Đọc truyện Sát Thần – Chương 2: Thoát thai hoán cốt
Huyết Trì xuất hiện dị biến!
Thạch Nham đứng ở trong Huyết Trì, nước chỉ tới thắt lưng hắn nhưng máu loãng trong Huyết Trì, lại giống như lập tức có sinh mệnh, lại ngưng lại như dây mây, quấn lên trên thân thể hắn. Chỉ vài giây ngắn ngủn, toàn thân hắn đã bị máu loãng bao trùm, cả người bị bao kín lại.
Máu trong Huyết Trì, giống như một con huyết xà màu đỏ tươi, còn đang tiếp tục quấn quanh hắn, bao hắn trong một huyết kén thật lớn.
Đau nhức lan khắp toàn thân, đầu óc Thạch Nham như là bị cái khoan xé toạc, rất thống khổ.
Giống như có hàng tỉ con sâu nhỏ bé, thông qua lỗ chân lông toàn thân hắn chui vào thân thể, loi nhoi trong tứ chi bách hải ngũ tạng lục phủ. Giống như đang gặm nhắm huyết nhục thân thể, mang đến tra tấn thống khổ như thiên đao vạn quả.
Thạch Nham không thể mở mắt, muốn tru lên nhưng lại phát được thanh âm nào, thân thể cũng không thể động đậy.
Một chất lỏng kỳ dị, như dòng chạy thật nhỏ chậm rãi lưu động trong gân mạch hắn. Nơi chất lỏng đi qua gân mạch trong cơ thể hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua dị lực như bị xé rách, chất lỏng này lưu động rất nhanh chia làm vô số dòng điên cuồng rót vào bảy trăm hai mươi huyệt đạo khắp toàn thân hắn.
Thạch Nham cảm thấy bảy trăm hai mươi huyệt đạo trong cơ thể mình, hình như rất nhanh lớn hơn vô số lần, trong chốc lát nóng vô cùng, trong chốc lát lại biến thành băng hàn thấu xương, khó chịu khó nói nên lời.
Đau đớn trong đầu càng lúc càng dữ dội, hốt hoảng Thạch Nham dường như cảm thấy huyệt đạo mình được chất lỏng kỳ dị rót vào đang phát sinh biến hóa quỷ dị. Mỗi một huyệt đạo trong cơ thể như đều biến thành luồng khí xoáy nho nhỏ, đang điên cuồng xoay chuyển.
Một chất lỏng đỏ sẫm, rót vào bên trong luồng khí xoáy rất nhanh bị tiêu hóa, trở thành một bộ phần luồng khí xoáy mà luồng khí xoáy sau khi có được chất lỏng này lại biến càng lúc càng lớn. Sau khi biến thành luồng khí xoáy lớn hơn, tốc độ tiêu hóa chất lỏng dần dần nhanh hơn.
Không biết có phải bởi vì thống khổ vượt qua năng lực thừa nhận hay không mà Thạch Nham đang trong trạng thái vô tri vô giác, cảm thấy thân thể của mình như thành một cái lọ thật lớn, chất lỏng kỳ dị cứ từ lỗ chân lông toàn thân dũng mãnh tràn vào cơ thể, như là đang lấy một loại phương thức hắn không thể lý giải thay đổi thân thể hắn.
Xác thực mà nói, chúng nó đang thay đổi bảy trăm hai mươi huyệt đạo tồn tại trong cơ thể hắn!
Sau khi ý niệm này hiện lên ở trong đầu hắn, ngay sau đó một đau đớn khó có thể thừa nhận bất thình lình ầm ầm bùng nổ trong óc hắn, tất cả ý thức không còn sót lại chút gì, nháy mắt ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Thạch Nham từ từ tỉnh lại.
Hắn lập tức phát hiện thống khổ trong đầu và trên thân thể không còn nữa, trong cơ thể cũng không lcó chất lỏng kỳ dị lưu động, thật sự cảm nhận được. Ngoài việc hắn cảm thấy huyệt đạo toàn thân còn hơi đau nhức, thân thể dường như khôi phục lại bình thường.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được có một dòng khí ấm áp, giống như con rắn nhỏ bơi lội trong cơ thể gân mạch hắn, sau một tiểu chu thiên toàn thân hắn thoải mái, tay chân đều tăng thêm vài phần lực lượng.
Tinh Nguyên!
Thạch Nham trong lòng giật mình, lập tức hiểu được rốt cuộc Huyết Trì mang đến cho hắn một số chỗ tốt, con rắn nhỏ di chuyển trong gân mạch cơ thể hắn, hiển nhiên là Tinh Nguyên mà Võ Giả mới có!
Thông qua ký ức của Thạch Nham khác, hắn biết Tinh Nguyên là căn nguyên lực lượng của Võ Giả thế giới này, cũng chính là cơ sở để Võ Giả phóng thích vũ kỹ cường đại.
Dựa theo độ mạnh yếu của Tinh Nguyên trong cơ thể và cảnh giới phân cao thấp, Võ Giả được phân chia làm mười cấp bậc, phân thành Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nhân Vị, Bách Kiếp, Địa Vị, Niết Bàn, Thiên Vị, Thông Thần, Chân Thần, Thần Vương thập đại cảnh giới, mỗi một cảnh giới, lại chia làm ba tầng.
Võ Giả chính là cường giả thế giới này, căn cứ lớn nhất đánh giá sự khác nhau giữa Võ Giả và người thường, chính là xem trong cơ thể một người có tồn tại Tinh Nguyên hay không. Chỉ cần trong cơ thể người đó có một chút Tinh Nguyên, bất luận có bao nhiêu đều được mọi người xưng là Võ Giả. Bạn đang đọc truyện được tại
Rất nhiều người, cuối đời cũng vô pháp có được Tinh Nguyên. Một người chỉ cần có được Tinh Nguyên là có thể thông qua khắc khổ tu luyện khiến cho Tinh Nguyên tăng cường, bởi vậy chỉ cần là Võ Giả có được Tinh Nguyên luôn luôn có địa vị dù nhỏ trên thế giới này.
Cảm nhận được một tia Tinh Nguyên mỏng manh trong cơ thể chậm rãi lưu động. Thạch Nham an tâm hơn, hắn biết cho dù chết cũng không trở về được, nhưng hắn cũng không đến mức đói khát ở thế giới này.
Yên lòng, Thạch Nham lập tức nhận thấy huyết kén bao trùm toàn thân lúc trước hắn vẫn còn, vẫn bao kín hắn.
Thạch Nham dùng sức giãy dụa.
“Xoạt!”
Huyết kén rách thành lỗ to, Thạch Nham rất nhanh nhảy ra, nhìn bốn phía hắn phát hiện mình còn trong thạch động kỳ lạ, bạch cốt chồng chất quanh mình.
Nhưng mà, máu bên trong Huyết Trì lại khô héo không còn một giọt!
Sau khi Huyết Trì khô cạn, chỉ còn lại có mấy chục khúc bạch cốt vụn, máu màu đỏ tươi đặc sết đầy ao biến mất vô tung vô ảnh.
Một huyết kén thật lớn, cao ngất dựng giữa Huyết Trì, huyết kén mỏng như cánh ve, còn có ánh sáng óng oánh. Nhưng mà hắn chỉ vừa nhìn thì dưới huyết kén dấy lên ngọn lửa nhỏ, từ từ biến thành lớn, mà bạch cốt trong Huyết Trì cũng dấy lên chỉ trong chốc lát, huyết kén và bạch cốt trong Huyết Trì đều bị đốt sạch sẽ.
Trong Huyết Trì khô héo, hồng quang rực rỡ, một giới chỉ phong cách cổ xưa có huyết văn rườm rà, im lặng ở trong Huyết Trì.
Nhìn vài lần giới chỉ kỳ dị kia, Thạch Nham cảm thấy chiếc nhẫn này có liên quan tới Huyết Trì, do dự một chút Thạch Nham tiến lên nhặt lấy chiếc nhẫn kia, tiện thể đeo lên vài ngón át úp tay trái.
Cảm giác ấm áp từ nhẫn truyền đến, trong chốc lát Thạch Nham sinh ra một loại cảm giác huyết mạch tương liên với chiếc giới chỉ, giống như chiếc nhẫn này đã trở thành một bộ phân của thân thể hắn. Tinh Nguyên rất mỏng manh trong cơ thể đột nhiên không chịu khống chế, mạnh mẽ phóng tới chiếc nhẫn màu đỏ sậm kia, Tinh Nguyên tuôn ra lớp da, nhưng lại bị da thịt trên ngón áp út ngăn trở, khó có thể tiến vào trong giới chỉ.
Trong lòng cả kinh, Thạch Nham lập tức cảm thấy giới chỉ này quỷ dị vội vàng tháo giới chỉ. Lại phát hiện giới chỉ đã dính chặt trên ngón áp út, như là mọc rễ nẩy mầm bất luận hắn dùng lực mạnh cở nào cũng không thể tháo ra giới chỉ cổ quái này.
Tinh Nguyên không phá được trở ngại da thịt, trong chốc lát lại khôi phục bình thường, một lần nữa chìm nghỉm vào tiểu phúc. Trên giới chỉ lóe lên hồng quang trong chốc lát, cũng không sáng lên nữa, ấm áp trên nhẫn cảm cũng biến mất không thấy.
Lắc lắc ngón tay trong chốc lát, phát hiện giới chỉ này cũng không có dị thường, hắn không thèm để ý nữa, đánh giá hoàn cảnh chung quanh, Thạch Nham đang suy nghĩ nghiêm túc.
Rất nhanh, Thạch Nham đưa ra kết luận không tưởng — toàn bộ máu trong Huyết Trì đã dũng mãnh chảy vào trong thân thể hắn!
Huyết Trì khoảng mười mét vuông, tuy rằng không lớn nhưng máu chất chứa trong đó ít nhất nặng mấy tấn, cho dù một con voi cũng không thể một lần uống sạch quang mấy tấn máu a!
Sắc mặt Thạch Nham có chút khó coi, hắn theo bản năng nhìn toàn thân, muốn nhìn xem khối thân thể này có biến hóa gì, có thể trở nên mập mạp nặng nề không.
Nhìn xong thì Thạch Nham lại hoảng sợ!
Hắn chẳng những không có trở nên mập mạp, ngược lại thân thể hắn lại gầy yếu hơn trước, quả thực là như da xương bọc. Một bộ y phục ban đầu xem như vừa người, lập tức lớn hơn mấy cỡ, trên tay trên đùi toàn thân trên dưới, đều không có mấy lượng thịt, giống như lớp da của một khối khô lâu.
So với kêu gầy yếu, không bằng kêu xác ướp khô hơn.
Thạch Nham sắc mặt càng thêm khó coi, hắn không nghĩ tới này Huyết Trì chẳng những không có đưa hắn về thế giới quen thuộc, lai còn mang đến cho hắn biến hóa quỷ dị như thế.
“Ùng ục! Ùng ục!”
Tín hiệu đói khát, từ trong bụng hắn vang lên, Thạch Nham đột nhiên cảm thấy cực kỳ thèm ăn, có thể ăn luôn một con voi.
Trong thạch động khắp nơi thi cốt, căn bản không có gì ăn được, hắn nhìn nhìn Huyết Trì khô cạn kia, đột nhiên cảm thấy mình sợ là không thể quay về.
Thạch Nham muốn tìm một thanh vũ khí đi ra ngoài, hắn nhớ rõ lúc đám hộ vệ chém giết lẫn nhau, đao quang kiếm ảnh, tiếng kim thiết giao kích không dứt bên tai, nhưng sau khi hắn ở trong thạch động dạo hết một vòng, lại phát hiện tất cả vũ khí đều ở trong khoảng thời gian ngắn bị ăn mòn, không một cái nào có thể sử dụng.
Bất đắc dĩ, Thạch Nham chỉ có thể tay không theo thông đạo tiến vào rời khỏi.
Không khí ẩm ướt, hơi nóng cuồn cuộn, tiếng dòng nước róc rách từ phía xa truyền đến. Một gốc cây cổ thụ chọc đất mọc lên, sợ là cao đến mấy chục mét, bụi cây rậm rạp như cái ô khổng lồ che khuất ánh mặt trời, chỉ có một chút ánh nắng ương ngạnh chiếu xuống mặt đất.
Đây là rừng rậm âm u, Thạch Nham vừa đi ra, lập tức từ trong trí nhớ chủ nhân thân thể ban đầu, biết được vị trí của mình.
Rừng rậm này bát ngát, bởi vì cây cối trong rừng quá rậm rạp, ngay cả ánh nắng cũng rất khó chiếu vào, khiến cho trong rừng rậm mặc dù đang ban ngày lại âm u ẩm ướt, cho nên mới được xưng là U Ám sâm lâm.
U Ám sâm lâm ở chính giữa Thương Minh, Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc. Thương Minh ở phía Bắc, Thần Hữu đế quốc ở phía Nam, U Ám sâm lâm trực tiếp ngăn cách Thương Minh và Thần Hữu đế quốc, còn lại Liệt Hỏa đế quốc ở phía Tây. Thương đội các quốc gia muốn đi quốc gia khác buôn bán, tất phải qua con đường U Ám sâm lâm.
Trong U Ám sâm lâm thường có yêu thú lui tới, yêu thú cấp sáu bảy cũng không hiếm thấy. Nhưng mà rất nhiều thương đội ba quốc gia, dong binh, Võ Giả đi vào U Ám sâm lâm đều biết yêu thú lợi hạ bình thường đều hoạt động ở khu vực riêng, chỉ có yêu thú cấp thấp hơn mới không có nơi cố định.
Nói như vậy, thương đội chỉ cần dựa theo lộ tuyến riêng ở trong U Ám sâm lâm hoạt động, không cần lưu lạc đến khu vực những yêu thú đẳng cấp cao hoành hành thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ có dong binh và Võ Giả đặc biệt chú ý yêu thú đẳng cấp cao mà đến, mới dễ dàng chạm mặt yêu thú đẳng cấp cao trong U Ám sâm lâm, dẫn tới chết thảm trọng.
Phiêu lưu cao kèm theo lợi nhuận cao, dong binh mạo hiểm giả nếu có thể ở trong U Ám sâm lâm, chém giết yêu thú cấp sáu bảy, lập tức nhận được rất nhiều tinh tệ. Yêu thú cấp sáu trong cơ thể đã có yêu tinh, yêu tinh bất luận là đối với Võ Giả hay là Luyện Dược Sư, Luyện Khí Sư đều có rất lớn trợ giúp, giá trị liên thành.
Ngoài yêu tinh, da lông trên người yêu thú, răng nanh răng nhọn, gân cốt, thậm chí nọc độc, đều rất có giá trị, yêu thú đẳng cấp cao có thể nói toàn thân đều là bảo.
Cũng là bởi vì như thế, thường xuyên có Võ Giả và dong binh không sợ chết đến U Ám sâm lâm mạo hiểm, mục đích là vì yêu thú cấp cao. Nhưng mà người có đến chỗ tốt vĩnh viễn đều là rất ít, rất nhiều người đã xem nhẹ trí tuệ và sự cường đại của yêu thú, chẳng những không có thể như nguyện, ngược lại trở thành mỹ vị của yêu thú.
Từ trong thạch động đi ra, Thạch Nham quan sát hoàn cảnh chung quanh trong chốc lát, nghe được tiếng vang ầm ỷ từ dòng nước đằng xa truyền vào lỗ tai. Có những lời nói toàn bộ đều là lấy nữ nhân làm chủ, thường xuyên xen lẫn vài tiếng cười dâm đãng “Hắc hắc”.
Ngay tại lúc Thạch Nham do dự có muốn lập tức quá đi xem hay không, đột nhiên hắn phát hiện ở phía trước cách đó không xa trong một lùm cây có tiếng “Sàn sạt” rất nhỏ, giống là loại người nào động vào lùm cây.
Thạch Nham theo bản năng nhìn về phương hương đó.
Chỉ thấy ở trong lùm cây, một nữ nhân dáng người uyển chuyển, nhẹ nhành cởi đai lưng trắng thuần xuống, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống, lộ ra đôi mông tuyết trắng hình quả đào mật, vừa vung ngọc thủ ra sau người khu đuổi con muỗi khiến người ta chán ghét, khoan khoái đi vệ sinh…
Nữ nhân hiển nhiên không biết phía sau có người, trong tiếng dòng nước “rào rào” còn ngâm lên tiểu khúc không biết tên, tâm tình rất là sung sướng.
Thạch Nham đầu tiên là ngẩn người, chợt phản ứng lại, không chút khách khí tuần tra chỗ tuyết trắng chói mắt của nàng, thầm khen nữ nhân này chỉ đôi mông tựa như này đã mê người, không biết hình dáng như thế nào.
“Ba!”
Nữ nhân đột nhiên đưa tay vỗ, đánh lên mông trái trắng noãn bóng loáng của mình, tiễn một con muỗi lớn mật quy thiên. Lúc mông nàng co vào nàng nhanh chóng rút tay lại tạo ra ba động nhộn nhạo ngất ngây, có thể thấy được độ co dãn thật tốt. Khiến cho Thạch Nham cũng bị rung động.
Dưới ánh mắt lưu luyến của Thạch Nham, nữ nhân chấm dứt đi vệ sinh, buộc lại thắt lưng xong, nói thầm: “Con muỗi chết tiệt…”
Dưới tình huống hoàn toàn không có dấu hiệu, nữ nhân đột nhiên xoay người, hai tay hình cung điện quang đột nhiên hiện lên, đem bao lấy con muỗi tụ tập phía sau, trong tiếng vang “Đùng” tất cả con muỗi đều bị giảo sát.
Nàng xoay người, chân dung nữ nhân hoàn toàn hiện ra rõ, nàng có khuôn mặt tinh xảo như trăng sáng, khoảng hai mươi tuổi, thân cao khoảng một mét sáu mét tám, phong thần dã lệ, vòng eo tinh tế, bộ ngực căng tròn, dáng người nhanh nhẹn. Áo lót màu tím nhạt khoát lên nhuyễn giáp màu xám bạc, nhuyễn giáp bó sát thân thể mềm mại hiển nhiên che không được những đường cong quyến rũ của nàng, nàng như sơn dã mỹ hồ trong truyền thuyết.
Thạch Nham mắt sáng như đuốc, ánh mắt nóng bỏng dán lên trên người nàng, thầm khen nàng so bằng nữ minh tinh khuynh quốc trên thế giới kia của hắn.
Khi ánh mắt tham lam củaThạch Nham không ngừng xem xét dáng người tuyệt vời của mỹ nữ, bỗng nhiên nàng cảnh giác, cách xa nhau một vùng lá chối rộng lớn, thế mà có thể chuẩn xác tìm tới ánh mắt của Thạch Nham.
Trong mắt mỹ nữ đột nhiên tinh quang như tên!
…