Đọc truyện Sát Đấu Truyền Kỳ – Chương 12: Tâm Bệnh
Khi xưa, tộc người lùn phân bố khắp lục địa, tộc nhân nhiều vô số, bọn họ rất mạnh về thể chất, người lùn trưởng thành có thể nâng 1 vật có trọng lượng hơn bản thân gấp 2,3 lần. Trước đây, cường giả trong tộc nhiều liên miên, đếm không xuể, nhưng khi tộc người lùn lụi tàn, tất cả đều không còn.
Trong sách ghi rằng, cuộc chiến tranh 500 năm giữa yêu thú và nhân loại, tộc nhân của họ đã bị diệt hầu hết. Nhưng những người xuất hiện trước mặt Lãnh Mạc lại là tộc người lùn.
Cậu lặng câm mà nhìn về Đông Thanh và Đông Nghi, dáng người của họ rất lùn, chỉ cao khoảng 1 thước 2, tai ngắn nhọn.
‘Uầy, làm gì mà nhìn chúng ta đăm chiêu thế?’
‘Hả? À thất lễ rồi, chỉ là tiểu đệ khá bất ngờ thôi’
Lãnh Mạc nhìn chằm chằm 2 tỷ muội khiến họ sởn óc lên, nghe được lời của Đông Nghi cậu mới tỉnh, không nhìn nữa.
‘Bỏ đi, Đông Thanh, mau đi nói với gia gia cậu ta đã tỉnh’
‘V…vâng ạ’
Đông Thanh mở cửa đi ra, Đông Nghi thở phào 1 cái rồi ngồi xuống chiếc ghế đá.
Lãnh Mạc dùng đấu khí, thăm dò trên người của 2 người họ trước khi cô tiểu muội đi.
‘Cả 2 tỷ đều là Đại Đấu Sư?’
‘Hử, nhóc nhận ra à?’
‘Đúng vậy, vì tiểu đệ đây cũng là người tu luyện nên biết’
Cảm nhận được họ là Đại Đấu Sư giống bản thân nên Lãnh Mạc cũng không bất ngờ gì mấy.
‘Ra là vậy, thế tiểu đệ tu vi là gì rồi?’
‘Tiểu đệ đây cũng giống 2 người, cũng là Đại Đấu Sư’
‘Đại…..Đại Đấu Sư!!?? Với độ tuổi này??!!’
‘A, hình như mình thấy cảnh này ở đâu rồi thì phải?’ – Cậu nghĩ trong đầu
Đông Nghi ngạc nhiên khi biết cậu chỉ là đứa bé 10 tuối mà tu vi bằng mình. Cậu không lấy làm lạ vì trước đây cũng đã có trường hợp như thế này xảy ra.
‘Có thật cậu là Đại Đấu Sư không!!??’
‘A…A…..Tỷ…..đừng….lắc…..nữa…..’
Đông Nghi chạy đến cầm 2 vai cậu mà lắc lên lắc xuống.
‘Hả? Ô, xin lỗi’
‘Không sao, phù…..Đúng vậy, tiểu đệ là tứ tinh Đại Đấu Sư’
‘10 tuổi mà là Đại Đấu Sư…..còn mình…..thật hổ thẹn mà…..vậy mà còn bày đặt chảnh này nọ nữa…..’
‘À…tỷ à…..’
Đông Nghi khụy xuống úp mặt vào tường mà xấu hổ. Thì có 1 người khá to con, nhưng lùn mở cửa bước vào, đồ mặc trên người khá giản dị, đầu hói, có 1 chòm râu.
‘Con cũng biết xấu hổ rồi à, sau này khỏi kêu ngạo nữa’
‘Tỷ, gia gia đến rồi’
‘Gia gia?!’
Người này là gia gia mà bọn họ đã nhắc đến khi nãy. Người đó bước lại gần chỗ của Lãnh Mạc.
‘Cậu bé, cậu cảm thấy sao rồi?’
‘Vết thương đỡ hơn rồi ạ, đa tạ đã chăm sóc’
Lãnh Mạc chắp tay cung kính nói thì người kia vỗ vai cậu mà cười.
‘Ha ha ha, việc này có là gì đâu, đột nhiên cậu nằm trước cửa làng ta, cơ thể cả tá vết thương, còn sống là tốt rồi’
‘À…Vâng….’
Lãnh Mạc nhớ lại những việc đó cậu trở nên ảm đạm, buồn bã.
‘Hửm, sao thế?’
‘Không gì đâu ạ, chỉ là nhớ vài chuyện buồn’
‘Hừm, bỏ qua đi ta là Gia Phong, là trưởng tộc của tộc người lùn này’
‘Ra người là tộc trưởng, con là Lãnh Mạc’
Gia Phong nhìn cậu đăm chiêu 1 lúc, rồi nhẩm lại tên của cậu.
‘Ha ha, tên đẹp đấy Lãnh Mạc, rất oai phong a!’
‘Tộc trưởng quá khen rồi’
‘Hừm, hừm, vậy cha mẹ con đâu?’
‘Cha mẹ con?……..’
‘À…ta nói gì sai sao?’
Lãnh Mạc trở nên đau khổ, cậu khóc, nhớ lại những ký ức, chứng kiến cha mẹ mình chết trước mặt nhưng không thể làm gì hơn, sở hữu sức mạnh tiềm ẩn nhưng không thể đánh thức nó, mà khi đánh thức nó rồi thì lại trở nên vô dụng.
‘Gia gia người làm gì cậu ấy vậy hả?’
‘Gia gia, người làm cậu ấy khóc kìa’
‘Ta đâu biết nhắc đến cha mẹ tiểu Lãnh Mạc này thì cậu ấy khóc đâu chứ!’
Đông Thanh, Đông Nghi đổ lỗi cho Gia Phong vì làm Lãnh Mạc khóc, ông không cãi nữa, liền quay qua mà quan tâm cậu.
‘À….tiểu Lãnh Mạc, ta nói gì sai hãy bỏ qua cho ta….’
‘Không…..người không có…gì….sai….’
Thình thịch
Cậu sựng lại, mắt trợn lên, cảm nhận được nhịp tim của mình trở nên khác lạ.
‘Hự!!’
‘Ấy! Tiểu Lãnh Mạc!!!’
‘Máu…..máu!!’
Lãnh Mạc đột nhiên thổ huyết, ngã khụy xuống, mặt tái lại, liên tục thổ huyết. Thấy cảnh tượng này, 3 người kia liền kinh hãi. Gia Phong ngồi xuống xem tình hình của Lãnh Mạc.
‘Đông Nghi, Đông Thanh mau kêu Sử Tử đến đây mau!!!’
‘Dạ!!’
‘Dạ vâng!’
Nghe Gia Phong quát lạnh, 2 tỷ muội liền chạy đi đến chỗ lương y trong làng, ông đạt Lãnh Mạc lên giường, lau đi máu trên mặt cậu rồi nhìn xuống chỗ máu dưới sàn mà kinh sợ.
Lát sau Đông Nghi, Đông Thanh dẫn Sử Tử là lương y đến, Sử Tử cũng kinh ngạc khi nhìn chỗ máu kia rồi ông đến bên Lãnh Mạc, lấy ra 1 cây kim to bằng ngón tay, đặt nhẹ lên ngực của cậu rồi truyền đấu khí đi vào cơ thể cậu bằng cây kim đó.
Sơ cứu xong, cậu không còn thổ huyết, chìm vào giấc ngủ, Sử Tử ngoai ngoái lắc đầu thở dài. Gia Phong lo lắng mà lắc lắc Sử Tử.
‘Thằng bé sao rồi Sử Tử?’
‘Ầy, đừng lắc’
‘Xin lỗi, tại tôi nôn quá, thế thằng bé sao rồi?’
‘Hầy, cậu bé này lần trước bị thương có thể cứu được, còn giờ thì…..’
Sử Tử lại thở dài 1 tiếng nhìn lướt qua Lãnh Mạc.
‘Sao?’
‘Thằng bé bị “Bạo tâm mạch’ đây là căn bệnh xuất phát từ việc chứng kiến 1 cảnh tượng cực kỳ đau khổ dẫn đến tâm tim bị chấn động mạnh, lan ra bát mạch khiến mạch bị chấn động theo khiến thổ huyết’
Nghe được những lời từ Sử Tử, Gia Phong, Đông Nghi, Đông Thanh há hốc mồm mà run sợ.
‘Căn bệnh này cực kỳ khó trị, lương y trong thôn chúng ta không thể trị được, nhưng thuốc thì làm được, có thể giúp cậu bé này khi phát bệnh sẽ khỏi được, nhưng không biết cầm cự được bao lâu’
‘Vậy nếu không cầm cự được?!’
Gia Phong hấp tấp hỏi Sử Tử.
‘Thì trong vòng 4 năm nữa, cậu bé này sẽ không qua khỏi mà chết’
‘Chết…….!’