Đọc truyện Sát Phá Lang – Hồng Y Quả – Chương 1: Ngăn kéo thứ ba 1
Bạn có bàn chứ? Bàn của bạn có ba cái ngăn kéo chứ? Nếu có, vậy bạn nhất định phải cẩn thận…
“Tớ đếm từ 1 tới 30, bị bắt được sẽ là quỷ! 1, 2, 3…”
Giọng con nít vang vọng trên sân phơi rộng rãi. Hôm nay là mười sáu âm lịch, trăng sáng như mâm bạc treo cao giữa trời, tỏa ra từng tia sáng dịu nhẹ, nhẹ chiếu rọi dãy núi bao bọc thôn trang nhỏ, ở nơi lõm vào trong dãy núi để lại một vùng bóng tối đen kịt, điểm tô mấy ngọn đèn le lói của nhà dân, càng thêm thần bí và tĩnh lặng.
Mấy đứa nhỏ cười hi hi chạy đi, tìm chỗ để trốn. Phần lớn đều chọn chạy vào trong thôn gần sân phơi, chỉ có một đứa bé trai chọn ngọn đồi nhỏ sau sân phơi, nó sợ bị đứa bạn đóng vai quỷ bắt được, càng chạy càng xa, tới tận mô đất sau núi mới yên tâm ngồi xuống.
“Hi hi, lần này tụi nó chắc chắc không tìm được mình.” Ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt nhỏ đáng yêu như trái táo của thằng bé, còn để lại hai thân ảnh sau người nó….
…
Năm 2010, thành A, khu nhà nào đó.
“Lại một người…” Nhìn tử trạng kỳ quái của thi thể nữ, Trần Thịnh Hằng không khỏi nhíu mày tự nói.
Thành A gần đây xảy ra chuỗi án mạng liên hoàn kỳ lạ, người chết toàn bộ bị mãnh thú cắn mất tay, mất máu quá nhiều mà chết. Kỳ quái hơn cả là, tuy tất cả người chết đều có vẻ mặt sợ hãi vặn vẹo, nhưng hiện trường phát sinh vụ án lại không có một chút dấu vết giãy dụa, vô cùng bất thường.
Đây đã là vụ thứ tư trong tháng này rồi, là đội trưởng đội điều tra hình sự tại cục công an thành phố, áp lực trên vai Trần Thịnh Hằng rất nặng. Vì muốn bình ổn sợ hãi cho người dân, duy trì uy tín cho cảnh sát, cấp trên hạ tử lệnh, nhất định phải phá án trong tháng này. Trần Thịnh Hằng cười khổ, bắt hung thủ cũng không phải là đang đốc thúc công trình, bộ cấp trên thật sự cho rằng tranh thủ thời gian thì có thể làm xong nhiệm vụ sao?
“Tiểu Giả.” Quay sang gọi tổ viên của mình, lại thấy đối phương đang tựa vào tường, cứ đứng thế mà ngủ. Trần Thịnh Hằng hít sâu, hóp bụng, gầm lên: “Giả Tấn Xuyên!”
“Hả? Sao! Tới đây!” Đối phương cuối cùng mở mắt ra, nhưng nhìn là biết còn chưa tỉnh hẳn, vẻ mặt mơ hồ.
Trần Thịnh Hằng thở dài: “Pháp y thế nào?”
“Pháp y? Ờ, ờ. Lát nữa anh ta sẽ tới.” Cuối cùng cũng tỉnh một chút.
“Tiểu Giả à, gần đây cậu bận cái gì vậy hả? Sao lại thiếu tinh thần như vậy?”
Xong rồi! Tuy ngữ khí của Trần đội rất ôn hòa, nhưng nội dung nghe thế nào cũng giống như đang trách cứ mình, Giả Tấn Xuyên vội giải thích: “Trần đội, tháng sau em gái của em kết hôn. Nó sao, lần trước anh cũng gặp rồi, chỉ là một đứa nhóc vô tâm vô phế. Chuyện hôn sự này nó chẳng thèm để tâm, cuối cùng vẫn do em lo liệu. Lãnh đạo ơi em sai rồi, em khẩn cầu cấp trên cho em một cơ hội nữa, em nhất định thay da đổi thịt, lập công chuộc tội, lần nữa làm người!”
Trần Thịnh Hằng cũng biết thân thế của Giả Tấn Xuyên, y mất mẹ từ nhỏ, cha là một thần côn buôn đồ cổ không thể dựa dẫm, trừ cái miệng bôi dầu cùng tinh thần giả thần giả quỷ ra, không có bản lĩnh gì nữa. Giả Tấn Xuyên từ nhỏ đã phải gánh vác gia đình, vừa làm cha vừa làm mẹ, lo cho em gái và ông ba.
“Tôi không có ý trách cậu. Tiểu Giả à, tôi biết chuyện nhà cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể điều chỉnh tốt công việc và cuộc sống. Án mạng đứt tay liên hoàn gần đây, cấp trên rất xem trọng, nhân thủ của chúng ta lại eo hẹp, trách nhiệm rất lớn. Nếu cậu thật sự quá bận rộn, thì lần này điều đến tổ nào nhàn rỗi chút đi.”
Giả Tấn Xuyên nghe thế lập tức nghiêm chỉnh: “Báo cáo trưởng quan! Em nhất định làm thật tốt, tuyệt đối không phụ lòng dân phụ lòng đảng! Ạnh đừng điều em đi.”
Trần Thịnh Hằng còn định đùa tiếp để dọa y, lúc này phó đội trưởng đội điều tra hình sự là lão Triệu đi lại nói: “Trần đội, vừa nhận được tin, tại thành đông xảy ra một vụ án đột nhập đánh cướp giết người, đội hai đang thiếu người, cấp cao để Cool man nhận án đó rồi, cấp trên có nói với cậu chưa?”
Nói tới Cool man này, là đồng sự của Giả Tấn Xuyên, tên là Lâm Truy, vào đội một trước y ba năm, coi như là tiền bối của Giả Tấn Xuyên, đối với vị hậu bối như y vẫn rất quan tâm. Vẻ ngoài cũng cao to ra dáng nhân tài, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là khá lạnh nhạt, ít nói kiệm lời, người trong đội cảnh sát đều gọi hắn là Cool man. Ban đầu Giả Tấn Xuyên còn cung kính gọi người ta là Lâm đại ca, hiện tại lăn lộn riết rồi cũng theo người ta gọi là Cool man.
Tuy người ít nói kiệm lời Giả Tấn Xuyên không phải chỉ quen biết một tên, hơn nữa cùng là ít nói kiệm lời, nhưng cũng phân ra mấy loại hình khác nhau, Cool man thuộc loại ít nói kiệm lời trầm ổn lão luyện, còn loại khác chính là…
“Trần đội, người này nói người chết hôm nay có hẹn gặp anh ta.” Một cảnh sát canh bên ngoài dẫn một người vào.
Giả Tấn Xuyên nhìn kỹ một cái, ha! Trời tối đừng nhắc quỷ, ban ngày đừng mắng người, mới vừa nghĩ tới liền gặp rồi.
Đối phương hiển nhiên cũng thấy Giả Tấn Xuyên, vẻ mặt hơi ngạc nhiên sau đó trở lại bình tĩnh.
“Xin chào, tôi là bác sĩ tâm lý của Lý Phương Như, tôi tên Chân Chính.” Người tới tự giới thiệu với Trần đội.
“Chào anh Chân, tôi là đội trưởng đội điều tra số một Trần Thịnh Hằng, chúng ta ra ngoài nói kỹ hơn đi, hy vọng anh có thể phối hợp.” Trần đội chào lại, đồng thời đánh giá người đàn ông trước mặt. Vị Chân Chính này, diện mạo thanh tú tao nhã, con mắt hẹp dài, mang cặp kính gọng bạc mỏng, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mím chặt, tuy tướng mạo anh tuấn nhưng lại tạo cảm giác khắt khe lại còn hơi mang chút loạn thần kinh. Từ đầu tới cuối vẫn không để lộ biểu cảm nào, ngay cả khi chào hỏi với người khác, khóe môi cong lên cũng rất thiếu đánh.
Chân Chính khẽ gật đầu, đi ra ngoài trước. Trần đội quay lại dặn dò Giả Tấn Xuyên: “Tiểu Giả, cậu tiếp tục điều tra trong phòng Lý Phương Như, tôi đi tìm hiểu người họ Chân này.”
Giả Tấn Xuyên hình như đang ngẫm nghĩ gì đó, nghe thấy đội trưởng ra lệnh mới tỉnh lại: “Hả, à! Nhận lệnh!”
Người chết Lý Phương Như là một sinh viên đại học, sống một mình trong phòng trọ ở ngoại ô thành phố. Trong nhà bài trí vô cùng đơn giản, có thể nói là nhìn một cái thấy hết__ chỉ có một cái giường, tủ đầu giường, còn có một tủ áo đơn giản làm bằng vải. Pháp y và giám định còn chưa tới, y cũng không dám tùy tiện động chạm đồ vật trong phòng. Nhìn kỹ lại tình huống trong phòng lần nữa, rồi ra ngoài tìm chủ nhà hỏi chuyện.
…
Ngồi trên xe trở về, các đồng chí đội một cũng không để mình rảnh rỗi, bắt đầu thảo luận giao lưu tình huống với nhau.
“Từ độ thối rữa của thi thể, pháp y bước đầu phán đoán thời gian tử vong của người chết là năm đến sáu ngày trước. Người đầu tiên phát hiện là chủ nhà Trương Bội Trân. Theo như Trương Bội Trân nói, hôm trước hàng xóm cách vách người chết khiếu nại với bà, phòng của Lý Phương Như có mùi kỳ quái. Sáng hôm qua bà đến gõ cửa phòng người chết, rất lâu không có ai đáp. Tối lại tới một lần, vẫn không người. Hàng xóm nói, đã mấy ngày liền không thấy cách vách mở đèn. Trương Bội Trân cảm thấy kỳ lạ, mới dùng chìa khóa dự phòng mở cửa vào, thì phát hiện thi thể người chết đã mục rữa.” Giả Tấn Xuyên vừa lái xe vừa báo cáo.
Gật đầu, Trần đội bắt đầu nói tình trạng bên mình: “Tôi cũng hiểu được vài thứ từ chỗ vị bác sĩ tâm lý Chân Chính đó. Lý Phương Như vẫn là một sinh viên, mỗi cuối tuần sẽ đến phòng khám tâm lý Lam Thiên làm thêm. Ông chủ kiêm bác sĩ chính của phòng khám tâm lý này là một học giả tâm lý học nổi tiếng Phùng Côn. Chân Chính là nghiên cứu sinh của bác sĩ này, nhưng Phùng Côn thỉnh thoảng sẽ để cho môn sinh đắc ý này thay ông ta khám bệnh. Theo như Chân Chính nói, anh ta và Lý Phương Như tuy là đồng sự, nhưng không mấy thân quen.”
Nghe tới đây, Giả Tấn Xuyên hừ lạnh trong lòng, cái tên mặt liệt đó có thể thân quen với ai mới lạ đó!
Trần đội đương nhiên không biết Giả Tấn Xuyên nghĩ gì, vẫn tiếp tục trần thuật chuyện mình biết: “Gần đây Lý Phương Như trở nên khẩn trương, bắt đầu xuất hiện một vài hiện tượng như ảo giác, thế là xin Chân Chính giúp đỡ. Còn việc hôm nay tại sao lại tới nhà một đồng sự không mấy thân quen, ban đầu anh ta không muốn tiết lộ việc riêng tư của bệnh nhân, nhưng sau khi cho anh ta biết rõ tính quan trọng của vấn đề, vị bệnh nhân của anh ta đã chết, hơn nữa chuyện anh ta biết có thể giúp đỡ chúng ta sớm phá án, anh ta mới nguyện ý nói ra nguyên nhân. Người chết trong hai tuần trước đó, mỗi tối đều cảm thấy có người đang nhìn cô ta chằm chằm, khiến cô ta cả ngày đều sống trong sợ hãi, cô ta nhất quyết khẳng định trong phòng có quỷ. Chân Chính cho rằng đây là ảo giác do Lý Phương Như bị áp lực tinh thần quá mức mới có, là triệu chứng của tinh thần phân liệt giai đoạn đầu. Vì Chân Chính không tin trong phòng người chết có quỷ, hôm nay Lý Phương Như hẹn anh ta tới để Chân Chính xác nhận. Chẳng qua, mọi chuyện có thật sự đơn giản như thế không? Một bác sĩ sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân của mình như thế sao, tuy bệnh nhân này là đồng sự của anh ta, nhưng Chân Chính nói bọn họ không thân quen, mà lại có thể khiến anh ta tới tận nhà phục vụ? Tôi thấy trong đó ắt có nội tình khác.”
“Hừ! Em thấy anh ta là muốn kiếm thêm thôi!” Giả Tấn Xuyên nghe xong không khỏi buột miệng nói.
“Hả? Tiểu Giả, vừa rồi khi ở đó tôi đã cảm thấy, cậu có quen biết bác sĩ này sao?” Trần đội hai mắt sắc bén, khi họ gặp mặt, hai người lộ ra vẻ mặt bất thường, hắn đã biết hai người này có biết nhau.
“Ai…” Giả Tấn Xuyên thở dài, đâu chỉ là quen, căn bản là thiên địch: “Anh ta là bạn học của em, nhưng quan hệ không tốt lắm, em không thân với tên đó.”
Nói quan hệ không tốt, thật ra đã là khách sáo. Muốn nói rõ thì còn có căn nguyên, Giả gia và Trần gia là hai thế gia thiên sư lớn nhất trong thành, trong phạm vi trăm mét, hễ muốn bắt quỷ, tế bái, trừ yêu, tẩy uế đều tìm hai nhà họ. Tục ngữ có câu, đồng nghề kỵ nhau, một núi không thể có hai hổ. Hai nhà ngay từ đầu đã đấu mồm mép, đời đời tích lũy liền biến thành thù hằn.
Đến đời ba của Giả Tấn Xuyên, nghề thiên sư đã sa sút, ba y Giả Đạo Hóa cũng đã thay đổi trở thành thương nhân đồ cổ. Mà ba của Chân Chính cũng chỉ là một phân gia trong Chân gia, không phải lấy nghề thiên sư làm chính. Theo lý mà nói không tồn tại cạnh tranh, hai người cũng không có mâu thuẫn gì. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, hai người từ khi học tiểu học, cho tới tốt nghiệp trung học đều là bạn cùng lớp. Con nít nhỏ nhen dễ tức giận, mấy đứa khác nghe nói hai nhà kỵ nhau, nên cũng xúm vào gây xích mích, ồn tới ồn lui, Giả Tấn Xuyên cũng bắt đầu thấy ngứa mắt Chân Chính, bất luận cái gì cũng muốn so với Chân Chính, tranh với hắn. Đối diện với Giả Tấn Xuyên đâu đâu cũng đối chọi gây gắt, Chân Chính lại chỉ mang vẻ mặt âm trầm, thỉnh thoảng hừ lạnh khinh thường. Như thế, Giả Tấn Xuyên càng thấy hắn ngứa mắt, nhưng mà từ tiểu học tới tốt nghiệp trung học, Giả Tấn Xuyên cũng chỉ có thể thắng được Chân Chính ở chỗ y yêu đương trước và cao hơn hắn 1, 2 cm mà thôi. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người thi vào đại học khác nhau, bốn năm sau đó y cũng không hề gặp lại Chân Chính, cho tới gần đây…
“Ồ? Nếu quan hệ không tốt, vậy ngày mai vẫn là lão Triệu đến bệnh viện đi…” Trần đội là một lãnh đạo vô cùng đồng tình cấp dưới.
“A không, không sao, để em đi, em cũng có việc muốn tìm anh ta.” Giả Tấn Xuyên vội nói.
“Thật sự không sao?”
“Thật ra thì, đối tượng kết hôn của em gái em là anh của tên đó. Tuy em với cậu ta không ưa nhau, nhưng sớm muộn cũng trở thành thân thích. Đúng lúc ngày mai tìm cậu ta thương lượng chuyện hôn lễ.” Giả Tấn Xuyên than thở tạo hóa trêu ngươi, sao lại trở thành thân thích với tên mặt liệt đó chứ.