Sát Thanh

Chương 59: Dây thép móc ngược


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

K.Green ôm lấy đống đồ dùng cá nhân được phát cho tù nhân đi vào phòng giam số 1317. Khác với MCC, chính là phòng giam ở đây chỉ có mỗi một lưới sắt chẳng có chút không gian tư nhân gì cả, được cái tốt là nó là phòng giam đơn, nên không cần phải tranh giành giường trên giường dưới.

Ở hai cái phòng giam ở phía đối diện phòng của hắn, cách nhau một cái hành lang hẹp, có hai tên tù nhân người da trắng đứng sau lồng sắt huýt sáo, trong đó có một tên còn trực tiếp cởi thẳng quần lót của mình ra, cầm lấy cậu bé tự an ủi, một tên thì không ngừng dùng mấy lời dâm tục nói với hắn.

K.Green chẳng thèm để ý, quan sát căn nhà mới của hắn.

Trong phòng giam không gian chật chội, phía bên phải là một cái giường đơn có drap giường màu xanh da trời, có cái rửa mặt inox, bồn cầu, cái mặt bàn dài bằng gỗ cố định trên tường chiếm phần lớn không gian. Cái gương được gắn chặt vào trong tường, cho dù có đập vỡ cũng khó mà nát thành từng miếng nhỏ.

Mấy lớp dơ mờ mờ có thể thấy rõ khắp mặt tường, tựa như những đốm xám dơ loang lổ trên thi thể. K.Green để ý thấy có một vết bẩn ám nâu trên một khối đá màu tối, khẳng định đó là vết máu chỉ mới để lại vài ngày gần đây chứ không phải từ thời xa xưa. Nếu vậy, thì cái phần màu trắng vàng dính kế bên có thể là óc của tên nào đó.

Hắn dời tầm mắt, bắt đầu nhìn chung quanh căn phòng tìm kiếm. Hầu như từng tù nhân đều có vật phẩm cá nhân nho nhỏ, có lúc đi quá nhanh chưa kịp mang nó theo, đương nhiên, bọn chúng dù chết hay là ra tù cũng không muốn dùng lại chúng. Hắn hy vọng có thể tìm được một thứ gì đó, nhìn như không đáng, nhưng lúc quan trọng có thể phát huy công dụng.

Hai quyển tạp chí sắc tình, vài con tem, một cái cái bật lửa thấp kém, thậm chí còn có nửa bao thuốc lá bị ẩm. Nhưng mấy thứ này không dùng được, hắn lại tìm được một cây bút máy không có nắp, lặng lẽ nhét vào trong vớ.

Ở khe hở giữa tường và giường, hắn tìm thấy một ít mảnh vụn tứ chi — tứ chi của người — một lóng ngón tay út, cùng với một ít da đầu máu thịt không rõ, mang theo một ít lông tóc hơi xoăn. Do nhiệt độ mùa đông khá thấp, nên chúng chưa bị thối rửa hoàn toàn.

Nếu chúng là di vật của tên khách trọ trước hắn, hiển nhiên gã đó đã đi trên một chiếc xe xuống địa ngục trải qua cuộc hành trình khá là đau đớn, hơn nữa tên cảnh ngục phụ trách dọn dẹp hiện trường chắc cũng chỉ làm lấy lệ, K.Green nghĩ, sắc mặt không đổi mà lấy mấy mảnh vụn đó bỏ vào trong bồn cầu xả nước.

Sau đó hắn giũ giũ tấm chăn, rồi lao lên giường.

Tên da trắng đối diện hắn càng thêm lộ liễu, sướng tới bắn tinh, tinh dịch bắn xuống sàn nhà của hành lang, lập tức có cảnh ngục đi tới quát lớn, kéo gã ra bắt gã phải lau sạch sàn nhà — bằng chính lưỡi của gã.

Mấy tên tù nhân ở chung quanh thấy cái cảnh đó liền cười to đầy quái dị, tựa như một đám ngưới đang thưởng thức một buổi hài kịch — Cuộc sống trong ngục khô khan chán nản, dù sao mọi người cũng phải tự mình tìm chút niềm vui thôi.

Lúc chiều được thả giải lao tự do, cảnh ngục Simon nhìn thấy hai thủ hạ của tên Marves đi vào phòng giam 1317.

Y biết rõ thói quen của cái tên mập mạp da đen kia: Thích dằn vặt người mới. Không phải chỉ đơn giản là đánh nhau và cưỡng gian, mà Marves cực kỳ hưởng thụ khi thấy người mới từ khẩn trương, phẫn nộ, chống trả đến sợ hãi, tan vỡ, cầu xin tha thứ, sau đó cuối cùng đành khuất nhục chết lặng rồi tiếp nhận toàn bộ quá trình, cuối cùng tựa như một con rối hư bị quăng vào trong thùng rác.

Nhưng cứ thế, mấy cảnh ngục đã nhận được tiền hối lộ cũng cứ thế nhắm mắt bỏ qua, chỉ cần đừng chơi tới chết người là được. Nhưng lần này Simon vẫn có chút do dự, nghĩ có nên tiến lên giải vây cho người mới hay không. Dù sao hôm nay cũng mới là ngày đầu, mà mấy tên khốn này lại khó mà chịu nổi rồi. Cảnh ngục trẻ tuổi kia cảm thấy khó khăn.

Lúc này, tiếng của người đồng nghiệp Kim vang lên cùng với tiếng bước chân tới gần.

“Tới giúp 1 tay đi, Simon.” Kim nói.

“Sao thế?”


“Một tên cặn bã không biết sống chết, chúng ta cần phải xử lý tên khốn đó.” Kim nói với Simon, một tên tù nhân nhân cơ hội tấn công nữ y tá mới tới, tuy rằng chưa thành công, nhưng lại khiến cô gái ấy sợ quá, cảnh ngục bên cạnh phải xông lên ngăn cản, bị gã đó ném đống phân cùng nước tiểu. “Nữ y tá khóc sướt mướt bỏ chạy, thật đáng tiếc, ở đây khó khăn lắm mới có được một nữ tới …” Kim tiếc nuối vừa giận vừa tức nói. “Alex đề nghị dùng ‘Túi’.”

“Túi” chỉ đám cảnh ngục lấy cái túi có hai cái lỗ lớn khoác vào người rồi che khuất diện mạo, vây quanh tên tù nhân đánh một trận, như vậy dù cho tên tù nhân bị đánh tới chết khiếp, cũng không cách nào liên lạc với luật sư chỉ điểm xác nhận, tố cáo tên đã đánh mình.

Simon cứ thế không yên lòng bị đồng nghiệp của mình lôi đi.

Vì vậy, y không thấy được cũng không ngờ tới cảnh xảy ra sau đó — Hai tên to lớn cao lớn vạm vỡ, quanh năm chỉ biết đánh lộn ở đầu đường xó chợ, lại bị mặt mũi bầm dập, cả người đầu máu văng ra khỏi phòng 1317.

Trong đó có 1 tên còn lăn trên mặt đất 2 vòng, trúng ngay vào một đôi chân dài mang giầy thể thao xa hoa. Đối phương không chút khách khí giơ chân 1 cước đập thẳng vào xương ngón tay của gã. Gã kêu to một tiếng đầy đau đớn, mặt lộ ra sát khí dùng tay kia nắm lấy cái khoan thiết đâm vào chân của đối phương. Mà trong nháy mắt tiếp theo, cây khoan thiết kia đã rời khỏi tay của gã, mạnh mẽ gâm cẳng tay của gã dính sát vào mặt đất, tựa như một cây đinh đâm xuyên qua tiêu bản con sâu vậy.

Gã phát sinh một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Đợi khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, tiếng kêu thảm thiết kia mới biến thành một tiếng cầu xin sợ hãi đến cực điểm: “Xin tha cho tôi, ‘Giáo phụ’ …”

“Không phải ai cũng có tư cách gọi tao thế đâu, nhóc con.” Một người đàn ông mắt lam ngữ điệu lãnh đạm nói, mang theo sự ưu nhã mạn bất kinh tâm cùng cường ngạnh của một người nắm quyền hành. “Nói cho Marves, nó nên có lời nói rõ ràng với tao đi.”

Một tên hạ thủ khác của Marves thấy thế thì chạy đi, chỉ còn lại cái tên xui xẻo kia đang bị dính trên mặt đất kêu rên. Mấy tên tù phạm thích xem kịch vui không ai dám phát sinh ra tiếng nào, ngay cả cảnh ngục tuần tra cũng đi ra xa xa, dường như không biết ở đó đang xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt của người đàn ông mắt lam kia dọc theo vết máu trên mặt đất ở hành lang một đường kéo dài vào trong căn phòng 1317, hơi lộ ra nét mặt hứng thú, cất bước vào trong đó. Tư thế bước đi của y cao ngất trang trọng, tựa như một nhân sĩ thượng lưu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục cao cấp, áo tù nhân màu màu đỏ cam cùng giầy thể thao ở trên người lại khiến người ta lầm tưởng y đang mặc âu phục giày da.

K.Green quả nhiên vừa liếc mắt đã nhận ra được y: Timothy Berardi. Dung mạo của y có 8 9 phần tương tự với Alessio, nhất là tròng mắt màu lam tựa như ngoài khơi trời đầy mây, tựa như thuốc màu được điều phối ra từ cùng một bản. Nếu không phải thoạt nhìn cảm giác tuổi tác có phần trưởng thành hơn, mang theo khí tức của một người đức cao vọng trọng, thì hai người họ chẳng khác nào anh em song sinh cả.

Timothy Berardi đứng trước mặt K.Green, từ đầu tới chân quan sát hắn 1 hồi, tựa như đang thưởng thức tỉ lệ thân thể của người mới. Sau vài giây y kiêu căng mà không mất lễ nghi, cười: “Thân thủ không sai, thế nhưung muốn ở chỗ này mang bộ dạng của người sống, dựa vào thân thủ thôi thì không đủ đâu, mày rất nhanh sẽ biết.”

K.Green tựa như một con thú con đang bị người khác xâm lược vào lãnh thổ của mình, bày ra bộ dạng đề phòng, tùy thời chuẩn bị phản kích. Nhưng ở trong mắt của Timothy, thì chính là cái độ khó “Có chút vướng tay chân, nhưng chỉ cần mất chút khí lực là có thể đối phó” — không quá mạnh tới mức khiến y cảm giác bị uy hiếp, cũng không mềm yếu tới mức khiến y chẳng hứng thú, mà là độ khó của một kẻ nằm ở giữa.

“Này, tao không muốn đắc tội bất kì ai, chỉ muốn an tĩnh chờ đợi mà thôi.”

Y nghe thấy con người mới sắc bén nhưng cũng cẩn thận nói, cười ý vị thâm trường: “Vậy cũng không dễ nha, nhất là với mày … Ở đây, chuyện đầu tiên mà mày phải học, chính là đứng thành hàng, đừng làm sai đội hình.” Nói xong, y xoay người ra khỏi phòng giam.

Thủ hạ của Marves còn nằm trên mặt đất rên rỉ, máu loãng làm ướt nửa áo tù nhân. Timothy nhíu mày, phảng phất đang thấy một khối trang trí xấu xí ở trên sàn nhà, hờ hững nói: “Tao tha cho mày 1 mạng, lần sau nếu còn đến tìm nó gây chuyện, thì đừng có cọ tới ống quần của tao.”

Mấy tên tù nhân đang đứng vây xem ánh mắt nhìn vào phòng giam số 1317 nhất thời có chút thay đổi: Bọn họ cứ tưởng rằng “giáo phụ” vì muốn thể hiện quyền bảo hộ với tên nhóc này mà ra tay, xem ra hôm nay hoàn toàn là bởi vì cái tên quỷ xui xẻo trên sàn nhà không có mắt nhìn. Nói cách khác, con người mới này tứ cố vô thân, không có chút thế lực, trong khi giãy chết, lại phát ra bộ dạng khiến người khác phải thèm nhỏ dãi — Quả thực là một bàn ăn lễ Nô-en được tặng sớm.

Nếu như Marves vì kiêng kỵ cảnh cáo của “Giáo phụ” mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, thì nói không chừng có thể để ăn trước rồi … không ít người nghĩ.

Tới bữa tối, cảm giác nôn nóng, bất an tựa như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động tích lũy tới cực hạn. Ngay khi K.Green bưng một phần khoai tây hầm chẳng có miếng thịt bò nào cùng sandwich cá ngư tiến vào khu dùng cơm, thì có một tên tù nhân thừa dịp hắn đi ngang qua người, đột nhiên đưa chân ra ngáng chân hắn.

Hắn chợt lảo đảo, lập tức có vài cánh tay tới kéo lấy hắn.


“Buông tay!” Hắn quát, cố sức giãy dụa, nhưng lại như bị vô số dây cuốn quấn lên trên người.

“Thế nào, mới vừa giúp mày 1 chút, mà không nói tiếng cám ơn sao.” Một tên tù nhân tóc ngắn màu vàng rám nắng, vóc dáng cao gầy đắc ý dào dạt tiến lại, một ngụm nước bọt nhổ vào trong bữa cơm của hắn. “Xem ra mày không mấy thỏa mãn với bữa tiệc chào đón người mới này ha, vậy tao bổ sung cho mày chút protein, thế nào?”

“Tao xin mày đó, Basil, nước bọt của mày làm gì có chút protein nào, rõ ràng chính là HIV, sao mày không mang bao cao su vào lưỡi luôn đi.” Hắn làm dạng oán giận mà nói.

“Fuck!” Basil cười mắng. “Không biết mấy thằng Trung Quốc chú ý nhất là cái gì sao, cái gì mà hàm súc, hàm súc, ai như mày, trên giường rên lớn tới mức cả khu sát bên cũng nghe thấy.”

Khửu tay K.Green lập tức đâm thẳng vào xương sườn tên tù nhân ở phía sau mình, nhân cơ hội giãy người, xoay người rời đi.

“Muốn đi đâu vậy hả? Cơm tối của mày còn chưa ăn mà?” Basil túm lấy cánh tay của hắn, tay kia bóp mông hắn 1 cái. “Ngoan ngoãn ngồi xuống ăn đi, tên điếm.”

K.Green an tĩnh, cúi mặt xuống. Nếu có ai có thể thấy được đôi mắt đen ở dưới hàng lông mi dày của hắn, có thể thấy được trong ánh mắt trầm tĩnh kia đột nhiên trở nên băng lãnh sắc bén tựa như lưỡi dao.

Hắn ngồi xuống lại bàn ăn, bộ dáng dịu ngoan đó của hắn khiến cho toàn bộ phạm nhân ở đây ai cũng hưng phấn, sau đó đem cái mâm inox — kể cả đống đồ ăn chất chồng trên mâm hung hăng quăng thẳng vào mặt của Basil.

Basil phát ra hét thảm một tiếng, không tự chủ được mà cong lưng, lấy tay che mặt, máu cùng mỡ của thức ăn không ngừng từ khe hỡ của ngón tay chảy ra. Gã thống khổ ho khan vài tiếng, từ hàm răng phun ra bụm máu.

Các tù nhân khác giật mình lập tức xao động, có vài tên tựa như hổ đói đổ nhào về phía K.Green. Hắn nhanh chóng nghiêng cơ thể né tránh, một quyền đánh trúng vào mũi của mấy tên tấn công mình, nhất thời khiến máu văng ra.

Một tiếng huýt còi bén nhọn của cảnh ngục vang lên.

Simon cùng hai cảnh ngục khác lập tức chạy tới: “Lập tức dừng tay, bằng không tao nhốt vào phòng tối.”

Chiêu này dùng với mấy tên tù nhân rất được, không ai muốn ở trong một cái phòng tối thui chỉ có 3 mét vuông chẳng có giường cùng bồn cầu suốt 10 ngày nửa tháng, không có thông khí, không có bất luận cái gì tiêu khiển, không có ai nói chuyện, chỉ có cô độc cùng giam cầm, rất dễ khiến người phát điên.

Mấy tên tù nhân dưới tiếng cảnh côn nện xuống đất lập tức dừng tay, căm giận lui trở về trong đám người.

Simon nhìn đầu lĩnh của đội quân kiếm chuyện này, mũi của gã đã bị đánh tới nghiêng qua 1 bên, vẻ mặt toàn máu, đau tới nhe răng trợn mắt.

“Tên chó đẻ, hắn làm gãy mũi tôi, còn mất cả cái răng nè!” Basil mơ hồ không rõ kêu lên.

“Mày nên cảm thấy may mắn khi thứ bị gãy không phải cậu em nhỏ của mày đi.” Simon cười. “Coi như cho mày một bài học vậy, không phải thằng nào mày cũng đè được đâu.”

Đội trưởng cảnh ngục Alex nhìn cảnh tượng trước mặt, liền kêu đem Basil tới phòng y tế, đồng thời căn dặn Simon: “Tên nhóc mới tới này cũng là một tên ba gai, một tên dã tính khó thuần đó nha.”


Simon chần chờ một chút, nói: “Elvis, nghiêm phạt tội đánh người, sau bữa tối mày dọn sạch toàn bộ tầng này cho tao, dụng cụ thì tới chỗ Wilson mà nhận.”

Alex vừa đi vừa liếc mắt nhìn. Nghiêm phạt này quả thực có chút quá ít rồi. Nhưng hôm nay dù sao cũng có Simon tham gia cùng vào chuyện “Túi” nên ông cũng ngầm đồng ý.

K.Green trầm tĩnh nhìn Simon, ngữ điệu lễ phép, thậm chí còn mang theo chút cảm kích: “Yes, sir.”

Bóng lưng rời đi của hắn dưới ánh đèn càng thêm cao ngất, từ lưng, mông đến hai chân đều lưu sướng hoàn mỹ, phối hợp với tư thế bước đi ưu nhã, tản ra ra khí tức chủ nghĩa cấm dục trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Coi con mẹ nó hình dạng đứng đắn kia kìa, khiến người khác thật muốn làm nó mà!” Một tên tù nhân nói.

Lập tức có người phụ họa: “Muốn làm không?”

“Gì mà không chứ, tên đó thiếu bị làm mà.”

“Chí ít hôm nay cái tên Basil kia cũng đừng mong đi đầu, nó cũng mang lại chút ích lợi đó.” Có tên đè thấp cười nói.

Trên hành lan tỏa ra ánh sáng trắng, chiếu rọi vào song sắt đang bong từng lớp sơn cùng sàn nhà màu xám, băng lãnh mà thảm đạm.

Nước vệ sinh cùng thùng nước bị đẩy qua 1 bên, K.Green bị mấy tên da đen hình thể cường tráng ba chân bốn cẳng đè trên sàn nhà. Một tên tù nhân đem hai tay của hắn bắt chéo sau lưng, tên thì đè chặt sau cổ hắn, còn có hai tên khác nắm chặt lấy chân của hắn rồi tách ra rộng hai bên, kiên quyết ngăn lại bất luận cái gì động tác phản kháng có thể gây ra tính uy hiếp nào, thuận lợi kéo quần của hắn xuống tận đầu gối. Bọn chúng vốn đã rất quen thuộc với tiết mục này.

“Nó quả thực là cực phẩm! Nhìn cái mông nó kìa! Còn có đường cong thắt lưng nữa!” Một tên tù nhân hưng phấn mà thở dốc, bàn tay thô ráp đặt lên cái mông rất tròn nhếch lên của hắn, khẩn cấp đem ngón tay đâm vào trong. “Con quỷ nó, chặt thiệt mà!”

Một tên đá mạnh vào phần bụng dưới của K.Green 1 cái: “Thằng điếm chó, thả lỏng chút mày!”

K.Green ho mạnh, phần lưng trơn bóng tựa như một con thuyền nhỏ bất lực trong cơn sóng không ngừng mà phập phồng, càng khiến người khác có dục hỏa muốn cưỡng bức.

“Mày ngu hả Kinnig, mày khiến nó càng thêm chặt rồi kìa! Chết tiệt, cứ thế mà tiến vào thì lột da chết mất!”

Tên đang bóp chặt sau cổ của hắn vì thất thần mà có chút buông lỏng, K.Green bỗng nhiên tránh được kiềm chế, nhanh chóng nắm lấy nước vệ sinh ở bên cạnh, mở nắp bình, tát thẳng vào mặt của tên ở ngay sau mình.

“Mắt của tao —” Tên đó bưng con mắt khóc thét.

“Thực là con ngựa điên mà! Tụi mày, cho nó biết chút mùi đi.”

Vài tên nhào tới, trong đó một tên tù nhân còn cầm theo cây chổi giơ lên: “Cái này thì sao?”

“Được đó.”

K.Green phát ra tiếng gào thét tựa như dã thú sa lưới, điên cuồng giãy dụa, một tấm thẻ kim loại từ trong cổ áo tù nhân bị rớt ra ngoài.

“— Khoan đã!” Trong chỗ âm u của hành lang bỗng nhiên truyền ra tiếng của một người đàn ông, mang theo giọng mũi tựa như u hồn, cao độ.

Cơ thể của Lang Côn từ trong chỗ tối chợt xuất hiện, ngũ quan tục tằng kiên cường bại lộ dưới ánh đèn, cái đầu bóng lưỡng cùng thân thể đầy hình xăm. Vừa rồi y một mực đứng trong chỗ tối quan sát và thưởng thức hành vi bạo lực kia, nếu không phải có cái tấm thẻ kia, thì y đã dự định chờ nanh vuốt của thủ hạ mình giày vò hắn được rồi, thì y sẽ đích thân tự thân xuất mã.


Tên đang cầm chổi kia bởi vì dục huyết sôi trào, tay cũng chưa kịp ngừng lại, bị anh cả nhà mình xách cả người lên đập mạnh vào trên vách tường. Lang Côn ngồi xổm xuống, ngón tay thô to cầm lấy miếng thẻ bài kim loại trên cổ K.Green, cẩn thận xem xong, y trầm giọng nói: “Thứ này từ đâu có?”

K.Green căm tức, ánh mắt quật cường kịch liệt nhìn y: “Từ chỗ mẹ mày đó!” Hắn nói.

Lang Côn nở nụ cười: “Ở trước mặt tao bày vẻ, mày không chịu nổi hậu quả đây, thú con à.” Y tới gần nửa bước, dùng đũng quần đang cương cứng của mình cọ qua cọ lại ngay mặt của hắn, cách 1 lớp vải, vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng kinh người của cậu nhỏ ẩn sâu phía trong quần. “Tao dám đảm bảo, mày không mong muốn nhận được tư vị của “đại bác” đâu.”

Con người mới như dự liệu của y mà trắng bệch mặt, nhưng khóe miệng vẫn quật cường như trước nâng lên, nhưng lông mi lại khẽ run tỏa ra sợ hãi nội tâm. Lang Côn thoả mãn dùng ngón cái xoa lấy khuôn mặt của hắn: “Nói thật đi, tao sẽ cân nhắc việc buông tha cho mày.”

“… Gia truyền.” Đối phương cuối cùng thỏa hiệp, thấp giọng trả lời.

“Nói dối, mày họ Lee.” Lang Côn lại dùng ‘ Đại bác’ uy hiếp khuôn mặt của hắn.

“Đó là họ của mẹ tao, tao chưa được 2 tuổi thì đã rời khỏi cha tao, ổng họ Festival,” Con người mới mạnh mẽ ức chế lửa giận, cắn chặt răng. “Có người nói đây là vật kỷ niệm ổng để lại cho tao.”

“Festival …” Lang Côn nheo mắt. “Là Shawn Festival sao? Tao nhớ ổng chỉ có một đứa con trai, rất giống ổng.”

K.Green lập tức trả lời: “Đó là anh cùng cha khác mẹ của tao, tên là Neal.”

“Không ngờ, Shawn lại đem thứ này cho thằng con riêng.” Lang Côn suy tư một chút, đứng dậy đồng thời cũng kéo K.Green đứng lên cùng, nhìn hắn nhanh chóng mặc quần vào. “Cha mày chính là người của mafia, mày cũng vậy. Trong ngục giam này, tao có thể bảo hộ mày, nhưng một ngày nào đó, tao cần mày lấy cái thẻ này ra cùng với những vật liên quan, nếu lúc đó mày dám nói 1 chữ ‘không’, thì tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết, nghe thấy không?”

K.Green nhìn y, không trả lời, phân nửa chống cự, phân nửa kiêng kỵ.

Lang Côn dùng phần dưới mình kề sát người hắn, đặt cả người hắn lên tường.

“Nghe thấy rồi.” K.Green không cam lòng mà nói.

“Nhóc ngoan.” Lang Côn ngửi lấy mùi của hắn, nhịn không được vươn đầu lưỡi, cực kỳ tình dục mà trên mặt hắn liếm một chút. “Từ lần đầu tiên vừa thấy mày, tao đã muốn đem mày đặt lên tường mạnh mẽ làm mày, thế nhưng … tao không ra tay với người cùng trong bang, nên mày cố gắng giữ mình 1 chút, đừng có chọc cho tao ‘nóng’.”

“Được rồi,” Y quay đầu nói với thuộc hạ của mình. “Đây là anh em mới của tụi mày, nếu tụi mày không tôn trọng nó, tao sẽ dạy dỗ tụi mày đó.”

Mấy tù nhân ở đây đều biết quyết định của anh hai mình đã ra thì sắc bén không gì sánh được, bản thân chỉ có thể tuyệt đối nghiêm túc chấp hành, đồng thời còn nhiệt tình mời người anh em mới của mình hưởng dụng điếu thuốc lá và ma túy mà mình giấu.

“Nhưng tao còn phải lau sàn nhà.” K.Green vẻ mặt vô tội mà nói.

“— Cứ để cho tụi tao.” Cái tên Kinnig vừa nãy còn đạp hắn 1 cước, lập tức nhặt cây lau lên, ba người khác nhanh chóng đi thu dọn thùng nước cùng nước vệ sinh.

Lang Côn ôm lấy thắt lưng của K.Green không ngừng vuốt ve trên dưới, dùng phương thức quấy nhiễu tình dục mà cho hắn 1 lời khuyên: “Cẩn thận tên mập tên Marves kia, trình độ biến thái của nó cũng cao như hàm lượng mỡ trên người nó vậy, đừng quên bang chúng ta với chúng chính là đối thủ một mất một còn.”

“‘Giáo phụ’ thì sao?” K.Green hỏi. “Y ở ngay sát vách tao đó.”

“Y khá ẩn mình, nhưng thế lực khổng lồ, thủ đoạn tàn nhẫn, nhất là thống hận người phản bội. Phòng giam mà mày đang ở trước đó là của Larry, nó từng là tâm phúc của Timothy, nhưng sau đó y phát hiện tên đó dám bòn rút tiền của y, nên … Tin tao đi, mày không muốn biết chi tiết của việc này đâu.”

Tao đã đem toàn bộ chi tiết lưu lại trong phòng đó bỏ vào bồn cầu rồi, K.Green yên lặng suy nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.