Sát Sở

Chương 3: Lấy võ công tuyệt thế đổi lấy danh vọng thế tục


Đọc truyện Sát Sở – Chương 3: Lấy võ công tuyệt thế đổi lấy danh vọng thế tục

Truy Mệnh thầm phát thệ sẽ phải làm rõ:

Sát Sở rốt cuộc là chuyện gì?

Xem ra bạch y thư sinh không có hứng thú với vấn đề này.

Gã chỉ nhạt nhẽo nói:

– Nguyên lai các hạ là Truy Mệnh, chẳng trách cước pháp lại giỏi như vậy?

Truy Mệnh nói:

– Kiếm pháp của các hạ tuyệt đối có thể liệt vào thập đại danh kiếm trong võ lâm.

Bạch y thư sinh không để ý đến:

– Ta lại không có cái danh khí đó.

Truy Mệnh nói:

– Đó là vì các hạ căn bản không muốn thành danh.

“Ta muốn thành danh”. Bạch y thư sinh thở dài đáp:

“Đáng tiếc là sau khi ta không muốn thành danh thì sự tình mới đến”.

“Không có đạo lý đó”. Truy Mệnh nói:

“Thành tục thế chi danh, ít ai tránh khỏi cầu tục thế chi công”.

– Nếu muốn thành tuyệt thế chi danh thì sao?

– Chuyện đó thì để sau này hậu nhân mới có thể bình luận các hạ sẽ lưu danh thiên cổ hay tiếng xấu muôn đời được!

Hai người cùng nhìn nhau cười.

Truy Mệnh đột nhiên hỏi một câu:

– Liệt Trường Hận là gì của các hạ?

Bạch y thư sinh biến sắc, ngẩng đầu nhìn chàng một cái, trong mắt thoáng lộ ra một tia sắc lạnh:

– Hảo nhãn lực.

Truy Mệnh nói:

– Kiếm pháp ngươi dùng có phải là Thiên Vấn Kiếm Pháp?

Bạch y thư sinh cười.

Trong tiếng cười của gã phảng phất như có ưu sầu, tựa như nước suối phản chiếu trời xanh vậy.

– Nếu như ta không nhìn nhầm, các hạ còn biết cả thân pháp Vạn Cổ Vân Tiêu Nhất Vũ Mao?

Bạch y thư sinh nói:

– Ta là đệ tử duy nhất của lão nhân gia người. Ta tên Phương Tà Chân. Phương trong tứ phương. Tà trong chính tà. Chân trong chân thành.

Truy Mệnh cười nói:

– Tên rất hay. Chỉ là trên đời này có thể vừa tà vừa chân chăng?

Bạch y thư sinh nháy mắt với chàng nói:

– Bởi vì ta là nhân vật tuyệt thế, nhưng lại muốn có tục thế chi danh. Các hạ thấy câu nói này có phải quá kiêu ngạo không?

Truy Mệnh đưa mắt nhìn gã một hồi, chỉ nói:

– Ngươi nói là sự thật.

Lúc này, Lưu Thị Chi và tay kiếm thủ còn lại đang cấp cứu cho đồng bạn. Trì Nhật Mộ cũng cúi xuống giúp một tay, y đang băng bó vết thương cho Hồng Tam Nhiệt.

Phương Tà Chân và Truy Mệnh cũng đi cứu thương cho những người vô tội uống nước nghỉ ngơi trong quán trà. Hai gã tiêu sư dù sao cũng là người hành tẩu giang hồ, nên cũng vội vàng chạy tới cứu trị. Tiếng rên la của người bị thương không ngừng vang lên.

Trì Nhật Mộ đem theo tám tay hộ vệ, đã có năm người táng mạng, hai người gãy chân, vết thương khiếp người, thống khổ vô cùng.

Phương Tà Chân chuyển động mục quang, phẫn nộ nói:

– Vì chúng xuất thủ quá tàn độc nên ta mới không nhịn được mà nhúng tay vào.

Ngươi xem, hạ thủ thật độc ác, lại thương hại đến cả người vô tội, dù là có thâm cừu đại hận, cũng không nên mất hết nhân tính như vậy!

Truy Mệnh trầm ngâm:

– Đao pháp của lão nhân kia rất giống với Khai Sơn Đao Pháp của Điều Ngao Cơ ở Đông Hải, nhưng không biết là lai lộ nào?

Phương Tà Chân gật đầu nói:

– Tên tóc dài võ công lại càng cao hơn, chiêu thức xuất thủ ngụy kì nan trắc.

Truy Mệnh nói:


– Đáng tiếc để hắn chạy mất, những kẻ khác không ai còn sống nữa.

Phương Tà Chân vỗ vỗ thanh kiếm trong chiếc bao bằng vải cũ:

– Đừng trách ta không lưu lại một mạng sống nào. Một khi kiếm của ta xuất ra, nó liền động chân tính, chính ta cũng không thể khống chế nổi. Kiếm là do ta xuất, nhưng người là do nó giết.

Gã mỉm cười rồi lại nói tiếp:

– Các hạ không phải muốn bắt ta về quy án để đền mạng đấy chứ?

– Ta hiểu mà.

Truy Mệnh thở dài, đưa mắt nhìn thanh kiếm đặt trên đùi gã.

– Vừa nãy cứu người khẩn cấp. Muốn cứu người đành phải sát nhân. Cứu người và giết người, thường là hai chuyện đi liền với nhau, cũng giống như mặt trăng có chỗ sáng chỗ tối vậy. Chuyện này không thể trách các hạ. Chỉ là, những đại kiếm khách có lực sát thương lớn như các hạ, tốt nhất không nên thường xuyên động kiếm thì hơn.

Phương Tà Chân vỗ nhẹ lên trường kiếm, khẽ trầm ngâm:

– Ta cũng không muốn động đến nó, chỉ cần không có người nào động đến ta là được.

Chỉ thấy Trì công tử đứng dậy. Lưu Thị Chi đi sát sau lưng y. Hai người bước tới, Trì Nhật Mộ nhìn hai người vái dài một cái.

– Đa tạ đại ân cứu mạng của hai vị hiệp sĩ.

Hai khoé mắt y lấp lánh ánh lệ. Gò má ẩn ẩn hiện hiện vết tích của dòng lệ nóng chảy qua. Nguyên lai y thấy cảnh tử thương vô số, mà thích khách chủ yếu là vì giết y mà đến, đến nỗi hại bao nhiêu nhân mạng thương vong, trong lòng vô cùng bất nhẫn, không cầm được mà lưu lệ. Thanh âm ẩn hàm vẻ từ bi ưu uất của y, càng thêm chân thành khẩn thiết động nhân tâm.

Truy Mệnh nói:

– Đừng khách khí, đây là bổn phận của ta.

Phương Tà Chân không nói gì, trầm lặng trị thương cho một khách uống trà bị hỏa dược làm phỏng.

Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên. Tay kiếm thủ còn lại đã đánh ngựa chạy đi, tưởng tất là do Lưu Thị Chi phân phó y quay về Lạc Dương điều động nhân thủ tới tiếp ứng.

Lưu Thị Chi nói:

– Tam gia, vụ án này ngài đã tận mắt nhìn thấy, lại đích thân can dự vào, mong rằng ngài có thể thay công tử nhà chúng tôi truy xét chủ sử, để giữ nghiêm luật pháp.

Truy Mệnh đột nhiên nói:

– Trì công tử, có một chuyện ta muốn thỉnh giáo.

Trì Nhật Mộ thập phần khiêm cung, lập tức nói:

– Không dám, không dám. Có chuyện gì xin tam gia cứ phân phó.

Truy Mệnh nói:

– Công tử có cừu gia hung tàn như vậy không? Những kẻ này dường như có thâm cừu đại hận gì với ngài vậy, ngài có manh mối gì chăng?

Trì Nhật Mộ khẽ “a” lên một tiếng:

– Trong võ lâm ai mà chẳng có cừu gia? Càng huống hồ tại hạ đây lại ở trong cả hàn lâm, sĩ lâm lẫn võ lâm, kết oán là điều khó tránh khỏi. Chỉ bất quá, những người này đều như thân mang huyết hải thâm cừu vậy, thật khiến cho người ta khó hiểu.

Lưu Thị Chi nói:

– Tại hạ thấy những kẻ này không phải chỉ vì một mình công tử mà đến đâu. Bọn chúng mỗi lời mỗi tiếng không phải đều nói Lạc Dương Tứ Công Tử đó sao? Theo Lưu mỗ thấy, ngoại trừ Lan Đình Trì Gia ra, Tiểu Bích Hồ Du Gia, Diệu Thủ Đường Hồi Gia, Thiên Diệp Sơn Trang Cát Gia cũng khó tránh khỏi liên quan. Lạc Dương Tứ Công Tử danh vọng như mặt trời chính ngọ, khó tránh khỏi có người ghen ghét. Chuyện này mong tam gia gia tâm lưu ý thêm.

Truy Mệnh nói:

– Ý của các hạ là, đối tượng hành thích của đám người này không chỉ có các vị, mà còn có cả ba vị công tử khác nữa?

Lưu Thị Chi nheo mắt, nơi góc mắt lập tức hình thành hai nếp nhăn trông như lưỡi đao:

– Cũng có thể là một trong ba nhà đó vì củng cố thế lực, chỉ muốn độc tôn, không cho phép những người khác cùng tề danh.

Truy Mệnh lắc đầu:

– Không ngờ.

Lưu Thị Chi ngạc nhiên:

– Ngài không ngờ chuyện gì?

Truy Mệnh nói:

– Ngay cả Lạc Dương Tứ Công Tử nhân nghĩa trùm đời cũng giống như những kẻ tầm thường kết bè kết phái, nghi kị lẫn nhau. Xã tắc này không phải không có nhân tài, mà là không có khí độ dung nạp được người khác, cũng giống như một nắm cát khô vậy, không ai có thể kết hợp lại được mà vì nước vì dân, làm nên một số chuyện thiết thực.

Lưu Thị Chi cười lạnh:

– Tam gia, câu nói này của ngài nói với một mình công tử nhà chúng tôi thì phỏng có ích gì? Công tử nhà chúng tôi cũng không thể cứ một mình tình nguyện, đơn phương thị hảo được.

Khuôn mặt như ngọc của Trì Nhật Mộ thoáng lộ nét ửng hồng xấu hổ, thẹn thùng nói:

– Tam gia, ngài giáo huấn rất phải.

Truy Mệnh cười nói:

– Không dám, không dám. Ta chỉ là muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng mà thôi, mong Trì công tử chớ để trong lòng.


Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Tứ công tử ở Lạc Dương bất luận là ai đều rất có thế lực, lại cực đắc dân tâm, nghe nói gần đây hoàng thượng đã truyền lệnh xuống là sẽ chọn một trong bốn vị làm Lạc Dương Vương, chưởng quản chính sự binh quyền của Lạc Dương. Bốn người các vị đều có điểm hơn người, khó phân cao thấp được. Chuyện này mà đến, chỉ sợ việc tranh giành lẫn nhau là khó mà tránh khỏi. Chỉ mong Trì công tử có thể giữ mãi thiện tâm, lấy sự hạnh phúc của bách tính làm trọng mà tận lực tránh gia nhập vào vòng tranh đấu này, đó chính là công đức vô lượng rồi.

Trì Nhật Mộ giật mình nói:

– Vâng! Vâng!

Lưu Thị Chi lại hỏi:

– Không biết lần này tam gia đến Lạc Dương có chuyện gì?

Truy Mệnh đưa mắt nhìn Lưu Thị Chi rồi lại nhìn Trì Nhật Mộ.

– Các vị đã nghe qua chuyện Lưu huyện thái thú Mạnh Tùy Viên chưa?

Trì Nhật Mộ có vẻ mơ hồ.

Lưu Thị Chi liền nói:

– Có. Mạnh thái thú thanh liêm cần cù, không a dua bè phái, nghiêm minh thủ chính, danh vọng rất lớn. Nghe nói ông ta xử án đều theo phép công mà làm, đã rửa sạch không ít án oan, giải thoát không ít oan phạm, nghiêm khắc xử lý không ít kẻ xấu xa, trừng trị không ít giống ác đồ bức hại nhân dân. Song đáng tiếc, về sau ông ta bị người hãm hại, bị cắt chức xung quân đến Đồ Bích …

Truy Mệnh nói:

– Chính thị. Cả nhà ông ta có mười một người, thêm cả gia bộc nô tỳ nữa là ba mươi bảy người, toàn bộ đã bị người ta giết sạch. Sự tình phát sinh trên đường đi đến Lạc Dương này, hung đồ có thể nói là đã đuổi tận sát tuyệt. Mạnh thái thú nghiêm chính bất tại, khi còn tại vị chưa từng tham lam tiền bẩn thỉu, được người ngợi xưng là Mạnh Thanh Thiên, vậy mà giờ phải rơi vào tình cảnh như vậy. Dù thế nào ta cũng phải truy xét ra chân hung để tế linh hồn của ông ấy trên trời cao.

Trì Nhật Mộ nghe xong cực kỳ phẫn nộ:

– Tam gia, chuyện này thật quá đáng ghét. Nếu như có chỗ nào cần đến tệ phủ, cần người cần tiền, xin cứ tận lượng phân phó.

Truy Mệnh biết Trì Nhật Mộ tuổi trẻ mềm lòng, đồng thời lại huyết khí phương cương, liền từ tạ nói:

– Hiện giờ vẫn chưa có manh mối. Người nhiều có khi lại không tiện, hảo ý của Trì công tử, ta xin được tâm lãnh.

Lúc này mấy lộ nhân mã đã chạy đến. Thì ra trên đường sớm đã có người của Lan Đình Trì Phủ chuẩn bị nghênh tiếp công tử trở về. Tay kiếm thủ còn lại thúc ngựa đi gọi người gặp phải họ. Thế là tất cả gia bộc, bằng hữu đang đợi trên đường đều phi đến đây.

Ngoài ra còn có cả các thực khách, tử đệ cũng tranh nhau chen lấn chạy tới. Quán trà nhỏ bé này bỗng chốc chợt náo nhiệt hẳn lên.

Truy Mệnh thấy Trì Nhật Mộ trong lúc hoảng loạn vẫn không quên phân phó thuộc hạ an bài cẩn thận hậu sự cho lão chưởng quầy, lại còn vỗ về an tủi, tự tay giúp đỡ trị thương cho những khách nhân trong quán trà, liền nói với Phương Tà Chân đang ngồi bên cạnh:

– Trì công tử này cũng có thể coi là phú quý nhưng vẫn khiêm cung. Chỉ là tâm tính quá mềm yếu, dễ động cảm tình, trong những cuộc đấu tranh thập phần kịch liệt trên giang hồ rất dễ bị thiệt thòi.

Phương Tà Chân nói:

– Chuyện này cũng không chắc. Cách làm này của Trì công tử dễ gây được hảo cảm, càng dễ đắc nhân tâm.

Truy Mệnh kinh ngạc nhìn gã:

– Lão đệ, niên kỷ của ngươi còn trẻ vậy mà đã nhìn đời quá lạnh lùng.

Phương Tà Chân cười nhạt nhẽo:

– Ta rất sợ nóng. Ta thích lạnh lẽo. Càng lạnh, ta càng dễ chịu. Cái đầu ta mà nóng lên rồi thì rất khó nguội lại. Ta sợ mình không thể khống chế nổi bản thân.

Truy Mệnh cẩn thận nhìn gã một hồi, đột nhiên nói:

– Rất giống.

Phương Tà Chân nghiêng nghiêng đầu hỏi:

– Giống ai?

Truy Mệnh nói:

– Đại sư huynh của ta, Vô Tình.

Trong mắt Phương Tà Chân có chút tiếu ý. Chút tiếu ý đó đã xua tan đi rất nhiều u uất trên khuôn mặt gã. Nhưng trên khuôn mặt đó lại thêm một tảng buồn thảm nhè nhẹ.

– Thật không?

Truy Mệnh cười nói:

– Ngươi đừng thấy lạ. Ngươi so với y còn trẻ hơn, còn anh tuấn hơn, còn giống một nữ hài tử hơn.

Phương Tà Chân trầm tư một hồi, khuôn mặt buồn rười rượi, giống như là vừa kết một mối thâm oán thiên thu vậy.

“Y và ta không giống nhau”. Gã nói:

“Y đã đầu nhập vào hồng trần đến cả chục trượng, đã từng vượt qua, lăn lộn qua quãng đường đó. Có cục thế nào mà y chưa từng thấy? Có kinh lịch nào mà y chưa trải qua? Vì thế dù y có yếu ớt đi chăng nữa thì y cũng là một người kiên cường, có thể xuất thế cũng có thể nhập thế. Còn ta …”.

Phương Tà Chân định nói nhưng lại thôi.

Sau đó gã lại tiếp lời:


– Nhưng ta xuất thế thì không thể nhập thế. Nhập thế thì lại không thể xuất thế.

Truy Mệnh vỗ vỗ bờ vai gầy của gã nói:

– Một người tự nhìn vào bản thân mình làm sao nhìn có thể nhìn rõ được? Tự mình nhìn mình dù nhiều, dù gần nhưng không nhất định là sẽ nhìn thấy bản thân mình.

Phương Tà Chân đột nhiên thay đổi chủ đề:

– Huynh phải đi điều tra vụ án Mạnh Tùy Viên toàn gia thảm tử đúng không?

Mắt Truy Mệnh sáng lên:

– Nếu như lão đệ chịu cùng ta đi chuyến này, thế lực của nguyên hung dù có lớn đến đâu, ta cũng không cần ngại nữa.

Phương Tà Chân lười nhác nhìn Truy Mệnh nói:

– Kỳ thực, huynh căn bản chưa từng lo ngại. Chuyện của công gia, ta cũng không làm được, hơn nữa, cũng không muốn làm. Nhưng nếu như huynh có chuyện, chỉ cần phân phó một tiếng, ta nhất định đến.

Truy Mệnh cười nói:

– Nếu đã vậy thì ta không miễn cưỡng nữa.

Chàng lại hỏi.

– Lão đệ có một thân võ công trác tuyệt như vậy, không biết đang làm việc ở đâu?

Phương Tà Chân vỗ nhẹ vào bao kiếm:

– Ta đang dạy vài đứa trẻ ở nhà lão viên ngoại đọc sách, cứ thế mà qua ngày.

Truy Mệnh thở dài nói:

– Hà tất phải vậy, thực là quá thiệt thòi cho ngươi quá.

Phương Tà Chân không hề cho là như vậy.

– Một người chỉ cần an thân lập mệnh là được rồi. Ta phải nuôi dưỡng cha già, làm chuyện gì cũng vậy mà thôi.

Truy Mệnh chợt cảm thấy người thanh niên này như rất gần, nhưng lại rất xa, nhưng bất luận là gần hay xa thì đều cảm thấy thập phần trân trọng.

Lúc này lại có một kỵ mã lao đến.

Không gấp, nhưng nhanh.

Ngựa đen. Người đen. Áo khoác đen. Tựa như một đóa hắc vân.

Ngựa đen không một sợi lông tạp màu.

Áo đen đến mức hình thành nên một đối chứng với ánh mặt trời chói chang.

Người bình dị mà thô tráng, da màu đen xạm, lông mày đen sậm, bờ môi đen nhạt, chân đi một đôi dày đen thẫm, lưng đeo một thanh đao vỏ đen. Bên ngoài lộ ra một chuôi đao màu đen xanh.

Truy Mệnh chỉ nhìn một lượt, nói:

– Trì công tử, có Lưu Thị Chi trác hiệu Lưu Sư Tử trí lực hơn người, lại có Thường Mệnh Tam Lang Hồng Tam Nhiệt dũng mãnh tinh tiến, thêm vào Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch làm việc tinh minh mẫn cán, thanh thế của Lan Đình Trì Phủ kỳ thực cũng không kém với Tiểu Bích Hồ Du Gia là bao nhiêu đâu!

Chỉ nghe Trì Nhật Mộ vui mừng nói:

– Tiểu Bạch, ngươi đến thật tốt quá.

Dường như y hết sức tin tưởng và yên tâm về người này.

Tiểu Bạch quỳ xuống nói:

– Công tử không việc gì chứ? Xin thứ tội thụôc hạ đến trễ.

Trì Nhật Mộ vội đỡ y đứng dậy.

Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch vừa đến, người bị thương liền được đưa đi trị liệu, người chết thì được kiểm minh, những hỗn loạn trong tiệm, nhất nhất đều được chỉnh lý gọn gàng. Tiểu Bạch điều động hợp lý, không chút hoảng loạn.

Lưu Thị Chi trầm tư nói với Trì Nhật Mộ:

– Công tử, đám người tập kích lần này chỉ sợ … chỉ sợ mới là màn mở đầu.

Trì Nhật Mộ lo lắng nói:

– Đúng vậy, mấy kẻ này đều có võ công rất cao cường, ta sợ …

Lưu Thị Chi nhìn thẳng vào Trì Nhật Mộ:

– Công tử sợ bọn thuộc hạ bảo giá bất lực?

Trì Nhật Mộ vội nói:

– Tiên sinh xin chớ đa tâm. Ta sợ là muốn phòng bị cũng không thể phòng bị được.

Lưu Thị Chi nheo mắt nói:

– Công tử, người có muốn hữu bị vô hoạn không?

Trì Nhật Mộ vội nói:

– Thỉnh giáo tiên sinh, thế nào là hữu bị?

Lưu Thị Chi dùng cán quạt chỉ vào lưng Truy Mệnh và Phương Tà Chân:

– Lưu hai người bọn họ lại.

Trì Nhật Mộ vui mừng nói:

– Ta cũng đang có ý ấy.

Rồi lại chần chừ nói giây lát:

– Truy Mệnh là danh bộ, có công sự trên người, người này trước giờ lại coi thường phú quý công danh, chỉ sợ khó mà lưu giữ y được.


Lưu Thị Chi nói:

– Đối với Truy Mệnh chỉ có thể thử thăm dò mà thôi. Còn võ công của người thanh niên kia cao tới mức không thể tưởng tượng, hơn nữa tiềm lực cũng sâu không thể dò.

Nếu như không thể thu nhập người này làm môn hạ, vạn nhất để Du, Cát, Hồi một trong ba nhà đó thu nhận, e rằng chúng ta sẽ có thêm một cường địch.

Trì Nhật Mộ cắn môi:

– Ý của tiên sinh là …

Lưu Thị Chi thấp giọng nói:

– Truy Mệnh ở đây không lâu, nhất định sẽ đi. Còn người thanh niên này nếu không giữ y lại được thì thà trừ đi còn hơn.

Trì Nhật Mộ biến sắc:

– Không được. Nói gì thì y cũng đã cứu ta một mạng, làm sao …

Lưu Thị Chi lạnh lùng:

– Công tử, vô độc bất trượng phu, làm sao lưu lại hậu họa cho mình được?

Trì Nhật Mộ thở dài, nói với vẻ yêu cầu:

– Chúng ta thử lưu y lại xem thế nào đã. Theo lý thường mà nói, chúng ta lấy công danh phú quý ra đền đáp, y không có lý do gì để không động tâm cả.

Lưu Thị Chi trầm giọng:

– Nếu như y nhất quyết chối từ hậu lễ, hoàn toàn không động dung trước công danh phú quý, thì càng không thể không trừ y đi.

“Nếu như đến nước đó …”. Trì Nhật Mộ miễn cưỡng đáp:

“Thì đành nghe lời tiên sinh vậy”.

Lưu Thị Chi giờ mới gật đầu vừa ý. Lưu Thị Chi bằng vào đầu óc tinh minh cẩn mật, tiến thoái có chừng mực, và một thân võ công bất phàm, đã từng đảm nhiệm không ít trọng trách trong các danh gia vọng tộc, võ lâm thế gia, nhưng Lan Đình Trì Gia đối với y luôn tôn trọng như khách, gặp chuyện lớn gì cũng nghe theo kế sách của y, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến y lưu lại Trì gia đến tận bây giờ.

Lúc này, cục thế đã được thu dọn gọn gàng.

Truy Mệnh cũng vừa tiếp cốt xong cho hai người bị thương, quay sang Trì Nhật Mộ nói:

– Trì công tử, vị Hắc Toàn Phong này xử sự rất lanh lẹ.

Trì Nhật Mộ vội dẫn tiến Hắc Toàn Phong với Truy Mệnh, thuận thế hỏi luôn:

– Vị huynh đài này cao danh đại tính? Quý phủ ở đâu?

Phương Tà Chân lười nhác đáp:

– Ta họ Phương.

Đoạn không nói gì thêm nữa.

Truy Mệnh liền nói:

– Chư vị, ta có công vụ trên mình, phải lên đường lập tức. Xin được cáo từ ở đây.

Trì Nhật Mộ vội thành khẩn lưu giữ. Truy Mệnh kiên quyết chối từ. Trì Nhật Mộ đành phải nói:

– Ân cứu mạng của tam gia, Trì mỗ khắc cốt khi tâm, vĩnh viễn không quên. Nếu như tam gia đến Lạc Dương, xin chớ quên đến thăm tệ phủ, lúc đó sẽ hàn huyên tâm sự.

Ngoài ra, nếu như tam gia có chuyện dùng đến tử đệ của Lan Đình Trì Gia, xin cứ tận tình phân phó.

Truy Mệnh cười nói:

– Nhất định, nhất định.

Nói đoạn liền quay người bỏ đi. Lúc này đã gần đến hoàng hôn. Phương Tà Chân cũng rời khỏi cùng một hướng với chàng. Trì Nhật Mộ rối lên, vội đưa tay kéo tay Phương Tà Chân, khẩn thiết hỏi:

– Huynh đài phủ thượng ở đâu? Có chuyện gì không mà tại sao lại vội vã bỏ đi như vậy? Tại sao không để tại hạ đáp tạ? Chi bằng hãy đến tệ phủ uống chén rượu, để tại hạ một lần nữa cảm tạ cứu mạng chi ân. Nếu huynh đài kiên quyết muốn đi, tại hạ xin được tiễn một đoạn đường.

Phương Tà Chân chỉ nghe một cách tiêu sái, kiêu ngạo, vô vị, đến chỗ quan trọng mới khẽ ậm ừ một tiếng.

Truy Mệnh nhìn thấy cảnh này chỉ cười nói:

– Chi bằng Phưong huynh đệ hàn huyên với Trì công tử thêm vài câu. Ta phải đi trước một bước đây.

Đoạn thấp giọng nói với Phương Tà Chân:

– Lão đệ, nếu như ngươi không cam tâm chôn vùi một đời mình trong tĩnh lặng mà muốn bình bộ thanh vân thì vị Trì công tử này dường như rất coi trọng ngươi đó. Ngươi sẽ có cơ hội để phát huy nếu theo y.

Phương Tà Chân chỉ cười mệt mỏi, rồi đi theo sát sau lưng Truy Mệnh.

Truy Mệnh khẽ than một tiếng, một phần cũng là do Phương Tà Chân cùng đường với chàng.

Lưu Thị Chi vội nháy mắt. Hồng Tam Nhiệt liền đi theo phía sau Phương Tà Chân.

Y đang định lên tiếng thì Phương Tà Chân đột ngột quay người, kiếm vẫn bọc trong lần vải lam cũ, song đầu kiếm đã thúc vào trước ngực Hồng Tam Nhiệt, chặn đứng thế tiến của y.

Chỉ nghe Phương Tà Chân dùng một giọng lạnh lùng kiên định nói:

– Quay lại! Các ngươi bất quá chỉ muốn ta làm nô tài cho Trì gia mà thôi. Nhưng ta một chút cũng không hứng thú chuyện này.

Hồng Tam Nhiệt sững người.

Một câu nói này của Phương Tà Chân cũng làm toàn trường sững sờ.

Hoàng hôn nhập mộ, liệt dương đã trở thành thứ yên chi say đắm lòng người.

Phương Tà Chân đột nhiên thu kiếm, quay người định bỏ đi. Chợt thấy hắc ảnh như loài quỷ mị, hiện ra chắn trước mặt.

Áo đen, mặt đen, áo bào cũng đen nốt.

Tiểu Bạch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.