Sát Phá Lang - Priest

Chương 52: Vô biên


Đọc truyện Sát Phá Lang – Priest – Chương 52: Vô biên

Cố Quân rất căng thẳng, hết thảy tới nhanh hơn trong tưởng tượng, thậm chí hỗn loạn hơn y tưởng tượng.

Vùng Tây Vực hố cạn cóc đông, các tiểu quốc gia như cứt dê, đông một đống tây một bãi, dăm ba hôm lại xung đột, đều muốn thôn tính nhau. Nhưng mấy năm nay Huyền Thiết doanh trấn ở cửa khẩu con đường tơ lụa, rất lâu rồi không ai dám gây chuyện.

Một quốc gia bé tí như Khâu Từ, đập nồi bán sắt cũng chẳng có nổi trên trăm sa hổ, đằng sau dị động lần này tất có hổ lang, đây là điều hiển nhiên, căn bản không phải là vấn đề.

Vấn đề là – thế lực sau lưng Khâu Từ quốc có mục đích gì?

Cố Quân không tin hết thảy là do vị trong cung bày ra, bởi vì Lý Phong khống chế dục rất mạnh, làm việc gì cũng thích ổn thỏa khống chế được, hắn không thể trong thời gian ngắn như vậy, trong tình huống thậm chí mình cũng chưa bố trí tốt mà tùy tiện hành động.

Lần này sợ là Lý Phong cũng trở tay không kịp, một mặt không biết tình hình Tây Bắc rốt cuộc thế nào, một mặt lại sợ Huyền Thiết doanh chưa triệu đã tự hành động, đảo loạn bố trí của triều đình, bấy giờ mới dùng soái ấn bị giữ, lệnh kích trống chưa có làm cớ kiềm chế họ.

Cố Quân hỏi: “Trú quân các quốc có khoảng bao nhiêu người?”

Huyền ưng: “Trú địa của sứ đoàn Tây Dương vạn quốc có chừng hai ba ngàn, Thiên Trúc hơi xa hơn, chỉ có một ngàn binh lực bố phòng, còn lại là chư quốc Tây Vực.”

“Không thể nào.” Cố Quân cắn nhẹ đầu lưỡi mình, khó khăn nuốt lại hai chữ “tra thêm”, lúc này mới nhớ mình hiện giờ không ở trong quân.

Y bị nhốt trong tứ cửu thành bằng cái nắp giếng này, là hoàn toàn ngoài tầm tay với.

“Trên trăm sa hổ đã hiện thân, đối phương tất nhiên muốn đánh nhau một trận, đằng sau nếu không có mấy vạn tinh binh, căn bản là uổng phí tử lưu kim, dù cho binh lực ngoài sáng không nhiều, cũng không có nghĩa là không ẩn náu.” Cố Quân hơi khép mắt, ngón tay nắm nhẹ bàn, “Đối phó đám kỵ binh thùng cơm Lâu Lan kia, một đội trọng giáp và hai ba sa hổ là đủ, họ tập kết hàng loạt sa hổ và mấy vạn đại quân trên biên cảnh ta, tuyệt đối không thể là vì mấy việc bằng cái mắt muỗi giữa tiểu quốc Tây Vực.”

Huyền ưng ngẩn người: “Thế… thế hay là bây giờ thuộc hạ chạy về…”

Cố Quân ngắt lời: “Không cần, cũng không kịp đâu.”

Huyền ưng từ trú địa chạy tới kinh thành, nhanh nhất cũng gần hai ngày, đã là thần tốc rồi, mà kinh thành cấm không, hắn chỉ có thể hạ xuống Bắc đại doanh trước, dẫu vào kinh ngay trong đêm, chạy tới trước mặt Cố Quân cũng đã là ngày thứ ba, nếu còn trở về truyền lệnh, đi về một chuyến dù hắn chạy đến chết tươi, cũng phải mất năm sáu ngày.

Trên chiến trường chớp mắt vạn biến, năm sáu ngày đã đủ để mất nước rồi-

Cố Quân cắn răng, thế mà lúc này y lại bị giam chân ở kinh thành!

“Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Cố Quân nhẹ giọng nói, “Để ta nghĩ đã.”

Huyền ưng không dám lắm miệng, lĩnh mệnh mà đi.


Cố Quân quay người đi hâm cho mình một bầu rượu, đi lại vài bước trong phòng, trong vài tấc, y đã hoàn toàn bình tĩnh, tìm ra đầu mối, thầm nghĩ: “Vị tất đã đến tình huống xấu nhất.”

Y bị nhốt, Thẩm Dịch cũng vắng mặt, trước mắt Huyền Thiết doanh Tây Bắc lấy Tổng đô úy huyền ưng Hà Vinh Huy làm đầu.

Tính tình Hà Vinh Huy Cố Quân có biết, đó là một kẻ tuyệt đại cứng đầu tiếng xấu vang xa, trừ bản thân Cố Quân ra, ngay cả Thẩm Dịch cũng chưa chắc hàng phục nổi, căn bản sẽ không coi đô hộ sở Tây Bắc ra gì, nếu đô hộ Mạnh Bằng Phi kia dám ỷ vào lệnh kích trống giương oai ở Huyền Thiết doanh, có lẽ Hà Vinh Huy sẽ tiên phong làm khó, chưa biết chừng còn nhốt Mạnh đô hộ lại.

Như vậy bước tiếp theo là gì?

Đột nhiên, cửa phòng bị gõ từ bên ngoài, Cố Quân mở cửa, liền nhìn thấy Trường Canh.

Cố Quân kéo cửa, vừa thấy Trường Canh thì trái tim mới bình tĩnh lại bắt đầu nôn nóng, đành phải đau dạ dày mà hỏi: “Sao ngươi lại tới đây nữa?”

Trường Canh: “Con cảm thấy nghĩa phụ hiện tại có thể dùng được con.”

Cố Quân: “…”

Trường Canh theo quy củ đứng ở cửa hỏi: “Con có thể vào trong không?”

Hỏi ý xong, y nghiêng người, làm tư thế “chờ xuất phát”, chuẩn bị sẵn chỉ cần Cố Quân nói một chữ “cút” là y có thể lập tức theo lời mà tan thành tro bụi.

Cố Quân nghĩ bụng: “Kiếp trước nhất định mình nợ tên vương bát đản này rất nhiều tiền.”

Kế đó y không thể nề hà nhường đường cho vương bát đản vào phòng.

Cố Quân ban nãy suy nghĩ quá nhập thần, sơ ý để rượu hâm trên tiểu hỏa lò nóng quá mức, sôi lên sùng sục, mùi rượu bay ra khắp phòng, Cố Quân không có chuyện đành tìm chuyện để nói, cầm bầu rượu hỏi Trường Canh: “Uống không?”

Trường Canh không để ý tới y, lấy ra một bình nước lạnh ngắt, đoan chính ngồi cạnh bàn cờ – nếu cạo trọc đầu, thật sự hệt như một cao tăng mờ ảo xuất trần vậy.

Trường Canh hỏi: “Huyền ưng sẽ không vô duyên vô cớ chạy suốt đêm từ đại doanh Tây Bắc tới, là biên cảnh có dị động ạ?”

Cố Quân không muốn cho y biết lắm, qua loa đáp: “Một chút phiền toái, không có gì.”

Y ở trong quân uy tín cá nhân cực cao, điểm tốt là nói một không hai, lực khống chế và hiệu suất tuyệt hảo, song vật cực tất phản, cũng không phải là không có điểm xấu – thí dụ như Cố Quân sẽ không tự chủ được bảo vệ uy tín này, khi gặp phải một chút chuyện mình cũng nghĩ không ra, y sẽ không chủ động mở miệng với người khác trước.

Dần dà, cũng rất dễ bảo thủ.


Trường Canh nâng mí mắt nhìn y, nhưng nhanh chóng thu tầm nhìn lại, khôi phục trạng thái mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, giống như sợ nhìn nhiều sẽ chìm vào đó. Y nhón một quân cờ từ hộp cờ bên cạnh lên ngắm nghía, quân cờ đen đến phát xanh, bị đèn măng-sông chiếu ra một chút huỳnh quang le lói.

Thấy Cố Quân không muốn nhiều lời, Trường Canh liền tự mình nói tiếp: “Tướng quân của Huyền Thiết tam đại doanh đều có thể một mình đảm đương một phía, biên cảnh xung đột nhỏ, họ sẽ không lặn lội đến phiền người – con đoán chí ít là binh lực dị thường trên một vạn tập kết, hoặc cũng là phiền toái xấp xỉ, mới có thể khiến vị huynh đệ huyền ưng kia bôn ba chuyến này.”

Cố Quân xoay tới xoay lui chén rượu nóng hôi hổi, trong men say tản mạn hơi nheo mắt: “Chung lão tướng quân dạy ngươi rất nhiều.”

“Còn nhiều việc Chung lão tướng quân chưa dạy con,” Trường Canh nói, “Nghĩa phụ đang nghĩ gì?”

“Huyền Thiết doanh lấy hộ vệ gia quốc làm giới hạn vĩnh viễn,” Cố Quân thấp giọng nói, “Trong tình huống sự phát đột nhiên, tình hình chưa rõ, Lão Hà sẽ tự động coi tuyến biên cảnh là tiền tuyến trận địa, đóng con đường tơ lụa, cắt đứt mọi đường, kẻ tùy tiện ra vào nhất loạt xử tử. Nếu như hữu bang cầu viện, mà chủ soái vắng mặt, Huyền Thiết doanh tối đa chỉ che chở, tuyệt không tùy tiện bỏ việc xuất binh. Năm vạn Huyền Thiết doanh, trừ phi là Đại La thần tiên xuống phàm, nếu không bất kể ai đến, đều không có đạo lý dễ dàng phá vỡ lá chắn Tây Bắc – việc này ta tạm thời chưa quan tâm, chỉ là đang nghĩ bước tiếp theo họ sẽ có động tác gì.”

Giọng y trầm thấp hòa hoãn, tựa hồ đậm hơn hương rượu khắp phòng một chút, tai Trường Canh không tự chủ được tê rần, đành phải ra vẻ bình tĩnh cúi đầu, cố gắng gạt hết tạp niệm: “Nếu là con, con sẽ không nhân lúc này ra tay với Đại Lương.”

Ánh mắt Cố Quân dừng một chút trên đầu ngón tay y và quân cờ đen trắng rõ ràng: “Vì sao?”

Trường Canh đặt quân lên bàn cờ, “Cạch” một tiếng, réo rắt du dương.

“Bởi vì chưa đúng lúc,” Y nói, “Mâu thuẫn giữa nghĩa phụ và bệ hạ còn chưa tới mức như nước với lửa, mặc dù y tạm thời giam lỏng người ở kinh thành, nhưng Huyền Thiết doanh chưa tan rã, vẫn bền chắc như thép, vạn nhất lúc này ngoại tộc xâm chiếm, Hoàng thượng tùy thời sẽ dùng lại người, mâu thuẫn giữa chính quyền và quân quyền vài năm nay gay gắt hẳn chỉ trong một đêm sẽ lại lần nữa thân thiện hữu hảo, bố cục mấy năm trước đều sẽ hủy trong một sớm.”

Từ ngày đó thất thố trên xe ngựa, Trường Canh ở trước mặt Cố Quân lại đột nhiên sắc bén hẳn, vô luận là gia sự hay quốc sự, ra từ miệng y, đều chỉ thẳng hồng tâm, không chừa chỗ trống.

Cố Quân bị mấy chữ “mâu thuẫn giữa chính quyền và quân quyền” đâm mạnh một phát, ngón tay đỏ lên vì chén rượu nóng khựng lại giữa chừng.

Đại Lương có một chỗ rất trí mạng.

Vũ đế không có con trai, Thái tử chỉ có thể nhận từ chi bên, vô luận Vũ đế trong truyền thuyết anh minh thần võ, ba đầu sáu tay thế nào, chung quy cũng là con người, lúc lâm chung, lão nhân này sinh ra một chút tư tâm, ông đem quân quyền hiệp thiên tử lệnh chư hầu để lại cho nữ nhi mình yêu thương nhất, từ đó phân ra quân quyền và chính quyền trong triều.

Đây đại khái thành nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời Vũ đế – nếu Thống soái an phận thủ thường, thiên tử lòng dạ rộng lượng, vậy quân thần tương đắc có thể hết một đời, nhưng đời thứ hai, thứ ba thì sao?

Việc này trong lòng Cố Quân biết rõ-

Rồi có một ngày, mâu thuẫn giữa Huyền Thiết hổ phù và ngọc tỷ thiên tử sẽ không cách nào hòa giải, cứ thế đi đến cuối, kết cục không ngoài hai loại, hoặc là “quốc tặc soán vị”, hoặc là “chim hết cất cung”.

“Con trái lại cảm thấy đây là một lần kiểm tra nhất tiễn song điêu,” Trường Canh lần lượt sắp xếp mấy quân cờ trên bàn cờ, “Nếu đám người phiên bang đó phát hiện, một khi nghĩa phụ không ở trong doanh, Huyền Thiết doanh sẽ thành một đống rơm bị lệnh kích trống chỉ huy đến lộn xộn, vậy đại quân như hổ rình mồi trong tay họ chính là chuẩn bị cho chúng ta, không riêng Tây Vực, chưa biết chừng còn có người man rục rịch ở Bắc cương, giặc Oa im lặng nhiều năm ở Đông Hải. Nhưng khả năng này rất nhỏ, kết quả có thể xuất hiện nhất là, Tây Bắc vẫn vững như thành đồng, Hà tướng quân sẽ bắt giam Tây Bắc đô hộ đang giữ lệnh kích trống…”


Ánh mắt Cố Quân nhìn y rốt cuộc có vài phần chấn kinh.

Trường Canh đón ánh mắt y, thoáng nở nụ cười nửa chua nửa đắng: “Nghĩa phụ không cần giật mình, chuyện liên quan đến người, cả Đại Lương cũng tìm không ra người thứ hai nắm rõ hơn con.”

Cố Quân: “…”

Loại thiếu niên lang mềm cứng đều không nghe, đặc biệt khó chơi này thật sự không dễ đối phó, đánh không được mắng không thể, dụ không thành khuyên không xong, song Cố Quân á khẩu giây lát, đột nhiên nhanh trí, quyết đoán phát huy đại pháp “vô tâm vô phế, mặt dày cả tấc”, nghiêng đầu nghiêm mặt hỏi: “Sao, ngươi đang chòng ghẹo nghĩa phụ ngươi à?”

Trường Canh quả nhiên không kịp đề phòng bị y hạ một thành, ống tay áo rộng trắng thuần va bát nước trên bàn văng tung tóe.

Cố đại soái trăm trận trăm thắng không hề tỏ ra đắc ý với thắng lợi nho nhỏ này, rất có phong độ vung tay nói: “Tiếp tục đi.”

Trường Canh nhanh chóng định thần lại, mặc dù bị Cố Quân dọa giật nảy mình, đồng thời lại có chút vui mừng – cho dù trời sập xuống, người kia luôn có thể vui vẻ được.

“… Nếu là con, con sẽ dùng trọng binh liên tục tăng áp lực ở biên cảnh con đường tơ lụa, đặc biệt là trọng giáp và chiến xa,” Trường Canh nói, “Đằng đằng sát khí bức thẳng Huyền Thiết doanh, làm bộ chuẩn bị xâm chiếm bất cứ lúc nào, nghĩa phụ không ở trong quân, Hà tướng quân cùng lắm là treo cao cầu, quyết không dám chủ động xuất binh, hắn một mặt sẽ phái người truyền tin cho người, một mặt cầu viện ở gần – có thể là thành phòng quân Bắc cương, cũng có thể là trú quân trọng binh Trung Nguyên.”

Chân mày Cố Quân giật một cái.

“Huyền Thiết doanh cầu viện, tất là biên quan cấp báo, không ai dám thờ ơ, lệnh kích trống mặc dù đã thông hành từ Nam Cương, nhưng ngắn ngủi vài tháng, uy danh còn chưa đủ để ra lệnh toàn cảnh, cho nên viện binh rất có khả năng sẽ vượt Binh bộ mà ra.” Trường Canh ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào bàn cờ nhiều màu, “Song nếu con nhớ không lầm, năm đó thế tử Bắc man đánh lén Nhạn Hồi tiểu trấn, thành phòng quân Bắc cương từng bị nghĩa phụ ra tay thanh tẩy – người có thể nói mình không hề cố ý xếp nhân thủ vào đó, nhưng e rằng đám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử kia sẽ không tin, còn có… huynh trưởng của Thống soái trọng binh Trung Nguyên Thái Phân Thái lão tướng quân là cựu bộ đích hệ của lão Hầu gia.”

“Cứ như vậy, trong năm đại quân khu Đại Lương, Tây Nam đã không cần nói, Thẩm tướng quân từng là hộ giáp sư của người, Tây Vực là nơi Huyền Thiết doanh đóng quân, vô pháp vô thiên, dám công khai giam giữ Tây Bắc đô hộ, trú quân Bắc cương và Trung Nguyên coi thường lệnh kích trống của Binh bộ, Huyền Thiết doanh cầu viện, liền tư túng binh mã.” Trường Canh bốc một nắm quân cờ, vung tay áo ném lên bàn cờ, rào rào một tràng lộn xộn, thanh như châu ngọc.

Phần sau đã không cần nói nhiều-

Hoàng đế Lý Phong đại khái sẽ càng bừng tỉnh đại ngộ phát hiện, sự nhượng bộ của Cố Quân trên lệnh kích trống hoàn toàn là một “âm mưu”, hắn sẽ suy bụng ta ra bụng người cho rằng nửa giang sơn đều nằm trong tay Cố Quân, sẽ thở không nổi.

Ánh mắt Trường Canh sâu thẳm: “Nghĩa phụ có thể nghe con một câu không?”

Cố Quân: “Nói đi.”

Trường Canh: “Thứ nhất, lập tức phái huyền ưng truyền tin cho Thái tướng quân, bảo ông ấy nhất thiết không được tự tiện hành động, cho dù Thái tướng quân quyết định xuất binh, cũng phải chỉnh đội, còn phải chuẩn bị quân nhu quân dụng, hiện tại rất có thể còn kịp.”

Cố Quân lập tức hỏi ngược lại: “Vì sao không phải là truyền tin cho thành phòng quân Bắc cương?”

Trường Canh mặt không đổi sắc trả lời: “Bởi vì nghĩa phụ chỉ có một huyền ưng, chỉ có thể cược một lần, xét từ đạo lý Bắc man rất có khả năng thừa cơ đục nước béo cò đến con cũng có thể nghĩ ra, thì Hà tướng quân không thể xem nhẹ, cho nên y có khả năng nhất là bỏ gần cầu xa – Huyền ưng sau khi về đại doanh Tây Bắc, cần báo cho Hà tướng quân biết phải bình tĩnh chớ nóng, không cần nghe lệnh kích trống điều phối, nhưng nhất định không được đắc tội quá nặng với đô hộ sở Tây Bắc.”

Cố Quân: “Thứ ba?”

“Thứ ba,” Trường Canh chậm rãi nói, “Con muốn thỉnh nghĩa phụ khi tin tức ở con đường tơ lụa còn chưa kịp truyền đến kinh thành, trình một bản tấu cho Hoàng thượng trước, tìm một lý do triệt để nộp soái ấn, bày tỏ mình từ đây không can thiệp quân vụ, đồng thời bàn giao rõ ràng với Hoàng thượng, chỉ nói sự an nguy của Tây Bắc quan trọng, trước khi đi người từng dặn dò thuộc hạ, không có soái ấn, vô luận tình huống gì, không cho phép Thống soái tam đại doanh hành động thiếu suy nghĩ, Tây Bắc không thể một ngày quần long vô thủ, cho nên xin Hoàng thượng mau chóng tìm người thay thế.”


Lui một bước, vừa có thể tránh mũi nhọn, thậm chí có thể bảo vệ Hà Vinh Huy dĩ hạ phạm thượng.

Kỳ thực Trường Canh còn muốn nói “Đây là hạ sách, chỉ có thể giảm nhẹ và kéo dài, trị phần ngọn không trị phần gốc”, nhưng trực giác bảo rằng câu kế tiếp có thể Cố Quân không thích nghe, vì thế rốt cuộc nuốt xuống.

Cố Quân nghe xong trầm mặc rất lâu.

Bỗng nhiên, tâm tư y bay xa, không tự chủ được nhớ tới đứa trẻ y nhặt được từ miệng sói giữa đại tuyết như lông ngỗng vùng quan ngoại năm ấy.

Ngày trước Thẩm Dịch nói dối Trường Canh đó là một sự trùng hợp, nhưng kỳ thực không phải.

Lúc ấy họ ở tuyến Bắc cương có tai mắt của mình, sau khi Cố Quân lĩnh hoàng mệnh, kỳ thực là tìm được Tú Nương trước, nhưng phát hiện nàng ta có qua lại với người man, liền không đả thảo kinh xà.

Khi đó chính Cố Quân cũng chưa lớn tuổi, ít nhiều có phần miệng không râu làm việc chẳng vào đâu, hai mắt toàn lom lom vào người man, sớm quên tiên đế phân phó y tìm được tiểu hoàng tử thì mau chóng về kinh, sơ ý để Trường Canh một mình chạy ra khỏi quan, bấy giờ mới hoảng sợ, mau chóng dẫn Thẩm Dịch đuổi theo.

Hiện giờ nhắm mắt lại Cố Quân cũng có thể nhớ dáng vẻ Trường Canh khi đó – một cục be bé mình đầy thương tích, gầy trơ cả xương, ở trong gió tuyết và miệng sói, vậy mà như kỳ tích cầm cự đến khi họ chạy tới.

Cố Quân bọc y trong áo choàng, y nhẹ đến độ một tay là bế được, cảm giác như mình đang ôm một chú chim non hấp hối, sợ mạnh tay bóp chết.

Mà vừa lơ là một chút, thì người đã lớn thế rồi.

Trường Canh thấy y mãi không đáp, không nhịn được hỏi: “Nghĩa phụ?”

Cố Quân hơi nghiêng đầu, thần sắc dưới đèn trong chớp mắt gần như là ôn nhu, tim Trường Canh đập thót.

Có lẽ là do một búng máu Trường Canh nôn ra khi kinh nộ lẫn lộn, hoặc do sự sứt đầu mẻ trán vài ngày sau đó, tóm lại Cố Quân mặc dù cảm thấy việc này rất vớ vẩn, vừa bất đắc dĩ vừa phiền lòng, nhưng không nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng.

Cố Quân: “Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

Trường Canh nghe lệnh đuổi khách, lập tức thức thời đứng dậy rời khỏi.

Cố Quân: “… Từ từ.”

Y hạ mắt, giống như hơi chần chừ: “Ngươi lần đó nói với ta, ta hi vọng ngươi thế nào cũng được, đúng không?”

Tay Trường Canh vốn giơ lên mở cửa đến giữa chừng thì ngón tay hơi co lại.

Cố Quân: “Ta không muốn để ngươi đi thật xa, cũng không hi vọng ngươi miễn cưỡng mình làm gì, nghĩa phụ chỉ muốn ngươi có thể sống tốt.”

Trường Canh ngỡ ngàng đứng bất động giây lát, rồi chẳng rằng chẳng nói chạy mất tiêu.

Cố Quân thong thả bưng nửa bầu rượu còn dư, thử độ ấm, ung dung tu một ngụm, bụng nghĩ: “Nhóc con, còn trị không được ngươi hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.