Sát Long Hệ Thống

Chương 121: Ăn hành


Đọc truyện Sát Long Hệ Thống – Chương 121: Ăn hành

Tiếp tục trận chiến của main, hai huyết ảnh liên tiếp va chạm giữa không trung, huyết hải vẫn lạnh ngắc, im ắng đến đáng sợ nhưng bầu trời đã có những vết nứt to đùng như bầu trời sắp vỡ ra vậy.

“bành…”

Một huyết ảnh bị đánh bay xuống huyết hải, huyết ảnh còn lại cũng hiện ra, không phải main mà là Tiểu Loly, không sai người vừa bị đánh xuống huyết hải là main chứ không phải Tiểu Loly.

Tiểu Loly nhìn xuống huyết hải bằng đôi mắt nửa đen nửa đỏ cực kỳ yêu dị của mình,hai hàng lông mày cau lại tỏ vẻ cau có, không biết main thương thế như thế nào nhưng Tiểu loly thì phế mất một cánh tay thân thể nhỏ bé chằng chịt vết thương, áo quần gần như nát vụn,

Tiểu loly à nhầm là sát thần kiếm vẫn tỏ vẻ cau có nói: “Rút cuộc hắn muốn làm gì?… ”

Một câu nói đã nói lên tất cả, hắn cố ý bị đánh xuống huyết hải chứ không phải bị Sát thần kiếm đánh xuống, tất nhiên hắn cố ý bị đánh xuống huyết hải thì rõ ràng hắn đã có một kế hoạch của mình, một kế hoạch hắn có thể thắng được sát thần kiếm linh.

“Tìm ta sao?… “

Một âm thanh to lớn vang lên, tràn ngập huyết tinh cùng sát khí, một thân thể như Titan bằng màu hiện lên, máu chảy xuống làm lộ ra một Atula ba đầu sáu tay, uy thế khủng khiếp đến mức Sát thần kiếm linh cũng kinh ngạc.

“Hừ… chết… “

Sát thần kiếm linh cười lạnh một tiếng, lúc trước main triển khai toàn bộ vũ kỹ cũng không đánh thắng Sát thần kiếm linh thì bây giờ vẫn vậy,ít nhất đó là suy nghĩ của Sát thần kiếm linh,


Sát thần kiếm linh nói xong thì phóng đến huyết cực nhân (susanoo) vạn thanh huyết kiếm được hợp nhất thành một thanh đại kiếm dài đến vạn mét, một kiếm khủng khiếp được vung xuống từ bàn tay nhỏ bé đó.

“Phập.. Đi chết đi… “

Một thanh huyết kiếm đâm xuyên qua giữa ngực của Tiểu loly,Susano đã biến mất thì một thân ảnh hiện lên sau lưng của Tiểu loly, kiếm vằ rồi chính là do Main đâm.

“Cám ơn… ca ca… “

Tiểu loly quay đầu nhìn hắn cười, không sai bây giờ Sát thần kiếm linh đã chết không còn sát thần kiếm linh khủng bố kinh thiên chỉ còn một tiểu Loly thơ ngây không biết một chút kiến thức cơ bản nào càng không có một chút thực lực nào.

“Ca ca.. ngươi là người tốt nhất… nếu có kiếp sau thì hãy cho ta làm em gái của ngươi… “

Tiểu loly bắt đầu hóa thành những ánh sáng màu đỏ, không như hắn nghĩ tiểu Loly cũng đã cùng sát thần kiếm linh, cả hai đã cùng tan biến đi trên thanh huyết kiếm của hắn, lời nói trên kia là lời nói cuối cùng mà hắn nghe được trước khi Tiểu lo ly biến mất, một thanh tiểu huyết kiếm bằng bàn tay rơi xuống

“Bành… lỗi của ta… là lỗi của ta… khốn kiếp… nếu ta không giết tên kiếm linh đó thì cô bé cũng không chết… tại sao chứ?… Tại sao?… “

Hắn chỉ biết mở to đôi mắt của mình, buông thanh huyết kiếm trong tay của mình ra,bất tri bất giác muốn nắm lấy thanh tiểu huyết kiếm,hắn cùng thanh tiểu huyết kiếm cứ như vậy rơi tự do xuống huyết hải, thanh tiểu huyết kiếm không biết lúc nào đã nằm gọn trong tay của hắn,âm thanh oán trách bản thân mình từ miệng hắn vang lên còn thân thể của hắn thì cứ như vậy chìm xuống huyết hải.

“Ngu ngốc… đôi lúc chết cũng là cách giải thoát cho con người… theo ta lâu vậy mà con vẫn không hiểu gì sao?… Lập tức hấp thụ huyết hải này… sau đó ta sẽ nói chuyện này với con… “

Atula xuất hiện trên vai của hắn, một bàn tay đánh thẳng vào mặt hắn, tức giận nói.

“Vâng… con hiểu rồi… “

Hắn vẫn vậy lại bị Atula kéo ra khỏi cảm giác thất vọng vô bờ, hắn lại như trở thành người khác,hắn không còn oán trách mình, hắn bắt đầu trở lại với kẻ máu lạnh của mình, huyết hải không còn bị Sát thần kiếm linh khống chế nên bị hắn bắt đầu “ăn sạch” không còn một mống chỉ sau 7 ngày, hắn lại tiến đến ải thứ hai ” Phạt”

Không khó biết tiếp theo đón tiếp hắn là cái gì, nhắc đến ” Phạt” thì chỉ có thể là lôi điện chi lực, bây giờ đón tiếp hắn là một lôi vực khổng lồ, những con lôi long lấp ló trong mây đen,giữa bầu trời là một thanh nhuyễn kiếm màu tử sắc, bên trên có một hình con rồng màu đỏ trông cực kỳ yêu dị.

“Mục tiêu đó sao… bành… “

Hắn tất nhiên mở sẵn haki quan sát rồi nên không khó phát hiện ra Thanh nhuyễn kiếm đó,hắn nhún chân lấy lực phóng đến, tốc độ của hắn so với lưu tinh còn muốn nhanh hơn,


“Phập… nhanh đấy nhanh còn thiếu lắm… mém tý thì chết nhỉ?… “

đến giữa đường thì hắn vung kiếm ra,, trên thân kiếm bắt đầu có máu nhỏ xuống còn hắn thì cười, nói.

“Kinh khủng thật… tha cho ta đi… “

Một thân ảnh đen hiện ra sau đó,cả người run rẩy như thỏ đế gặp lão hổ nói.

“Nói cho ta biết tên ngươi là gì…”

Hắn lạnh nhạt pha chút sát khí nói

“Tiểu thần,họ Lôi tên Thần, bát câu ngọc, thần cấp một,một trong thất Đại thần… Còn gì nữa không nhỉ… là người có tốc độ xếp thứ nhất trong Thất đại thần… “

Lôi thần cười nói, áo đen cũng bị lột ra, thần y hiện lên, nó có màu tím vài phần tương tự main, bên trên có tám câu ngọc xếp đối nhau,

“Ra vậy.. vậy những người trong thất đại thần là ai?… “

Hắn càng nghe càng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ hiểu sau đó lại gặng hỏi tiếp.

“Cửu đại thần bao gồm…. Hỏa thần, thủy thần, mộc thần, thổ thần, kim thần, phong thần,quang minh, hắc ám và lôi thần.. còn có hỗn nguyên đại thần cùng hỗn mang đại thần nữa… “


Lôi thần đưa tay lên đếm, vừa đếm vừa thao thao bất tuyệt.

“Đủ rồi… ngươi đi làm việc đi… “

Hắn giơ tay xin hàng, hắn thật sự muốn cho tên lôi thần trước mặt một trận nhưng nể tình Ngao súy tha cho tên này một trận, hắn xoay người hướng thanh kiếm bay đến, lôi thần cũng xoay người rời đi.

Hắn tiến đến bên cạnh thanh nhuyễn kiếm, không để tốn thời gian, lập tức nắm lấy thanh kiếm, cảm ngộ long ý cũng lôi ý trên thanh kiếm này, thời gian như thoi đưa, một năm lại trôi qua, thanh nhuyễn kiếm ngày nào đã nhỏ lại chỉ vừa lòng bàn tay của hắn,

Hắn lại phải đến cửa tiếp theo, “Thiên”, đón hắn là một con gió mát mẻ và mỗi cơn gió lại có một thanh mộc kiếm hiện lên trong mười giây, nói là gió mát mẻ vậy thôi, chứ người bình thường thì sớm bị cắt thành mấy mảnh từ lâu rồi

Cửa này đối với kẻ có thân thể và tốc độ như hắn thì quá đơn giản, đừng quên hắn có thể ngưng đọng thời gian, xuyên qua không gian, muốn lĩnh ngộ mộc kiếm trong cơn gió cũng không khó, nhưng mà hắn vẫn tốn công đến một năm để có thể lĩnh ngộ ra phong ý cùng thiên ý trong thanh mộc kiếm.

Đến cửa cuối cùng, “địa”, nói đến đây chắc cũng biết là trận mà main ăn hành nhiều nhất trong bốn ải, một thân ảnh như Râu trắng trong One piece hiện ra trước mặt hắn, một thanh trọng kiếm nện thẳng vào người hắn, tiễn hắn vào ngọn núi, và một cái động hình người làm quà đính kèm.

Không phải hắn không muốn né tránh mà hắn không thể né tránh, trọng lực xung quanh bán kính 10m của cự nhân gấp 100, còn 1m bán kính lên đến 1000 lần thì hắn né tránh kiểu gì được, chưa kể yếu tố bất ngờ và tốc độ vung kiếm của cự nhân cực kỳ nhanh, vừa vào cửa liền ăn hành là vậy, ăn hành nhiều nhất trong các cửa cũng là vậy, nói chung lần này hắn bị khắc chế cực lớn.

Hắn chỉ vừa lết được cái thân xác của mình ra khỏi động liền bị một kiếm nữa của cự nhân đánh bay tiếp,cứ như vậy một năm ròng rã hắn ăn cả thảy tổng cộng hơn vạn lần như vậy, quá đau, bị khắc chế nó khổ thế đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.