Đọc truyện Sát Sở – Chương 6: Người ở lạc dương biết chuyện lạc dương
Phương Tà Chân hỏi:
– Ngươi đến đây làm gì?
Giản Tấn cười đáp:
– Thiếu hiệp không ngại nghe ta nói tường tận chứ?
Phương Tà Chân nói:
– Không ngại.
Giản Tấn nói:
– Vậy để ta nói một cách đơn giản. Hiện nay trong thành Lạc Dương đều truyền miệng rằng thiếu hiệp là một người rất có bản lĩnh. Công tử nhà chúng ta muốn mời thiếu hiệp về, điều kiện do thiếu hiệp định đoạt. Không biết thiếu hiệp có hứng thú không?
– Không phải không có hứng thú.
Phương Tà Chân lười nhác nói.
Hai mắt Giản Tấn sáng lên.
“Mà là không có khả năng đó”. Phương Tà Chân lạnh nhạt nói:
“Đến bây giờ ta vẫn còn chưa có dự định làm con chó của bất cứ ai”.
Hai người bên cạnh Giản Tấn cùng đổi sắc mặt, nhất tề rút báo vĩ tiên ở thắt lưng ra, nhưng Giản Tấn vẫn đưa tay ngăn lại.
Giản Tấn nói:
– Vậy ít nhất ta cũng hy vọng thiếu hiệp đáp ứng một chuyện.
Phương Tà Chân nói:
– Ngươi nói đi.
Giản Tấn nói:
– Nếu thiếu hiệp đã không gia nhập Tiểu Bích Hồ, vậy thì cũng không nên gia nhập Lan Đình Trì Gia.
Phương Tà Chân cười nhạt:
– Đó là chuyện của ta, ta không cần đáp ứng với bất kỳ ai cả.
Giản Tấn cũng không cầm nổi phải biến sắc mặt, nhưng y vẫn gượng cười giữ lễ.
Song hai đại hán bên cạnh y sớm đã nhảy đến.
Một tên đại hán mũi khoằm chỉ tay vào mặt Phương Tà Chân mắng:
– Ngươi là đồ không biết cao thấp, rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt! Ngươi còn định đợi Du công tử mang kiệu lớn tám người đến đón ngươi phải không?
Phương Tà Chân quay sang mỉm cười với Tích Tích, không để ý đến tên đại hán.
Tên đại hán còn lại liền nộ khí xung thiên, vung vẫy báo vĩ tiên lên quát lớn:
– Ngươi đừng có giở trò giả vờ điếc ở đây, một tiên này của lão tử mà quất ra thì cái đầu chó của ngươi sẽ biến thành cái bình vỡ ngay, lúc ấy có hối hận thì cũng chẳng đáng phân tiền nào đâu.
Tích Tích thấy hai người động nộ trông như hung thần ác sát, bất giác cũng có chút hoang mang, sợ hãi.
Phương Tà Chân ôn nhu nâng chén với nàng, như muốn bảo nàng không cần phải kinh sợ.
Hai tên đại hán thấy Phương Tà Chân không hề động tâm, cũng không hề sợ hãi, tên đại hán mũi khoằm không nhịn được liền chỉ mặt Tích Tích quát:
– Con xú tiện nữ này …
Lời còn chưa nói hết, thì trên mặt gã đã bị đánh mười bảy mười tám bạt tai, sau đó bị một cước đá bay ra khỏi cửa, người lăn long lóc xuống dưới lầu, một hồi lâu sau cũng chưa bò dậy được.
Phương Tà Chân xuất thủ quá nhanh, tên còn lại căn bản không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra thì gã mũi khoằm đã nằm dưới lầu rên rỉ không ngớt rồi.
Phương Tà Chân hỏi gã:
– Ngươi muốn tự mình lăn xuống hay cần ta phải giúp đỡ?
Gã đại hán nghĩ ngợi giây lát, cố dồn nén nỗi sợ lại, thi triển chiêu đầu tiên trong Bát Phương Phong Vũ báo vĩ tiên pháp, Thiên Phong Phá Hiểu, quật xuống đầu Phương Tà Chân.
Phương Tà Chân nhìn chuẩn phương vị của đối phương, khẽ nhích động thân mình, báo vĩ tiên đã rơi vào tay gã từ lúc nào không biết. Chỉ thấy hai tay gã ép lại, phút chốc ngọn báo vĩ tiên liền biến thành một đống sắt vụn.
Gã đại hán ngây người.
Phương Tà Chân nói:
– Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi muốn tự mình lăn xuống hay để ta động thủ?
Gã đại hán nhìn Phương Tà Chân, lại đưa mắt nhìn Giản Tấn. Giản Tấn vẫn đang mỉm cười, khẽ gật đầu một cái.
Gã đại hán liền như hiểu được trách nhiệm của mình, tự bước đến bậc cầu thang ngả người lăn xuống, từng bậc, từng bậc một. Hai thân hình to lớn lần lượt lăn từ trên càu thang xuống, nhất thời khiến cả Y Y Lầu chấn động.
Rất nhiều người đã bị kinh động, chạy ra xem nhiệt náo.
Nhưng khi họ vừa thấy hai gã đại hán thì toàn bộ đều thu đầu lại.
Bọn họ đều kề sát miệng vào tai nhau thì thầm nhỏ to:
– Không xong rồi, Phương công tử đã gây chuyện với Hanh Cáp Nhị Tướng Điền thị huynh đệ thủ hạ của Du công tử rồi. Xem ra Điền Đông và Điền Tây đã thọ thương.
Ai da, chuyện này chắc khó mà bỏ qua được.
– Quản gia nhà Du công tử Giản đại gia cũng đến rồi, giờ đang ở trong phòng của Tích Tích đó. Xem ra lần này Phương công tử khó mà yên thân …
– Chuyện đó còn chưa chắc, vừa hay Phương công tử có Trì công tử làm hậu thuẫn, Du công tử vị tất đã làm gì được y đâu …
Tuy nói vậy, song không một ai dám lên xem bên trong Thu Thiền Hiên đã xảy ra chuyện gì.
Giản Tấn thấy Phương Tà Chân vừa xuất thủ đã đánh bay hai kẻ bằng vào đôi báo vĩ tiên vang danh đất Thiểm Tây, Điền Thị Song Hùng, trong lòng đã thầm có tính toán.
Chỉ nghe y nói:
– Đánh hay lắm! Đánh tuyệt lắm!
Đoạn lại bổ sung nói:
– Miệng của chúng không sạch sẽ, đắc tội với Phương thiếu hiệp, xin thiếu hiệp chớ trách!
Phương Tà Chân nói:
– Vậy ngươi còn lưu lại đây làm gì?
Giản Tấn cười nói:
– Ta chỉ muốn kính thiếu hiệp một chén rượu.
Đoạn y chầm chậm bước tới, chầm chậm nhấc hồ rượu đặt trên bàn lên, chầm chậm rót ra một chén rượu, rồi chầm chậm đưa cho Phương Tà Chân.
Phương Tà Chân đón lấy chén rượu.
Giản Tấn vẫn không buông tay.
Phương Tà Chân nâng chén rượu lên ngang miệng, chầm chậm uống hết.
Sau đó gã mới buông tay.
Giản Tấn vẫn cầm chén rượu, trên mặt vẫn cố gượng cười.
– Đa tạ thiếu hiệp đã giúp ta ăn nói được trước mặt Du công tử, hậu hội hữu kỳ.
Phương Tà Chân gật gật đầu:
– Giản huynh, không tiễn.
Giản Tấn mang theo cả chiếc chén rời khỏi Thu Thiền Hiên. Trước khi y rời khỏi còn quay lại nói một câu:
– Phương thiếu hiệp, Du công tử là thực tâm muốn trọng dụng thiếu hiệp. Thiếu hiệp không nể mặt, tức là tại hạ đã làm nhục sứ mệnh, bất quá, toàn bộ người trong thành đều cho rằng thiếu hiệp thủy chung sẽ đầu nhập về dưới trường Trì công tử, Hồi Bách Ứng với Cát Linh Linh sẽ không bỏ qua cho thiếu hiệp đâu.
Phương Tà Chân nói:
– Đa tạ đã nhắc nhở.
Giản Tấn khẽ gật đầu, bước ra khỏi Thu Thiền Hiên.
Tích Tích không cầm được liền hỏi Phương Tà Chân:
– Chàng làm sao vậy?
Phương Tà Chân nhìn chăm chăm vào hai cánh vừa được đóng lại, lẩm bẩm một mình:
– Người này đúng là một hảo hán.
Giản Tấn bước xuống cầu thang, Điền thị huynh đệ vẫn còn chưa hết kinh hoảng, cúi mình đứng đợi bên dưới. Giản Tấn mỉm cười, bảo:
– Đi thôi.
Trên tay vẫn cầm chặt chén rượu. Ba người bước ra khỏi đại môn của Y Y Lầu, trước mặt liền có một thương nhân đi tới.
Một thương nhân chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể làm bị thương người khác.
Giản Tấn vừa thấy y, liền theo đúng quy lễ của Tiểu Bích Hồ Du thị hành lễ.
Người đó nhìn y một cái, khẽ chau mày:
– Thương thế trên tay ngươi thế nào?
Giản Tấn nói:
– Không có gì.
Khi y nâng chén rượu lên đã thừa lúc Phương Tà Chân đặt môi vào thành chén uống rượu mà phát động thế công, nhưng Phương Tà Chân đã cắt đôi chiếc chén ra làm hai phần một cách tinh diệu. Phần trên đâm sâu vào xương đốt tay thứ hai trên ngón trỏ, nửa dưới cắm vào phần cơ thịt của ngón cái, phong kín mọi đường phát công của Giản Tấn.
Thương nhân kia nhìn vết thương trên tay Giản Tấn, trầm ngâm giây lát rồi nói:
– Quả nhiên không ngoài sở liệu của công tử, y không chịu gia nhập với chúng ta.
Bất quá chúng ta phải lập tức rời khỏi đây ngay.
Giản Tấn ngạc nhiên:
– Tại sao?
Thương nhân kia nói:
– Diệu Thủ Đường của Lão Công Tử đã cho người mai phục ở đây, xem thế thì không giết họ Phương sẽ không chịu cam tâm.
Giản Tấn “ồ” lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thu Thiền Hiên vẫn còn để đèn, không biết Phương Tà Chân có cảm nhận được sát cơ đang mai phục tứ bề hay không? Dù Phương Tà Chân đã hạ thủ lưu tình với y, song Giản Tấn cũng không dám đối đầu trực tiếp với người của Diệu Thủ Đường. Chuyện mà cả người được Du công tử tín nhiệm nhất trong Du gia, Cố Phật Ảnh cũng không quản đến, đương nhiên y không dám nhúng tay vào.
Thương nhân này chính thị là Cố Phật Ảnh.
Trong võ lâm cũng như trong giới văn nhân, người được tôn xưng là Cố Phán Thần Phong Cố Phật Ảnh, chính là người có vẻ ngoài trông giống như một thương nhân này.
Cố Phật Ảnh còn có một ngoại hiệu khác gọi là:
Hoành Đao Lập Mã, Túy Ngọa Sơn Cương, y chẳng những đao pháp cao, tửu lượng cao, mà trí mưu cũng thuộc hàng Du, Lượng, rất được Du Ngọc Già trọng thị.
oo Khi Phương Tà Chân bước ra khỏi Y Y Lầu thì đã ngà ngà say.
Tích Tích vốn muốn gọi xe đưa gã về.
Phương Tà Chân chỉ bảo nàng không cần lo lắng.
– Ta có thể ứng phó nổi Lan Đình Trì Gia, cũng có thể cự tuyệt Tiểu Kính Hồ Du Gia thì cũng không ngại gì có thêm một tên họ Cát hay họ Hồi.
Tích Tích nói:
– Chàng không phải người Lạc Dương nên không biết thủ đoạn của họ Hồi. Ta tuyệt đối không sợ Thiên Diệp Sơn Trang, người mà ta sợ chính là Hồi Bách Ứng ở Diệu Thủ Đường. Họ Hồi không giống như Trì công tử với Du công tử. Bọn họ là những chính nhân quân tử, trạch tâm nhân hậu, còn họ Hồi kia thì lại tâm lang thủ lạt, những người đối đầu với y, chưa có ai là đạt kết quả tốt cả.
Phương Tà Chân bảo Tích Tích nói ra mấy chuyện mà y đã từng làm. Tích Tích liền kể ra một số chuyện, Phương Tà Chân hớp một hớp rượu, cười lạnh.
– Ta nghe nói những kẻ nắm thực quyền trong Diệu Thủ Đường đều không có người ngoài, không giống như Trì Nhật Mộ dùng bọn Lưu Thị Chi, Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch và Hồng Tam Nhiệt, Du Ngọc Già dùng bọn Báo Tử Giản Tấn, Hoành Đao Lập Mã Cố Phật Ảnh, Hoa Triêm Thần.
Phương Tà Chân ngưng lại giây lát rồi nói tiếp:
– Hồi Vạn Lôi của Diệu Thủ Đường là cữu cữu (cậu) của Hồi Bách Ứng, Hồi Bách Hưởng là bào đệ của y, Hồi Tuyệt là con trai y, toàn bộ đều do người thân nắm giữ đại quyền. Chẳng trách mà Diệu Thủ Đường chỉ được có một chữ “bá” chứ không có khí thế được như Lan Đình Trì Gia và Tiểu Bích Hồ Du Gia.
Tích Tích nói:
– Chàng còn tính sót mấy người.
Phương Tà Chân nhướng mày:
– Ồ?
Tích Tích nhoẻn miệng cười:
– Trì Nhật Mộ còn có một vị đại tẩu hết sức tài giỏi, nghe nói cũng là một trang tuyệt thế giai nhân. Du Ngọc Già cũng được hai vị đại thần một văn một võ trong triều hết sức ủng hộ. Những người này đều không thể không tính vào được.
Tuy nàng đang cười, song trên mặt vẫn lộ ra nét ưu tư:
– Ta vẫn lo lắng đám người của Hồi gia, Hồi Bách Ứng, Hồi Vạn Lôi, Hồi Bách Hưởng, Hồi Tuyệt đều là những kẻ vô pháp vô thiên trong thành Lạc Dương này. Cả nhà bọn họ đều là cao thủ hoành hành trong hắc bạch lưỡng đạo, hơn nữa họ còn có tiền có thế, ở trong giới lục lâm cũng rất có danh phận, các lộ sát thủ đều rất nghe theo Diệu Thủ Đường, ta sợ …
Phương Tà Chân mỉm cười:
– Tích Tích, nàng biết cũng không ít đâu.
Tích Tích u uất nhìn gã:
– Người sống ở Lạc Dương, làm sao không biết chuyện Lạc Dương được? Nơi đây có rất nhiều hào khách giang hồ lai vãng, rượu vào lời ra, chuyện Lạc Dương Tứ Công Tử phân tranh, đương nhiên ta không biết đàn cũng phải biết hát chứ.
Phương Tà Chân cười cười:
– Vậy tại sao nàng không lo lắng Cát Linh Linh ở Thiên Diệp Sơn Trang?
Tích Tích đưa tay che miệng, liếc nhìn gã một cái nói:
– Trong Lạc Dương Tứ Công Tử thì Cát Linh Linh là yếu thế nhất, hơn nữa cũng là vị “Nữ Công Tử” duy nhất, y mà thấy chàng … mới … ta mới không tin là y sẽ làm được gì chàng.
Phương Tà Chân đưa tay khẽ vuốt má Tích Tích, si si dại dại nhìn nàng hồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy nói:
– Ta đi xem người muốn bắt ta làm gì đó sẽ bắt ta làm gì?
Tích Tích lưu luyến không rời nói:
– Chàng thật sự phải đi sao?
Phương Tà Chân đáp nhạt nhẽo:
– Ta còn không đi thì bọn chúng sẽ lên đây đấy.
Đoạn gã vỗ nhẹ lên bờ vai Tích Tích:
– Đi sớm một chút thì tốt hơn.
Tích Tích lo lắng ngã đầu vào ngực Phương Tà Chân, buồn bã nói:
– Ta có thể giúp gì cho chàng? Làm sao ta mới biết là chàng được vô sự?
Phương Tà Chân ôn nhu nói:
– Có thể.
Tích Tích vui mừng nói:
– Làm sao mới giúp được chàng?
Phương Tà Chân nói:
– Nàng đứng ở lan can, hễ thấy bên người ta có kiếm quang màu lục bay lên trời thì lập tức đổ một chậu nước xuống. Nếu nàng thấy trên phố có một đạo hỏa quang vọt qua, cũng có nghĩa là ta đã trở về nhà đi ngủ rồi.
Phương Tà Chân nhìn vào mắt Tích Tích:
– Như vậy có được không?
Tích Tích thấy thần tình của Phương Tà Chân như vậy thì không biết tại sao. Song nàng biết rõ, trên đời này không có người nào có thể đánh bại gã. Một cảm giác ngưỡng mộ kính trọng đối với anh hung hiệp sĩ dâng lên trong lòng, nàng gục đầu vào cánh tay gã, cảm nhận một chút hơi ấm của đàn ông, thấp thỏm nói:
– Được.
Phương Tà Chân mỉm cười.
Gã đường hoàng bước xuống lầu.
Ngẩng cao đầu đi vào con phố tối đen.
oo Lúc này, ở cách đó chưa đầy ba con phố, Lưu Thị Chi của Lan Đình Trì Gia đang báo cáo với Trì Nhật Mộ:
– Tiểu Bích Hồ Du Gia đã phái người đến Y Y Lầu tìm Phương Tà Chân mật nghị.
Kết quả của cuộc giao đàm thế nào không ai biết được. Nhưng Điền thị song hung đã bị đánh bay ra khỏi phòng lăn long lóc xuống lầu. Bất quá, sau một hồi thì Báo Tử Giản Tấn từ trong phòng bước ra, trên mặt mang theo nụ cười.
Trì Nhật Mộ lộ vẻ lo âu:
– Liệu Phương Tà Chân có nhận lời gia minh với Tiểu Bích Hồ không?
– Chuyện này không chắc lắm. Điều kiện của Tiểu Bích Hồ rất có thể tốt hơn so với chúng ta.
Lưu Thị Chi chau mày, nheo mắt nói:
– Nhưng Tiểu Kính Hồ tìm đến y thì Thiên Diệp Sơn Trang và Diệu Thủ Đường cũng sẽ tìm đến y. Hôm nay y không đáp ứng thì cũng khó đảm bảo ngày mai y không động tâm …
Cuối cùng y bồi thêm một câu “mấu chốt”:
– Y đột nhiên được trọng thị như vậy, hoàn toàn là do ban đầu chúng ta đã trọng thị y.
Trì Nhật Mộ cau mày:
– Ý của tiên sinh là …
Lưu Thị Chi vẫn nheo mắt, khoé mắt lộ ra một vẻ thâm độc:
– Con người này nếu như không thể dùng, thì tuyệt đối không thể lưu lại.
Trì Nhật Mộ nghe xong thì chấn động, vội nói:
– Tiên sinh còn có biện pháp nào khác không?
Lưu Thị Chi nói:
– Có.
Trì Nhật Mộ vui mừng nói:
– Còn có cách nào khác?
Lưu Thị Chi đưa hai ngón tay ra nói:
– Nếu dùng hậu lễ, dùng thái độ thành khẩn đều không lung lạc được y, vậy thì chỉ còn hai cách mà thôi.
Trì Nhật Mộ vội nói:
– Mong tiên sinh nói rõ hơn.
Lưu Thị Chi nói:
– Một là làm phiền đến đại phu nhân một chuyến. Đại phu nhân tuy không phải là người trong giang hồ, nhưng rất giỏi đối đãi người khác, rất dễ gây hảo cảm. Thuộc hạ to gan xin được nói một câu, có bao nhiêu người không tiếc mạng về Trì phủ như vậy, không ít là do nể mặt đại trang chủ và đại phu nhân vậy. Đại phu nhân lại thiên sinh lệ chất, bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, mỹ mạo vô song. Phương Tà Chân là một nam nhân, lại là một nam nhân thường xuyên đến Y Y Lầu, có đại phu nhân xuất diện thì rất có thể y sẽ thay đổi chủ ý.
Cuối cùng, y bổ sung thêm một câu:
– Nhưng chuyện này phải tiến hành trước khi Cát Linh Linh tiên phát chế nhân.
Trì Nhật Mộ lộ vẻ khó xử.
Y được xưng là Thiếu Công Tử, chủ yếu là vị tông chủ của Trì gia vốn không phải y, mà là do người huynh trưởng lớn hơn y năm tuổi, Trì Nhật Lệ chấp chưởng. Nhưng sau khi huynh trưởng của y lấy đại tẩu về thì đột nhiên bị bệnh, toàn thân bại liệt, không thể đứng dậy. Vậy mà giờ đây y lại yêu cầu tẩu tẩu của y đi làm những chuyện như vậy, dường như có chút gì không thỏa đáng.
Trước giờ y luôn kính trọng vị tẩu tẩu hiểu biết lòng người, thiện lương anh khí này của mình. Nếu không phải là trong lúc quan trọng nàng đứng ra bảo vệ vị trí tông chủ của Trí gia cho Trì Nhật Mộ thì e rằng giờ này y đã không còn ngồi được ở đây nữa rồi.
Trì Nhật Mộ đang do dự chưa quyết thì chợt nghe có người nói:
– Nhị đệ, nếu đệ đã cho rằng họ Phương kia có thể giúp Trì gia chúng ta chấn hưng đại nghiệp thì để tẩu tẩu của đệ đi một chuyến cũng tốt.
Một người ngồi trên xe lăn tiến vào, sắc mặt nhợt nhạt, hai vành môi không có huyết sắc, cặp mắt vô thần, lời nói hữu khí mà vô lực.
Trì Nhật Mộ đưa mắt lên nhìn, thấy đại tẩu đang đẩy xe phía sau huynh trưởng, trong lòng liền biết ngay là sự sắp xếp của Lưu Thị Chi. Y sợ Trì Nhật Mộ không đồng ý nên sớm đã khuyên bảo Trì Nhật Lệ đồng ý, đồng thời kinh động đến cả tẩu tẩu của Trì Nhật Mộ. Trong lòng Trì Nhật Mộ bất giác nổi lên một cảm giác tức giận mà người khác khó cảm nhận được.
Y biết Lưu Thị Chi làm như vậy là vì y.
Song khi Trì Nhật Mộ thấy thần tình “sự đã an bài” của Lưu Thị Chi, y liền nảy sinh một nỗi tức giận không thể nói nên lời, phảng phất như y bị làm nhục, bị làm trò hề vậy. Nhưng y cũng biết bây giờ đang là lúc dùng người, đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng, vì thế chút tư tâm này của y không thể phát tác, tuyệt đối không thể phát tác.
Trên mặt Trì Nhật Mộ lộ ra nét xấu hổ:
– Chuyện này … không biết ý của đại tẩu thế nào?