Đọc truyện Sát Thần – Chương 33: Âm Luật Võ Hồn
Hai người Thạch Nham và Địch Nhã Lan lại vào hốc cây.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Ngữ Điệp ở trong hốc cây lo lắng bất an, hơi kinh ngạc nói: “Vừa mới có tiếng gầm rú, có phải có yêu thú đi ngang qua chỗ này không?”
Thạch Nham ngồi xuống hốc cây, yên lặng cảm thụ tinh khí tràn đầy trong huyệt đạo, không có trả lời.
Tinh khí trên người năm tên Võ Giả kia, phần lớn đã tiêu tán nên hắn hấp thu chỉ có phần nhỏ.
Nhưng bởi vì trong năm người, có một tên cao thủ cảnh giới Nhân Vị, mặc dù chỉ có phần nhỏ tinh khí chảy vào thân thể hắn nhưng cũng khá nhiều.
Nhưng trong lòng Thạch Nham có chút lo lắng, không biết những lực lượng tiêu cực kia khi nào thì phát tác, cho nên phải cẩn thận hơn.
Địch Nhã Lan thấy hắn không muốn nói chuyện, liền nói lại chuyện vừa rồi.
Nghe xong nàng nói xong, khuôn mặt của Mục Ngữ Điệp hơi khổ sở, dường như có chút lo lắng, hiện tại đúng là lúc không an toàn, mà hôm nay lại có yêu thú làm loạn, nàng càng lúc càng cảm thấy tương lai xa vời.
Trời đã dần sáng, thái dương chậm rãi nhô lên, ba người đều không có tiếp tục nghỉ ngơi, mà ở trong hốc cây nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Bởi vì lúc trước có đám người La Hào, Thạch Nham cũng không có nhiều cơ hội trao đổi với hai nàng, cũng biết không nhiều lắm tình huống của hai nàng. Nhưng bây giờ ba người La Hào đều đã bị giết, Thạch Nham cảm thấy nên phải hiểu rõ và đa tạ các nàng nhiều hơn, bằng không về sau có lẽ sẽ có vẻ bị động.
“Vì sao người Ám Minh muốn bắt cô?” Thạch Nham cau mày, trầm giọng nói: “Các cô đều là người Liệt Hỏa đế quốc sao?”
Mục Ngữ Điệp vuốt cằm gật đầu, yếu ớt thở dài, nói: “Đều là vì ta…”
“Có chuyện gì?” Thạch Nham sớm biết rằng Mục Ngữ Điệp bất phàm, nghe nàng có ý muốn giải thích, tự nhiên phải hỏi rõ chuyện.
“Lan tỷ, tỷ nói với hắn đi.” Mục Ngữ Điệp liếc nhìn Địch Nhã Lan, lại khẽ than.
“Thế mà ngươi không biết lai lịch của Tiểu Điệp ư?” Địch Nhã Lan có chút kinh ngạc, cổ quái địa nhìn hắn, “Tuy rằng ngươi là người Thương Minh bên kia, nhưng ngươi cũng có thể nghe nói qua sự tích của Mục Khố tướng quân của Liệt Hỏa đế quốc chứ?”
“Mục Khố? Quân đoàn trưởng Thương Ưng quân đoàn của Liệt Hỏa đế quốc? Thiết Huyết Ưng Vương?”
Thạch Nham vẻ mặt sợ hãi cả kinh, sửng sốt một lát, mới bình tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, “Hóa ra nàng là cháu gái của Thiết Huyết Ưng Vương, ta hiểu rồi.”
Đủ loại ký ức ấn tượng liên quan đến “Thiết Huyết Ưng Vương” Mục Khố, lần lượt được vén lên, nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng Thạch Nham dần dần hiểu được chút ít.
Ở trong trí nhớ một Thạch Nham khác, có ký ức liên quan đến “Thiết Huyết Ưng Vương” Mục Khố, “Thiết Huyết Ưng Vương” chính là Quân đoàn trưởng Thương Ưng quân đoàn của Liệt Hỏa đế quốc, tu vi cảnh giới Niết Bàn, là nhân vật thiết huyết nắm giữ thực quyền của Liệt Hỏa đế quốc!
Chẳng những là ở Liệt Hỏa đế quốc, mặc dù là ở Thương Minh và Thần Hữu đế quốc, “Thiết Huyết Ưng Vương” cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Mục Khố lãnh binh như thần, khi Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc giao chiến, cho tới bây giờ đều không thể thiếu thân ảnh của Mục Khố, Mục Khố ở trên chiến trường bởi vì lãnh khốc vô tình mà nổi tiếng, giết người không chớp mắt, trên tay dính đầy máu tươi.
Mục khố đối ngoại lãnh huyết vô tình, mà trong Liệt Hỏa đế quốc cũng kiêu ngạo cường bạo, đắc tội không ít nhân vật thực quyền.
Ba năm trước đây, lúc Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc giao chiến, Mục Khố bị năm tên Võ Giả cảnh giới Niết Bàn vây sát.
Bởi vì Mục Khố sinh tiền đắc tội không ít người, Mục Khố vừa chết thì Mục gia lập tức gặp họa, ngắn ngủn vài ngày rất nhiều trực hệ Mục gia bị tru sát, Mục gia to lớn như thế chỉ trong nháy mắt bị xuống dốc.
“Ta có nghe nói qua sự tích của Thiết Huyết Ưng Vương.” Thạch Nham nhớ lại trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu Điệp là cháu gái của Ưng Vương, cũng là người sống sót duy nhất của Mục gia hiên nay, Ám Minh chính là tổ chức sát thủ của đế quốc, thảm án của Mục gia là Ám Minh trực tiếp nhúng tay, sở dĩ Tiểu Điệp vẫn còn sống là vì thảm án Mục gia ngày đó, Võ Hồn của Tiểu Điệp đại phát thần uy, Võ Hồn của Tiểu Điệp có liên quan tới âm luật, tiếng đàn của nàng có thể giết người vô hình…”
“Cô nói, Võ Hồn của Mục tiểu thư có thể thông qua tiếng đàn mà giết người?”
“Ừm, tiếng đàn của Tiểu Điệp chẳng những có thể bình phục người đang tẩu hỏa nhập ma, cũng có thể đủ làm cho ngũ tạng lục phủ của người ta nổ tung. Ám Minh sở dĩ muốn bắt Tiểu Điệp trở về, là bởi vì Minh chủ bọn họ gần đây đang tu luyện một môn vũ kỹ tà ác, thường xuyên sẽ lâm vào tình trạng thần chí không rõ, Minh chủ sợ hãi tẩu hỏa nhập ma mà chết, muốn thông qua tiếng đàn của Tiểu Điệp ổn định lại tâm trí của minh.”
“Ta hiểu rồi.” Thạch Nham gật đầu.
“Ám Minh” là tổ chức sát thủ trực tiếp tham dự giết hại Mục gia, Mục Ngữ Điệp hận không thể làm cho người “Ám Minh” toàn bộ chết hết mới tốt, bây giờ Minh chủ muốn thông qua nàng để tu luyện vũ kỹ tà, tự nhiên Mục Ngữ Điệp thà chết không theo.
Nhưng thế lực “Ám Minh” ở Liệt Hỏa đế quốc lại rất lớn, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể qua quốc gia khác tị nạn.
Hiểu rõ lai lịch và thân phận của Mục Ngữ Điệp, Thạch Nham lại hỏi: “Vì sao bây giờ Mục tiểu thư không thể vận dụng Võ Hồn?”
“Võ Hồn của Tiểu Điệp có chút đặc thù, sau mỗi một lần thúc dục Võ Hồn đại khai sát giới, gân mạch của nàng sẽ giống như mấy sợi dây cầm căng đứt. Trước khi gân mạch không có bắt đầu nối lại, Tinh Nguyên khó có thể lưu động thông suốt, vọng động Tinh Nguyên sẽ lập tức bị trọng thương, tốc độ khôi phục Võ Hồn sẽ càng chậm chạp hơn.”
Địch Nhã Lan thần sắc ảm đạm, “Hai tháng trước, ngay lúc chúng ta từ biên cảnh đế quốc tiến vào U Ám sâm lâm, chúng ta đã bị người Ám Minh đuổi kịp, khi đó chúng ta đã tổn thất vài chiến hữu, La đại thúc cũng chống đỡ không được, Tiểu Điệp bất đắc dĩ đành vận dụng Võ Hồn, tuy rằng giết không ít người của Ám Minh, nhưng gân mạch của Tiểu Điệp cũng bị vỡ, đến bây giờ còn không có khôi phục lại.”
“Võ Hồn của cô, lúc thúc dục cần gân mạch phối hợp sao?” Thạch Nham sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cô đánh dây đàn, hay là đánh gân mạch a?”
“Ta cũng không có biện pháp giải thích.” Mục Ngữ Điệp vô tình trả lời, sắc mặt không tốt lắm.
“Võ Hồn tổn thương…” Thạch Nham cau mày, trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên thình lình nói một câu: “Nói không chừng ta có thể giúp đỡ được một chút.”
Hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, ánh mắt cùng nhau sáng lên, sáng quắc nhìn hắn.
“Khụ…” Thạch Nham chỉ thuận miệng nói, nhìn thấy hai nàng như vậy, hơi chút lúng túng nói: “Cái kia, Lan tỷ không phải bỗng nhiên thức tỉnh Võ Hồn sao? Dược lực trên người ta, có lẽ có chút trợ giúp khôi phục của Võ Hồn, ta nghĩ…”
“Ngươi đừng mơ tưởng!”
Mục Ngữ Điệp kịch liệt đáp lại một câu, hung hăng trừng mắt hắn, “Đừng có đưa chủ ý xấu xa kia của ngươi lên đầu của ta!”
Địch Nhã Lan thông qua cách gì thức tỉnh Võ Hồn, nàng nhìn thấy rõ ràng, bảo nàng giao ra tấm thân trong sạch của mình, có chết nàng cũng không làm được.
“Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, đừng tưởng thật.” Thạch Nham vẻ mặt hờ hững, ngẩng đầu nhìn lỗ cây trên đầu, nói: “Sắp trưa rồi, ta cũng không còn nghe thấy tiếng yêu thú, chúng ta tiếp tục chạy đi.”
“Được.” Địch Nhã Lan khẽ cười cười.
…
Ba người từ trong hốc cây đi ra, tiếp tục do Địch Nhã Lan cõng Mục Ngữ Điệp, ở trong U Ám sâm lâm gấp rút lên đường.
Trải qua một đêm săn giết, hình như yêu thú đã thật sự nghỉ ngơi, ba người dọc theo đường đi lại không có thấy một yêu thú cấp cao nào, nhưng trong rừng thường xuyên xuất hiện thi cốt còn mới của nhân loại, lại khiến ba người cảm thấy được đêm qua yêu thú hung tàn cỡ nào.
Lúc hoàng hôn.
Tốc độ tinh lọc tinh khí trong huyệt đạo của Thạch Nham, dần dần nhanh hơn, đủ loại lực lượng tiêu cực, lại dần dần xuất hiện trong lòng, khiến hắn có loại cảm giác khó chịu.
Hắn biết tiếng đàn của Mục Ngữ Điệp, có thể bình ổn hắn cảm xúc tiêu cực trong lòng, nhưng mà trong rừng rậm yên tĩnh, tiếng đàn cũng có thể sẽ đưa tới sự chú ý của yêu thú và những kẻ đuổi giết của Ám Minh.
Từng có một lần trải qua phát tiết lên người Địch Nhã Lan, Thạch Nham có hơi do dự, ánh mắt nóng bỏng quét lên trên đồng thể rung động lòng người của Địch Nhã Lan trong chốc lát, trong lòng có dự tính.
…
Màn đêm buông xuống.
Bên trong một sơn cốc kín đáo, Mục Ngữ Điệp cuộn mình trong cành lá rậm rạp trên một gốc cổ thụ, đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn lùm cây cách chỗ mình hơn mười mét.
Trong lùm cây kia, lá cây không ngừng rung động, từng tiếng hô kiềm nén nhẹ trầm thấp, đứt quãng truyền đến…
“Cẩu nam nữ!” Mục Ngữ Điệp cắn môi, oán hận chửi nhỏ.
Sau một tiếng hô dài, lùm cây dần dần yên tĩnh lại.
Vài phút sau, hai người Thạch Nham và Địch Nhã Lan, quần áo hỗn độn từ trong lùm cây kia đi ra.
Thạch Nham cước bộ trầm ổn, thần sắc lạnh nhạt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. TruyệnFULL.vn – https://truyenfull.vn
Trên tóc dài của Địch Nhã Lan dính đầy cọng cỏ, da thịt có chỗ ửng hồng, trong đôi mắt đẹp xuân sắc nhộn nhạo, khóe miệng hàm chứa ý cười.
“Mục tiểu thư, còn chưa nghỉ ngơi à?” Sau khi đến gần, Thạch Nham ngửa đầu nhìn, phát hiện Mục Ngữ Điệp đang làm vẻ mặt hèn mọn nhìn hắn, liền lạnh nhạt cười, thuận miệng hỏi một câu.
“Hừ!” Mục Ngữ Điệp phụng phịu, chửi nhỏ một câu: “Không biết xấu hổ!”
“Sao?” Thạch Nham cười cười, không thèm để ý nói: “Nói không chừng ngày mai mọi người ngay cả thái dương cũng không được nhìn thấy, ai còn để ý chuyện này? Nên phải vui vẻ mới đúng, quản nhiều chuyện như vậy làm cái gì?”
“Đúng vậy, nói không chừng ngày mai chúng ta, sẽ thành ba cỗ thi thể, ta cũng không để ý nhiều như vậy đâu.” Địch Nhã Lan đi tới, tự nhiên hào phóng, trên mặt chỉ có một chút ngượng ngùng.
Hai người vừa nói, Mục Ngữ Điệp ngẩn người, hình như cũng nhớ tới tình cảnh hiện này, nhất thời không biết nên phản bác thế nào mới tốt.
“Lan tỷ, tĩnh tâm tu luyện đi, nói không chừng ngươi có thể tiến thêm một bước đó.” Thạch Nham ý cười cười như có nắm chắc.
“Ừm, ta hiểu.” Địch Nhã Lan vẻ mặt chấn động, chợt thản nhiên cười nói: “Ngươi cái tên này, thật sự là làm cho người ta giật mình đó, khanh khách!”
Nói như vậy, Địch Nhã Lan liền leo lên cổ thụ chỗ Mục Ngữ Điệp, cũng tìm nhánh cây cành lá rậm rạp ngồi xuống, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Mục Ngữ Điệp, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
Thạch Nham không có leo lên cây, khoanh chân ngồi xuống ngay tại dưới cây.
Mượn cơ hội hoan hảo với Địch Nhã Lan, những cảm xúc tiêu cực trong huyệt đạo tràn ra đã bị phát tiết sạch sẽ, trong huyệt đạo tràn ra lực lượng kỳ dị, phần lớn chảy vào thân thể hắn, toàn bộ tẩm bổ Võ Hồn trong thân thể hắn.
Chỉ có một bộ phân nhỏ, theo hắn tinh hoa rót vào trong cơ thể của Địch Nhã Lan, làm cho Địch Nhã Lan và hắn cùng nhau thu được lợi ích.
Từ từ nhắm hai mắt, Thạch Nham cảm thụ lực lượng kỳ dị này thay đổi huyết nhục thân thể, chậm rãi vận chuyển Tinh Nguyên, tiến hành đại chu thiên tuần hoàn.
Một giờ sau, Thạch Nham nhận thấy lực lượng kỳ dị, đã hoàn toàn tràn đầy bên trong huyết nhục thân thể, không khỏi âm thầm thúc dục “Thạch Hóa Võ Hồn”.
Tâm niệm vừa động, cánh tay để trần của hắn chậm rãi thạch hóa, lại dần dần biến thành màu nâu tối.
Nâu tối?
Thạch Nham đột nhiên mở mắt ra, hai mắt sáng ngời như sao, trên mặt có chút không dám tin, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm cánh tay.
Nâu tối! Thật sự là màu nâu tối!
Thạch Nham kích động gần như muốn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, giờ khắc này rốt cuộc hắn nhận thức được lực lượng kỳ dị này, có trợ giúp thần kỳ như thế nào với Võ Hồn trong thân thể hắn.