Sát Thần

Chương 82: Sải bước tiến lên từng bước


Đọc truyện Sát Thần – Chương 82: Sải bước tiến lên từng bước

Mấy ngày kế tiếp, Thạch Nham vẫn tránh ở trong thùng xe ngựa, không có ai biết rốt cuộc hắn đang làm gì.

Hai chiếc xe ngựa, đã chạy trong rừng rậm chín ngày.

Chín ngày qua, hai người Tả Thi cùng Ngô Vận Liên đến ban đêm mỗi ngày, đều đúng hẹn đi đến bờ sông chải đầu rửa mặt, đúng hạn lấy đầy nước cho mọi người.

Mỗi một lần Thạch Nham đi ra đều vùi ăn ngốn nghiến, ăn uống xong không thèm quan tâm để ý tới mọi người, tự mình trở về thùng xe.

Lại đến đêm khuya.

Phía dưới nhiều dãy cây cối cành lá rậm rạp, hai chiếc xe ngựa im lặng dừng lại chỗ đó, mấy con tuấn mã được mở ra dây buộc, đang ăn cỏ ở trên bải cỏ bên cạnh.

Hai nàng Tả Thi, Ngô Vận Liên sau khi tắm gội, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trong thùng xe, vẻ mặt mệt mỏi thấp giọng trêu đùa.

Ba người Chử Bình, Hàn Phong, Khô Long, vừa nhìn xe ngựa cùng tuấn mã, vừa ngồi trên bãi cỏ trao đổi tâm đắc tu luyện.

Bên trong xe ngựa Thạch gia.

Thạch Nham vẻ mặt nghiêm túc, biểu tình ngưng trọng hơn bao giờ hết, trải qua nhiều lần nghiên cứu trong chín ngày, hắn đã có chút lĩnh ngộ tâm đắc.

Cánh tay phải hắn lóe ra tinh quang, trong mạch máu có điểm trắng kỳ dị đang bay vút rất nhanh.

Một luồng Tinh Nguyên vô cùng tinh thuần, ở bên trong gân mạch được rèn luyện nhiều lần, vẫn dùng phương pháp đặc thù để ngưng luyện.

Sau bảy lần.

Cánh tay phải của Thạch Nham liên tục căng phồng lên, cánh tay lại tăng to thêm một vòng! Cơ thể nhìn thật dữ tợn, gân xanh nổi lên, khiến cho người ta nhìn mà sợ.

“Hô!”

Hô nhẹ một tiếng, trong hai mắt Thạch Nham đầy ngưng trọng, nhìn cánh tay phải mình không một chớp mắt, một ý niệm chợt hiện lên ở trong đầu hắn.

Cánh tay phải hắn đột nhiên truyền đến tiếng vang “Bồng bồng” kỳ dị!

Sau khi Tinh Nguyên ngưng luyện bảy lần, lại ở trong cánh tay hắn chia làm bảy luồng Tinh Nguyên phân biệt rõ ràng phân tán ra bên trong kinh mạch.

Đợi đến lúc hắn tập trung tinh thần thúc dục Tinh Nguyên, bảy luồng Tinh Nguyên kia lại đột nhiên bắt đầu vướng mắc ở cổ tay hắn, chỉ một cái chớp mắt bảy luồng Tinh Nguyên kia đã ngưng kết lại thành một, một khí tức sinh cơ bừng bừng, đột nhiên từ lòng bàn tay phải hắn trào ra!

Hai mắt Thạch Nham chợt sáng như ngôi sao, vội vàng thúc dục tinh mang từ bảy luồng Tinh Nguyên kia ngưng luyện thành.

“Oành!”


Bảy luồng Tinh Nguyên chảy nhanh vào lòng bàn tay, đột nhiên lòng bàn tay Thạch Nham bắn ra tinh quang chói lọi, Tinh Nguyên ngưng kết thành một hình thể kỳ dị lại ở lòng bàn tay hắn nổ tung!

Vô số điểm sáng Tinh Nguyên, nháy mắt tràn đầy lòng bàn tay hắn, chạy vào đường vân bàn tay hắn, làm cho bàn tay hắn phát ra dị quang.

Đột nhiên, vô số điểm sáng lại đột nhiên từ đường vân bàn tay hắn bắn ra, những điểm sáng phát ra ánh sáng lấp lánh, rồi hình thành một chưởng ấn quỷ dị.

Một chưởng ấn trong suốt, dẫn đầu bắn ra!

Ngay sau đó, lòng bàn tay Thạch Nham lại vang lên sáu tiếng nổ, sáu chưởng ấn giống nhau như đúc nháy mắt đã thành hình.

Bảy chưởng ấn, giống như con ngựa hoang thoát dây cương, chẳng phân trước sau đánh vào một chỗ thùng xe ngựa của Thạch Nham.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

Thùng xe ngựa vỡ nát, tấm ván gỗ cứng rắn biến thành vụn gỗ bắn ra khắp trời.

Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng vẫn ngồi ở trên sàn xe kinh ngạc nhìn thùng xe nháy mắt bị đánh nát, nhìn vụn gỗ bên cạnh bay đầy trời.

Hắn cảm nhận được rất rõ, một phần ba Tinh Nguyên trong thân thể, theo một kích này đã không còn sót lại chút gì.

Bảy “Sinh Ấn” bắn ra nháy mắt đã hút sạch sẽ Tinh Nguyên mà hắn không ngừng tụ tập trong cánh tay!

Sau khi bảy “Sinh Ấn” toàn bộ bắn ra, cánh tay phải hắn lại khôi phục bình thường, chỉ là có chút tê mỏi.

Hai nàng Tả Thi, Ngô Vận Liên, vẻ mặt kinh hoảng từ trong thùng xe Tả gia nhảy ra, ngơ ngác nhìn chỗ này. – .

Trên cỏ, ba người Chử Bình, Hàn Phong, Khô Long, trên mặt đều có vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thạch Nham ngồi trên sàn xe, sửng sốt trong chốc lát, mới ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Hàn bá, xem ra chúng ta phải cưỡi ngựa.”

Hàn Phong biểu tình quái dị, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.

“Nham thiếu gia, rốt cuộc ngươi đang làm gì?”

Trên khuôn mặt kiều mỵ của Ngô Vận Liên đầy khó hiểu, nàng và Tả Thi cùng nhau tiến đến, cổ quái nhìn Thạch Nham, “Sao đột nhiên xe ngựa bị hủy? Có thể cho chúng ta một lời giải thích không?”

“Luyện công tẩu hỏa.” Thạch Nham nhún vai, tùy ý nói: “Loại chuyện này rất bình thường. Đừng lo lắng, xe ngựa tuy rằng không còn nhưng có ngựa, sẽ không chậm trễ hành trình của các ngươi.”

“Ngươi ở trong thùng xe, vẫn không đi ra là vì luyện công sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tả Thi đầy kinh ngạc.

“Ừm.”


“Thật là vô vị.” Tả Thi lắc đầu, khinh thường nói: “Luyện công là buồn chán nhất, gia gia ngươi cũng không có ép buộc ngươi, vậy ngươi cố gắng làm gì?”

“Hứng thú.”

“Hứ, ta không tin đâu.”

“Nham thiếu gia, rốt cuộc ngươi đang luyện cái gì?”

Ngô Vận Liên chần chờ một chút, biểu tình cũng dần dần nghiêm nghị, “Mới vừa rồi lực lượng bạo phát ra, cực kỳ cương mãnh cuồng liệt, lực nổ mạnh trong nháy mắt đó chắc không phải Võ Giả cảnh giới Nhân Vị bình thường có thể có được…” Ngô Vận Liên như có chút đăm chiêu.

“Không có gì.” Thạch Nham cười cười, không muốn nhiều lời giải thích, duỗi cái lưng nói với Hàn Phong: “Hàn bá, ta đói bụng, mang chút đồ ăn đến.”

“À.”

Thấy Thạch Nham không muốn nhiều lời, Ngô Vận Liên cũng không tiện hỏi, cười cười rồi kéo Tả Thi rời đi.

Sau một hồi lang thôn hổ yết.

Thạch Nham nói với Hàn Phong: “Hàn bá, ta đi tắm rửa sẽ trở về ngay, người không cần đi theo.”

“Thiếu gia…” Hàn Phong muốn nói lại thôi.

“Không có việc gì.” Phất phất tay, Thạch Nham trấn an nói: “Ta sẽ không đi xa nếu có chuyện ta sẽ thét to, người yên tâm đi.”

“Thiếu gia cẩn thận một chút.”

… … … … … … … … … …

Rất nhanh, Thạch Nham đi đến bờ sông, nhảy vào sống tắm rửa cho đã, một lần nữa thay một bộ y phục sạch sẽ.

Sau khi lên bờ, hắn chẳng vội vã trở về chỗ đám người Hàn Phong tụ tập, mà kéo khoảng cách giữa Hàn Phong ra xa hơn.

Dưới tàng cây một gốc cổ thụ.

Thạch Nham vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên thúc dục lực lượng tiêu cực trong cơ thể!

Trong huyệt đạo toàn thân, ẩn chứa đủ loại lực lượng tiêu cực khát máu, sợ hãi, giết chóc, tuyệt vọng, cùng nhau tràn ra, dưới sự thúc dục của tinh thần hắn, những lực lượng tiêu cực đó đều chảy nhanh đến cánh tay trái hắn.


Cánh tay trái khô quắt, sương trắng lượn lờ, sương trắng này biến hoá thất thường, giống như một đám quỷ ảnh mờ.

Tâm niệm khẽ động.

Dựa theo phương pháp vận chuyển thành công ở cánh tay phải, Thạch Nham bắt đầu thúc dục lực lượng tiêu cực trong cánh tay trái.

Dưới khống chế của hắn, cánh tay trái của hắn vốn đã khô quắt lại lại xẹp xuống một vòng.

Liếc mắt nhìn thì cánh tay trái hắn giống như chỉ có một lớp da dán lên xương cốt, cực kỳ quỷ dị.

Nhưng mà, đồng thời cánh tay trái hắn đang khô quắt, một luồng lực lượng cực kỳ tà ác lại ở chậm rãi xuất hiện…

Sương trắng nồng đậm trên cánh tay trái hắn, lại ở trong thời gian ngắn ngủn biến thành màu đen đậm, cánh tay kia giống như trúng kịch độc, đen ngòm rất dọa người.

Một luồng lực lượng tà ác, hủy diệt điên cuồng, nhanh chóng ngưng luyện trong cánh tay trái hắn.

Sau bảy lần, lực lượng trong cánh tay trái, y theo phương pháp cũ chảy nhanh vào lòng bàn tay trái, cũng nổ mạnh ở trong lòng bàn tay trái hắn!

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

Bảy thủ ấn đen như mực, theo tiếng nổ mạnh đột nhiên từ trong đường vân tay bay vụt ra.

Lực lượng như hủy diệt kia lại ẩn chứa tử khí nồng đậm, đồng thời đánh vào trên cổ thụ trước mặt hắn.

Cổ thụ to hai người ôm hết, cao hơn mười mét, trong khoảnh khắc ầm ầm ngã xuống, cổ thụ đang xanh um tươi tốt nhưng nháy mắt lại bị chặt đứt sinh cơ!

Thạch Nham nhìn chăm chú, trên cổ thụ kia lượn lờ hắc khí, cành lá lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô vàng lại.

Cổ thụ sinh cơ tràn đầy, giống như ở trong nháy mắt đi vào luân hồi, biến thành cây khô không thể sống lại, lá cây bên trên rơi xuống đều nhanh chóng không có một tia khí tức sinh mệnh.

Lá cây rơi xuống đất, cỏ dại bên cạnh hình như cũng bị ảnh hưởng, nháy mắt chết héo, cực kỳ quỷ dị.

Tử Ấn!

Hai mắt Thạch Nham nhấp nháy dị quang, trong lòng có chút kinh hãi.

Hắn biết này Tử Ấn cực kỳ bất phàm, nhưng cũng không có đoán được, Tử Ấn thế lại có lực phá hoại kinh người như thế!

Loại lực phá hoại này không đơn giản lực lượng kinh người, mà trọng yếu hơn là — Tử Ấn này còn mang thêm vào tử vong lực!

Thế nhưng ngay cả sinh cơ của thực vật đều có thể chặt đứt!

Tử Ấn đã đáng sợ như thế, nếu như Sinh Tử hai ấn dung hợp, chân chính hình thành Sinh Tử Ấn, thì sẽ như thế nào?

Thạch Nham hít sâu một hơi, lại biết hiện tại không phải lúc tiếp tục thử nghiệm.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân.


Thạch Nham lập tức biết đám người Hàn Phong nhất định chạy đến đây, vẻ mặt hắn biến đổi một chút rồi vội vàng rời đi, nhanh chóng hướng tới đường cũ trở về.

Quả nhiên, hai người Hàn Phong, Khô Long vội vã tới rồi, từ xa kinh hô: “Thiếu gia, ngươi không sao chứ?”

Hai nàng Ngô Vận Liên cùng Tả Thi, đã ở phía sau Hàn Phong ló đầu ra, đều có chút kinh ngạc nhìn hắn, hình như muốn đến đây xem đến tột cùng có chuyện gì.

Vừa rồi có tiếng gầm rú cuồng bạo, bọn họ đều nghe rất rõ ràng, bên trong tiếng gầm rú kia hình như còn ẩn chứa một lực lượng tà ác.

Điều này làm cho đám người Hàn Phong âm thầm kinh hãi, trong lòng đều rất nghi hoặc.

“Không có việc gì, chúng ta trở về thôi.” Thạch Nham bình tĩnh tiêu sái đi đến, thản nhiên nói: “Vừa rồi khi tu luyện lại tẩu hỏa, giống như sinh ra hiện tượng không tốt, nhưng mà đừng lo, lần sau sẽ không như vậy.”

“Thạch Nham, rốt cuộc ngươi đang tu luyện vũ kỹ gì? Sao ta cảm thấy, cảm thấy ngươi tu luyện không giống như là vũ kỹ bình thường a?” Rốt cuộc Tả Thi nhịn không được, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò.

“Quan tâm gì nó bình thường không bình thường, vũ kỹ có thể giết người, chính là vũ kỹ tốt!” Thạch Nham thản nhiên nói.

“Ngươi cái tên này, thần thần bí bí cũng không biết ngươi đến tột cùng đang làm cái gì.” Tả Thi bĩu môi, có chút bất mãn, hừ hừ, mới nói: “Nhanh lên đi thôi, sắp đến một tháng, nếu đến muộn thì nữ nhân họ Hạ kia cũng không nhất định sẽ chờ chúng ta.”

“Hạ Tâm Nghiên…”

Thạch Nham thì thào nói nhỏ, đột nhiên nhớ tới tư vị tuyệt vời đôi môi anh đào của nữ nhân này, hắn nhịn không được trong lòng rung động, biểu tình trên mặt không khỏi thêm vài phần ái muội, hồi lâu mới gật gật đầu, nói: “Ừm, phải nhanh hơn, yên tâm đi ta sẽ không cản trở đâu.”

“Thạch Nham, ngươi sẽ không muốn có chủ ý với nữ nhân kia chứ?” Ngô Vận Liên ánh mắt cực độc, từ biểu tình rất nhỏ lại nhìn ra chút manh mối, ngạc nhiên nói: “Ta khuyên ngươi hãy thành thật một chút! Nữ nhân đó không phải là cây đèn cạn dầu, lấy ánh mắt của ta, Thương Minh chúng ta còn không có nam nhân nào có tư cách để nàng động tâm, ngay cả Bắc Minh Thương cũng không được!”

Lão tử đã nhấm nháp qua.

Thạch Nham hừ hừ, khinh thường nói: “Bất luận nữ nhân cao quý cỡ nào đẹp cỡ nào, cuối cùng đều giống nhau phải nằm ở trên giường nam nhân, Hạ Tâm Nghiên nàng ta cũng sẽ không ngoại lệ!”

“Ngươi cái tên này, thật sự là quá thô bỉ!” Tả Thi đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Trước kia sao không phát hiện ra chứ? Xem ra đây mới là bản tính của ngươi! Ngươi cũng là nam nhân háo sắc!”

“Nói hưu nói vượn!” Ngô Vận Liên cũng nổi giận, “Ta chưa từng nằm quá giường của ai! Tiểu tử ngươi, thật đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi!”

“Ách, vậy cô thật đáng thương.” Thạch Nham ngạc nhiên.

“Xú tiểu tử! Sao bây giờ ta thấy ngươi không đứng đắn chứ?” Ngô Vận Liên cắn chặt răng, oán hận nói, nàng đột nhiên hoài niệm lại ngày Thạch Nham im lặng tránh ở bên trong xe ngựa không ra.

… … … … … … … … …

Chỗ ba dặm phía trước đoàn người Thạch Nham.

Hai cự hán như tháp sắt bàn đằng đằng sát khí, hầm hầm nói: “Tiểu thư, có tên hỗn đản nói xấu người!”

Tiếng Thạch Nham nói chuyện khá cao, tuy rằng cách xa nhau ba dặm, nhưng ba người Phiêu Miểu Các bên này, đều nghe được.

“Bất luận nữ nhân cao quý cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào, cuối cùng đều giống nhau phải nằm ở trên giường nam nhân, Hạ Tâm Nghiên nàng cũng sẽ không ngoại lệ!”

Hạ Tâm Nghiên cau mày, trong lòng âm thầm lập lại một lần những lời đó của Thạch Nham, trong con mắt sáng hiện lên một tia lạnh lùng, thản nhiên nói: “Đó là người Tả gia cùng Thạch gia. Trước tiên đừng động bọn họ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt với bọn họ. Đến lúc đó, để ta nhìn xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám khua môi múa mép ở sau lưng ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.