoài khiến trái tim đang treo lên của lão thả lỏng một hơi.
Lão nghĩ rằng vừa rồi chỉ là một trận chiến nhỏ phó tướng có thể dễ dàng kiểm soát được tình hình, nhưng sau đó xe ngựa đứng lại một lúc mà không tiếp tục tiến lên khiến lão khó hiểu, không nhịn được hỏi vọng ra.
Nghe tiếng chủ nhân phó tướng chỉ có thể nén sự khủng hoảng trong lòng xuống bình tĩnh nói.
“Thưa ngài! Phía trước là đại hiệp sĩ Đức Bình.”
Cửa xe bị mở toan ra ngay khi phó tướng báo cáo.
— QUẢNG CÁO —
Từ bên trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Gia Lâm nhìn ra, hiển nhiên tin tức vừa rồi khiến hoảng sợ.
Đại hiệp sĩ Đức Bình là một cái tên khá đặc biệt, ông ta không thuộc bất cứ một gia tộc nào của Nam Tinh kể cả hoàng gia.
Ông ta là hiệp sĩ duy nhất trong Nam Tinh có thể đạt được chữ “Đại” trong danh xưng mà không cần hỗ trợ từ bất kỳ gia tộc lớn nào.
Vì thế ông ta là người cực kỳ nổi tiếng.
Với tu cách là một hầu tước Lý Gia Lâm hiển nhiên biết về Đức Bình, ông ta cũng biết Đức Bình là người của lục hoàng tử.
“Đại hiệp sĩ tôn kính.
Liệu ngài có thể thả ta rời khỏi đây, chỉ cần ngài thả ta đi ngài muốn gì ta đều sẽ đáp ứng.”
Lý Gia Lâm lên tiếng yêu cầu, giọng của lão trở nên uyển chuyển thậm chí có chút cung kính, không còn cảm giác uy nghiêm của hầu tước nữa.
Đáng tiếc chỉ với một chút đó không thể lay động được Đức Bình, một người sẵn sàng ở bên lục hoàng tử kể cả thời điểm khó khăn nhất làm sao có thể để nhiệm vụ chủ nhân giao cho thất bai được.
“Đầu hàng đi, ngươi không đi được.”
“Ngươi đừng quá đáng, cho dù là ngươi cũng không cản nổi được ta rời đi.”
Lý Gia Lâm nổi điên chỉ tay về phía Đức Bình chửi bới, giọng của lão đã chuyển sang phẫn nộ cùng một chút hoảng sợ.
Lý Gia Lâm nhìn về phía phó tướng đang cưỡi ngựa bên cạnh ra lệnh.
“Đi! Giết lão, đưa ta ra khỏi đây.”
Nhận được lệnh của hầu tước phó tướng mặt như tro quan sát xung quanh.
Tính cả Đức Bình thì kẻ địch có bốn hiệp sĩ, nếu phân ra bốn người đối phó với bọn, sáu người còn lại chặn Đức Bình thì có thể tranh thủ một ít thời gian để chạy trốn.
Vấn đề là chỉ còn một người hộ tống xe ngựa, chỉ với một người phó tướng cũng không tự tin đến mức co thể vượt qua được mai phục phía trước.
Hắn vẫn còn chưa quên những vũ khí vừa rồi đã giết chết ba người thuộc hạ của mình như thế nào.
“hai người các ngươi chặn ba tên này lại, còn sáu người chặn đại hiệp sĩ.”
Phó tướng suy nghĩ một lúc quyết định đối sách.
Chỉ có hai người chặn ba hiệp sĩ sẽ giảm đi thời gian mà họ có thể thoát đi nhưng đổi lại sẽ có thêm người bảo vệ xe ngựa.
— QUẢNG CÁO —
Còn sáu người chặn Đức Bình thì cực kỳ khó khăn.
Để chặn một đại hiệp sĩ hay một đại pháp sư thì cần khoảng mười người sử dụng các đòn phòng thủ và tấn công phối hợp.
Đó chỉ là con số yêu cầu thấp nhất để giữ chân một đại hiệp sĩ hay một đại pháp sư trong chưa đầy năm phút, bây giờ ngươi muốn dùng sáu người để giữ chân Đức Bình không biết có thể duy trì được bao lâu.
Đây cũng là lý do Đức Bình muốn binh sĩ phục kích tiêu hao kẻ địch trước, như vậy thì sẽ làm giảm đi số lượng người có thể hợp sức để cản ông.
Nhận được mệnh lệnh từ chỉ huy, những người này đều biết hôm nay mình sẽ chết tại đây ánh mắt của họ ánh lên sự quyết từ hướng về đội hiệp sĩ tấn công.
Đã có sự chuẩn bị trước, cộng thêm nhân số đối phương không cao các hiệp sĩ nhanh chóng làm ra phản ứng.
Họ dễ dàng đón đỡ những đòn tấn công đánh về phía mình, tuy nhiên vì đối phương mang tinh thần quyết tử nên bọn họ dần gặp không ít khó khăn.
Những kẻ khó đối phó nhất chính là những kẻ đã sẵn sàng để chết bọn chúng đánh như chưa bao giờ được đánh vậy.
Những đòn tấn công liều chết của bọn họ lộ đầy sơ hở, nhưng các hiệp sĩ lại không dám tận dụng sơ hở đó bởi vì nó là sơ hở cố ý lộ ra cho ngươi nhìn.
Nếu ngươi đánh vào sơ hở đó có thể làm đối phương bị thương nhưng đối phương cũng có thể cho ngươi một kiếm, đấy là đòn tấn công lấy thương đổi thương của lũ liều chết.
Hiển nhiên là bên chiếm thượng phong các hiệp sĩ của Long sẽ không ngu ngốc tới mức dùng cách này để đánh với đối phương.
Khác với khổ sở của các hiệp sĩ, Đức Bình lại khá nhẹ nhàng, chỉ có sáu người khó mà làm bị thương được ông ta nhưng việc bọn chúng liều mạng cũng khiến ông bị chặn lại.
Sáu người hộ vệ hiểu rằng họ không thể khiến Đức Bình bị thương cho dù liều mạng vì thế bọn họ không hề quan tâm tới việc tấn công mà chỉ tập trung toàn lực cho việc phòng thủ.
Cả sáu chặn ngay trước mặt Đức Bình tạo ra một lớp ma pháp phòng thủ ngăn ông ta tiến lên.
Đức Bình dơ kiếm lên cao, đổ ma năng của mình vào thanh kiếm khiến các hoa văn trên nó sáng lên.
“Lôi kích.”
Các tia sét dần hình thành xung quanh thanh kiếm, ông giáng một cú chém thẳng vào lớp phòng thủ liên hợp phía trước, một tiếng nổ lớn vang lên từ vị trí va chạm giữa thanh kiếm và ma pháp phòng thủ một luồng sóng mạnh tràn ra thổi bay mọi thứ xung quanh.
Chỉ như vậy cũng đủ thấy va chạm này kinh khủng tới mức nào.
Từ vị trí tiếp xúc của thanh kiếm với ma pháp phòng thủ những tia sét lan ra bao trùm toàn bộ bề mặt của ma pháp phòng thủ.
Những tia sét này liên tục đánh lên bề mặt của ma pháp nhưng thủy chung không thể đột phá được nó cho dù lớp ma pháp này đang rung động rất kịch liệt.
Sáu người hộ vệ lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh một đại pháp sư cũng phải khiếp sợ với sức mạnh này.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ với một đòn tấn công thôi mà họ cảm nhận được ma pháp phòng thủ họ dựng nên suýt nữa đã bị phá vỡ.
Nhân cơ hội đó phó tướng liền thúc dục phu xe chạy đi, hắn cùng hai người phía sau phi ngựa đuổi theo hộ tống bên cạnh xe ngựa.
Nhìn thấy xe ngựa chạy đi Đức Bình nhấc chân muốn đuổi theo nhưng lại bị năm người kia cản lại.
Nhìn sáu kẻ trước mặt này Đức Bình tức giận than một tiếng, ông lại hướng thanh kiếm đang được phụ ma sấm sét của mình về phía phòng thủ của phía người.
Cả sáu không hề tránh né đưa thân ra đón đỡ, nhiệm vụ của họ giờ đây là đỡ mọi đòn tấn công từ phía Đức Bình chứ không phải tránh né nó.
Hai bên không ai nhường ai, ma pháp phòng thủ cùng thanh kiếm va chạm vào nhau khiến nhiều tia sét bắn ra xung quanh thi thoảng còn có tia sét đánh vào những căn nhà bên cạnh đường đục ngay một lỗ trên chúng.
Lần này Đức Bình không còn nhẹ tay như lần trước, những tia sét trên kiếm của ông mạnh một cách khủng khiếp liên tiếp đánh vào trên lớp phòng thủ của sáu người khiến họ liên tục lui lại.
Lớp phòng thủ của họ dao động rất mạnh, có những vị trí suýt nữa đã không trụ được đặc biệt là vị trí va chạm trực tiếp với thanh kiếm cho dù đây là nơi được tập trung nhiều ma năng nhất
May mắn những người khác đã kịp bổ sung ma pháp cho vị trí đó khiến nó vẫn có thể đứng vững trước đòn tấn công khủng khiếp của Đức Bình.
Cảm nhận được áp lực khủng khiếp đến từ Đức Bình khiến sáu người không khỏi than một tiếng, chỉ mới hai đòn tấn công vừa rồi đã lấy đi một phần ba ma năng trong người bọn họ.
Sáu người hiểu được chỉ với bọn họ khó mà giữ chân Đức Bình lâu được, nhưng bọn họ không lùi bước, tất cả đều đã sẵn sàng chết ở đây.
Nhìn lớp phòng thủ vẫn còn đứng vững trước hai nhát chém của mình Đức Bình cũng không khỏi cười khổ.
Lôi kích là loại ma pháp tấn công diện rộng rất tốt, bằng chứng là những tia sét đánh ra xung quanh khi lôi kích va chạm với phòng thủ của năm pháp sư.
Nhưng cũng vì thế mà sức mạnh của ma pháp bị tán đi không thể tập trung vào một điểm, khiến ma pháp này rất kém trong việc xuyên phá phòng thủ.
Nếu đây là trọng kích thì có lẽ mọi thứ đã khác.
Đáng tiếc để thi triển một ma pháp không được chuẩn bị ít nhất cũng phải mất ba mươi giây, ba mươi giây là quá dài cho một cuộc chiến của các pháp sư và hiệp sĩ, Đức Bình thà sử dùng thêm lôi kích vài lần còn hơn là tốn ba mươi giây cho một ma pháp chỉ sử dụng một lần rồi lại phải tốn ba mươi giây cho lần tiếp theo.
Đành phải nhìn đội súng chống tăng có thể gây ra bao nhiêu khó khăn cho những kẻ kia vậy..