Sắt Thép Ma Pháp

Chương 1: Một Cuộc Đời Mới


Đọc truyện Sắt Thép Ma Pháp – Chương 1: Một Cuộc Đời Mới


Màn đêm yên tĩnh bao trùm thị trấn nhỏ, chỉ còn tiếng những hạt mưa rời trên đất và một vài ánh đèn le lói giữa đêm mưa cô quạnh.
-Đoàng đoàng.
Hai Tiếng súng vang lên làm gián đoạn đi khung cảnh yên tĩnh của thị trân, nhưng rồi khung cảnh đấy lại quay về, thậm chí còn yên tĩnh hơn trước khi một vài căn nhà sáng đèn cuối cùng cũng chìm vào bóng tối.
-Tõm..

tõm…tõm.
Tiếng bước chân nặng trĩu hòa cùng tiếng mưa vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Một người đàn ông khoác trên mình một bộ vét đen đã rách nát lê bước trên con đường u tĩnh, tay trái người đàn ông đặt bên eo nơi máu đang chảy ra không ngừng.
Nhìn qua người đàn ông này đã ngoài năm mươi, khuôn mặt góc cạnh đầy cương nghị nhưng hiện trên đôi mắt là vẻ mệt mỏi tang thương, có lẽ vì thế mái tóc của ông chỉ còn lại lấm tấm vài sợi tóc đen.

Người đàn ông đang cố lê cơ thể đầy vết thương qua con đường ngập nước, ông ta rẽ vào con hẻm nhỏ bên đường, tựa lưng vào bức tường đã bám đầy rêu, trên đầu là một mái hiên nhỏ không che được những hạt mưa rơi lên người.
Ông thở hổn hển đưa mắt nhìn trời mặc cho những ngôi sao đã bị mây đen che mất và những giọt mưa rơi lên mặt, tự hỏi mình như thế này bao lâu rồi, từ một người thành đạt, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, lúc đó ai gặp ông cũng phải nịnh bợ, cúi chào, vậy mà chỉ sau một đêm ông mất tất cả, phải trốn chui trốn lủi khắp nơi, sống những ngày tạm bợ nay đây mai đó “Thật thảm hại”.

-Bõm…bõm…bõm.
Cũng là tiếng bước chân dẫm trên con đường ngập nước, nhưng lại nhẹ nhàng hơn nhiều, nó ngắt mạch suy nghĩ của người đàn ông, hướng sự chú ý của ông ta về đầu con hẻm.
Trước con hẻm một bóng người xuất hiện giữa màn đêm sâu thẳm, trông như tử thần đang tìm kiếm con mồi.

Bóng người tiến thẳng vào trong con hẻm hòa vào trong bóng tối sâu thẳm của nó cho tới khi bóng người dừng bước trước người đàn ông.
Lúc này, ta mới biết được danh tính của cái bóng.

Một cơ thể ma mị xuất hiện trước mặt người đàn ông, vòng eo nhỏ nhắn cùng vòng một đầy đặn đã được che đi bởi bộ vét đen thần bí, khuôn mặt tuy bị che lấp bởi bóng đêm nhưng chỉ cần nhìn trên đường nét lờ mờ cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp tuyệt trần của nó.

Bất kỳ tên đàn ông nào khi nhìn thấy chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự hấp dẫn của cô gái, dù cho trên tay phải cô gái đang cầm một khẩu súng ngắn với cái nòng đang bốc khói.
“Ra là em à!”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, ông ngước lên nhìn khuôn mặt bị che lấp bởi bóng đêm cười tự trào, không biết từ khi nào bàn tay trái đã rời khỏi eo mặc cho máu từ vết thương tiếp tục chảy.
Cô gái quỳ xuống trước mặt người đàn ông, bấy giờ khuôn mặt cô gái đã hiện ra trong mắt ông.

Vẫn là đôi mắt đó, vẫn là khuôn mặt đó, khuôn mặt của người phụ nữ ông yêu thương, khuôn mặt của người đã truy sát ông trong những năm qua.

— QUẢNG CÁO —
Cô đã ở gần tới mức cả hai có thể nhìn thấy nhau dù chỉ có một chút ánh sáng le lói.
Ông thấy được trong đôi mắt của cô một sự buồn bã, một nỗi buồn sâu thẳm hiện ra trong mắt cô.

Ông cười mỉm, đưa tay lên chạm vào mái tóc ướt đẫm của cô, không có sự chống cự, cũng không có phản ứng, cô cứ như vậy mặc cho đôi bàn tay nhuốm đầy máu nâng niu khuôn mặt mình đôi mắt cô bây giờ chỉ còn hình bóng ông.
khuôn mặt cô càng lúc càng gần, gần tới mức trán hai người đã chạm vào nhau, cuối cùng hai cánh môi của cô đã đặt lên đôi môi của ông, không có một chút ham muốn tình dục nào trong nụ hôn này, nó thật nhẹ nhàng, thật ấm áp và cũng như một lời tạm biệt với người thương, nụ hôn cứ tiếp diễn mặc cho cơn mưa ngày một nặng hạt.
Không biết đã trải qua bao lâu hai người mới tách nhau ra.
Người đàn ông dữ chặt đầu cô gái, trán hai người chạm vào nhau ông nhìn vào mắt cô lên tiếng.
“Một thỉnh cầu cuối cùng, hãy chôn anh ở quê nhà.

Được chứ?”

Những giọt nước mắt đã tràn ra trên đôi mắt của cô gái, cô gật đầu đôi mắt đóng chặt lại như muốn lưu giữ hình ảnh cuối cùng này.
Nhìn cô gái như vậy ông nổi hứng trêu đùa .
“Ôi! Bé con khóc kìa.

Thật vinh dự cho anh, nước mắt cục trưởng cục 2 không phải ai cũng được nhìn thấy đâu.”
Mặc cho lời trêu đùa của người đàn ông nước mắt vẫn tiếp tục lăn trên khuôn mặt người phụ nữ hòa cùng những giọt mưa thấm ướt khuôn mặt xinh đẹp đấy.
Thấy cô vẫn không phản ứng, người đàn ông tiếp tục dỗ dành.
“Được rồi.

Đừng để hình ảnh cuối cùng của anh về em lại xấu xí như vậy.

Nào cười lên, cho anh thấy gương mặt xinh đẹp của em nào.”
Cô ngừng khóc, tay cô đưa lên lau đi những giọt nước mắt và cả những giọt mựa đọng trên má.

Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt người đàn ông, nụ cười này đã bao lâu rồi ông không nhìn thấy, ông sẽ ghi khắc nó trong tim cho dù hành trình sắp tới là địa ngục.
Ông cười mãn nguyện, lưng tựa vào tường đôi mắt nhắm lại, nụ cười vẫn nở trên môi chờ đợi thời khắc phán quyết của cuộc đời.
-Đoànggggg.
Khói bốc lên từ khẩu súng trên tay cô gái, nước mắt cô trào ra, cô quỳ xuống ôm xác ông vào lòng mặc cho máu chảy ra nhuộm đỏ bộ quần áo của cô, từ đầu tới cuối cô không hề nói một câu nào!

“Điện…hạ, điện hạ”.

— QUẢNG CÁO —
Hùng bừng tỉnh sau tiếng gọi của người bên cạnh, vừa mới đây thôi hắn đã bị chính người mình yêu bắn chết nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện ở nơi này trong một kiến trúc kỳ lạ và một đám người kỳ lạ xung quanh.
“Có chuyện gì?”
Hùng quay qua nhìn kẻ vừa gọi mình, đây là một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi vóc dáng khá cao khuôn mặt đầy nghiêm nghị, người này mặc trên người một bộ giáp toàn thân màu trắng bên hông đeo một thanh kiếm, sau lưng còn đeo một tấm khiên tròn, rất giống tiêu chuẩn của một hiệp sĩ trung cổ.
Ông ta cung kính hành lễ với Hùng.
“Điện hạ, trời sắp tối chúng ta nên trở về doanh địa, trời tối cắm trại dã ngoại ở Ma Địa rất nguy hiểm.”
“Cũng được vậy thì về doanh địa.”
Hùng đáp ứng ngay không có một tia nghi ngờ, cho dù hắn nghi ngờ thì cũng không thể làm gì.

Hùng vừa tới nơi này chưa tới hai giờ, Hùng còn nhớ lúc hắn mở mắt ra thì thấy một đám đàn ông vây quanh hắn mặt bọn họ hiện lên vẻ lo lắng như là người tình của họ xảy ra chuyện, khiến Hùng nổi hết da gà.
Sau một lúc Hùng nhận ra rằng đám người này sử dụng một ngôn ngữ rất lạ hắn chưa thấy qua bao giờ nhưng không biết tại sao hắn lại nghe hiểu, sau một lát thích nghi Hùng cũng biết được một số tin tức.
Đám người mà Hùng đang ở cùng là quân đội của một vương quốc nào đó và bọn họ đang hộ tống Hùng, không đúng hơn là cái cơ thể mà Hùng đang trú ngụ, tới cái nơi gọi là “di tích” kỳ quái này, rồi sau đó cái tên chủ nhân của cơ thể này không biết vì lý do gì mà chạm vào quả cầu đang nằm giữa cái di tích, thế là hắn toi đời, cũng không biết là hắn toi đời hay chưa nhưng hiện tại Hùng đang là người kiểm soát cơ thể này chấm hết.

Ngồi trên lưng ngựa quả thật không quen, may mắn trước kia Hùng từng học cưỡi ngựa một thời gian, tuy không đến mức chuyên nghiệp nhưng cũng miễn cưỡng điều khiển được.
Người đàn ông lúc nãy thấy Hùng khó khăn kiểm soát con ngựa như vậy lo lắng hỏi
“Điện hạ, ngài ổn chứ? Nếu không ta để người dắt ngựa cho ngài?”
“Cũng được vậy tìm một người dắt ngựa đi.”
Hùng cũng không phải mấy tên thích trang bức, hắn đã nhiều năm chưa cưỡi ngựa, khu vực này cũng là đường núi khó đi để một người chuyên nghiệp hỗ trợ còn hơn trang bức rồi xảy ra chuyện gì không hay.
Rất nhanh một tên lính khác đã giúp tới Hùng, tên lính trang bị không được tinh tế như người đàn ông bên cạnh, trên người hắn cũng chỉ mặc một bộ giáp gia, chỉ có một tấm giáp kim loại nhỏ che trước ngực cùng một thanh kiếm bên hông.
Trong nhóm người này cũng chia làm hai loại, năm người cưỡi ngựa bên cạnh Hùng đều được trang bị tận răng với giáp toàn thân cùng kiếm và khiên, những người này có lẽ thuộc cấp bậc sĩ quan trong quân đội.
Nhóm còn lại là những người đi bộ phía sau với trang bị giống tên lính đang dắt ngựa những người này hẳn họ là binh lính bình thường.

— QUẢNG CÁO —
Sau khoảng một giờ đoàn người đã về tới doanh địa, nói là doanh địa cho oai chứ thật ra còn chưa có tư cách xưng doanh địa, hàng rào thì xiên xẹo, các khúc gỗ được buộc một cách lỏng lẻo nhìn như chỉ cần đụng một cái thôi sẽ rơi ra.
Nơi này gọi là trại ở tạm của một đám người di cư thì đúng hơn.
Trong trại có rất nhiều người đang làm việc, nhưng tình trạng của những người này khiến Hùng thật khó tiếp nhận.

Khuôn mặt gầy gò thiếu sức sống, bước đi chậm chạp như người mang bệnh, và đặc biệt là đôi mắt vô hồn của họ, thi thoảng có người còn bị đám lính cầm roi đánh, vào lúc đó khuôn mặt những người xung quanh đều toát lên sự sợ hãi.

Nếu không nhìn thấy sự sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt họ Hùng còn nghĩ đám người này là xác sống.

Đương nhiên trong doanh địa không chỉ có những người như vậy, còn có những người bình thường khác, quần áo những người này hoàn toàn lành lặn, họ làm việc cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, điểm khác biệt nhất chính là họ không bị đám binh lính kia đánh, hiển nhiên thân phận của những người này khác biệt với những người bị đánh kia.
Cuối cùng Hùng cũng tới doanh trướng của mình, nơi này cũng những lều xung quanh có vẻ khá hơn những lều lúc trước Hùng thấy, hẳn là nơi này được dụng tâm xây dựng hơn.
Sau khi đi vào doanh trướng Hùng đuổi hết mọi người ra, hắn cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ.

Bây giờ đã là cuối giờ chiều, mọi người đều đã nghỉ tay ăn cơm, cái sân rộng giữa doanh địa giờ đang chật kín người xếp hàng chờ phát cơm, quan sát việc phát cơm này Hùng có thể chia trong trại thành năm nhóm người.
Nhóm thứ nhất, cũng đông nhất là những người rách rưới kia, một bát cháo loãng, và một mẩu bánh mì đen bằng bàn tay, đó là tất cả những gì họ nhận được.
Nhóm thứ hai là những người mặc quần áo lành lặn kia, cũng không khá hơn là bao, hai mẩu bánh mì đen, và một bát cháo loãng, chỉ hơn một mẩu.
Nhóm thứ ba là những người lính, và một số thành phần khác không phải lính tạm thời Hùng không biết họ làm gì, những người này thì khá hơn.

Cháo của họ đặc hơn bên trong còn có ít rau quả, bánh mì cũng có tới ba mẩu.
Nhóm thứ tư tốt hơn ba nhóm đầu nhiều, bánh mì của họ là bánh mì nâu, một bát canh thịt bên trong có thể nhìn thấy vài miếng thịt, rau củ cũng không thiếu.
Nhóm thứ năm là những người như Hùng tạm xem là sĩ quan, những người này không cần phải xếp hàng, họ còn có chỗ ngồi riêng chỉ cần ngồi chờ người đem đồ ăn tới.
Sau một lúc quan sát Hùng trở về lều của mình, có vẻ hắn là người có thân phận cao nhất trong doanh địa này nên không cần ăn chung với bọn họ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.