Sát Thanh

Chương 32: Phần 05: đảo nguyệt thần (nguyệt thần đảo) - Tờ quảng báo tuyệt chỗ phùng sinh


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Neal khoác một cái áo gió cũ hàng hiệu màu vàng đỏ, đi trên con đường u ám gió thổi không ngừng. Hiện tại gã đói muốn chết, muốn uống chút đồ lạnh để nâng cao tinh thần, nhưng trong người lúc này chỉ còn mấy đồng tiền xu.

Tháng trước gã mới được thả ra khỏi ngục giam đảo Rex.

11 năm thi hành án, theo thời hạn quy định thì được 2/3 thời gian sẽ được mãn hạn, cho nên trên thực tế gã chỉ ngồi có khoảng 7 năm lẻ 4 tháng mà thôi — nhưng việc này chẳng khiến gã có cảm giác lợi ích gì cả, hơn 7 năm trời, đủ để có rất nhiều thứ hôi phi yên diệt, tựa như tài phú tích lũy, địa vị bang phái, cùng với những người xinh đẹp đã từng yêu gã yêu đến muốn chết đi sống lại.

Hồi tưởng lại những màn chém giết đầy máu tanh thời xưa — đó là thời kỳ rung chuyển được xưng là “Chiến Tranh Hồng Lam”, hai băng mafia lớn của New York, băng Lame và băng Blood vì cướp giật địa bàn mà đâm đầu vào cuộc hỗn chiến điên cuồng. Mấy lão đại của các bang phái không chỉ phải nổ sung với phía ngoài, mà bên trong đó các cổ thế lực liên minh trong phái cũng xung đột không ngớt, một ít bang phái nhỏ lợi dụng việc này mà đục nước béo cò, từ bên cạnh cuộc ác chiến mà tranh đoạt những đồ thừa của trận xung đột.

Trong hoàn cảnh này, từng thành viên trong bang phái hầu như máu như dầu mỏ gặp lửa thì phực cháy, Neal cũng không ngoại lệ. Gã đã từng dẫn đầu một chi nhánh của Blood, vung tay với một chi nhánh của Lame, chuyện khiến cho súng phải nổ chính là một thành viên của đối phương dám huýt sáo với bạn gái gã, còn kêu 1 tiếng “Ê, bitch!”, lập tức bị gã tự mình đâm hơn 11 nhát, vì vậy ân oán cá nhân rất nhanh thăng cấp trở thành ẩu đả bang phái.

Kỳ thực chuyện này cũng khá là thông thường, mấy tên trong bang phái trên cơ bản lấy xảo trá vơ vét tài sản, buôn bán thuốc phiện cùng đánh nhau ẩu đả là một ngày ba bữa cơm. Hết lần này tới lần khác khiến cho FBI cùng SWAT phải tiến hành liên thủ để chèn ép thế lực các bang phái, nên FBI cần có người để giết gà dọa khỉ, Neal cực kỳ xui xẻo mà lại được trúng tuyển, trở thành một trong những mục tiêu đuổi bắt. Cả hai bang phái đều dùng tiền để mua chuộc người bán đứng gã cho cảnh sát, gã bị FBI bắt giữ.

Vì thoát tội, gã tìm đến một vị luật sư nổi danh với phí dụng kinh người, quan tòa đánh tròn ba năm, cuối cùng được báo rằng, nguyên cáo là chính phủ liên bang, ngoại trừ nhận tội ra gã không còn cách nào khác đâu — chính phủ liên bang vĩnh viễn đúng, dù cho gã chỉ vì lúc đó đi bộ lầm ngang qua con đường đó rồi bị bắt lầm, chỉ cần lên tòa án, thì nhất định phải nhận tội, đây chính là vấn đề liên quan đến mặt mũi của chính phủ. Đương nhiên, về phần tội gì, phán bao nhiêu năm, thì mày có thể cùng bên công tố viên cùng quan tòa cò kè mặc cả, khai ra mấy thằng bạn giang hồ để rút ngắn thời gian thi hành án, cũng có thể đặt lên bàn cân của nữ thần công lý vài miếng vàng, khiến cho bàn cân của thẩm phán mà hướng về phía bên mày — đó chính là một chuyện khác nữa.

Nói chung, vì cuộc phán quyết này, mà Neal đã mất hơn nửa tiền để dành của mình, rốt cục khiến cho nữ thần công lý ở trước cửa pháp viện được=bị thuyết phục, đem thời hạn thời hạn thi hành án rút ngắn từ 40 năm thành 11 năm. Trong quan tòa, gã ở phòng câu lưu hơn 3 năm, sau khi chung thẩm thì ở nhà giam tiếp tục ngồi chồm hổm hết thời gian thi hành án còn lại, cuối cùng không còn một xu mà ra tù.

Mới ra tù thì Neal còn đem ý niệm Đông Sơn tái khởi trong đầu, nhưng sự thực chứng minh, tai nạn cũng giống như tiền phi nghĩa vậy, luôn liên tiếp mà tới — đứa bạn gái là ca sĩ hạng hai mà gã từng yêu thương nhất gom hết mấy trăm vạn dolla Mỹ còn lại của gã mà cùng một tên vệ sĩ người da đen trốn sang Mê-hi-cô sống cuộc sống hai người hạnh phúc, chi nhánh mà gã từng dẫn đầu đã bị thế lực Blood khác chiếm giữ, khi gã mới ra ngục nỗ lực liên hệ với mấy thuộc hạ cũ, thì suýt chút nữa bị tên lão đại mới trói lại ném xuống Sheepshead Bay.


Gã xin giúp đỡ mấy tên bạn cũ, nhưng lại bị mất khá nhiều thông tin liên hệ, những người tìm được thì cũng không mạnh hơn gã bao nhiêu, nhiều lắm thì chỉ có thể giúp cho gã mấy tờ tiền lẻ, mà mấy tên bạn có tiền có quyền thì chẳng ai thèm gặp gã.

Cách xa 7 năm, toàn bộ thế giới đều thành cảnh còn người mất. Nhưng cuộc sống đơn điệu nơi ngục giam đã khiến cho khái niệm thời gian không còn rõ ràng nữa, khiến gã có cảm giác chỉ mới có 1 đêm mà đã bị chúng bạn xa lánh.

Gã phẫn nộ, ghen ghét, oán trời trách đất, giãy dụa, uể oải, kiệt sức, sự thiếu thốn về điều kiện vật chất cùng sự giảm thấp của cuộc sống khiến cho quan tâm của gã liền quay trở lại với thực tế nguyên thủy nhất — ăn no, mặc ấm, có chỗ ở. Mà tất cả cái đó đều cần tiền, mà hiện tại gã lại hai bàn tay trắng, gã cần tiền.

Tiền ơi tiền! Lúc không cần thì tiền nó chất chồng chồng từng xấp trong tủ sắt, còn khi chân chính cần nó thì lại khó kiếm gần chết! Tùy tiện kiếm một việc gì đó để làm? Trạm xăng dầu, tiệm thức ăn nhanh … Không, gã không thể khiến bản thân mất mặt như vậy, gã đã quen với việc được người khác hầu hạ, giờ lại phải đi hầu hạ người khác, gã thà chết!

Gã đi tới cái máy tự động bên góc đường, do dự chốc lát, cuối cùng đem mấy đồng tiền còn sót lại trong túi bỏ vào, đổi lấy một ly cà phê. Gã rất quý trọng mà uống ngụm cà phê mà trước đây gã đã từng cười nhạt, mờ mịt tính toán tương lai sau này.

Cửa thủy tinh của máy tự động phản chiếu thân ảnh của gã, vóc dáng cao xốc, tóc ngắn kim nâu, con mắt màu lục hẹp dài sâu thẳm. Trước đây khi còn áo mũ chỉnh tề thì gã là một suất ca có mị lực, hôm nay nghèo túng lôi thôi lếch thếch, mị lực cũng bị giảm sút, nhưng nhìn qua tiêu chuẩn cũng không biến mất hẳn, chỉ là vẻ mặt khổ đại cừu thâm, từ chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng nhếch ra được nụ cười nhạt.

Nếu như không muốn chết đầu đường xó chợ, thì nhật định phải tiếp nhận sự thật, Neal. Gã nhìn vào thân ảnh phản chiếu trong cửa thủy tinh mà không tiếng động phát thệ, cho dù là giết thuê chém mướn, cũng phải nghĩ ra cách kiếm ra được đống tiền, sau đó bắt đầu lại từ đầu, một lần nữa leo lên lại vị trí vốn có của mày!

Tựa như thượng đế nghe thấy được tiếng hét trong lòng gã, rồi thiện lương mà đưa một cánh cửa sổ mở ra trước mặt gã — gã bỗng nhiên phát hiện ở trên vách phía sau của máy tự động có dán một tờ quảng cáo, giấy trắng chữ đen viết rõ ràng, một công ty bảo vệ môi trường thông báo tuyển dụng một nhóm tình nguyện viên, tới một khu bảo vệ động vật hoang dã ‘có tính phiêu lưu cao’ để tiến hành hoạt động bảo vệ, trong 3 tháng, toàn bộ chi phí ăn uống sinh hoạt được bao trọn, đãi ngộ hậu đãi tới mức không thể tin được.

Neal không phải là một thằng nhóc sinh viên mới ra trường nôn nóng tìm việc làm, gã biết rất rõ sự không sạch sẽ của xã hội cùng với sự hiểm ác đáng sợ của lòng người, nên ôm nghi vấn không ngừng cẩn thận đánh giá tờ quảng cáo này, cần nhắc trong từ ngữ sử dụng có khả năng tồn tại bẩy rập nào hay không, rất nhanh tìm thấy được chỗ khác biệt không tầm thường: Trong tờ quảng cáo với người được tuyển dụng không ra yêu cầu về bằng cấp nào cả, lý lịch cùng sức khỏe cũng không yêu cầu, duy chỉ có nhấn mạnh “phải có tinh thần vì sự nghiệp bảo vệ môi trường mà hiến thân”. Cái gì mà là “hiến thân”? Chắc sẽ không đi làm dã nhân trong mấy khu rừng nguyên thủy đi, Neal tự giễu cười nhạt một chút, cảm thấy cuộc sống hiện tại của bản thân mình cũng có khác gì dã nhân đâu — chí ít chúng còn không còn lo ăn uống.

Ánh mắt của gã dừng trên phần lương bổng, gã đếm qua đếm lại 4 con số không đứng phía sau số 3, cuối cùng hạ quyết tâm — dù cho có khổ cực cũng chỉ có 3 tháng mà thôi, còn phần ‘có tính phiêu lưu’, shit, trên đời này còn có chỗ nào nguy hiểm hơn nhà tắm trong ngục giam sao? Gã trước sau phải đánh hơn 10 trận, ở trên gạch men sứ cùng song sắt mà đập nát 8 cái đầu, mới có thể ngăn chặn được mơ ước của mấy tên khốn với cái mông của gã — tuy rằng giới hạn trong kinh sợ hành vi, nhưng sự hèn mọn thị dâm thì không chỗ nào không có, nhưng dù sao gã cũng đã luyện được bách độc bất xâm, lười phản ứng với mấy ánh mắt không gây tổn hại thực tế gì cho gã.


Kéo tờ quảng cáo xuống, gã quăng cái ly cà phê rỗng, máy móc đi tìm địa chỉ tuyển dụng.

Một tiếng sau, gã tìm được một tòa cao ốc nửa mới nửa cũ 4 tầng, từ cầu thang chật hẹp đi lên được tầng 2, vào được phòng tiếp đón có không gian khá rộng. Lập tức có nhân viên công tác tiến lên hỏi, còn phát cho gã một tấm phiếu yêu cầu gã điền vào.

Ở hai khung “thân thuộc” cùng “địa chỉ liên hệ”, Neal suy nghĩ 1 chút, liền ghi chữ “không”, rồi đem nộp phiếu. Gã được dẫn tới một phòng chờ lớn, người được tuyển dụng sau khi phỏng vấn chẳng bao lâu sẽ có ngay kết quả, vì bọn họ sẽ quyết định ngay tại chỗ có mướn gã hay không.

Phòng này khoảng chừng còn có 40, 50 người nữa, đều đang chán chường mà đợi kết quả. Neal nhìn quét nhanh 4 phía, người da đen mặc áo lót dài rộng bóng bầu dục cùng giày chơi bóng bẩn, một công nhân trung niên âu phục giày da nhưng sắc mặt tiều tụy, một người già gầy yếu hoa râm nỗ lực lấy mũ che giấu, còn có những tên nhóc trẻ tuổi nhìn là biết xuất thân từ khu dân nghèo, sống ở đầu đường xó chợ … Gã bỗng nhiên thấy có chút kỳ quái, công ty bảo vệ môi trường này vì sao lại đem đoan thông báo tuyển dụng dán ở một góc không chút bắt mắt ở phía sau quảng trường lạc hậu, lẽ nào chúng không muốn mướn được những người có học thức cao hay sao?

Hay là trong đây còn có bí mật gì, tỷ như lương tựa như hơi nước, nên thực tế không mướn được người cần mướn, hay là trong vấn đề an toàn hoặc vệ sinh không đạt được tiêu chuẩn của chính phủ nên không dám gióng trống khua chiêng, Neal thầm nghĩ. Nhưng gã không định rời đi, trên thực tế, gã đã cùng đường.

Thời gian chờ đợi quá lâu, nên đoàn người không khỏi bắt đầu cảm thấy phiền táo, lúc này có nhân viên công tác mang cơm tới: Bánh mì, sandwich cùng cà phê, nước trái cây, cực kỳ phong phú, số lượng rất nhiều, cũng khiến cho mọi người phải tranh nhau mà lấy.

Neal cũng không chút khách khí mà cầm lấy phần ăn mà có lẽ mình ăn không hết, ăn cho no nê xong, lười biếng mà muốn hút điếu thuốc. Gã khi hỏi nhân viên công tác cũng không mong mỏi gì nhiều, không ngờ đối phương rất khách khí mà rút thuốc ra, những người nào trong phòng muốn hút thuốc đều tới nhận, mặc dù không phải hàng hiệu nhưng vẫn khiến cho tinh thần mọi người phấn chấn.

Sau khi ăn no uống đủ, gã bắt đầu có ý tứ mà quan sát những người này, buồn chán suy đoán những tên có khả năng trở thành đồng nghiệp của mình. Một lát sau, ánh mắt của gã chợt dừng lại một bóng người trong góc phòng.

— Đó là một thanh niên châu Á quần áo xinh đẹp, khoảng chừng 23, 24 tuổi, thoạt nhìn như người Trung Quốc, hoặc là người Nhật Bản, đang khoác chân dựa trên sofa, không coi ai ra gì mà tự mình chơi bài pu-khơ. Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng, nửa khuôn mặt đường viền rõ ràng của hắn đối diện với Neal, lông mi dài cùng với chiếc cằm nhọn tựa như đường nét vẽ cẩn thận của họa sĩ, tràn đầy tình yêu mà vẽ ra được đường cong tinh xảo.


Đáy mắt Neal sáng ngời, có hứng thú quan sát hắn, hy vọng có thể đem toàn bộ gương mặt của đối phương chuyển qua trước mặt mình.

Sau đó không lâu như nguyện dĩ thường, người thanh niên kia dường như cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, liền quay mặt sang tìm ánh mắt của người đó.

Sau khi Neal nhìn thấy rõ gương mặt hắn, theo lễ nghi gật đầu chào, sau đó đem mặt qua chỗ khác. Dung mạo của đối phương có thể xem là tuấn mỹ, nhưng không mỹ không mức khiến cho người khác phải kinh diễm, quần áo kết hợp không xứng cùng với mái tóc màu vàng óng càng làm giảm đi nét đẹp của hắn — Neal luôn cho rằng, với người da vàng thì mái tóc thích hợp nhất chính là tóc đen, màu quá sáng kết hợp với làn da không trắng sẽ đánh bại gu thưởng thức của người khác.

Thanh niên châu Á này thoạt nhìn tựa như một tên người chim với bộ lông chim phối hợp loè loẹt, điều này làm cho khiến cho Neal có một cảm giác muốn kéo hắn lại một một lần nữa trát phấn tô son cho hắn — nếu là 8 năm trước, gã nhất định sẽ làm như vậy, nhưng hôm nay gã không còn tiền cùng tình dư thừa để chơi đùa với nam thanh nữ tú như trước, trên thực tế, gã cũng đang bị xã hội lòng người dễ thay đổi này trát phấn điều giáo.

Lúc này, nhân viên công tác lần thứ hai đi vào gian phòng, đem những thẻ bài có viết số cho những người đang chờ, tổng cộng có 24 thẻ bài, những người không có thẻ bài thì được khách khí mời ra ngoài.

Nhìn căn phòng nhân số giảm nhanh, Neal nhìn thấy bản thân còn ở trong 24 người trong phòng, hẳn là đã thông qua được cửa phỏng vấn sơ bộ. Kỳ quái chính là, những người coi bộ cũng chút chỉnh chu thì bị loại, những người còn lại thì giống như người vô gia cư lang thanh.

Tiếp theo chính là phỏng vấn cá nhân, những người được giữ lại bắt đầu được gọi vào căn phòng nhỏ sát vách nói chuyện riêng, toàn bộ đều là đi không trở lại, mọi người khó tránh khỏi có chút khẩn trương, bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau. Neal tự giác nhận ra bản thân cùng mấy tên này chẳng có gì có thể nói được cả, nên một mình đứng trước máy pha cà phê mà rót uống liên tục.

Bên ghế sofa bên cạnh, thanh niên châu Á vẫn còn đang một mình chơi đùa với bài pu-khơ đầy hình vẽ, Neal đầy tiếc nuối bộ dáng ngồi chẳng có chút khí chất nào của hắn, lại không thể không thừa nhận, ở đẳng cấp thấp kém thế này, thì giữa một rừng người thẩm mỹ độc hại, thì hắn cũng được xem là sự đẹp mắt hiếm hoi tồn tại.

Gã cân nhắc 1 chút, quyết định đi tới làm quen với đối phương — nếu như có thể phát triển mối quan hệ hơn nữa cũng có thể miễn cưỡng xưng một lần diễm ngộ.

“Hey, cần cà phê không?” Gã đi tới ghế dựa bên cạnh sofa, đưa ra một cái ly sạch, dùng ngữ điệu dễ dàng hữu hảo bắt chuyện.

Thanh niên ngẩng đầu nhìn gã, không khách khí tiếp nhận cái ly, không nói lời cám ơn, chỉ là khóe miệng cười cười.

Neal lại ở ngay nụ cười này, toàn thân dường như bị điện giật, từ đầu ngón tay được va chạm bắt đầu khiến cho cả người tê dại.


Bộ quần áo kém cỏi, thưởng thức vụng về, phối hợp loạn thất bát tao, bao gồm luôn cả mái tóc nhuộm màu sắc mà gã ghét nhất (thậm chí ở ngay gốc tóc còn có những mảng tóc mới sinh màu đen, hừ, thật khiến cho người ta buồn nôn …) … Tất cả sự phối hợp đó đều bị phai nhạt ở dưới một nụ cười lấy le tới mức như là giả tạo!

Gã bỗng nhiên có hứng thú thâm nhập lý giải đối phương, từ thân phận cùng với thân thể.

“Tôi tên Neal.” Gã nhiệt tình vươn tay với đối phương. “Có thể ba tháng sau, chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp với nhau đấy, làm quen với nhau 1 chút trước được không?”

Thanh niên không quan trọng nắm lấy tay gã bắt: “Lạc Ý.”

Neal thuận thế ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, tựa như mấy lần trước vô số lần tiếp cận mỹ nhân suất ca, vươn cánh tay để ngay sau lưng ghế chỗ hắn ngồi. “Quảng cáo thông báo tuyển dụng của họ hấp dẫn cậu à, đúng không, về bảo vệ môi trường, nói thật, tôi cũng hiểu được nhân loại đối với địa cầu quá mức tác cầu vô độ, tùy ý chặt cây, đi săn động vật hoang dại …”

“— Không, tôi không có hứng thú với bảo vệ môi trường.” Lạc Ý cắt ngang ngẫu hứng phát huy của gã.

Neal xấu hổ, nhưng giấu rất khá, ngược lại cười hỏi: “Vậy cậu có hứng thú với cái gì? Nói không chừng chúng ta có chung sở thích đó …”

“Tiền.” Thanh niên Châu Á thẳng thắn trả lời. “Tôi chỉ có hứng thú với tiền.” Hắn dùng ánh mắt hà khắc mà nhìn quét qua bề ngoài của người đang tiến đến gần sát người hắn, dùng cách nói chẳng mấy để ý mà nói. “Tôi biết anh muốn làm gì, anh muốn cùng tôi lên giường chứ gì? Không thành vấn đề, 1 lần 200, cả đêm 500, dùng đạo cụ thì tính riêng. Tôi đã lâu rồi không làm ăn, thế nhưng, thấy anh cũng vừa mắt đấy, nên tôi sẽ cân nhắc xem có tiếp của anh hay không.”

Hắn như thế mà lại là trai bao …?

Neal khiếp sợ nhất thời không nói nên lời. Người không hề thẹn thùng mà công khai nói tới chuyện giới tính của mình, gã cũng không phải chưa từng gặp qua, chỉ là không nghĩ tới ở nơi này sẽ gặp phải. Toàn bộ ý định điều giáo cùng diễm ngộ ý niệm trong đầu bắt đầu tan chảy, đối phương tựa như một sự tồn tại như xe buýt công cộng vậy, hoàn toàn không xứng đáng ở cho gã phải đi tẩy trừ động cơ rồi một lần nữa sơn phớt lại, điều này khiến cho gã phát sinh ra một sự căm tức — mà sự căm tức này còn có 1 nguyên nhân khác: hiện tại gã không có đủ tiền để bao trai, đừng nói cả đêm, 1 lần cũng không đủ.

Gã hầu như lập tức trở mặt, đứng dậy bỏ lại 1 câu: “Xin lỗi, tôi còn chưa khốn tới mức phải đi mua một đêm xuân để giải quyết nhu cầu.”

Đối phương dường như không ngại việc bị kỳ thị với công việc của mình, chỉ là thoải mái uống hết ly cà phê, sau đó đưa lại cho gã: “Cảm phiền, rót thêm ly khác cho tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.