Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 45
Ngày hôm sau, mọi người lên đường đến phía Bắc Hoả quốc, ứng phó với binh đoàn Kim cương. Cũng sau vụ tranh chấp hôm qua, không có ai ngăn cản Sakura cả, nàng muốn đi hay không thì tuỳ. Tất nhiên là nàng sẽ vui vẻ đi rồi.
Tuy nhiên, khi đến nơi tập trung, giáp mặt với Sasuke thì nàng sững người lại, không nói gì, chỉ đứng im như pho tượng nhìn hắn. Ngược lại, ánh mắt hắn chỉ dừng trên người nàng không quá 2 giây rồi rời sang chỗ khác. Thấy đã đông đủ mới lên ngựa rồi hạ lệnh xuất phát, hoàn toàn như không để ý tới nàng.
Dọc đường, Sakura ngồi trên ngựa với vẻ mặt thất thần, ủ rũ đã thu hút sự chú ý của Tenten. Nàng tiến ngựa lên cạnh Sakura, mở lời hỏi thăm.
– Sakura, cậu ổn chứ?
– À…. Ừ… Tớ ổn… – Sakura có chút giật mình rồi mỉm cười đáp lại.
– Thôi đi! Cậu nghĩ tớ là ai nữa… Có chuyện gì nói nhanh ra đi… Cứ giữ lại trong lòng buồn phiền sẽ nhanh già đấy!
Quả nhiên là Tenten, nàng nghĩ nàng lừa được ai hả! Nụ cười trên mặt Sakura tắt ngấm, cúi đầu rầu rĩ kể lại chuyện hôm qua cho bạn nghe.
Nghe xong, Tenten ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài ai oán trong lòng. Aizzz… Nàng chỉ mong có một cuộc sống bình yên thôi có khó khăn lắm không? Tại sao hai người mà nàng yêu quý nhất lại không thành toàn cho ước mơ be bé nhỏ nhoi này của nàng?
– Này! Có đôi khi tớ thật nghi ngờ cái kết quả bài kiểm tra nâng cao cấp độ 10 của cậu! Cậu có dùng phao không đấy?
– Liên quan?
– Tất nhiên là liên quan rồi. Chỉ số thông minh của cậu đúng ra mà nói là chỉ đáng xách dép cho Fuyuki thôi…
Tại một xó nào đó trên đường, Fuyuki bỗng dưng hắt xì 2 cái.
– Cậu ở đây để an ủi tớ hay là chê tớ còn không bằng thú cưng của mình đấy?
– Hề hề… Còn tuỳ!!!
– Hừ! Chỉ số thông minh của nó cao hơn cậu đấy!
– Thế có nghĩa là cậu chỉ đủ trình đi xách dép cho tớ thôi nha!
– – Không còn gì để nói.
– Đừng cáu! Đùa chút cho vui thôi!
– Cậu làm ơn giải thích cho tớ tại sao trình tớ lại gà hơn cả cậu được không? – ý nàng là có phải Tenten đã “gà” nàng còn “gà” hơn không?
– Rất đơn giản! Thực tế chứng minh tớ dù ngu nhưng cậu còn ngu hơn mới không hiểu ý nghĩ sâu sâu xa xa trong lời hoàng huynh.
– Ý nghĩ?
– Phải! Cậu đã bao giờ tự hỏi tại sao huynh ấy lại cứ khư khư không cho cậu đi chưa?
– Tớ…. – Lời nói của Tenten đã đánh đúng vào điểm yếu của Sakura.
Đúng vậy, lúc đó nàng hoàn toàn không nghĩ đến suy nghĩ, cảm nhận của hắn, chỉ biết suy bụng ta ra bụng người mà mắng nhiếc hắn. Càng nghĩ nàng càng thêm hối hận, thầm trách bản thân mình hôm qua.
– Nhưng mà tại sao hắn lại muốn tớ ở lại đến vậy? Hắn rốt cuộc sợ cái gì?
– Tất nhiên là sợ mất cậu chứ còn cái gì nữa… – Tenten chán nản trả lời. Đúng là càng nói càng thấy ngu! Có phải ai gặp chuyện tình cảm cũng trở nên thành thế này không?Giật mình trợn mắt là biểu hiện của Sakura lúc này. Ngón tay run run chỉ vào mình, miệng lắp bắp lặp lại lời nói…
Tenten như đã đoán được Sakura định nói cái gì, Tenten lập tức chen ngang tiếp lời…
– Tớ với cậu cũng là bạn bè một thời gian rồi, tớ việc gì phải nói dối cậu, được lợi lọc gì cho tớ…
-….
– Cậu phải biết rằng hai tháng trước kẻ bắt cậu không hề tầm thường. Hắn nguy hiểm và khát máu hơn cậu có thể tưởng tượng được – nói đến vấn đề này, ánh mắt nàng phút chốc xẹt qua tia thù hận. Những gì mà kẻ đó đã làm 10 năm trước vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng, là cơn ác mộng đeo bám cả nửa cuộc đời họ.
Sakura cúi đầu trầm ngâm không nói gì. Nàng biết nói được cái gì cơ chứ! Người ta một mực muốn bảo vệ nàng, nàng lại phũ phàng quát mắng, khinh thường, không tiếc lời tổn thương. Mà cái “người ta” ở đây lại là người nàng yêu.
Nét mặt Sakura đã nói lên tất cả lúc này nàng đang nghĩ gì và cảm thấy gì, Tenten cũng đọc được điều đó nên không muốn quấy phá, lặng lẽ rời đi. Khi thúc ngựa đi qua Sakura, nàng chân thành khuyên một câu.
– Huynh ấy từ trước đến giờ chỉ muốn tốt cho cậu, chưa từng có ý phản bội cậu, mong cậu hiểu được.
Lời này vừa muốn giúp họ chuyện lần này, cũng là gián tiếp phần nào giải thích mâu thuẫn hai tháng trước. Không có ý gì đâu nhưng hy vọng Sakura đủ thông minh để nhận ra.
—————
Từ Tây sang Bắc đi đường tắt ít nhất phải 4 ngày. Mà với cái tốc độ hành quân này thì phải 5 ngày. Lại còn đường tắt gì mà hết leo núi rồi vượt sông chèo đèo, băng qua rừng rậm đủ thứ rắn rết hổ báo cáo già. Bây giờ mọi người mới thấm hiểu của cái niềm “tự hào” đất nước rộng lớn với muôn vàn cảnh quan rừng núi thác hồ, còn quả hệ sinh thái đa dạng nữa thì thôi rồi. Kiểu này chưa đến nơi đánh giặc nổi đã chết vì kiệt sức giữa đường rồi.
Tại tối ngày đầu tiên, toàn quân dựng trại nghỉ ngay giữa Rừng Đen.
Ôi mẹ ơi, rừng gì mà nghe cái tên đã thấy không bình thường rồi, đừng nói là rừng này có ma ám hay là nghĩa địa gì đấy nhé! Inner than trong lòng.
Chẳng qua là bất đắc dĩ lắm mới phải ở lại cái khu rừng này. Ban đêm sương mù không hiểu từ đâu cực kì dày đặc bao quanh. Vì vậy, quân lính được đặc biệt khuyến cáo là không nên ra ngoài dưới 20 người lúc tối, tốt nhất là đừng có ra thì hơn. Mọi người ở Hoả quốc không ai từng nghe qua truyền thuyết về nơi này.
Hơn 3000 năm trước, nơi này từng là một ngôi làng tuy không lớn lắm nhưng cũng khá nhộn nhịp, đông vui. Người dân ai cũng hoà thuận, hiền lành, hoạt động buôn bán, lễ hội diễn ra tấp nập. Lai thêm phong cảnh rừng núi xung quanh kì vĩ nữa thì thôi rồi, ngành du lịch có thể nói là hái ra tiền.
Nhưng rồi có một ngày nọ, một vị đạo sĩ đến nói rằng ở một đầm lầy ngoại thành có một con yêu quái tu luyện 1000 năm. Vào đêm rằm này nó cần rất nhiều sinh mạng của con người để hoàn tất quá trình tu luyện. Và nơi này là địa điểm thích hợp nhất. Vị đạo sĩ đó đã lớn tiếng cảnh cáo người dân nhanh rời khỏi đây trước khi quá muộn. Nghe xong, dân chúng không những không tin mà còn cợt nhả chê cười, cho là ông ta nói nhảm nên cũng không thèm để vào tai. Tuy nhiên, vào đúng sau đêm rằm đó, toàn bộ người dân làng đó đã bị xoá sổ khỏi địa cầu, đến xác người cũng biến mất không vết tích. Duy nhất chỉ có một người may mắn sống sót và kể lại những gì người đó nghe được, tiếng gào thét của người dân và tiếng kêu khát máu của con quỷ đó. Mọi người ban đầu không ai tin, nhưng sau đó tận mắt chứng kiến cái làng trống không đó thì dân gian đã đồn thổi câu chuyện bí ẩn về nơi này. Rừng Đen cũng từ đó trở thành địa điểm dành cho người có thần kinh thép và những người có xu hướng chán đời chơi.Không ai sinh ra ở Hoả quốc mà không biết câu chuyện này, trừ Sakura. Bằng chứng là nàng quen thói cũ nửa đêm khó ngủ vào rừng đi dạo… một mình.
Không biết nàng gần đây có phải theo xu hướng chán đời không nữa mà dù thấy nơi này có mức kinh dị hơn thường, vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mà đi “dạo”. Thực ra là căn bản mình đi đâu cũng không biết, trong đầu lúc này ngoài vụ cãi nhau hôm vừa rồi ra cũng chẳng còn chỗ đâu mà nhồi thêm việc khác.
Cũng là đến khi lớp sương mù ngày một dày, không khí càng thêm u ám, rùng rợn thì Inner mới rung chuông cảnh báo.
– Nơi này là đâu?
Sakura mở to mắt nhìn quanh cảnh. Trước mắt nàng là một đầm lầy, nước đục ngầu. Bên bờ là vài khóm cây lau, sậy thi thoảng hơi đung đưa trong gió. Lớp sương mỏng, dày lẫn lộn lượn lờ trên mặt đầm hoàn toàn không tạo cảm giác nghệ thuật mà làm người ta liên tưởng rằng đây như là hơi thở của quỷ dữ.
Má ơi! Con ở nơi khỉ ho cò gáy nào thế này?
Bỗng nhiên, một bóng đen xẹt qua bụi cây, phát ra tiếng xào xạc của lá. Sakura kinh hãi quay phắt ra nhìn nhưng chỉ thấy bụi cây hơi động.
Nuốt ực một cái, nàng run rẩy mở miệng…
– Có ai ở đó không?
“Xoẹt”
Bóng đen vụt qua bụi lau sau lưng nàng. Lần nữa, nàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình quay ra nhìn. Nhưng vẫn không thấy ai, chỉ thấy khóm lau hơi động, một cây đung đưa một cách kì dị, chậm ngả sang trái, rồi ngả sang phải, đung đưa….
Lúc này, người nàng càng run rẩy mãnh liệt hơn, vài bước chập chững lùi ra sau.
Chạy khỏi đây đi! Nhanh! Tiếng Inner hoảng hốt thúc giục, nó đã cảm nhận được nguy hiểm sắp tới rồi, không thể nán lại nơi này giây nào nữa.
Rất tiếc phải nói rằng, đã quá muộn. Xin chân thành chia buồn…
Ngay khi quay đầu lại, chắn trước mắt nàng là một thân hình cao to phải cỡ 2m1, đồ sộ. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống làm mập mờ lộ ra màu da tím ngắt của hắn. Dọc cánh tay hắn là gai nhọn hoắt mọc dài ra. Lấy hết dũng khí, run run ngước lên nhìn mặt hắn…
– Aaaaaaa….
Một tiếng la thất thanh vọng lên. Sakura không khỏi rùng mình kinh hãi lùi lại ra sau. Ánh mắt đỏ rực nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, nét mặt hung hãn, hàm răng nhọn hoắt nhe ra. Quỷ, xác thực là quỷ rồi! Cả người tỏa ra âm khí lạnh lẽo. Thì ra không khí quỷ dị từ đầm lầy là của hắn…
Đột nhiên, con quỷ từ từ nhấc chân bước gần nàng. Sakura lúc này bị dọa cho đến tái mặt, cả người đã rơi vào trạng thái cứng đờ. Hức! Từ trước đến giờ nàng mới chỉ chơi thể loại chạy ma thôi chưa đã chơi quỷ bao giờ đâu. Sau này có về thì nhất định phải viết thư cho bác ở Ngục giới quản lý lại trật tư an ninh mới được. Nhưng…. vấn đề ở đây là nàng có còn sống để mà về không đã….
– Ng… Ngươi đừng lại đây…. – cho dù nàng có lấy hết dũng khí còn sót lại cũng không tránh khỏi run cầm cập. Chưa tính trời mùa đông còn rất lạnh nữa.Con quỷ này tất nhiên không vì thế mà dừng bước, trái lại còn bước nhanh hơn, mặt lộ rõ vẻ thèm khát.
– Trên người ngươi đặc biệt có rất nhiều linh khí không giống người thường…. Chỉ cần ăn ngươi là ta có thể đạt được công lực phải tu luyện 2000 năm rồi…
Mẹ nó, bà đây vị ngon thế sao? Mà có ngon cũng không đến lượt ngươi nếm! Hương vị hảo hạng của Thiên giới giá cao đấy Nàng rủa thầm rồi đột nhiên giật mình. Đúng rồi, nàng là người Thiên giới, là thần thánh hạng VIP đấy, tội gì phải lép vế trước cái loại quỷ nhỏ của Hạ giới này. Nó không có ý đồ tốt với nàng, nàng cũng không rảnh mà đi thương lượng làm gì cho tốn nước bọt.
Nghĩ là làm, bàn tay nàng toả ra ánh lửa màu hồng, phóng thẳng về hướng nó. Hai tay liên tiếp phối hợp bắn ra một loạt cầu lửa hồng về mục tiêu đang di chuyển. Bất quá, nàng ra ngoài không xem giờ hoàng đạo, gặp đúng phải loại khó chơi. Ở trên địa bàn địch, nàng chính là kẻ bất lợi nhất. Không hiểu sao, càng ngày nàng càng đuối sức, lửa bắn cũng yếu dần rồi không bắn được nữa.
Chết tiệt, hôm nay sao lại dễ đuối như vậy chứ?
Mồ hôi túa ra, con mắt đảo xung quanh, nhìn lớp sương ngày một dày hơn. Lúc này nàng mới chợt tỉnh ngộ.
– Thế nào? Nhận ra rồi phải không? Lớp sương này đặc biệt có khả năng hấp thụ sức mạnh của con người rồi chuyển về dạng sương cho ta dùng. Ngươi càng dùng nhiều sức mạnh thì càng bị mất sức nhanh. Như vậy thì kết cục của bản thân, ngươi tự đoán được rồi chứ? – hắn nở nụ cười khinh rồi bất chợt lao đến sau lưng nàng.
“Roẹtttt…” Tiếng móng vuốt như xé gió hướng đến lưng nàng. Rất may trong khi ở với Akatsuki, nàng được rèn luyện không ít nên may mắn né được một đòn. Nhưng may mắn không lặp lại lần hai. Ai biết tên này ra đòn kép chứ! Né được một đòn nhưng lại bị đòn hai, tay hắn co lại đánh thẳng vào vai nàng. Lực đạo của hắn rất mạnh, đánh nàng bay thẳng rơi xuống giữa hồ. Sakura dù rất mạnh nhưng ở thế bị bất ngờ, ở thế bị động, người không được trang bị một chút vũ khí nào, lại bị rút hết sức…. Xem ra lần này nàng khó sống thật rồi.
Rơi xuống nước, nàng cố hết sức ngoi lên bờ. Chính là khi đã sắp ngoi được lên trên mặt nước thì dưới chân có một bàn tay nắm lấy cổ chân, kéo xuống đáy đầm.
“Ục… Ục… Ục…” Tay chân hết sức giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay lạnh toát như băng nắm ở cổ chân, trong lòng ngày một hoảng loạn.
Nước đầu mùa đông lạnh buốt như cứa da cứa thịt, nước rất nhanh tràn vào trong mũi, miệng. Áp lực dưới đáy đè nặng lên người, làm tê liệt mọi hành động, giác quan của nàng. Cả người trở nên vô lực, hơi sức cạn kiệt, không còn lí trí tiếp tục điều khiển nữa mà buông thả, phó mặc cho số phận. Đôi mắt mệt mỏi khép lại, dần rơi vào trạng thái vô thức. Chỉ ngay trước khi bóng tối bao trùm đôi mắt, nàng nghe được tiếng thứ gì nhảy tùm xuống nước, rồi trước mắt có một bóng đen đang bơi nhanh lại gần… Rồi sao đó, tất cả đều rơi vào bóng đêm vô tận
.- Khụ… Khụ…
Sakura nhíu mày ho khan. Làn mi rung rung, nặng nề hé mở, mờ mịt nhìn mấy bóng người trước mắt. Mất một lúc đôi mắt với thích nghi được ánh sáng từ đèn, hình bóng dần trở nên rõ nét hơn…
– Sa…. Sa…su…ke… – đôi môi khô khan mở ra, hụt hơi nói.
Sakura vừa nói xong làm mọi người đa số đều sa sẩm mặt mày… Bà nó! Bao nhiêu người ở đây mà sao cậu ấy chỉ đặt có đúng một người vào mắt? =_=
– E hèm…!!! – Tenten không có thói quen bị coi là không khí nên nhắc nhở một chút, cũng là đại diện nói lên tiếng lòng mọi người.
Lúc này Sakura mới yếu ớt quay đầu nhìn bao quát mọi người.
– Ten…ten… Ino… Na…ru…to… M…ọi người…
Ino gần đó ôm ngực khuỵu xuống, làm vẻ đau đớn, rầu rĩ nói:
– Sakura à… Cậu thật là biết làm trái tim người ta tan nát đấy! Tại sao tớ lại chỉ đứng thứ ba trong mắt cậu?
– Thế là còn may rồi đấy! Tôi đây còn chẳng đứng nổi trong mắt cậu ta – Shikamaru bất mãn làu bàu.
– Tôi khác gì cậu! – (Neji)
Bọn bà đây còn như không tồn tại này (Haruka+ Fuyuki)
Sasuke vẫn trầm mặc không nói gì, mắt không rời khỏi người đang mệt mỏi nằm trong chăn bông. Ánh mắt có muôn vàn lời muốn nói nhưng vì 2 lý do nên không thể.
Tenten và Ino IQ có thừa để nhận ra, rất biết thân biết phận mà lựa lựa chui ra, gián tiếp đuổi khách, còn đặc biệt tốt bụng giúp đỡ một chút.
– Ai da… Nhìn cậu uể thế này thì làm ăn được gì… Cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, có bảo vệ hàng cao cấp trông rồi nhé! – nói đoạn cuối, Tenten mắt liếc liếc sang người mất hồn bên cạnh.
– Này! Đừng quên uống thuốc đấy nhớ! Không uống được thì nhờ ai đó mớm hộ cho… NHÉ! – Ino bồi thêm, chữ “nhé” cuối ngân dài ra, giọng ngọt sớt, mắt nháy nháy
Rồi không để ai kịp phản ứng, mỗi bà hai tay xách cổ một người lôi ra ngoài. Tiện chân đá hết mấy cái tên lính đang chõ tai vào nghe trộm ở ngoài.
……
Không khí trong trại bây giờ căng như dây đàn, im phăng phắc. Cuối cùng cũng có người chịu làm gì đó phá vỡ sự im lặng.
Sasuke lại gần, ngồi xuống bên giường đỡ nàng ngồi dậy dựng gối cho nàng tựa, rồi bưng bát thuốc đen ngòm còn bốc hơi ở đầu giường đến trước nàng.
Chỉ cần nhìn thôi Sakura đã không có lấy chút thiện cảm nào với nó rồi, lại còn cái mùi nhức nhức mũi nữa. Muốn nàng uống á, mơ tiếp đi!
Nhận ra được suy nghĩ của Sakura, hắn thở một hơi, lấy thìa múc lên kề trước miệng nàng.
– Nàng sốt suốt hai ngày nay rồi, phải uống thuốc mới khỏi được… – giọng mềm mỏng như đang dỗ trẻ con không bằng.
Sakura theo bản năng né tránh cái thìa đấy, lại nghĩ đến lời hắn nói. Nói như vậy, nàng hôn mê suốt hai ngày rồi á? Dần dần kí ức bắt đầu rõ nét hiện về, nếu nhớ không nhầm thì lúc sắp chết đuối, nàng được một người nào đó cứu thì phải… Mà người đó trông quen quen…- Là ai cứu ta ngày ở dưới đầm lầy hôm đó?
Hắn không nói gì, tay vẫn giữ nguyên thìa thuốc, ánh mắt như đang cố né tránh nàng. Việc này làm trái tim nàng khẽ nhói lên, lại nhớ lại những hành động, lời nói quá quắt của mình.
Thôi thì cứ mắt nhắm mắt mở nốc hết bát thuốc này đi cho rồi. Quyết định rồi, nàng há miệng ngoan ngoãn để hắn bón thuốc. Suốt lúc đó, hắn một câu cũng không nói gì. Không khí lại quay lại trạng thái ngột ngạt, ngượng nghịu ban đầu. Kì thực lúc này nàng hoàn toàn không hề cảm thấy vị đắng chát của thuốc, chỉ cảm thấy đau lòng, ăn năn, day dứt.
Xong xuôi, hắn đặt lại bát thuốc lên bàn, vẫn giữ im lặng đỡ nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn giữ ấm cho Sakura rồi xoay người muốn rời đi. Tựa hồ như không muốn làm phiền nàng nữa, sợ chỉ làm nàng chán ghét hơn… Có thể thấy, lời nói của Sakura ngày trước đã ăn sâu vào tâm trí hắn thế nào…
Ngay khi hắn đã muốn đứng dậy thì sau lưng có người ôm chặt lấy, giữ lại. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, hắn thoáng giật mình đơ người lại một lúc.
– Nàng còn chưa hồi phục, nghỉ ngơi đi…
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ ôm ở thắt lưng mình, muốn gỡ ra, nó lại bám dính chặt hơn cả tua bạch tuộc.
– Xin lỗi…
-….
– Xin lỗi chàng…. Là tại ta không tốt…. – càng nói, giọng nàng nghẹn lại, nước mắt bắt đầu tràn ra, thấm ướt một vùng áo hắn.
Sasuke rất muốn quay ra ôm nàng vào lòng, lau đi nước mắt đó nhưng cả người cứng đờ không thể cử động.
– Xin lỗi đã nói những lời tổn thương chàng… Ta không những không hiểu được ý tốt của chàng, lại còn lớn tiếng nặng lời với chàng…. Xin lỗi… Là tại ta không tốt…. Chàng đừng lạnh nhạt với ta…. được không? – Nếu là bình thường, Sakura đến chết cũng không nói ra nửa lời sến sụa thế này. Nhưng là nàng đang trong tình trạng hỗn loạn cảm xúc cấp độ 9….
Lời nói của Sakura đặc biệt có tác động rất, rất rất lớn đến hắn. Người ta đúng ra phải cảm động rơi lệ, đằng này hắn lại nở nụ cười gian, nảy ra cái suy nghĩ muốn trêu chọc nàng một chút. (-__-)
– Thật? Ta tưởng nàng nói nàng chán ghét ta? Nói ta hèn nhát mà? – tên này nếu đi làm diễn viên khẳng định sẽ thành công rực rỡ. Bề ngoài thì vẻ đau lòng, bên trong thì đang sung sướng tột độ.
Sakura thần trí tạm thời không được ổn định cho lắm nên không nhận ra được, nghe hắn nói như vạch tội mình thì càng hốt hoảng, lệ rơi càng nhiều rối rít lắc đầu thanh minh:
– Không phải! Hôm đấy là ta quá nóng giận! Ta không chán ghét chàng!!!
– Chỉ nói thì ai chẳng nói được… Ta làm sao tin được…
– Vậy chàng muốn ta làm thế nào chuộc lỗi? Chuyện gì ta cũng đồng ý – Xong! Nàng xong đời rồi… Đây gọi là chết vì quá ngây thơ, xem thường địch.
– Nàng nói thật chứ?
– Thật!!! – nàng gật đầu đến chóng mặt.
“Phịch”Trước khi Sakura kịp nhận ra điều gì thì đã thấy trời đất chao đảo. Một giây kế tiếp, nàng đã bị đặt xuống nằm dưới, trên là ai thì mọi người tự biết!!!^^
– Hơ… Ch… Chàng muốn làm gì?
Sakura bất giác rùng mình nhìn khuôn mặt phóng đại đang kề sát mặt, kinh hồn nhắm tịt mắt lại. Trên đôi mắt khép chặt bỗng có cảm giác có thứ mềm mềm, ấm áp ấn nhẹ lên. Mặt nàng phút chốc nóng bừng lên.
Hắn hôn lên khoé mắt nàng, dùng môi lau sạch những giọt nước mắt mằn mặn ban nãy. Rồi đôi môi đó lướt nhẹ trên làn da nàng, điểm lên trán một nụ hôn.
– Ta muốn nàng không tiếp tục chuyến đi lần này nữa…
– Cái gì!? – Sakura bừng tỉnh khỏi ngượng ngùng, thần trí trong chốc lát khôi phục lại.
– Nàng nghe rồi đó… Ta không muốn nàng đi theo nữa…. Ta muốn nàng trở về trước đợi ta.
– Không được! – ánh mắt Sakura loé lên vẻ kiên quyết, thẳng thừng cự tuyệt.
– Không phải nàng đã nói ta muốn nàng làm gì cũng được sao?
– Cái gì cũng được trừ chuyện này! Ta đã quyết tâm rồi, chàng đừng mơ cản!
Nghe Sakura một mực khăng khăng như vậy, ánh mắt hắn đầy bất đắc dĩ…
– Tại sao nàng cứ phải cứng đầu như thế? Nghe lời ta một lần có chết ai đâu?
– Sao lại không chết? Chết nhiều, rất nhiều là đằng khác đấy! Mà chàng mới là đồ cứng đầu, cứ bắt ta đi về là sao? – nàng trừng mắt hỏi ngược lại.
– Bởi vì lần này đi rất nguy hiểm! Nàng cũng tự mình thấy được rồi còn gì. Nếu lần đó không phải ta nhớ nàng muốn gặp nàng thì làm sao biết được nàng biến mất mà đi tìm – hắn tức giận cao giọng nói một mạch.
Nàng thêm một lần kinh ngạc, đôi mắt mở to ngây ngốc nhìn hắn.
– Người… Người hôm đó là chàng?
– Là ai không quan trọng. Quan trọng là nếu khi đó ta không đến kịp, nàng có còn nằm ở đây cãi ta không?
Ánh mắt Sakura trầm xuống, im lặng mà suy nghĩ. Hắn nói không sai, hôm đó nếu không có hắn đến cứu thì giờ này có khi nàng chết mất xác rồi cũng nên. Lại nghĩ đến cái này, trong lòng Sakura không tránh khỏi day dứt, hối hận, tự trách bản thân. Nàng đi theo hắn là để giúp hắn, nhưng chưa giúp được cái gì lại làm phiền hắn lặn lội đi cứu mình. Rồi lại vì lo cho sức khoẻ nàng mà trì hoãn thời gian hành quân. Nàng đúng là đồ phiền phức mà…
Những gì Sakura nghĩ đã viết rõ rệt lên mặt nàng, để hắn dễ dàng đọc được.
– Ta không phải vì nàng gây phiền phức mà muốn đuổi nàng đi, thậm chí ta mong nàng ở bên ta mọi lúc mọi nơi còn không kịp nữa… – nói đến đoạn này, hắn quay đầu lấy tay ho khan vài tiếng, che đi nét ửng hồng trên mặt… (Ngại đấy!!!)
Đôi mắt lục bảo long lanh ngước lên nhìn hắn, trong lòng nàng dấy lên cảm xúc xúc động nghĩ muốn ôm hắn. Mà cần gì phải nghĩ, nàng làm được luôn mà…Sakura vươn tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức xoay người. Phịch một cái, nàng lúc này nằm ngay trên người hắn, nghiêng đầu áp tai vào tấm ngực cứng chắc, lắng nghe nhịp đập rộn rạo của con tim hắn.
– Sakura… – Chết tiệt! Nàng thế này khác quái gì muốn khiêu khích tính nhẫn nại của hắn?
Sakura bắt đầu dụi dụi đầu làm nũng, mềm mỏng, dịu dàng đến lạ thường mở miệng:
– Ta biết là chàng vì muốn tốt cho ta nên cái gì cũng dám làm, cái này ta rất cảm kích. Nhưng ta không thể ích kỷ hưởng thụ không sự quan tâm của chàng được, ta cũng muốn báo đáp chàng….
– Ta không cần báo đáp, nàng an toàn đã là hạnh phúc nhất cho ta rồi…
– Kể cả vậy đi chăng nữa, ta vẫn thấy mình rất ích kỷ. Ta được Thần đế giao cho trọng trách làm Thần nữ cứu giúp dân chúng, lại chưa làm được gì cả, còn làm liên lụy đến mọi người… – càng nói nàng càng nhỏ giọng, vẻ uỷ khuất làm ý chí hắn lung lay đáng kể.
Biểu tình của hắn thông báo cho nàng biết kế hoạch đã vượt tiến độ ban đầu, đạt 40%, Sakura thầm cười khúc khích trong lòng, mãn nguyện về tốc độ thành công không tồi. He he… Cái này gọi là mỹ nhân tâm kế, lòng dạ đàn bà nha!!!😁😁😁
-…. Cho nên…. Ta muốn nhân cơ hội này vừa thực hiện nghĩa vụ với con dân, cũng vừa có thời gian bên chàng bù đắp tình cảm, lấp lại khoảng trống xa cách 2 tháng… Được chứ??? – nói xong một loạt lời sến sụa nũng nịu, nàng sử dụng long lanh mắt thần chưởng cầu xin nhìn hắn rưng rưng….
“Rắc rắc…” Ý chí người nào đó bắt đầu rạn nứt. Chút quyết tâm còn vững vàng nhắc hắn nhanh cự tuyệt đi. Thế nào đôi mắt thiết tha, cầu khẩn kia làm lời đến miệng thì bị đá bay ngược trở lại não. Bây giờ quyết định từ chối của hắn cũng như đê sắp vỡ, chỉ cần thêm chút công kích nữa thôi là coi như thành gạch vụn trôi sông…
Sakura che miệng cười ranh mãnh. Nàng không có khả năng đọc não qua mặt như ai đó mà còn nhìn ra được dao động trong mắt hắn. Nhìn có vẻ khổ sở chịu đựng phết nhể! Để xem hắn chịu nổi mỹ nhân kế của nàng được nữa không? Kiên cường với ai chứ với con hồ ly tinh bà đây không có cửa đâu!!!
Và trước khi Sasuke kịp trấn tĩnh lại thì khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng đã phóng đại trước mắt, đôi mắt khép lại, làn mi khẽ rung rung, đôi môi anh đào mềm mại áp lên môi hắn.
“RẦM!!!” Vâng, lúc này thì một cọng lý trí cũng cuốn theo chiều nước rồi.
– Chết tiệt!!!
Sasuke nghiến răng gầm lên, động tác nhanh không kịp trở tay, xoay một cái đặt nàng dưới thân…
– Lần sau không được chủ động nữa, nghe chưa? – nàng đột ngột thế này là đang giết hắn theo cách dã man nhất đấy. Hắn dù thế nào cũng là nam nhân đấy, có cần chơi khăm thế không?
Nàng cười khổ. Thôi đi, còn có lần sau chắc? Nàng thế này đã là hạ thấp bản thân quá rồi, thà bị cưỡng hôn còn hơn! Sau này có cho nàng cả tấn vàng nàng cũng không dám nữa… Mà khoan! Hắn nói “lần sau” tức là lần này đồng ý rồi đúng không?
Đang băn khoăn muốn mở miệng hỏi thì hắn đã nhịn không nổi công kích rồi, hung hăng tận lực càn quét nàng, có thể nói bây giờ hắn rất thô bạo, nửa nhẹ nhàng cũng không có. Muốn trả thù nàng đây mà! Xì! Đồ nhỏ mọn!
“Haizzz… Coi như khổ thân đôi môi của mình…”
—————
– Haizzzz…. Xem ra bây giờ không có cơ hội đưa bữa tối vào rồi… Các người lui ra đi… – Tenten phất tay ra lệnh cho người lui đi.
– Ôi dào ơi! Bây giờ mới biết à? Còn lạ lẫm gì bộ mặt thật của tên hoàng thượng đáng kính của chúng ta à? – Ino khoanh tay cười khẩy giễu.
– Không lạ, nhưng mà vẫn nuốt không nổi mấy cái chuyện này…
– Ai biết bọn họ đang làm cái trò gì trong đấy? Khẳng định là đến mai mới ra…
– Tò mò thì vào xem thử đi – Neji nhích lại gần Tenten.
– Điên! Ta đây còn yêu đời chán… Hơn nữa ta vẫn còn muốn giữ lại tuổi thơ, nhớ!
– Ngây thơ cái nỗi gì nữa, nàng không phải cũng như bọn họ một vài lần rồi sao? (Chỉ là kissing, cấm ai nghĩ bậy, chưa đến lúc…. đâu) – nói ra mấy cái chuyện này mà hắn không thấy ngượng mồm, mặt tỉnh bơ.
Còn Tenten thì tí nữa cắn phải lưỡi, mặt ửng hồng lên, trợn mắt phồng mũi về phía hắn, ngón tay run run chỉ chỉ. Cái mặt câng câng kiểu “Ta nói sai chỗ nào?” Làm nàng tức muốn hộc máu:
– Ngươi… C… Cái đồ… Đồ… Không biết xấu hổ!!!
– Xời! Giờ nàng mới biết à? Từ khi quen nàng dây thần kinh xấu hổ của ta đứt từ đời nào rồi không biết!
– Ng… Ngươi…. Hừ! Bà khinh không thèm nói nữa!- Có nói cũng không nói nổi, Tenten giận đùng đùng bỏ đi, mặc xác hắn!
Trêu chưa đã, Neji đuổi theo í ới gọi làm binh lính nhìn theo há hốc mồm tí nữa rơi tròng mắt ra. Mẹ ơi! Bọn họ có nhìn nhầm không đây? Thế quái nào mà thống lĩnh cấm vệ quân lạnh lùng, là cục băng không thua gì hoàng thượng, lại như con nít lon ton chạy sau quận chúa thế này??? Lần trước vụ hoàng thượng bị Thánh nữ hạ đo ván vẫn còn dư âm đến nay, giờ lại đến lượt quận chúa và thống lĩnh…. Tóm lại, loạn hết cả rồi….
Ai ai thấy cảnh này cũng đeo lên mặt vẻ kinh hoàng, có mỗi hai người biểu hiện khác lạ.
Shikamaru che miệng ngáp ngái ngủ, hoàn toàn không quan tâm, mấy cái này hắn thấy phát ngán rồi! Chỉ riêng có chị Ino ôm ngực nét mặt đau đớn, khổ sở ngửa mặt lên trời khóc lóc trong rất tội nghiệp…
– Aaa….! Tại sao ông trời lại khốn nạn như vật với ta? Tại sao cứ cho cặp đôi người ta âu yếm trước mặt một kẻ độc thân ế ẩm như bà đây? ToT
– Khổ quá! Đau lòng thì đi kiếm thằng nào về âu yếm đi, gào khóc ở đây làm gì? Không ai thương đâu! – Shikamaru bĩu môi khinh thường buông câu.
– Vấn đề nó là ở đấy! Làm gì có thằng nào mà đốn!
– Đúng là thất bại!