Sát Phá Lang - Priest

Chương 97: Kết thúc


Đọc truyện Sát Phá Lang – Priest – Chương 97: Kết thúc

Trường Canh nói xong câu này, giống như phun ra hết đau đớn toàn thân, cả người trống rỗng, suýt nữa trực tiếp ngất đi, chớp mắt nhìn thấy Cố Quân, cột sống rắn chắc của y liền mềm nhũn rồi bị rút ra, chẳng còn một tẹo sức lực nào nữa.

Dù vậy, y vẫn không nỡ nhắm mắt, dựa vào vai Cố Quân cố gắng bình ổn chốc lát, như cố ý như vô tình nắm vai áo Cố Quân.

Máu chảy quá nhiều làm toàn thân Trường Canh ớn lạnh, chỉ có một chút hơi ấm từ Cố Quân truyền sang và mùi thuốc đăng đắng quen thuộc, khiến y trong cơn mơ màng không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc nhỏ ở giữa băng thiên tuyết địa được Cố Quân bọc vào áo choàng bế về quan, nhất thời hơi mất khái niệm về thời gian, thì thào hỏi: “… Còn rượu không?”

Từ Lệnh lúc này mới hăm hở chạy tới muốn hỗ trợ: “Đại soái, để ta giúp…”

… Bị Liễu Nhiên đại sư bất hạnh nghe thấy toàn bộ câu chuyện kéo lại.

Người ở bên ngoài hồng trần như đại sư mà nhất thời cũng không nhịn được giật mình.

Cố Quân không lên tiếng, vững vàng bế Trường Canh lên xe, cau mày phân phó: “Mời quân y đến.”

Nói xong, y lấy ra một cái ấm – thời điểm hành quân gấp hoặc viễn chinh, trong cái ấm các tướng sĩ mang theo không phải nước nguyên chất, mà bỏ thêm ít muối, cách này sớm nhất là học từ thương nhân đi trong sa mạc.

Cố Quân để Trường Canh gối lên người mình, nói dối không chớp mắt: “Rượu đến rồi, há miệng.”

Trường Canh chỉ hơi mơ màng, vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, nếu người tới không phải là Cố Quân, chưa biết chừng y còn có thể giết thêm một đội phản quân cùng hung cực ác, phối hợp uống vài ngụm, y cười khẽ: “Lừa ta.”

Cố Quân không chỉ lừa y, còn muốn treo y lên đập cho một trận, để y biết đạo lý “người ngàn vàng không được ngồi dưới mái hiên”, nhưng vừa thấy người thật đã đau lòng đến tê tái, nào còn nổi giận được?

Nhạn vương ở bên ngoài vô luận sông cuộn biển gầm thế nào, đều chưa từng bị thương nặng như vậy ngay trong tầm mắt y, Cố Quân mặt không biểu cảm ngồi đờ ra đó chốc lát, cẩn thận vén vạt áo trước ngực y xem qua, mùi máu nồng nặc đáng sợ lập tức hất vào mũi, ngực Cố Quân phập phồng mạnh, bình sinh lần đầu tiên biết cảm giác tay run rẩy là gì.

Trường Canh dường như có thể nhận thấy cảm xúc của y thay đổi, nhất thời nếm được vị ngọt của việc làm nũng, không chịu thôi, ở bên tai Cố Quân đổ dầu vào lửa: “Thực sợ không gặp được ngươi nữa…”

Cố Quân hơi nhắm mắt, hai má căng lên, động tác trên tay cực dịu dàng, lửa giận đều dằn trên đầu lưỡi, lạnh lùng nói: “Thứ cho ta mắt kém, không thấy Nhạn vương tính toán chu toàn chỗ nào.”

Trường Canh tựa như không nghe thấy, nhờ màn xe che lấp, dùng má cọ nhẹ cổ Cố Quân, giọng không rõ lắm mà nói khẽ: “Nếu thật là như vậy, câu cuối cùng ngươi nói với ta chính là ‘cút’, ta chết cũng không nhắm mắt.”

Cố Quân: “…”


Y cảm thấy người trong lòng như một gốc dây leo đáng ghét, thò cái cành nhỏ chết người, chọc vào tim y mãi không chịu thôi.

Bên ngoài vọng lại tiếng vó ngựa dần đến gần, một hán tử dùng giọng nói lanh lảnh của lính truyền lệnh hô lên: “Đại soái, quân y đến rồi!”

Trường Canh giống như đau vô cùng, lại không dám để lộ, giữ nguyên tư thế ban đầu, hít sâu một hơi cực nhẹ cực chậm, lộ ra gân cổ nhợt nhạt gồ lên. Cố Quân vừa giận vừa đau lòng, thế là mặt trầm như nước cúi đầu xuống, nhờ màn xe che khuất, nổi trận lôi đình hôn y một cái, đôi môi ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước, biểu cảm lại như trả thù.

Trường Canh trợn tròn mắt, ánh mắt do cố dốc hết tinh thần mà hơi rời rạc một lần nữa có tiêu cự, nhìn Cố Quân đầy chờ mong.

Cố Quân rỉ tai Trường Canh: “Việc này ta sẽ tính sổ với ngươi sau.”

Nói xong, y vén mạnh màn xe, quát quân y đang chạy chầm chậm tới: “Nhanh nhẹn lên!”

Quân y vốn định đuổi hết mấy kẻ không phận sự, song vừa chạm phải tầm mắt Cố Quân thì lập tức sợ hết hồn, ăn gan hùm cũng chẳng dám đuổi Cố đại soái, đành phải cố gắng chịu đựng ánh mắt khiến người ta đổ mồ hôi như mưa của Cố Quân, nơm nớp lo sợ xử lý hai vết thương đáng sợ trên người Nhạn vương.

Có mặt người ngoài, Trường Canh tuyệt đối không chịu hé môi, chỉ có khi quân y kia tay chân vụng về xé băng vải kéo vết thương bị đau, mới hơi co rúm lại. Sắc mặt Cố Quân càng lúc càng khó coi, bỗng nhiên, một bàn tay lạnh ngắt của Trường Canh nhờ áo bào xòe ra đặt lên bàn tay y, Trường Canh giống như cũng biết tâm trạng y không tốt, không hề dám nắm thật, chỉ dám dán hờ lên, nhiều lần trộm liếc y.

Cố Quân cúi đầu nhìn Trường Canh, thấy mồ hôi lạnh đã từ trán chảy vào hốc mắt, dính trên lông mi, chớp mắt liền lăn xuống, ánh mắt ấy từ trong mồ hôi lạnh lộ ra, có vẻ mù mịt.

Cố Quân: “…”

Trường Canh hồi nhỏ giỏi làm nũng, bây giờ hiển nhiên đã không phải là tay vừa, cơ hồ đã đến trình độ có thể thành tiên, Cố Quân chẳng có cách gì với y, bị đôi mắt nhỏ kia nhìn đăm đăm một nén nhang, đại khái thực sự phải muốn sao không cho trăng, đành cam chịu cầm tay Trường Canh, kéo y vào lòng, nói nhỏ: “Nhắm mắt.”

Trường Canh không nói hai lời nhắm mắt lại, chuyến này y xuất hành, như dao sắc chặt đay rối dọn dẹp sạch sẽ loạn cục Giang Bắc, tảng đá lớn đã rơi xuống đất, lúc này trong lòng gần như không hề vướng bận, tai nghe tiếng tim Cố Quân đập từng hồi, cảm thấy dù là từ đây chết đi, cũng không hề tiếc nuối, thế là an tâm ngủ thiếp đi.

Sa Hải bang nội chiến đã chẳng dấy nổi sóng gió, Chung lão tướng quân cẩn tuân lời hứa của Nhạn vương, không động một binh một tốt, lựa chọn từ ngữ thành khẩn viết một lá thư chiêu an đưa tới, tàn quân thủ hạ Thiên vương bị Trường Canh dẹp một đám, còn lại bị ba đại phỉ thủ khác liên thủ xử lý, cuộc phản loạn vốn nên máu chảy thành sông cứ thế tiêu tan trong vô hình.

Ba ngày sau, Diêu Trấn từ đại doanh Giang Bắc chạy đến, tạm thay chức Tổng đốc Lưỡng Giang, toàn quyền xử lý việc Giang Bắc. Diêu Trấn trước tiên bắt đám vây cánh của Dương Vinh Quế, sau đó dẫn người tìm đến nơi Dương Vinh Quế giam giữ lưu dân, lần lượt thả ra an ủi thăm hỏi, tạo lại văn điệp cho họ, lại cho người chuyên môn phụ trách khai thân hữu thất lạc, phái người tìm kiếm, ai đã bất hạnh lâm nạn thì hắn đích thân ra mặt trợ cấp.

Qua vài ngày nữa, thuốc thang triều đình phát được chuyển đến hàng loạt, Lý Phong hạ chỉ, tiền tham ô tra ra một phần đem về kinh thành, còn lại trợ cấp cho nạn dân ngay tại chỗ, sau đó sẽ bẩm báo Hộ bộ làm thủ tục bổ sung.

Từ Lệnh khôi phục thân phận khâm sai, tra rõ đảng Dương Lữ, phát huy đặc điểm thiết diện vô tư, cương trực công chính vô cùng nhuần nhuyễn, tịch biên nhanh nhẹn gọn gàng.


Nhưng trong nhà Dương Vinh Quế quả nhiên như hắn nói, cơ hồ không có vàng bạc tiền mặt, đã đổi hết thành phong hỏa phiếu, Từ Lệnh vô kế khả thi, đành phải đến thỉnh giáo Nhạn vương đang nằm bẹp trên giường.

Trường Canh dặn dò: “Phong hỏa phiếu phát hành bao nhiêu, ai nhận, ta đều nắm được, quốc khố không phải do họ Dương kia chống lên, ngươi tra xem hắn bình nhật kết giao mật thiết với thương nhân dân gian nào, quá nửa là nghiệp quan cấu kết, nếu sổ sách xem không hiểu, hoặc không phân biệt được sổ sách thật giả, cũng không cần sốt ruột, ta tìm một người đến giúp ngươi, chắc sẽ đến trong hai ba hôm tới thôi, đó là công tử của Đỗ tài thần, từ nhỏ ôm bàn tính lớn lên, tư giao với ta không tồi, tin được.”

Từ Lệnh gật lấy gật để.

“Còn nữa,” Trường Canh dựa đầu giường, hơi ngước mắt lên, mí mắt như đao khắc thành, tự dưng thêm một chút lạnh thấu xương trọng thương cũng chẳng xóa được, “Triều đình minh lệnh quy định, phong hỏa phiếu tương đương với vàng bạc, có thể lưu thông trong dân gian, có quy định về giá, hoàn toàn có thể dùng làm khoản chẩn tai, có vấn đề gì?”

Từ Lệnh thấp giọng nói: “Vương gia, phong hỏa phiếu mới phát hành đợt thứ hai, người nhận mua không nhiều lắm, ngoại trừ chư vị đại nhân, dân gian nhận mua toàn là đại hộ có chút của cải, không thiếu bạc dùng, bình thường cất thứ này trong nhà, rất ít lưu thông ngoài chợ, quả thật không biết thương hộ có chịu nhận không, việc này…”

Trường Canh vịn mép giường, hơi nhổm dậy: “Người nắm giữ muốn cất trong nhà hay lấy ra dùng, việc này ta quản không được, nhưng thương hộ không chịu nhận phong hỏa phiếu là trọng tội. Bắt đầu từ ngày mai, đem toàn bộ phong hỏa phiếu trong phủ Dương Vinh Quế đi kiểm kê vào sổ, sau đó lấy số phong hỏa phiếu này đi mua lương chẩn tai từ thương nhân buôn lương thực lớn, ta trái lại muốn xem ai dám coi chính lệnh triều đình như giấy vụn – điều tạm ít người từ đại doanh Giang Bắc đi theo ngươi, hiểu chưa?”

Hiểu rồi, tới nhà giở trò lưu manh, bắt đầu từ Giang Bắc, uy hiếp toàn cảnh, ép người ta thừa nhận “phong hỏa phiếu” chính là vàng bạc.

Trước tiên xuống tay từ đại thương hộ, chính là đi giày sợ chân trần, những kẻ đi giày này không ai muốn đắc tội triều đình, bịt mũi cũng phải nhận, xong việc hoặc cứ ngậm cục bồ hòn này, hoặc phải nghĩ mọi cách biến phong hỏa phiếu này thành vàng thật bạc xịn, dốc hết sức lực mà thúc đẩy.

“Cho họ thêm một mồi lửa nữa,” Trường Canh như tinh lực không đủ mà nói nhỏ, “Bảo Trọng Trạch huynh lấy danh nghĩa Tổng đốc Lưỡng Giang viết một phong chính lệnh, bất kể thương hộ lớn nhỏ, nếu vô lý không nhận ‘phong hỏa phiếu’, mọi người có thể báo lên phủ Dương Châu, điều tra rõ là thật thì nhất loạt côn bổng hầu hạ, kẻ dạy mãi không sửa thì tống vào ngục luôn.”

Từ Lệnh rất lĩnh giáo thủ đoạn “nên dụ dỗ thì dụ dỗ, nên cứng rắn thì cứng rắn” của Nhạn vương điện hạ, vội đáp một tiếng, chạy về làm việc, chưa ra đến cửa, Trường Canh bỗng gọi giật lại: “Minh Du.”

Từ Lệnh quay đầu lại.

Vẻ nghiêm nghị trên mặt Trường Canh vừa rồi chợt mất sạch, chớp mắt lại là Nhạn vương điện hạ ôn tồn lễ độ: “Việc này dựa cả vào ngươi.”

Từ Lệnh hoang mang hỏi: “Sao Vương gia lại nói như vậy?”

Trường Canh nói: “Ta chỉ sợ trên đường phải trì hơi hoãn thời gian, không thể cùng ngươi về kinh phục mệnh, đến lúc đó có một bản tấu mong ngươi trình lên Hoàng thượng giúp ta.”

Đợt trước từng bước áp sát, lúc này cũng nên tạm lui một chút, bước đi phải có chậm có nhanh mới được, vừa vặn có thể mượn cơ hội bị thương để buông quyền lực ra.


Đáng tiếc Từ đại nhân chính trực rõ ràng không thể hiểu ý, nghiêm trang chắp tay nói: “Chính là đạo lý này, Vương gia bị thương nặng, cần phải bảo trọng nhiều hơn, nhất thiết phải tĩnh dưỡng cho khỏe, mọi việc cứ sai hạ quan, hạ quan nếu có gì không rõ sẽ hỏi lại ngài.”

Trường Canh nở nụ cười, thấy hắn không hiểu cũng chẳng thèm giải thích, khoát tay bảo hắn đi.

Từ Lệnh đi ra ngoài thì gặp phải An Định hầu từ bên ngoài tiến vào, vội đứng lại chào.

Cố Quân khách khí gật đầu chào hắn, đi lướt qua, Từ Lệnh bỗng nhiên sửng sốt, thấy trên bàn tay Cố Quân giấu sau lưng vậy mà lại cầm một bó hoa quế tươi, nở vàng rực, vị ngọt phả vào mũi.

Từ Lệnh sững sờ nhìn y cầm bó hoa kia đi đến chỗ Nhạn vương, dụi dụi cái mũi toàn mùi hoa, sửng sốt nghĩ bụng: “Cố soái quan tâm điện hạ quá rồi.”

Cố Quân vào nhà treo nhành hoa trên màn giường Trường Canh: “Hoa quế nở rồi, sợ ngươi nằm lâu khó chịu – không ghét mùi này chứ?”

Trường Canh dính mắt trên người Cố Quân không chịu dời đi.

Cố Quân nhìn thẳng vào mắt y: “Nhìn cái gì vậy?”

Trường Canh giơ tay kéo Cố Quân.

Cố Quân sợ y động đến vết thương, vội khom lưng nắm tay y: “Chưa dặn ngươi đừng lộn xộn sao?”

Trường Canh không nghe lời túm áo lôi y lại gần: “Tử Hi, vết thương đau.”

“…” Cố Quân vô cảm nói, “Tránh ra, ta không mắc lừa đâu.”

Lần này bị thương, Nhạn vương ở trước mặt y giống như hoàn toàn không cần mặt mũi nữa, chỉ cần xung quanh không có người ngoài, động chút là “Vết thương đau quá, hôn ta đi”.

… Đúng là chiều tật xấu gì liền sinh tật xấu đó, chỉ đâu đánh đó, tuyệt không sai được.

Cố Quân dùng một ngón tay búng trán Trường Canh, sau đó quay người đi thay quần áo.

Trường Canh nhìn chằm chằm y đi ra sau bình phong, bấy giờ mới nhón một đóa hoa quế nhỏ, bỏ vào miệng nhấm nháp, sau đó tự mình chống gậy gỗ đứng dậy, còn chưa thể thẳng lưng lắm, lê từng bước đến cạnh bàn, nhờ chút mực sót lại làm ướt đầu bút, trải giấy bắt đầu viết tấu.

Đây thật sự là việc cần thể lực, chưa được một lúc, trán y đã rịn mồ hôi, đột nhiên, bút bị rút từ phía sau, Trường Canh vừa quay đầu lại, đã bị một đôi tay không phân bua gì lôi dậy bế lên giường.

Cố Quân nhíu mày nói: “Chuyện tày trời gì mà nhất định cần ngươi tự mình viết luôn bây giờ? Nằm xuống, không được làm ẩu!”


Trường Canh thong thả giải thích: “Lần này đảng Lữ gia toàn bộ bị liên lụy, Phương gia cũng không thể được lợi, chính là thời cơ tốt để thi hành tân chính, ta tuy không ra mặt, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng sự tình.”

Cố Quân ngồi bên giường: “Còn đang nghĩ chuyện đặc quyền tử lưu kim à? Hoàng thượng sẽ không đồng ý đâu.”

“Ta cũng không định thật sự thực hiện,” Trường Canh nói, “Vẫn chưa đến lúc – Ruộng đồng tịch thu ven bờ vận hà có thể an trí lưu dân, nơi gạo trắng nước trong tốt nhất giữ lại trồng trọt, các chỗ khác dựng nhà xưởng, tiền để thương hội của đám Đỗ công và triều đình mỗi bên bỏ một nửa, dựng nhà xưởng không tính là sở hữu của thương nhân dân gian, tính là triều đình khởi đầu, nằm dưới Sở quân cơ, thành lập một ngành chuyên quản khác ngoài lục bộ, chuyên cung cấp tử lưu kim, khống chế chặt chẽ nguồn gốc tử lưu kim, bình nhật sự vụ trong xưởng để thương hội lo liệu, lợi nhuận có được, nhập thẳng sáu phần vào quốc khố, bốn phần cho nghĩa thương lập xưởng, được không? Như vậy vừa ổn định cho lưu dân vừa không đến mức khiến Hoàng thượng lo lắng tử lưu kim chảy ra ngoài, còn có thể làm đầy quốc khố, cũng coi như cho nghĩa thương lợi ích thực tế.”

Cố Quân nghe xong, cả buổi không nói gì.

Y nghe ra được, Trường Canh đại khái đã tính toán sẵn trong đầu, chắc từ trước khi xuống Giang Bắc đã nghĩ xong rồi, nhưng nếu khi đó nói ra, chẳng khác nào tự dưng tạo hàng loạt công việc béo bở, các đại thế gia không tránh khỏi phải chen nhau chui vào chia một phần lợi, hạng Dương Vinh Quế đến khoản chẩn tai còn dám “bỏ túi làm an”, nói chi việc thế này, cuối cùng kế nhất cử đa đắc này không tránh khỏi gặp phải hậu quả “quốc khố một chút lợi chẳng được, thương nhân bị quan viên lớn nhỏ phức tạp trong triều cản tay, lưu dân trở thành gia súc, chỉ có đám sâu mọt lớn bé đứng giữa kiếm bộn tiền”.

Bởi vậy y cố ý khiến mâu thuẫn giữa thế gia và tân quý trong triều trở nên gay gắt, mượn cớ xuống Giang Bắc khuấy đục nước, chia rẽ nội bộ thế gia đồng khí liên chi, tương kế tựu kế ngồi xem họ có thể vô pháp vô thiên đến mức độ nào, bản thân hạ cờ, vững vàng thu quan lui về sau màn tạm tránh mũi dùi-

Trong quá trình này xảy ra vài lần ngoài ý muốn mà sức người không thể khống chế, ai ngờ quanh đi quẩn lại, vậy mà vẫn để y đạt thành toàn bộ mục tiêu định trước.

Trường Canh chớp chớp mắt: “Thế nào?”

Cố Quân định thần lại mỉm cười, không đầu không đuôi nói: “Ai không biết chắc còn cho rằng ngươi thật sự là một yêu nghiệt trời giáng.”

Y nói chẳng ăn nhập vào đâu, nhưng Trường Canh tự dưng lại hiểu, lê đến bên cạnh, vịn vai Cố Quân nói: “Số mệnh Đại Lương đứng đằng sau ta, ngươi có tin không?”

Cố Quân quay đầu lại, Trường Canh nhắm đúng thời cơ nhào lên người y, vừa vặn để môi Cố Quân sượt qua má mình.

Trường Canh: “Ngươi hôn ta rồi.”

Cố Quân: “…”

Không phải đang nói chính sự à?

Trường Canh ôm cổ y, không thèm phân bua quấn lại, cương quyết đẩy mùi hoa quế vào miệng Cố Quân, Cố Quân không hề có ý kiến đối với việc “nhuyễn hương ôn ngọc” tự nhảy vào lòng, đáng tiếc cứ đến lúc này là Nhạn vương điện hạ sẽ không chịu ngoan ngoãn giả làm “nhuyễn hương ôn ngọc” nữa.

Trên trường phong nguyệt chú trọng môi lưỡi mỹ nhân như ngậm mật, mùi vị của người trong lòng càng là mỹ vị thượng đẳng nhất thế gian, “hít hương” vốn nên từ nhẹ dần sâu, nhấm nháp cẩn thận, nhưng Trường Canh liên tục không phối hợp lắm, cho dù ban đầu rất ngoan ngoãn, một lát sau cũng lộ rõ hung tính, không như triền miên, ngược lại hơi giống muốn ăn thịt người, khiến Cố Quân luôn cảm thấy món “mỹ vị” này hơi “ráp miệng”. Hai người chẳng dễ dàng gì tách ra, đầu lưỡi đều tê dại, mà Trường Canh còn chưa thỏa mãn, động tình nhẹ nhàng gặm nhấm cằm và cần cổ y, giống như tìm nơi để cắn, càng giống muốn ăn thịt người hơn.

Yết hầu chỗ yếu hại bị dùng để mài răng, Cố Quân không khỏi căng cứng người theo bản năng, lại không nỡ đẩy y ra, vừa căng lên vừa nhột vô cùng, dở khóc dở cười nói: “Ngươi hồi nhỏ từng bị chó cắn à?”

Trường Canh ánh mắt sáng rực nhìn y lom lom: “Lệnh cấm của Trần cô nương cũng đến kỳ rồi nhỉ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.