Sát Thần

Chương 24: Phiền toái


Đọc truyện Sát Thần – Chương 24: Phiền toái

“La đại thúc, vì sao phải đi?” Lúc tiến lên, đoản kiếm của Địch Nhã Lan dùng sức chém nhánh cây, tức giận nói: “Tên hỗn đản kja cũng dám đùa giỡn ta và Mục tiểu thư, ta thật muốn một kiếm đâm chết hắn! Thật sự là tức chết ta rồi!”

“Hai người các ngươi nếu không xuất hiện ra, một chút chuyện cũng không có, hiện tại phiền toái đầy mình, ai…” La Hào thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đừng nói nhiều, nhanh tránh xa một chút, hy vọng có thể tránh thoát.”

“La thúc, không phải chúng ta đi rồi sao, còn có phiền toái gì?” Mục Ngữ Điệp kinh ngạc.

“Đâu có như con nghĩ đơn giản như vậy.”

La Hào lắc đầu, “Đám lính đánh thuê không ai là người lương thiện, tên đội trưởng kia lúc nhìn về phía ngươi, ánh mắt dâm tục vô cùng, hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Vừa rồi lúc chúng ta rời đi, bốn tên dong binh động thủ với yêu mãng phía đối diện đều tỏ ra chẳng hề để ý, nhưng trước đó bọn họ lại đối với các ngươi biểu hiện ra cực kỳ hứng thú, điều này không hợp lý, khẳng định bọn họ biết tính khí đội trưởng kia, mới không thèm để ý.”

Mục Ngữ Điệp khuôn mặt khẽ biến, “La thúc, người hoài nghi bọn họ sẽ còn tìm tới sao?”

“Không phải hoài nghi, mà là nhất định bọn họ sẽ tìm tới!”

La Hào trong lòng thở dài, “Bọn họ không có lập tức động thủ, là vì để ý tài liệu trên người yêu mãng, bọn họ lo lắng lúc đối phó chúng ta, sẽ có dong binh và Võ Giả khác đi ra cướp đoạt thành quả bọn họ, chờ bọn hắn thu thập hết tài liệu trên người yêu mãng, tất nhiên sẽ tìm tới.”

“Lão Nha dong binh đoàn thanh danh không tốt, ta nghe nói bọn họ thường xuyên làm chuyện phóng hỏa giết người đánh cướp, phán đoán của La đại thúc khẳng định không sai.” Hồ Long phụ họa nói.

“La thúc… Thật xin lỗi, chúng ta chỉ lo lắng người.” Mục Ngữ Điệp buồn bã nói.

“Ta hiểu.” La Hào tiếp một câu, thân hình ở trong rừng lướt đi rất nhanh, phút chốc dừng lại chậm rãi buông tay đặt Mục Ngữ Điệp xuống.

Thạch Nham cũng thuận thế ngừng lại, nhíu mày nói: “Sao thế? Đã đuổi đến đây sao?”


Tán dương liếc mắt nhìn Thạch Nham, La Hào gật đầu vẻ mặt ngưng trọng nói: “Chắc là bọn họ đến đây.”

“La đại thúc, làm sao bây giờ?” Hồ Long hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ quát: “Khinh người quá đáng, chúng ta liều mạng với chúng!”

La Hào mi thô nhíu chặt, rất nhanh suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Địch Nhã Lan, ngươi mang Tiểu Điệp đi trước, dọc đường lưu lại tín hiệu của chúng ta. Tiểu huynh đệ, ngươi cùng đi với các nàng, chú ý hơn chút tốt nhất lựa chọn khu vực hiếm thấy dấu chân mà đi, luôn luôn chú ý không được xâm nhập lãnh địa yêu thú cấp cao.”

“Các ngươi thì sao?” Thạch Nham bình tĩnh hỏi.

“Ba người chúng ta lưu lại, không có Tiểu Điệp chúng ta có thể phân tán ra đánh lén bọn họ, chỉ cần bám trụ bọn họ trong chốc lát, chúng ta sẽ bắt kịp. Tên đó không thấy mỹ nữ, sẽ không liều chết với chết ta, chắc là rất nhanh sẽ bỏ cuộc.” La Hào rất nhanh nói.

“Hiểu rồi.” Thạch Nham gật đầu, thản nhiên cười: “Đại thúc yên tâm, hai vị mỹ nữ này ở chỗ nào, ta liền ở chỗ đó.”

“Đi thôi!” La Hào khẽ quát một tiếng.

Địch Nhã Lan muốn lưu lại chiến đấu, nhưng dưới ánh mắt của La Hào vẫn phải thỏa hiệp.

Nàng oán hận dậm chân một cái, đột nhiên ngồi xuống cõng lên Mục Ngữ Điệp, không hề vô nghĩa nhắm thẳng rừng cây dày đặc nhất phía trước chạy đi.

Thạch Nham do dự một chút, từ trong túi trên lưng lấy ra một gói giấy nhỏ, cố gắng nhét vào trong tay La Hào, nói: “Đây là ta trong lúc vô ý có được một loại độc dược phấn, là Thất xà tiên, từ nọc độc bảy con độc xà luyện chế mà thành. Cách dùng rất đơn giản, bôi dược phấn lên binh khí, chỉ cần vạch một vết thương nhỏ trên người đối phương, có thể nhìn thấy một giọt máu là được…”

Không đợi La Hào nói chuyện, Thạch Nham cười hắc hắc, nhằm phương hướng Địch Nhã Lan rời khỏi đuổi theo.


“La đại thúc, cách làm thật độc ác a? Võ Giả có tôn nghiêm của Võ Giả, dụng độc dược đối phó người khác, như vậy thật không quang minh lỗi lạc.” Triệu Hâm cau mày, chán ghét nhìn độc dược phấn trên tay La Hào, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu tử kia lai lịch không rõ, trên người giấu đều là một ít thứ nham hiểm ngoan độc, hắn và Mục tiểu thư ở một chỗ, thật không thể khiến cho người ta yên tâm.”

“Triệu Hâm, ở trong này, không cần nhiều quy củ thối như vậy. Lúc trước nếu không có Thực Cốt phấn của hắn, chúng ta đã thành thi cốt, ngươi cũng không có cơ hội ở chỗ này nói chuyện gì quang minh lỗi lạc.”

La Hào quát lớn một câu, cau mày, lại nói: “Dược phấn này các ngươi đều giữ một chút, nhưng mà tạm thời không cần dùng, để tránh chọc giận những người đó, thật sự đến tình thế không thể vãn hồi, vậy không cần do dự, lập tức bôi lên binh khí, chỉ có sống sót thì hai người các ngươi mới có thể tiếp tục đến trước mặt Tiểu Điệp chỉ trích kia tiểu tử ti bỉ, hiểu không?”

“Đã hiểu.”

… :

Trong rừng.

Ba Nạp Đức và bảy tên đoàn viên Lão Nha dong binh đoàn bay vút đi rất nhanh, một đám vẻ mặt âm lãnh, khóe miệng cười dâm đãng.

“Hưu hưu hưu!”

Từng mũi tên, đột nhiên ở trong rừng bắn ra, những mũi tên đó vừa nhanh lại vừa hiểm, bức bách đám người Lão Nha dong binh đoàn không thể không dừng lại ứng phó.

Ba Nạp Đức đột nhiên dừng lại, cười hắc hắc, hắn rốt cục duỗi ra thứ co trong cổ tay áo phải, đó là một thiết thủ ngân quang lóng lánh, thiết thủ vừa ra một đoàn ngân quang chợt nổ bắn ra, ở trên không trung ngân quang chia làm bảy đạo đao mang hình loan nguyệt, bỗng nhiên hướng tới chỗ La Hào ẩn thân bay đi.

“Ca ca ca!”


Nơi đao mang lướt qua, nhánh cây trong rừng đều nổ tung gãy rơi xuống, đao mang khí thế không giảm, ngân quang lấp lánh ra nhiếp người, oanh kích mạnh mẽ đến vị trí La Hào.

“Rầm rầm oanh!”

Một gốc cổ thụ bị đao mang chặt đứt, ầm ầm sập xuống, thân ảnh La Hào chợt lóe lên rồi lại biến mất ở trong rừng.

“Đồ Mục, ngươi cùng Kim Ma đuổi theo bên kia, bên này giao cho chúng ta.” Ba Nạp Đức sắc mặt âm trầm cười cười, dặn dò nói: “Cao thủ đều ở chỗ này, trước đó rời đi chỉ có hai nữ nhân, còn có một tiểu tử. Nhớ rõ, nữ nhân cần phải sống, nếu ngươi giết chết thì chuyến này một tinh tệ ngươi cũng đừng nghĩ lấy được!”

“Đội trưởng yên tâm, ta cam đoan bắt được tiểu nữ nhân ngươi muốn toàn vẹn, chờ ngươi đến tàn nhẫn hầu hạ nàng.” Đồ Mục cười ha ha, “Kim Ma, chúng ta đi ! Ha ha, con đàn bà nóng bỏng kia, chốc lát ta lên trước, ngươi lần này vận khí tốt có thể nếm thứ hai.”

“Hắc hắc, ta đã không thể đợi được.” Một dong binh khác khuôn mặt xấu xí đầy mụn, cũng cười lên ha ha, đi theo Đồ Mục cùng nhau tiến lên.

“Không tốt!” La Hào trong lòng cả kinh, phát tín hiệu đuổi theo.

Hắn không đoán được Ba Nạp Đức lại có kinh nghiệm những chuyện này, người này chỉ liếc mắt là nhìn ra kế hoạch của hắn, phái người đuổi bắt Địch Nhã Lan.

“Lưu lại đây.” Ba Nạp Đức cười lạnh, đã tiến tới hướng La Hào, “Bằng hữu, ngươi không phải muốn bám trụ chúng ta sao? Hiện tại được rồi, ta còn chưa đi ngươi cũng đừng vội vàng rời khỏi, chúng ta so chiêu hoạt động tý gân cốt đi.”

Ba Nạp Đức vừa động, vài tên dong binh khác cũng tản ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích Hồ Long và Triệu Hâm.

Địch Nhã Lan cõng Mục Ngữ Điệp, xuyên qua khu rừng, mỗi một bước đặt chân, đùi đẹp cường tráng của nàng đạp mạnh lên đất, đồng thể khỏe đẹp nóng bỏng đột nhiên chạy ra mấy mét, giống như một con báo cái đang đuổi bắt con mồi.

Lúc chạy như bay, thắt lưng mông của Địch Nhã Lan chỗ váy ngắn dưới áo giáp đón gió tung bay, cái mông to vểnh cao có độ cong vặn vẹo mê người, tràn ngập co dãn thật kinh người.


Thạch Nham ở nàng phía sau thưởng thức, âm thầm tán thưởng không ngớt, thầm nghĩ dáng người Địch Nhã Lan quả nhiên nóng bỏng, khó trách đám dong binh sẽ cứ thế say mê nàng.

“Xú tiểu tử, không được luôn nhìn chằm chằm mông lão nương, chú ý hơn một chút hoàn cảnh chung quanh, nhìn xem có dấu vết yêu thú hoạt động hay không.” Phía sau lưng Địch Nhã Lan như là mọc thêm con mắt, lúc chạy nhanh nàng đột nhiên kêu lên.

“Không quên đâu.” Thạch Nham nhếch miệng cười cười, “Phụ cận tạm thời không có dấu vết yêu thú hoạt động, nhưng mà giống như có người ở đuổi theo chúng ta, ta hình như đã nghe được tiếng bước chân rất nhỏ.”

“Có người truy kích chúng ta sao?” Địch Nhã Lan trong lòng cả kinh, “Không thể nào? La đại thúc ba người bọn họ ở phía sau, không có ngăn lại đám dã cẩu sao?”

Thạch Nham đột nhiên dừng lại, nằm úp xuống lỗ tai dán sát mặt đất, nghe một hồi, mặt âm trầm nói: “La đại thúc thật đúng là không có ngăn lại tất cả dã cẩu, có hai con đã sắp đuổi kịp đến đây.”

Địch Nhã Lan ngẩn người, cũng ở phía trước ngừng lại, biểu tình trầm trọng nói: “Tiểu tử, ngươi cõng Mục tiểu thư tiếp tục đi lên trước, ta lưu lại đối phó bọn họ.”

“Không, ta lưu lại.”

Thạch Nham lắc đầu, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta phải thử một chút thành quả thời gian huấn luyện gần đây, ngươi tiếp tục đi lên trước, ta sẽ theo kịp. Ừm, ta thuận tiện lưu lại hai ký hiệu, tránh cho bọn đại thúc trong chốc lát thoát vây rồi, tìm không được chúng ta.”

“Ngươi…” Mục Ngữ Điệp ở trên lưng Địch Nhã Lan quay đầu, ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt quang điểm lóe ra, trên khuôn mặt thần sắc phức tạp nói: “Chuyện này, vốn không có liên quan tới ngươi.”

“Ta biết.” Thạch Nham thản nhiên cười, “Bởi vì ngươi, chuyện này mới có liên quan tới ta. Ta thiếu ân tình của ngươi, còn chưa có hoàn trả hết, chờ ta cảm thấy trở hết, ngươi cho dù là muốn giữ ta, ta cũng sẽ dứt khoát rời đi.” Phất tay, Thạch Nham thúc giục Địch Nhã Lan: “Đại tỷ, ngươi còn thất thần làm gì?”

Địch Nhã Lan lòng có không đành lòng, dùng sức quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Xú tiểu tử, hãy cố sống sót. Nếu ngươi thật sự có thể theo kịp, ta… ta có thể cho ngươi sờ… mông ta một chút” Dứt lời, Địch Nhã Lan dậm chân, đột nhiên xông ra ngoài.

“Ha ha, vậy ngươi hãy tắm sạch sẽ chờ ta đi.” Thạch Nham nhếch môi, hướng về phía nàng đi la lớn: “Một lát nữa ta sẽ đến đó.”

Thân hình Địch Nhã Lan run lên, thiếu chút nữa té ngã, đỏ mặt cắn răng thầm mắng: “Tiểu hỗn đản chết tiệt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.