Đọc truyện Sát Sở – Chương 21: Kích thưởng lập thệ
Phương Tà Chân đưa tay sờ nhẹ vành tai.
Thùy tai dường như vẫn còn hơi tê tê.
Gã còn nhớ mũi ám khí đó.
Một đóa phi tinh chẳng những nhanh mà còn rất đẹp, trong giờ phút sinh tử chỉ cách nhau một sợi tóc đột nhiên lớn bừng lên, phát ra những tia rực rỡ, dùng vẻ đẹp kinh người khiến người ta quên đi uy lực đáng sợ của nó, cho người ta được thưởng thức cái đẹp huy hoàng rực rỡ một lần trước khi mất đi tính mệnh.
Đẹp hơn cả đàm hoa (một loài hoa trong truyền thuyết – còn có tên là Ưu Đàm Hoa).
Nhanh hơn cả lưu tinh.
Gấp hơn cả thời gian.
Thời gian, là dòng chảy nhanh nhất cõi thế gian này. Khi con người nghĩ đến “thời gian” thì thời gian nghĩ đến “thời gian” đó đã trôi qua mất rồi, hơn nữa còn vĩnh viễn không quay trở lại.
Phương Tà Chân nhớ rất rõ “ngôi sao” này.
Cơ hồ gã đã bị nó kết thúc đi tính mạng huy hoàng mà thê lương giống như một ngôi sao băng lướt qua trên bầu trời của mình.
Giờ đây “ngôi sao” ấy đang nằm trên tay Trì Nhật Mộ, nó hồi phục lại sự bình tịnh và trở về dáng vẻ ban đầu, nhưng nó vẫn đẹp, vẫn lóng lánh, thỉnh thoảng lại ánh lên dị sắc. Thứ ám khí nhỏ bé trông như một viên bảo thạch này rốt cục là do thứ gì tạo thành mà lực sát thương khi phát động lại đáng sợ dường ấy?
Vì vậy gã cũng không nhịn được khen rằng:
– Một ngôi sao thật đẹp.
“Là phi tinh! Một đóa phi tinh thật đẹp!” Trì Nhật Mộ nói:
“Thứ này được lấy từ Thất Tinh Bạn Nguyệt của Phi Tinh Tử, có điều còn chưa bạo xạ ra, đã bay vào trong bếp lò. Ta đợi sau khi lửa được dập tắt hẳn mới mời cho chuyên gia vào lấy “ngôi sao” này ra, trong đó có hai người không cẩn thận, một đã chết, một bị chặt mất một cánh tay”.
“Chuyên gia” mà y nói, nhất định là những chuyên gia về vũ khí, binh khí, ám khí thậm chí cả về hỏa khí. Muốn lấy “ngôi sao” này lên mà vẫn bảo lưu được nguyên dạng của nó, không để nó nổ ra, khẳng định là một chuyện vô cùng nguy hiểm, chẳng khác nào cho tay vào miệng cọp để nhổ răng cả.
Phương Tà Chân rất minh bạch một điều:
đóa phi tinh này tuy chưa nổ bung ra, song nó đã phát huy được uy lực và rực rỡ lớn hơn gấp nhiều lần so với nổ bung ra.
– Đây là Thất Tinh Bạn Nguyệt của Phi Tinh Tử, nghe nói là căn cứ vào thứ độc môn ám khí của Đường Nguyệt Lượng – Mộng Thường mà chế ra. Ở đây ta thu thập rất nhiều thứ binh khí và ám khí mà người đời chưa từng thấy, chưa từng nghe bao giờ, trong đó thứ ám khí làm ta tự hào nhất chính là Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm.
Thần tình Trì Nhật Mộ khi ngắm nhìn “ngôi sao” trên tay giống như một vị chú kiếm đại sư đang ngắm nhìn thanh kiếm mà mình dùng cả đời để đúc thành, một kẻ si kỳ đang ngồi trước một bàn cờ không tiền tuyệt hậu vậy.
– Đáng tiếc, đáng tiếc …
Phương Tà Chân không nhịn được phải lên tiếng hỏi:
– Đáng tiếc gì?
Trì Nhật Mộ nói:
– Đáng tiếc là Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm đó coi như ta có một bộ hoàn chỉnh, cũng có nghĩa là, mặc dù ta không thể phỏng chế một bộ khác, song ít nhất cũng có một ngày ta được sử dụng đến nó … còn “Thất Tinh Bạn Nguyệt” này đã sử dụng rồi, đã là một thứ phế vật rồi …
Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm là thứ ám khí do năm xưa Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Ma trong Quyền Lực Bang tinh luyện mà thành, mỗi người một cây châm, tổng cộng mười chín cây. Tương truyền Thập Cửu Thần Ma đã giao mười chín cây ngân châm này cho bang chủ Quyền Lực Bang là Quân Lâm Thiên Hạ Lý Trầm Châu, ngoài ra còn thiết kế thêm một cơ quan phát xạ, cùng một lúc có thể bắn ra mười chín cây đoạt mệnh châm, được xưng là “Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, ma châm xuất, nhân tịch dị”.
Đáng tiếc là ám khí còn chưa được sử dụng thì Thần Châu Kết Nghĩa do Tiêu Thu Thủy dẫn đầu cùng với thế lực của Chu Đại Thiên Vương đã triệt để tiêu diệt hết Thập Cửu Thần Ma, vì vậy uy lực của Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm thế nào, e rằng ngay cả Lý Trầm Châu cũng không biết được.
Nhiều năm về trước, một tên tham quan giảo hoạt tham lam, văn võ song toàn là Văn Chương đã từng dùng bộ ám khí này, ý đồ muốn giết chết người nổi danh về ám khí trong Tứ Đại Danh Bộ – Vô Tình. Có điều, y đã thất bại nặng nề, một mặt là do lúc đó y đã thọ trọng thương, mặt khác là do cao thủ của Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi Quyển đã dùng chiếc áo lông cừu mà ông ta mặc quanh năm suốt tháng để đỡ lấy toàn bộ mười chín mũi đoạt mệnh thần châm, Văn Chương mới không thể thành công.
Nhưng những cao thủ chánh phái tham gia trận chiến ngày hôm ấy như Vô Tình, Lôi Quyển … còn có cả nữ tướng Đường Vãn Từ của Hủy Nặc Thành mỗi khi nghĩ đến bộ ám khí ấy đều biến sắc, kinh tâm.
“Đó hầu như không phải châm”. Đường Vãn Từ từng hình dung như thế này:
“Đó là ma, mười chín con tiểu yêu ma thu nhỏ hình hài lại như sợi tóc!”.
Phương Tà Chân cũng từng nghe qua những truyền thuyết này.
Vì thế gã rất hứng thú muốn xem thử thứ ám khí danh động giang hồ này, bất quá, gã cũng hiểu rõ, thứ ám khí bảo bối như thế này có thể là trấn sơn chi bảo, là bùa hộ mệnh của Trì Nhật Mộ, tự nhiên không thể đưa cho người ngoài xem bừa bãi được.
– Ngươi đang trách ta tối qua đã giết chết Phi Tinh Tử, khiến bây giờ không còn người nào có thể sử dụng thứ ám khí này nữa?
Phương Tà Chân hỏi.
“Không”. Trì Nhật Mộ cười nói:
“Mạng của Phi Tinh Tử so với của mạng của thiếu hiệp thì còn kém xa, hơn nữa, nếu như đêm qua thiếu hiệp không giết được hắn, có thể đến một ngày nào đó, thứ ám khí này lại cắm vào cổ họng của ta thì sao? Thiếu hiệp có thể giết được Phi Tinh Tử, đó cũng là thay võ lâm trừ đi một mối họa lớn”.
“Sinh mạng không có sự hơn kém”. Phương Tà Chân thốt:
“Chỉ là mạnh yếu. Ta may mắn giết được Phi Tinh Tử, không có nghĩa là mạng của ta trân quý hơn mạng của hắn. Hơn nữa …”.
Gã dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
– Tuy Phi Tinh Tử đã chết, nhưng nghe nói còn có người khác cũng biết sử dụng thứ ám khí này?
Trì Nhật Mộ đột nhiên phản vấn:
– Thiếu hiệp có biết đó là ai không?
Phương Tà Chân không ngờ y lại hỏi câu này, lưỡng lự giây lát rồi đáp:
– Có lẽ là … Ám Khí Vương Tần Điểm …
“Không đúng”. Trì Nhật Mộ ngắt lời:
“Mỗi một thứ ám khí của Ám Khí Vương Tần Điểm đều là do y đích thân chế tạo, tuyệt đối không bao giờ mô phỏng của người khác, vì thế mà y mới có thể vượt qua cả Thục Trung Đường Môn, một thời đã cùng Vô Tình tề danh song tuyệt”.
Trì Nhật Mộ vuốt vuốt tay, mỉm cười nói:
– Ta không có sở trường gì đặc biệt cả, chỉ có hai chuyện có thể tự hào …
Y cười cười rồi nói tiếp:
– Một trong hai chuyện đó là nghiên cứu của ta đối với vũ khí. Bất luận là nguồn gốc, cách chế tạo hay do ai sử dụng và cách sử dụng thế nào ta đều rất có hứng thú, cũng có thể coi là có chút tâm đắc, nhưng bảo ta sử dụng thì ta xin chịu.
Nói đoạn, y vỗ tay lên thanh kiếm cẩn trân châu bảo thạch đeo trên người, lắc đầu nói:
– Ta chỉ hợp với cái thứ đồ trang sức này thôi, thiếu hiệp cũng thấy tác dụng của nó rồi mà.
Ngày hôm ấy tại quán trà bên ngoài thành Lạc Dương, Phương Tà Chân lần đầu tiên gặp được Trì Nhật Mộ chính là lúc y bị người ta tập kích, thanh kiếm này đúng là chẳng hề hữu dụng.
Nhưng thái độ của Phương Tà Chân đối với Trì Nhật Mộ lại hoàn toàn thay đổi, trở nên hết sức tôn trọng.
Trước giờ gã chưa từng biểu lộ thái độ tôn kính đối với Trì Nhật Mộ.
Một người có thể hiểu được sở trường của mình đã là một chuyện không dễ, biết được nhược điểm của bản thân lại càng không đơn giản. Một người thân ở ngôi cao, lúc nào cũng bị bộ hạ vây quanh mà vẫn có thể khách quan phán đoán ưu khuyết của bản thân lại càng đáng để người khác kính trọng.
“Đương kim thiên hạ, người biết sử dụng loại ám khí này còn có hai huynh đệ Thần Bất Tri và Quỷ Bất Giác nữa. Nghe nói khi Phi Tinh Tử cải tiến Mộng Thường thành Thất Tinh Bạn Nguyệt, vì có chỗ không thông mà phải đến thỉnh giáo hai vị danh thủ ám khí Thần Bất Tri và Quỷ Bất Giác, kết quả là …”. Trên mặt Trì Nhật Mộ thoáng lộ ý cười, cũng không biết là đang châm biếm hay cảm thán nữa:
“Kết quả là hai huynh đệ này cũng biết sử dụng Thất Tinh Bạn Nguyệt”.
Phương Tà Chân tiếp lời:
– Câu chuyện này cho chúng ta biết …
Trì Nhật Mộ cười nói:
– Không nên nói những chuyện bí mật trọng đại cho người khác, bất kỳ người nào.
Phương Tà Chân cười.
Trì Nhật Mộ cũng cười.
Hai người cười một cách thoải mái.
“Ta làm không được”. Trì Nhật Mộ cười nói:
“Nếu nói như vậy, đầu tiên là phải không để thiếu hiệp vào Binh Khí Phòng này. Còn thiếu hiệp?”.
– Tại sao lại để ta vào đây?
Phương Tà Chân không trả lời câu hỏi của y mà hỏi ngược lại.
“Nếu như ta mới thiếu hiệp đến chống đỡ Lan Đình Trì Gia, mà còn coi nơi đây là cấm địa thì thử hỏi một chút tiểu khí ấy có thể dung được đại tài như thiếu hiệp hay không?” Trì Nhật Mộ đáp lời, trong mắt đầy vẻ thành khẩn. Ai cũng có thể nhìn ra được đây là những lời nói thật lòng của y:
“Vì thế ta đã phân phó thuộc hạ, phàm là những nơi ta có thể đến, Phương thiếu hiệp cũng có thể đến, ai dám ngăn cản lập tức giết ngay”.
Phương Tà Chân nhìn y, đột nhiên cụp mi mắt lại, thốt:
– Chẳng trách dọc đường đến đây không có người nào ngăn cản ta. Khi gặp Tiểu Bạch, ta có hỏi công tử ở đâu. y cũng chỉ đường đên đây mà không ngại ngần gì hết.
Thái độ của Phương Tà Chân đối với Trì Nhật Mộ dường như đã thay đổi.
Trì Nhật Mộ nói:
– Ta cũng đoán đại khái thiếu hiệp sẽ tỉnh lại vào thời gian này, vì thế mới đặc biệt ở đây đợi người.
– Đợi ta?
– Đúng.
– Đợi ta làm gì?
“Xem ám khí”. Trong mắt Trì Nhật Mộ sáng ngời vẻ hưng phấn:
“Xem thứ ám khí giống như một ngôi sao này”.
– Đáng tiếc ta không hề có hứng thú với ám khí như công tử.
– Nhưng thiếu hiệp nhất định rất có hứng với người đến giết công tử.
– Nhưng kẻ đó đã chết rồi.
“Không sai. Phi Tinh Tử đích thực đã chết”. Trì Nhật Mộ cười:
“Nhưng ám khí thì không chết”.
Phương Tà Chân cảm thấy gã cần phải đánh giá lại Trì Nhật Mộ:
– Ám khí của hắn?
“Thứ ám khí này là dùng một loại khoáng thạch tuyệt thế chế tạo thành, đương nhiên còn phải gia công, tẩm độc, thiết kế cơ quan nữa. Nhưng quang trọng nhất vẫn là loại khoáng thạch này, là ngọc mà không phải ngọc, không phải đá mắt mèo, cũng chẳng phải Thiểm Sơn Vân, đây là một thứ tuyệt thế kỳ chân, nghe nói ngoại trừ Nhạn Vân nơi ở của hai huynh đệ Thần Bất Tri, Quỷ Bất Kiến ra thì chỉ có một tảng ở trong hoàng cung”. Trì Nhật Mộ nói:
“Một tảng lớn!”.
– Hoàng cung?
“Loại ám khí này sở dĩ không thể lưu truyền rộng rãi, có thể nguyên cớ là do thứ nguyên liệu chế tạo cực kỳ khó kiếm này”. Trì Nhật Mộ đáp:
“Thiếu hiệp nhất định sẽ hỏi, vậy thì tại sao Phi Tinh Tử lại có được, đúng không?”.
Phương Tà Chân gật đầu.
“Đáp án rất đơn giản”. Trì Nhật Mộ thốt:
“Phi Tinh Tử là Điện Tiền Tư trong hoàng thành, từng nhận chức phó chỉ huy sứ. Chức vụ của hắn là chỉ huy trực ban, điều khiển hai quân kỵ bộ trong hoàng thành. Những chuyện như chỉ huy, huấn luyện, phòng vệ, truy bắt tội phạm trong thành đều nằm trong chức phận của hắn”.
Y đưa mắt nhìn Phương Tà Chân rồi nói tiếp:
– Một phó chỉ huy sứ của hoàng đế vượt ngàn dặm xa xôi đến đây giết thiếu hiệp, thiếu hiệp không cảm thấy có chút kỳ lạ hay sao?
Phương Tà Chân ngây người ra hồi lâu, cười khổ nói:
– Xem ra phiền phức của ta không chỉ ở Lạc Dương này nữa.
“Có một số người hễ đến đâu thì nơi đó liền có phiền phức, đến bất cứ chỗ nào, chỗ ấy liền phát sinh đại sự”. Trì Nhật Mộ nói:
“Càng kỳ lạ hơn là hai người sử Cửu Nhĩ Bát Hoàn Cư Nha Đao và Tấn Thiết Thiền Trượng cùng với gã sát thủ mặc áo bó chẽn kia …”.
Phương Tà Chân miễn cưỡng cười hỏi:
– Chúng không phải là hoàng thân quốc thích đấy chứ?
Trì Nhật Mộ đáp:
– Bọn chúng chỉ là thành viên của Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh, có thể là đồng môn với Phi Tinh Tử.
Phương Tà Chân thốt:
– Điểm này hoàn toàn nằm trong ý liệu.
Trì Nhật Mộ lại nói:
– Lưu Quân Sư đoán rằng những người tấn công ta ở bên ngoài Lạc Dương thành là người của Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan, thiếu hiệp có biết Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan là tổ chức thế nào không?
Phương Tà Chân bắt đầu cảm thấy đau đầu:
– Công tử nói đến tập đoàn sát thủ đó?
Gã bắt đầu chỉnh lý lại mọi dữ kiện trong đầu:
– Đợi một chút, hiện nay tổng cộng có người của Lan Đình và Tiểu Bích Hồ muốn tìm ta, Diệu Thủ Đường thì muốn cái mạng của ta. Phi Tinh Tử là thành viên của Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh, lại là một phó chỉ huy sứ trong hoàng thành. Dường như Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh không giết ta thì không cam lòng. Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan đã từng tập kích công tử một lần, bị ta giết đi mấy tên. Đoạn Mi Thạch rất có khả năng là một trong những đầu lĩnh của tổ chức này, hắn cũng đã từng bày kế sát hại ta, mà hắn đã gia nhập Diệu Thủ Đường …
Gã cười khổ nói:
– Xem ra những kẻ muốn đặt ta vào chỗ chết quả thật không ít.
Trì Nhật Mộ nói:
– Không chỉ là thiếu hiệp, cuộc phân tranh giữa Lạc Dương Tứ Công Tử này chỉ sợ cũng liên lụy đến không ít người, đằng sau cũng có không ít kẻ thao túng.
Phương Tà Chân chau mày:
– Còn liên quan đến cả đảng phái trong triều đình nữa sao?
“Gia huynh tuy là thế tập vương hầu, nhưng nếu luận kết giao quan quyền, Lan Đình tuyệt không bằng Du công tử ở Tiểu Bích Hồ, nếu luận việc hối lộ triều thần, Trì gia cũng quyết không thể theo được Hồi Bách Ứng ở Diệu Thủ Đường”. Ngữ âm của Trì Nhật Mộ vô cùng bình tĩnh:
“Chúng tôi muốn đột phá cục diện này ít nhất cũng phải tốn công, tốn sức hơn người khác gấp ba bốn lần. Cho dù là so với Cát gia ở Thiên Diệp Sơn Trang cũng vậy, bởi vì dù sao thì Cát Linh Linh cũng là con dâu tương lai của đương kim ngự sử, còn chúng tôi chỉ chẳng có gì …”.
Phương Tà Chân ngắt lời Trì Nhật Mộ:
– Tại sao công tử lại nói với ta những chuyện này?
“Bởi vì ta biết ta không lưu giữ được thiếu hiệp. Thiếu hiệp nhất định cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao chúng tôi không thể không có người? Đáp án rất đơn giản, vì chúng tôi cảm thấy thiếu hiệp là hy vọng duy nhất của mình. Lưu quân sư trí tuệ hơn người song võ công lại quá tầm thường, Tiểu Bạch trung thành cẩn cẩn nhưng lịch duyệt và sự từng trải lại không đủ, Hồng Tam Nhiệt dũng mãnh nhiệt tình, song hành sự quá lỗ mãng, thêm vào gia huynh tàn phế, đại tẩu là bậc nữ lưu, còn ta … ôi … không thành tài … chỉ có thiếu hiệp mới có thể phát dương Lan Đình, làm cho Trì gia tráng đại …”. Trì Nhật Mộ chân thành nói:
“Ta cũng biết Trì gia chỉ là một ao tù, đâu xứng để thần long như thiếu hiệp vẫy vùng, chỉ là muốn trước khi thiếu hiệp rời khỏi đây, chớ nên hiểu lầm tâm ý của chúng tôi mà thôi”.
Phương Tà Chân đột nhiên hỏi:
– Công tử đã biết ta sẽ đi, tại sao còn nói những chuyện này?
Trì Nhật Mộ đáp:
– Cái chết của Phương lão bá và tiểu đệ, ta cũng cảm thấy vô cùng hối hận. Vô luận thế nào, bản ý lúc đầu của chúng tôi tuyệt không phải vậy, chuyện đã xảy ra hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của con người, càng cảm thấy cần phải lo lắng cho thiếu hiệp hơn nữa. Để thảm họa như vậy không phát sinh lần nữa, ta đã phái Tiểu Bạch đi bảo vệ cho tri âm của thiếu hiệp là Tích Tích cô nương rồi.
Phương Tà Chân nhìn chằm chằm vào Trì Nhật Mộ, nói rõ ràng từng tiếng một:
– Tuy ta không tiếp nhận lời mời của Trì gia, nhưng nói không chừng sẽ gia nhập vào Tiểu Bích Hồ, Diệu Thủ Đường hoặc là Thiên Diệp Sơn Trang.
– Ta biết điều đó.
– Đã biết rồi sao vẫn còn thổ lộ nguy cơ của Trì gia cho ta biết.
– Đối với thiếu hiệp, không chuyện gì không thể nói thẳng.
– Công tử để cho ta đi lại tự do trong Lan Đình, không sợ ta sẽ giết chết công tử để lập công với ba người còn lại sao?
– Thiếu hiệp không phải hạng người đó.
– Nếu như phải thì sao?
– Thì do ta tự tìm đến, ta nhận mệnh.
“Được lắm!” Phương Tà Chân thốt:
“Công tử đã thành công rồi đó”.
– Cái gì?
Trì Nhật Mộ không hiểu ý Phương Tà Chân.
“Ta sẽ lưu lai Lan Đình, vì công tử mà bán mạng”. Phương Tà Chân nói rõ từng chữ một:
“Ta sẽ gia nhập Lan Đình, quét sạch mọi chướng ngại trên đường đi của công tử”.
Trì Nhật Mộ vui mừng đễn nhảy cẫng lên, lập tức quỳ xuống vái Phương Tà Chân một vái.
Phương Tà Chân vội ngăn y lại:
– Nhưng ta có mấy điều kiện, công tử phải đáp ứng trước.
Trì Nhật Mộ vui mừng đến líu cả lưỡi:
“Đừng nói là mấy điều kiện, dù là một trăm một ngàn điều ta cũng đáp ứng thiếu hiệp”. Nói đến đây, y như sực tỉnh, mới lật đật bổ sung:
“Ngoại trừ gia huynh và đại tẩu ra, cho dù thiếu hiệp có muốn lấy cả cái mạng này của ta, ta cũng tuyệt đối vô oán vô hối”.
– Thật không?
– Hoàn toàn là thật.
Trì Nhật Mộ kiên định đáp.
Trong lòng Phương Tà Chân rất cảm động, đột nhiên cúi xuống vái dài một vái. Trì Nhật Mộ vội đỡ gã dậy, lo lắng đến toát cả mồ hôi:
– Thiếu hiệp chịu ở lại Lan Đình đã là đại ân đại đức với Trì Nhật Mộ này rồi, làm sao thế này được!
Phương Tà Chân nghiêm mặt nói:
– Điều kiện đầu tiên để ta gia nhập Lan Đình là …
“Thiếu hiệp cứ nói”. Trì Nhật Mộ thành khẩn nói:
“Chuyện gì ta cũng đáp ứng”.
“Công tử phải trở thành chủ nhân của ta, quyết không được quá lễ mạo”. Phương Tà Chân nghiêm túc nói:
“Quân lệnh vô uy không được, thần mệnh vô quân bất tòng.
Công tử muốn phát dương quang đại Trì gia, trùng chấn đại nghiệp, trước hết phải giống một vị minh chủ uy nghiêm, tài năng xuất chúng đã. Còn nữa, chỉ cần ta đáp ứng gia nhập Lan Đình, ta sẽ trở thành một thành viên của Lan Đình, vô luận thưởng phạt đều phải không khác gì với người khác, nếu như công tử phá cách thi ân đối với ta, ngược lại sẽ làm mất uy tín của chính mình, cũng khiến ta bị người ta ghen tức …”.
Trì Nhật Mộ bị mấy lời này của gã làm mồ hôi đầm đìa:
– Vâng, vâng …
Phương Tà Chân thành khẩn nói:
– Sau này công tử chỉ cần đối với ta như một thủ hạ bình thường là được, tuyệt đối không thể cứ gọi ta là thiếu hiệp này thiếu hiệp nọ được, cứ gọi thẳng tên ta là được rồi.
Trì Nhật Mộ nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng ngần ngừ nói:
– Thiếu … niên kỷ của người có lẽ lớn hơn ta một chút, chi bằng … chi bằng ta tôn thiếu hiệp làm huynh trưởng … Ta và công tử mới gặp nhau mà đã như tri kỷ, thật chẳng khác gì huynh đệ cả.
Phương Tà Chân thấy y nói chân thành như vậy, khoé mắt cũng ướt đẫm, trong lòng cũng không khỏi nỗi lên một cảm giác thân thiết, liền gật đầu nói:
– Được, vậy thì bên trong chúng ta là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, nhưng bên ngoài vẫn phải dùng lễ chủ tớ, nếu như muốn xưng huynh gọi đệ thì hãy để đến lúc có mình ta ở bên cạnh công tử. Chuyện kết nghĩa, tốt nhất không nên để cho người ngoài hay biết.
Trì Nhật Mộ cả mừng vái một vái dài:
– Phương đại ca!
Phương Tà Chân cũng không khỏi kích động, vái trả y một vái:
– Trì đệ!
Hai người nhìn nhau cười, kích chưởng vi ước.