Sát Thanh

Chương 67: Tên sát nhân cuối cùng (phần 1)


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Con quỷ kia, hắn không thấy rõ diện mạo của nó. Trong trí nhớ của hắn, nó chỉ là một bóng đen khủng bố, áp bách thân thể hắn, bám víu vào linh hồn, không thể chống lại, khó mà tiêu diệt, dưới sự bao phủ của nó chỉ có đau khổ méo mó mà thôi. Nó đã từng mạnh tới mức khiến cho hắn phải run rẩy và tuyệt vọng, còn lúc này, hắn có thể đột nhiên thấy rõ được diện mạo thật của nó —

Chỉ là một khối thịt nát vụn chết nhầy mà thôi. So với mấy tên sát nhân liên hoàn mà hắn đã từng giết trước đây, cũng chả khác gì mấy, thậm chí càng thêm nhỏ yếu, càng thêm bất lực.

HIện tại, nó cùng toàn bộ hồi ức mà nó chiếm giữ sẽ không cách nào chạm tới mình được nữa … K.Green suy nghĩ, thật buồn cười, bản thân mình khi còn nhỏ lại có thể bởi vì một tên rác rưởi này mà trong đêm tối không ngừng gặp ác mộng tới mấy năm liền.

Bỏ mặc đám thịt máu nát bét ở khung cửa sổ, hắn tiến ngược lại vào phòng khách, nhặt lại cây búa dài đã dính đầy vết máu.

Jenny tựa như chợt tỉnh lại từ cơn mê. Cô bé kinh hoàng mà khóc lớn, chạy tới nơi mà mẹ mình đang trốn.

K.Green cũng không có tấn công bé, hoặc tấn công những người khác trong phòng. Mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là Hayden.

Hắn cầm theo cây búa, thong thả mà bước tới chỗ ra vào của phòng khách, đưa tay cầm lấy tay cầm bằng đồng thau.

XXXXXXXXXXXXX

Phi cơ trực thăng của Rio cùng Robert đáp xuống mặt cỏ của sân vườn. Xe cảnh sát đã vây quanh toàn bộ biệt thự tráng lệ này, vô số cảnh sát vũ trang súng vác vai, đạn lên nòng, hướng thẳng tới bên trong căn nhà.

Người đi đầu lên tiếng gọi nhưng lại chẳng được câu đáp lại, ra dấu, đội đột kích mạnh mẽ tiến vào biệt thự. Rio trong đám cảnh sát tìm được người phụ trách hiện trường, hỏi: “Nghi phạm còn ở bên trong sao?”

“Chắc là vậy. Chúng tôi từ khi nhận được cảnh báo thì trong vòng 10 phút đã có mặt ở hiện trường, bao vây biệt thự này, tôi dám đảm bảo không có bất kỳ ai có thể từ bên trong đi ra mà thoát khỏi tầm mắt của chúng tôi.” Đội trưởng nói.

Rio nói: “Vậy để tôi đi vào cùng đội đột kích.”

“Vậy quá nguy hiểm, nghi phạm còn đang giữ vũ khí có tính sát thương …” Chợt nhìn thấy nét mặt chẳng có chút gì là sẽ thương thảo được, đội trưởng liền thỏa hiệp nói. “Ít nhất anh cũng phải mặc áo chống đạn.”


“Không cần.” Rio sải bước đến gần biệt thự, trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của đội viên đột kích vũ trang hạng nặng, đưa tay nắm lấy tay cầm của cánh cửa biệt thự.

Cửa chính không có bị khóa trái, anh cứ đơn giản mà mở ra, rồi bước vào.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến cho người hít thở không nổi, Rio mang nét mặt nghiêm trọng mà nhíu mày: Dựa theo miêu tả của người báo án về nghi phạm, thì anh có thể khẳng định người đó chính là K.Green. Nhưng lúc trên máy bay, anh có tranh thủ điều tra về vị chủ nhân của biệt thự này: Owen Raymond, một thương nhân khá thành công, không có tội hình sự nào, gia đình mỹ mãn, nhìn mặt nào cũng không hề nằm trọng danh sách “Tên giết người hàng loạt đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật” cả, vì sao K.Green lại ra tay với gã?

Hơn mười cảnh sát khác từ phía sau Rio tiến vào trong căn phòng hiện tại chẳng còn một bóng người, rất nhiều người lập tức lấy tay che mũi lại.

“… Oh my God, nhìn cửa sổ kìa!” Một cảnh sát thất thanh kêu lên.

Mảng thịt, nội tạng, xương tựa như bị nổ tung mà văng tung tóe khắp nơi trên bệ cửa sổ, tường, sàn nhà, thậm chí cả trần nhà cũng nhuộn một mảng màu đỏ hồng, tản ra mùi hôi tanh chẳng khác gì độc khí tỏa khắp phòng.

Có một vị cảnh sát nhịn không được nôn mửa.

Rio chậm rãi đi tới bệ cửa sổ, đứng ở ngay bên ngoài rìa vũng máu, nhìn về khung cửa sổ nửa mở. Trên mặt cỏ tối tăm ở bên ngoài khung cửa sổ, một cái đầu người đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ, đôi môi méo mó mở to đầy máu tanh tựa như đang trong lúc kêu to thì bị giết.

“Enjoyer …” Rio lẩm bẩm nói, hoàn toàn đã biết được động cơ gây án của hắn.

Đòn trả lại đòn, ăn miếng trả miếng, đây chính là một sự chấp nhất và âm mưu kéo dài suốt 20 năm, là một sự trả thù mà ngay cả thượng đế cũng chẳng thể nào cản.

Đây chính là mục tiêu cuối cùng của ‘Sát nhân sát nhân liên hoàn’

“Quả nhiên chính là phong cách nhất quán của tên đó, bao gồm cả việc có thể lẫn trốn mất dạng ngay trước khi cảnh sát tới.” Robert đi tới bên cạnh Rio, nét mặt đầy phức tạp mà nói. “Hiện tại anh dự định sao?”

“Bắt hắn, ném vào ngục, một lần nữa.” Vị đặc vụ tóc đen chẳng chút biểu cảm mà nói.

Robert không tiếng động thở dài. Sâu trong nội tâm của y, từng có một sự kỳ vọng cuối cùng thầm lặng — Lúc mà K.Green vượt ngục, xuất phát từ sự quý trọng tự do, có thể chậu vàng rửa tay, trải qua cuộc sống của một người bình thường. Nhưng hiện thực vô tình đã tàn nhẫn tát thẳng vào mặt y một cái, dùng máu thịt cùng thi thể mà cho y biết cái gọi giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Y thoải mái mà vỗ vai cộng sự của mình: “Sau này triệt để quên hắn đi, hai người các anh căn bản không thể chung một đường.”


Rio trầm mặc, đôi mắt lam bởi vì chứa nhiều tâm tình mà không ngừng va chạm, càng tỏa ra sự sâu thẳm khó dò. “Anh có từng đọc qua quyển tiểu thuyết 《Tiếng thì thầm trước giường 》của hắn chưa?” Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Robert không giải thích được sợ run một chút. “Không có, lúc mà tôi định đọc thì một loạt tiểu thuyết của hắn đã khẩn cấp bị đem đi quăng khỏi phòng sách báo của mình rồi.”

“Vậy anh có thể đi kiếm đọc thử.” Rio nói, sau đó xoay người rời khỏi hiện trường.

XXXXXXXXXXXXX

Đứng dưới vòi hoa sen dùng nước ấm để tẩy rửa đi vết máu trên người, ở dưới sàn nước có thể thấy được một mảng đỏ sẫm nhìn mà giật cả mình. K.Green chân trần đứng dưới máu loãng, trắng và đỏ đối lập tiên minh.

“Khăn tắm và áo ngủ của mày.” Neal ôm cánh tay dựa vào cánh cửa phòng tắm, trên vai có khoác khăn cùng áo, nét mặt lại đầy biểu cảm, đó chính là biểu cảm thấp hèn của tình dục.

K.Green đưa tay tắt vòi nước, cơ thể cân xứng thon dài như ẩn như hiện dưới lớp sương mù của dòng nước. Hắn dùng tay để vuốt mái tóc ướt của mình ra đằng sau, hờ hững nói: “Mày nên học cách gõ cửa đi.”

“Xin lỗi, bổ sung nè.” Neal không hề có thành ý mà dùng ngón tay gõ hai cái lên cánh cửa. “Mày tự ra lấy, hay tao đưa vào?”

K.Green mở cửa kính, bình thản ung dung mà đi tới, lấy khăn tắm trên vai của gã, chà lau nướt trên người. Ánh mắt của Neal tham lam quan sát khắp cơ thể của hắn, cuối cùng dừng lại ngay tấm kim loại ngay cổ của hắn.

“Đây chính là thẻ bài của Lafare cho mày?” Gã dùng tiếng nói khá u ám hỏi, đồng thời muốn đưa tay tới chỗ ngực của đối phương.

K.Green không chút khách khí đẩy ra cổ tay của gã: “Nó giờ không còn thuộc về mày nữa rồi.”

“Nhưng ít nhất cũng có phân nửa là của tao mà.” Trong ánh mắt màu lục tối Neal xẹt qua một tia u lãnh, “Mày đã đồng ý chia 4/6, chắc không đổi ý chứ?”

“Yên tâm, tao không như mày thay đổi thất thường, lật lọng.” K.Green nói, mặc vào quần lót CK màu lam mới tinh, khoác áo ngủ, cột dây lưng.

Neal trời sinh tính đa nghi, cho dù nghe hắn nói vậy, trong lòng vẫn chẳng yên, nhưng gã biết hiện tại chuyện này chỉ có thể dừng lại ở đây, trước khi giao dịch của hai người họ hoàn thành xong, thì chọc giận đối phương không phải sự lựa chọn sáng suốt.


“Tao đã cho người tới nhà hàng Per Ser đặt món Pháp, cùng đi ăn đi?” Gã dùng lời nói đầy dịu dàng hỏi.

“Mày đi đi, tao không có hứng.”

“… Tâm tình của mày nhìn qua có vẻ không tốt lắm. Tao cho rằng khi thuận lợi giết chết được một tên nào đó, thì dù không thấy hưng phấn, cũng phải thấy thoải mái chứ? Hay là, ngài ‘Sát nhân sát nhân liên hoàn’, lại có thể sở thích ai điếu cho con mồi bị giết của mình?”

Lúc K.Green đi ngang qua gã, liền một tay bóp chặt cổ họng của Neal: “Câm miệng, trừ khi giờ mày muốn bị tao giết!” Hắn không nhịn được hiện ra nét mặt lạnh lẽo bén nhọn, tựa như một con mãnh thú tàn bạo, đang dưới lớp da mặt tuấn tú này xao động bất an, có thể xét da thoát ra. Điều này khiến cho người khác cảm giác được một sự tê dại, lạnh lẽo, trái tim rung động, không tự chủ được mà vươn đầu lưỡi liếm môi — Nguy hiểm cực kỳ, nhưng cũng mê người cực kỳ! Nếu như có thể đem người thanh niên mà đặt dưới thân … Neal không tự chủ mà bắt đầu mơ màng, lúc này cảm thấy lực hấp dẫn của dolla Mỹ có khi còn không bằng được người này.

Nếu như mình tự nguyện bỏ qua đi cái phần đó — như mấy trăm vạn gì đó — thì liệu hắn có đồng ý cùng mình hưởng lạc 1 đêm tình không? Neal vì hít thở không thông mà mặt đỏ lên, dưới sự đau đớn của phổi mà không ngừng thở dốc, ngón tay không tự chủ tiến vào trong vạt áo ngủ đang hở nửa chừng của đối phương.

K.Green với cái tên khốn “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” này, không biết nên phỉ nhổ hay thấy buồn cười, tùy ý buông cổ họng gã ra, khiến cho gã ho sặc sụa.

“Đừng có khiến tao phải đổi ý, chó săn.” Hắn trêu chọc mà vò tóc của Neal thành một đống rối tung. “Tao không có hứng thú với mày đâu.”

Neal khó khăn mà bình phục hơi thở, không cam lòng hỏi: “Vậy mày có hứng thú với ai, tên FBI kia à?”

K.Green cực kỳ thẳng thắn mà thừa nhận: “Đúng, tao chỉ có hứng thú với anh ta.”

“Nó bắt mày, đem mày bỏ vào ngục, bây giờ chẳng khác gì con chó săn đang dương nanh múa vuốt mà rượt ở phía sau mày — Cho dù vậy mày vẫn có hứng thú với nó?”

“Không được sao?” K.Green. “Bộ hai chuyện đó có gì mâu thuẫn sao?”

“… Tao quên mất, mày chính là một tên sát nhân điên cuồng thích nguy hiểm mà.” Neal thất bại mà cười. “Đối với mày, thứ gì càng có tính khiêu chiến thì càng có sự hấp dẫn, còn cái tên kia vẫn chưa từng khuất phục trước mày, dù cho cơ thể có cong, thì trong khung vẫn chính là thẳng, cho nên mày mới hứng thú, đúng không?”

“Hiểu thế nào là chuyện của mày. Nhưng tao cảnh cáo mày lần cuối, đừng có làm hỏng kế hoạch của tao, bằng không —” K.Green lại lộ ra nụ cười nhạt mùi máu tươi, vỗ vỗ mặt của gã, xoay người vào phòng ngủ.

Neal rùng mình 1 cái, kêu to trước bóng lưng của hắn: “Yên tâm, tao sẽ tới gần đảo Rex chờ điện thoại của mày, hiện tại lập tức đi! Mà mày tốt nhất đừng có quên khoản tiền của tao, nếu không —“

K.Green đóng cửa sầm một tiếng, khiến hắn phải nuốt ngược lại nửa câu uy hiếp sau đó.

XXXXXXXXXXXXXXXXXXX

“Có người tiếp ứng hắn.” Rio chỉ vào màn hình nói với Robert, trên đó chính là hình ảnh thông qua máy giám sát của đường đi. “Anh xem thời gian xuất hiện cùng rời đi trên con đường này, hoàn toàn trùng khớp với thời gian xảy ra vụ án, lúc đó có lẽ hắn đã trên xe.”


Đáng tiếc cửa sổ xe lại lắp đặt kính chống đạn, nên họ chẳng thể thấy rõ được tình hình bên trong xe, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được biển số xe.

“Điều tra chiếc xe này.” Rio dặn nhân viên kỹ thuật của phân bộ FBI New York. “Tôi cần biết chủ chiếc xe là ai, cùng với hiện tại nó đang ở đâu.”

Lợi dụng hệ thống giám sát của toàn bộ quốc thổ để tìm kiếm chiếc xe, chính họ cũng gặp khá nhiều khó khăn, giữa chừng nó thay đổi biển số, còn giảo hoạt mà thay đổi tuyến đường đi, họ mấy lần mất dấu, nhưng cuối cùng cũng tìm thấy lại được.

Rio nhìn ảnh chụp của chủ nhân chiếc xe cùng các tin tức liên quan tới người đó trên màn hình vi tính, đoạn ký ức trên Nguyệt Thần Đảo lập tức ào vào trong não: “Neal Festival … Là gã, thảo nào.”

“Là ai?” Robert hiếu kỳ hỏi.

“Một con sói lang âm hiểm. Vốn là phần tử xã hội đen, 8 năm trước từng bị tôi bắt vào ngục nên ghi hận tôi trong lòng, rất muốn trả thù. Lúc tôi còn nằm vùng trên Nguyệt Thần Đảo, chính là gã đem thân phận của tôi bán đứng cho tên bá tước kia, hại tôi suýt nữa phá hỏng cả nhiệm vụ.”

“Sao gã lại cùng với K.Green?”

“Gã luôn có ý đồ với hắn.” Rio nói đơn giản lại chẳng rõ ràng, Robert có thể thấy được chẳng đáng và tức giận trong ánh mắt của anh, nhất thời hiểu được: À, quả nhiên chính là một tên tình địch quá âm hiểm, thảo nào một người trầm ổn như Rio cũng có thể lộ ra ánh mắt này.

“Khó trách gã có thể cam nguyện mạo hiểm vì K.Green.” Robert cảm khái.

“Sắc mê tâm khiếu.” (ak Mê trai) Rio lạnh lùng nói. (Mai: Chứ làm như anh không có mê thằng nhỏ ấy!!)

Đang nói chuyện, thì nhân viên kỹ thuật ở khoa tin tức đã tìm được chỗ hiện tại của chiếc xe, nó đang từ khu Manhattan chạy ra hướng Đông, nhìn theo hướng đi là rõ ràng muốn tới sân bay để rời khỏi New York.

“Chúng ta mau chóng xuất phát, bắt chúng.” Rio cầm lấy áo khoác ngay tại lưng ghế, ý chí chiến đấu mười phần bước nhanh ra khỏi phòng.

Robert vội vã đuổi theo: “Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, Rio, nếu quả thật là K.Green, thì lúc này quá thuận lợi..”

“Anh nói không sai, đó có thể là cái tròng, nhưng có thể chúng hy vọng chúng ta nghĩ đó là cái tròng, sau đó ngay lúc chúng ta đang do dự, mà nhân cơ hội trốn đi — Còn nhớ tôi đã từng nói gì với anh không?”

“Nếu như lần thứ 11 có thể ra tay bắt được hung thủ, thì sai lầm 10 lần trước chính là cần thiết.”

“Rất tốt, rất nhanh thôi anh có thể tự mình hoạt động rồi.” Rio nói, sau đó chống cửa khoang mà leo lên trực thăng đang chờ.

Ngay sau đó Robert tiến vào: “Muốn đẩy tôi đi khỏi sao? Ngay cả cửa cũng chẳng có đâu! Hai chúng ta chính là cặp đôi hợp tác hoàng kim đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.