Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 96: Itachi Vs Sasori!
Izumi mỉm cười rạng rỡ nhìn Itachi, gật đầu.
– Lâu rồi không gặp, Itachi!
– Lâu quá rồi ấy chứ! – Itachi chống tay vào tưởng, ngao ngán hồi tưởng – Aizzz…. Kể từ hồi mỹ nhân duy nhất như em chuyển sang nước ngoài sinh sống, khu phố nhà mình càng ngày càng chán! Em không biết thôi chứ có mấy thằng thích em còn đòi tự tử đi theo em cơ!
Trán Izumi rơi xuống mấy cái vạch đen, khoé miệng giật giật, cười gượng gạo giải thích:
– Em có chết đâu mà đòi tự tử đi theo….
– Thì anh cũng bảo chúng nó thế nhưng có đứa nào nghe đâu! Anh không ngăn được, định mua mấy cái quan tài cho chúng nó làm quà chia tay, khổ nỗi tháng đấy kẹt tiền quá nên lại thôi…..
Khoé môi Izumi càng thêm giật đùng đùng. Đại thiếu gia Uchiha mà còn kêu thiếu tiền thì thế nào mới gọi là có tiền?
– Để em đoán tiếp! Vì…. thiếu tiền, cũng đồng thời để đảm bảo chính sách tiết kiệm, anh đào sẵn một cái hố to rồi kéo bọn họ lên mái nhà, chỉ vào cái hố rồi bảo: “Tao đào sẵn mộ cho chúng mày rồi, chúng mày nhớ nhảy thẳng vào hố để tí nữa tao đỡ mất công đi dọn xác, óc não be bét ra dính vào tay bẩn lắm!”
– Vẫn là em hiểu anh nhất!
Izumi: “…..” Tính cách ông này cô còn lạ quái gì nữa!
– Có điều, em còn kể thiếu hai thứ nữa!
-???
– Anh còn tặng cho chúng nó một quyển sách dạy “các tư thế nhảy lầu nghệ thuật” và còn cho thuê ván lò xo để bật nhảy cho cao nữa, như thế tốc độ lao đầu xuống đất sẽ được cải thiện! Xời! Anh thật quá tốt bụng mà!!! – Itachi hất mái tóc đen Rejoice siêu mượt, giọng cực tự hào về bản thân!
Izumi: “….” Vâng, rất tốt, tốt quá luôn ạ…. Đảm bảo hội xấu số kia dù có nghĩ lại không muốn chết nữa, lên mái nhà xong cũng là một đi không trở lại…. =.=
Sau năm phút hất đi hất lại mái tóc suôn mượt tận ngọn kia đến mỏi đầu, Itachi mới tạm nghỉ giữa hiệp.
– Ở nước ngoài em sống tốt chứ?
Izumi mỉm cười không do dự trả lời.
– Tốt lắm! Mẹ rất thương em…. như cha vậy…. – Nhắc tới cha, ánh mắt đen láy của cô có phần ảm đạm đi.
Izumi là người lai, cha cô là người Nhật, mẹ cô là người Anh. Cha mẹ cô ly hôn khi cô 5 tuổi, cô sống với cha tại quê hương của ông, Tokyo, lớn lên ở cùng một khu phố với gia đình Uchiha và là bạn thanh mai trúc mã với Itachi.
Tuy nhiên, năm Izumi lên 10, cha cô mất trong một vụ tai nạn giao thông, mẹ cô đón cô sang Anh nuôi dưỡng, và tính đến nay, đã 18 năm Izumi không gặp lại gia đình Itachi.Itachi cũng biết chuyện gia đình Izumi nên thấy biểu cảm buồn bã, đau đớn của cô khi vô tình nhắc lại về người cha đã mất, anh liền cuống cà kê lên, vội ôm lấy vai cô dỗ dành:
– Không sao, đừng buồn mà…. Cái gì đã trôi qua rồi thì để nó trôi qua đi, buồn cũng không thay đổi được quá khứ…..
Izumi cúi đầu không nói gì….
– Lâu rồi không gặp mà sao vừa nhìn nhau được mấy phút em đã chưng cái vẻ đấy…. Chẳng lẽ sức quyến rũ tuyệt đỉnh và khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh không làm em vui lên được sao?
Izumi phì cười….. Tự sướng vừa thôi ông….
Nghe được tiếng cười đè nén của cô, Itachi càng thêm tự sướng, rất thân mật khoác vai cô, lại…. hất tóc, vênh mặt lên.
– Mình luôn biết mình đẹp trai rạng ngời, sức quyến rũ vô hạn mà!
Izumi nhìn bộ dạng kiêu căng, cái mặt như muốn ăn đấm của anh, liền cạn lời….
Đẹp trai thì không biết thế nào, nhưng độ dày da mặt phải nói là độ sâu của hố đen vũ trụ cũng không sánh kịp….
“Bốp!!!”
Cuối cùng cũng có người không chịu nổi cái thằng chập cheeng có quả đầu như cái chổi lau nhà thế này, liền ra tay diệt trừ vì nước vì dân.
Itachi bị đấm mạnh đến nỗi văng ra xa 3m, nằm choáng váng trên sàn nhà, trên đầu đầy sao lượn vòng quanh.
– Đẹp trai cái đầu mày! Mày đừng có sỉ nhục từ “đẹp trai” nữa! Mặt dày!!! – Sasori phẫn nộ quát, không thể để những ngôn từ tinh tế của nhân loại bị hủy hoại dưới mồm thằng mặt dày được!
Izumi sững sờ nhìn Itachi bị đánh đến bất tỉnh nằm sõng soài trên sàn, nuốt “ực” một cái, run rẩy quay sang nhìn người bên cạnh.
Bạo lực…. Quá bạo lực…. Có biển báo cấm đánh nhau ở bệnh viện đấy ông anh….
Sasori sau khi mắng chửi một người đang mất hết ý thức cho đã mồm mới quay sang nhìn Izumi. Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó là vui mừng, rồi ngại ngùng.
Anh vội chỉnh lại cà vạt, thu lại bộ mặt hung dữ vừa rồi, quay trở lại với vẻ tao nhã, lịch thiệp với phụ nữ như thường ngày. Sasori nâng tay Izumi lên hôn, cười quyến rũ nói.
– Xin chào quý cô Izumi xinh đẹp, thật là một vinh dự lớn cho tôi khi được gặp lại cô ở một nơi trang trọng và đầy ý nghĩa thế này!
Yuki mà ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, khẳng định ít nhất phải 10 quả lựu đạn đã kéo chốt nổ bay vào cái mặt trơ chắn bóng kia.
Chửi người ta mặt dày, chưa biết ai mặt dày hơn đâu!
Khoé môi Izumi run rẩy…. Hôm nay là cái ngày hắc đạo gì mà lần lượt gặp phải hai quý ông trời đánh là sao?
– Sasori, anh điên đủ chưa vậy?😅
– Honey, chưa bao giờ là đủ cả!😘
Izumi: “…..”
Itachi vốn đang bất tỉnh, vừa nghe Sasori gọi Izumi một tiếng “Honey” liền như xác chết đội mồ sống dậy, lại bắt gặp hai người đang tay trong tay, máu trong người như sôi trào cả lên.- Sasori, mày…. mày bỏ ngay cái móng giò của mày ra khỏi bàn tay ngọc ngà của Izumi!
Izumi: “…..” Cô còn phải như thế này đến bao giờ nữa đây…..
Làm gì có chuyện Sasori chịu nghe theo, trái lại còn rất tự nhiên khoác vai Izumi, ánh mắt đầy thách thức bắn về phía Itachi.
– Tại sao tao phải bỏ! Tao ôm “Honey của tao” là chuyện bình thường! Tao còn chưa xử mày tội ban nãy chạm vào “Honey của tao” đâu! – Bất kể là nói cái gì, Sasori đều cực lực nhấn mạnh cụm từ “Honey của tao”.
Quả nhiên ba từ này thành công chọc vào cục tức của Itachi, đầu anh bốc khói, ánh mắt toé lửa trừng Sasori.
– Tội cái đầu mày! Tao chạm vào “thanh mai trúc mã” của tao có gì sai?
Sasori không hề tức giận, “a” dài một tiếng, thản nhiên hỏi.
– Mày làm thanh mai trúc mã với cô ấy bao lâu?
– 5 năm! – Itachi hất mặt lên tự tin trả lời, không ngờ ngay sau đó bị thằng bạn chí cốt nói một câu như tạt ngay cho một xô nước lạnh vào mặt.
– Tao đã thân với Izumi được 18 năm rồi!
– Điêu! Tao chơi thân với mày từ năm 12 tuổi, tính đến giờ đã được 22 năm mà có thấy mày với Izumi đâu!
– Đấy là bởi vì cô ấy sống ở London, mà lúc cả hội rủ mày đến London chơi thì mày lúc nào cũng lấy cớ bị….. tiêu chảy cấp, có chịu đi bao giờ đâu! – Sasori khinh bỉ liếc nhìn Itachi, không hiểu não thằng bạn này làm bằng gì mà nghĩ ra cái lý do trẩu tre đấy!
Itachi lúc này hối hận không thôi, tự mắng sao ngày xưa mình ngu thế không biết, vì nổi hứng đi leo Everest mà bỏ mất cơ hội gặp lại em gái xinh đẹp…. Và sai lầm lớn nhất đời này của Itachi có lẽ là nhờ thằng em trai nhắn tin từ chối hộ! Nghĩ gì không nghĩ, lại nhắn với hội chúng nó là anh bị tiêu chảy cấp có đau không cơ chứ!
Dù sao cũng là anh em lâu năm, Sasori không đành lòng nhìn thằng bạn mình thành ra bộ dạng thế kia, liền mở lời an ủi.
– Thôi, dù gì màu cũng 34 rồi, Izumi mới 28! Không lẽ mày định “trâu già gặm cỏ non” đấy à?
– Mày bằng tuổi tao đấy, Sasori! – Itachi hận tới nghiến răng nghiến lợi.
– Nhưng mà khuôn mặt tao trẻ trung, soái ca thế này, chẳng ai nghĩ là trên 20 tuổi! Còn cái mặt mày…. – Sasori khinh thường liếc một cái -…..trông “trẻ” gần bằng ông già 50 tuổi, mà đây còn là nói giảm nói tránh rồi đấy!
– Một thằng mặt 20 tuổi như trai bao đi với người mặt 28 tuổi, mày là đang gián tiếp mắng Izumi là “bà già phi công” à?
Izumi: “…..” Cô không biết thần kinh của mình còn chịu đựng được bao lâu nữa….😓
Sasori lúc này chính thức bị chọc giận rồi, gân xanh nổi đùng đùng trên trán. Từ bé đến lớn chưa ai dám mắng anh là trai bao cả, hôm nay phải dạy dỗ thằng này mới được!
Sasori đẩy Izumi sang một bên, sắn tay áo, híp mắt nguy hiểm nhìn đối thủ.
– Izumi, em đừng can thiệp! Đây là trận chiến của đàn ông!Izumi: Em chưa dại mà can thiệp….
Sau một màn gồng tay ưỡn ngực khoe cơ bắp cuồn cuồn, hai ánh mắt sắc bén một đỏ một đen đầy ý chí quyết chiến quyết thắng khoá địch thủ lại.
– Sẵn sàng!
– Sẵn sàng!
Vòng 1:
“Oẳn tù tì ra cái gì là ra cái oẳn tù tì ra cái gì là ra cái này!”
Itachi: Lá!
Sasori: Lá!
=> Hoà. Tiếp tục!
“Oẳn tù tì ra cái gì là ra cái oẳn tù tì ra cái gì là ra cái này!”
Itachi: Đấm!
Sasori: Kéo!
Mặt Sasori xanh lét vì thua, còn Itachi cười ha hả vào mặt thằng thua cuộc.
Tỉ số 1-0 nghiêng về anh chồn Itachi!
Izumi đứng xem hai đại boss của hai tập đoàn tài chính tiếng tăm lừng lẫy thế giới chơi…. oẳn tù tì ngay giữa đại sảnh bệnh viện tư nhân nổi danh nhất thành phố, bỗng có một cảm xúc không nói nên lời….
Vòng 2:
Sasori khí thế bừng bừng, không hề nhụt chí bởi thất bại ở vòng gửi xe, thề sống chết phải rửa mối hận này.
Vòng 2 thi về trí tuệ, mỗi người lần lượt ra 5 câu hỏi về tất cả các lĩnh vực trên trời dưới biển. Về phần này, Itachi cực kì tự tin, học sinh tốt nghiệp Harvard loại ưu như anh mà thua thì đừng sống trên cõi đời này nữa!
Vòng thi bắt đầu!
Lượt 1: Itachi hỏi.
Itachi: “Căn bậc hai của 15241383936 là bao nhiêu?”
Sasori: “123456!”
Itachi: “Đọc 9 chữ số đầu của số Pi!”
Sasori: “3,14159265!”
Itachi: “Tưởng tượng bạn đang ở trên một con thuyền sắp chìm trên sông Amazon, dưới sông là cá ăn thịt người. Hỏi làm thế nào để thoát?”
Sasori khinh thường trả lời: “Ngừng tưởng tượng!”
Itachi: “Quỷ mặt đỏ, tát 2 cái mới chết, quỷ mặt xanh tát 1 cái là chết. Hỏi làm thế nào chỉ với 2 cái tát cả hai con quỷ đều chết?”
Sasori: “Tát con quỷ mặt xanh một cái, con quỷ mặt xanh chết. Con quỷ mặt đỏ nhìn thấy sợ quá mặt chuyển sang xanh, tát một cái nữa nó chết. Mày làm ơn lắp não vào rồi hỏi!”
Itachi toát mồ hôi, tuyệt đối không thể khinh địch: “Câu cuối, kể ra ba ngày liên tiếp mà không có chữ “thứ” ở đầu?”
Sasori còn không buồn nghĩ: “Hôm qua, hôm nay, ngày mai.”
Sasori xuất sắc vượt qua!
Lượt 2: Sasori hỏi.
Sasori: “Có một tàu điện đi về hướng nam. Gió hướng tây bắc. Vậy khói từ con tàu sẽ theo hướng nào?”
Itachi nhướn mày khinh bỉ: “Hỏi ngu! Tàu điện làm méo gì có khói!”
Sasori: “Mẹ tao tên là Selena! Hỏi, con của cháu của bà của mẹ của chú của anh của người yêu của chồng của anh của bồ của chắt của chị của mẹ tao tên là gì?”Itachi: “Đùa nhau à! Mẹ mày làm gì có chị em gì!”
Sasori gật đầu hài lòng: “Xem như là mày đã lắp não!”
Itachi: “….” Khốn nạn….
Sasori: “30 chia 1/2, và cộng thêm 10, bằng bao nhiêu?”
Itachi nhíu mày suy nghĩ, câu này hiểm đây….
Sasori nhìn bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ của Itachi, thực sự là không biết nói gì hơn nữa. Câu này mà không trả lời được thì học lại cấp 1 đi!
– A! 70 đúng không?
Sasori đặc biệt tặng cho Itachi ánh mắt “tán thưởng”, tốc độ hỏi càng ngày càng nhanh:
“Câu nói kinh điển của hãng sim VIETTEL của Việt Nam là gì?”
Itachi khoanh tay kiêu căng hất mặt: “Hãy nói theo cách của bạn và trừ tiền theo cách của chúng tôi!”
Sasori nhếch môi, hỏi với tốc độ nhanh như gió: “x + 1 = 2. Hỏi, x bằng mấy?”
Itachi lúc này đang chủ quan khinh địch, đáp một cách thiếu não: “Quá đơn giản! x = 3”
Mọi người, Sasori, Izumi, các bác sĩ, y tá, bao gồm cả bệnh nhân đang cấp cứu sắp chết đi qua cũng đồng loạt dừng lại nhìn Itachi với ánh mắt như muốn nói: “Xin hỏi bạn đã tốt nghiệp lớp 1 chưa?”
Itachi vốn đang bận hất mặt nhìn chỗ nào đó, bỗng nhận thấy không khí xung quanh có gì đó khác thường, liền lẩm nhẩm lại câu hỏi ban nãy….
x + 1 = 2…. Ừm thì x bằng…..
Mặt Itachi xanh lét, run rẩy nuốt ực một cái….
“Bốp!”
Sasori không khách khí cho Itachi một chưởng vào đầu. Theo cách nói của anh thì đây là để thông não cho Itachi….
“Izumi, về nhớ nhắc anh bán đồng nát cái bằng tốt nghiệp loại ưu trường Harvard của nó nhé!”
Izumi: “👍🏻”
Vòng 2 kết thúc! Tỉ số hoà 1-1!
Vòng 3 – Chung kết: So tài thú cưng!
Itachi rút từ trong áo ra một con chồn to cơ hai bàn tay, với bộ lông mềm mại, óng mượt sọc hai màu trắng đen giống loài ngựa vằn, trên trán có hoa văn hình ngôi sao màu vàng. Nhìn con chồn vô cùng đáng yêu, cặp mắt to tròn màu hổ phách, khuôn mặt bụ bẫm, dễ thương làm mọi người không nén được yêu thích.
Itachi đắc ý nâng con chồn trong tay lên, để ánh sáng mặt trời làm con chồn trong tay càng thêm rực rỡ, cao quý.
– Đây là Cute, thú cưng của tao, loài chồn quý hiếm nhất, có một không hai trên thế giới này, được các chuyên gia về gen hàng đầu thế giới lai tạo giữa….
“Rítttt…. Ực!”
Một cái mồm khổng lồ đỏ lòm thò ra ngoạm lấy con chồn quý giá trên tay Itachi, nuốt chửng luôn nó rồi trườn về bên cạnh Sasori, gật gì thưởng thức mùi vị con mồi.
– Ana khen con chồn của mày vị ngon lắm! – Sasori vỗ vỗ đầu Ana, hướng Itachi thay lời Ana nói.
Trái tim nhỏ bé của Itachi như cánh hoa mỏng manh bị vùi dập thành cát bụi, cuốn theo chiều gió mà tan biến….
“Nooooooo…..!!!” Anh tuyệt vọng khuỵu xuống, đau khổ ngẩng đầu lên trời khóc thất thanh….
Bảo bối yêu quý anh cực khổ nuôi dưỡng suốt 3 năm trời, nay lại trở thành đồ ăn vặt cho con trăn khổng lồ kia! Hỏi anh làm sao không tan nát cõi lòng được…..😭😭😭
– Ana là giống lai giữa loài trăn Anacoda, vua của các loài trăn với loài rắn hổ mang, thế nên nó không chỉ mang bề ngoài khổng lồ của trăn mà còn chứa nọc độc chết người của loài rắn. Bản tính hung dữ, ác liệt, được huấn luyện thành sát thủ dẻo dai, linh hoạt từ khi còn bé!
Quần chúng vây quanh nghe Sasori thuyết trình xong không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ. Không ngờ con trăn mặt dày này lại có lai lịch hiển hách, hoành tráng như vậy!
Chỉ bằng những đặc điểm vượt trội này thôi, không nghi ngờ gì Sasori nắm chắc chiến thắng toàn cục trong tay!
Itachi nước mắt rưng rưng, phẫn hận chỉ tay vào mặt Sasori mắng:
– Cmn, mày đú hàng Voldermort vừa thôi! Mày cho mày là chúa tể hắc ám còn con trăn này bằng nổi con Nagini* chắc!
*Nagini là con rắn của Voldermort. Bạn nào đã xem hết Harry Potter thì chắc sẽ biết.
– Thứ nhất, tao không cho mình là chúa tể vì trên thực tế…… tao là chúa tể của chúa tể!😆😆😆
Quần chúng: “…..”
– Thứ hai, Ana không phải bằng….. mà là hơn đứt con rắn tầm thường đấy! Dính một đớp của Ana nhà tao xong thì cho dù con rắn quèn đấy có pháp thuật cũng thành đồ để ngâm rượu nhé! – Ana nghe mình được tâng bốc cũng phối hợp kiêu ngạo hất đầu lên.
Quần chúng: “….” Có ai dạy chủ tớ nhà này thế nào là “khiêm tốn” không đấy….. =.=
– Một con trăn ưu tú, xuất sắc thế này, làm gì có con gì thắng nổi nó chứ! – Sasori hãnh diện, tự tin khẳng định.
“ANACODAAA!!!”💢💢💢
Một tiếng quát kinh thiên động địa, uy lực kinh hãi của sư tử gầm vang đến làm vỡ toang toàn bộ cửa kính cường lực của đại sảnh!
Anh chị em già trẻ quần chúng đồng loạt run rẩy nhìn về phía phát ra âm thanh đáng sợ này, bắt gặp một cô gái xinh đẹp, mái tóc hồng dài mượt mà hơn cả Itachi, thân hình thon thả, trừ ngực hơi lép và cái mặt hung dữ như sắp giết người kia thì về điểm gì cũng đạt tiêu chuẩn mỹ nữ!
Itachi và Sasori nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Sakura thì trên đầu hiện ra ba dấu hỏi chấm. Còn Ana vừa bị điểm danh thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, da từ đầu đến đuôi đổi hết sang màu trắng bệch, nở một nụ cười khó coi, ánh mắt nịnh nọt….
Không lẽ cô chủ biết rồi…..
– Mày còn dám cười!!! Con trăn mặt dày kia, xem ra tao không lột da mày làm áo khoác đúng là quá thẹn với đời mà!!!
Dứt lời, hai con dao sắc bén xuất hiện trong tay Sakura, phóng vụt tới Ana!
“Áaaaaaa…..!”
Tiếng Ana la rít thảm thiết, né tránh hai con dao của cô chủ dã man, co đuôi mà trườn thật nhanh ra khỏi đây! Nói đùa chứ không đi ở lại có mà bị lột thành áo khoác à!
Thấy Ana không có nghĩa khí gì mà bỏ chạy, Sakura rút lấy hai con dao mổ khác sau thắt lưng, thân ảnh vụt đuổi theo!
Tất cả quần chúng nhìn một màn người đuổi theo trăn này, trán trượt xuống mấy cái vạch đen.
Hôm nay bệnh viện náo nhiệt thật a…..
Sasori đứng lặng người trong gió, ánh mắt đờ đẫn….
Itachi bộ dạng hả hê, cười không khép được mồm, châm chọc.
– Mày nhầm rồi cưng! Vẫn còn có con “em gái” mày thắng nổi con trăn “ưu tú, xuất sắc” nhá! Há há há!!!😆😆😆
– Câm miệng đi, Itachi….