[SasuSaku] Our Destiny

Chương 28: Ngoại truyện: Oan gia ngõ hẹp (3)


Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 28: Ngoại truyện: Oan gia ngõ hẹp (3)

– Tenten, cậu ổn chứ?

Tenten bất thình lình mở to cặp mắt gấu trúc của mình, đồng thời doạ cho Sakura một phen kinh hãi.

– Không, tớ không ổn chút nào… – nàng uể oải lên tiếng – Đầu đau như búa bổ, cả người uể không còn chút sức lực…

– Có lẽ là do cậu mệt quá thôi. Thử đi ngủ chút đi!

– Cậu tưởng tớ không thử chắc, tớ nằm nhắm mắt ở đây 4 tiếng rồi mà có ngủ nổi đâu…

– Vậy cậu về phòng nằm nghỉ chút đi, ngoài này trời lạnh lắm…

– Không! – Tenten thẳng thừng từ chối.

– Tại sao?

– Vào đấy xem bọn họ âu yếm thân mật thà ở ngoài này hóng gió lạnh còn hơn.

Nghe lí do, Sakura “à” một tiếng, cái mặt bỗng trở nên gian không tả nổi mập mờ nói.

– Ra là vậy… Không ngờ Tenten cũng biết ghen đấy!

– Tớ không ghen! – nàng gằn giọng cãi. Tại sao nàng lại ghen chứ? – Chỉ là thấy chướng mắt thôi!

– Cậu chướng mắt vì thấy Neji ở cùng với Ryuna… không phải sao? – Sakura dài dòng như hỏi như không…

– Vớ vẩn! – Tenten nhíu mày chối cãi, dù ngoài miệng rất hùng hổ nhưng bên trong lại hơi chột dạ. Nàng ghen thật sao?

Nụ cười gian trên mặt Sakura càng dài hơn.

Ghen thật rồi cơ đấy! Có nên kiểm tra một chút nữa cho chắc không ta?

– Ban nãy tớ thấy Neji với Ryuna đi dạo ở ngoài vườn, hai người trông có vẻ hạnh phúc lắm! Nhìn thì ai cũng tưởng họ là cặp đôi hoàn hảo nha! – Sakura dẻo miệng không ngớt lời cảm thán…

Rất nhanh, lông mày Tenten nhíu chặt lại đủ để kẹp chết một con ruồi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, nàng bỗng có cảm giác muốn giết người.

Sakura rất hài lòng với những gì mình thấy, trong đầu tự nhiên nảy ra một kế hoạch nho nhỏ để cho Tenten tự thân vận động cảm xúc tiềm ẩn.

– Tenten à, tí nữa cậu dùng bữa trưa với tớ và Sasuke nhé!

– Nhìn tớ trông có khả năng không? – bộ nàng chưa đủ thảm à?

– Chuyện vặt! Tớ sẽ pha cho cậu vài liều tăng lực là xong. Bây giờ cậu cứ về phòng nghỉ ngơi đi! Bọn họ ra ngoài hết rồi nên không cần lo đâu!

Hỏi chắc chắn rằng hai người kia đã ra ngoài, Tenten mới đồng ý để Sakura dìu về phòng nghỉ ngơi. Trong khi đó, nàng không khỏi rùng mình trước sự phởn không hề nhẹ của Sakura. Sao mà cậu ấy cứ cười cười suốt từ sáng đến giờ thế nhỉ?

———-

Nhờ uống thuốc tăng lực liều nặng của Sakura mà Tenten đã lấy lại sức sống hàng ngày, tâm trạng đã được cải thiện tốt hơn… cho đến giờ là thế!

– Sakura, cái gì đây?

– Bữa trưa chứ sao! – nàng hồn nhiên đáp.

– Ý tớ là tại sao lại có những 5 bộ bát đũa? – Tenten đè nén thanh âm xuống, tránh không cho mình mất kiềm chế mà xử Sakura.- À… Tớ nghĩ ăn ba người thôi thì chán quá nên mới thêm hai người nữa cho đông vui! ^^

– Đừng nói với tớ là… – mặt Tenten không thể đen hơn được nữa. Đây có được gọi là bị đâm sau lưng không?

Sakura không nói gì nữa, chỉ che miệng cười cười rất chi là vui vẻ.

Đúng như lời nói, đến trưa Sasuke đã về. Dường như hắn không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của ba vị khách kia, chắc chắn là do Sakura mời chứ còn ai vào đây nữa?

Phất tay ý nói không cần thi lễ, hắn ung dung đi tới chỗ Sakura khom người ôm nàng, hôn nhẹ lên má nàng, ân cần hỏi.

– Nàng chờ lâu chưa?

Đối với mấy hành động thân mật của hai người này ở nơi công cộng, Tenten và Neji đã quá quen, nhìn nhiều cũng chán. Còn Ryuna là mới đến thì kinh ngạc thôi rồi. Trước đây ai cũng nói rằng hoàng thượng cực lãnh khốc vô tình với mọi người, bây giờ lại dịu dàng, quan tâm quá mức đối với thánh nữ. Đúng là sức mạnh của tình yêu!


Sakura dịu dàng lắc đầu mỉm cười, đáp:

– Chưa đâu. Chàng ngồi đi.

Sasuke không nói gì nữa ngồi xuống ghế bên cạnh sát lại gần Sakura.

– Hôm nay ta mời thêm vài người cho vui, chàng không giận chứ?

– Không sao, người nhà cả mà.

– Người nhà? – Động tác gắp đồ ăn của Tenten dừng lại, sững người nhìn hoàng huynh.

Mọi người bắn ánh mắt khó hiểu về phía hắn.

– Mấy hôm trước Hizashi có dâng tấu xin ta tìm cho Neji một nữ nhân để cậu nhanh chóng yên bề gia thất.

– Cho nên… – Neji dù đoán được rồi nhưng vẫn muốn từ miệng hắn xác nhận.

– Vừa hay Ryuna cũng đã đến tuổi thành thân, hơn nữa lại có đức có tài rất hợp với cậu.

Ryuna nghe xong hơi đỏ mặt cúi đầu xuống. Thái độ này lại một lần nữa làm Tenten cực khó chịu, không lẽ cô ta cũng thích Neji?

– Nên cậu định nghe theo cha tôi? – Thái độ của Neji vẫn hết sức bình tĩnh, không có ý định phản đối.

– Còn tuỳ… Sai cũng mấy lần bảo tôi tìm cho em cậu ta một đấng phu quân. Ý hai người thế nào? – Hắn miệng nói nhưng mắt lại nhìn các biến hoá trên khuôn mặt muội muội.

Ryuna ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lắp bắp trả lời…

– Ý… Ý hoàng thượng đã quyết, tiểu nữ đâu dám cãi. Chỉ là tiểu nữ không có tốt như lời ngài nói… Không biết có xứng với Hyuga-sama không?

Một người xong, bây giờ hướng đến người còn lại, ai cũng không khỏi tò mò, hồi hộp, có cả… run sợ…

Neji chỉ lạnh nhạt đáp lại câu…

– Tuỳ cậu…

Hai chữ tuy đơn giản nhưng đã khiến cho tim Tenten bất giác đau nhói, nước mắt chỉ trực trào ra. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy đau lòng đến vậy khi nghĩ rằng hắn muốn thành thân với Ryuna.- Vậy quyết định thế đi. Mai ta sẽ sai người báo cho thông gia hai bên.

– Sasuke!!! – Sakura nãy giờ ngồi im theo dõi Tenten đã thấy không ít cảm xúc của bạn.

Nàng đã thấy rõ được đau buồn trong con mắt kia khi nghe câu trả lời của Neji với hôn ước này. Cách làm này của Sasuke có phần hơi quá nên muốn nhắc hắn khoan hãy hạ ý chỉ. Nhưng hắn đã phớt lờ nàng, tiếp tục nói về hôn ước kia. Hình như càng nói Ryuna càng tỏ ra rất vui vẻ, giống như hôn ước này đã là ước nguyện lâu năm của cô ta.

Cuối cùng, Tenten chịu không nổi nữa kéo ghế đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng.

– Muội hơi mệt, hôm nay sẽ về cung Bạch Hổ nghỉ. Không làm phiền nữa… – rồi không chờ ai đồng ý xoay người đẩy cửa bỏ đi.

Sakura thấy vậy liền đứng dậy đuổi theo nhưng lại bị hắn giữ lại.

– Cứ để nó một mình.

———-

Tenten cứ chạy mà không biết mình chạy về đâu thì bỗng nhiên va phải một người. Ngước đôi mắt long lanh lên nhìn người đó thì nàng càng không kìm nén nổi mà nhào vào lòng người đó khóc oà lên…

– Tenten, con làm sao vậy? Sao lại khóc? – Mikoto thấy con mình nước mắt ròng ròng lo lắng hỏi.

Tenten không trả lời mà còn khóc to hơn làm bà càng lúng túng không hiểu sao, chỉ biết dìu nàng về đến Thanh long cung gần đó rồi tính tiếp.

– Tenten ngoan, nín đi nào! Có ai bắt nạt con phải không? Con nói cho mẫu hậu nghe, nhất định mẫu hậu sẽ đòi lại công đạo cho con! – Bà dịu dàng vuốt tóc nàng, ôn nhu dỗ dành.

– Hức hức… Kh… Không có ai… bắt nạt con… cả…

– Con không phải sợ, cứ nói đi! Có phải hoàng huynh của con lại gây khó dễ cho con đúng không? Để mẫu hậu đi cho nó một trận! – bà hùng hổ tuyên bố.

Cái thằng này, đã bảo nó nhẹ tay chậm mà chất thôi sao lại hấp tấp như vậy, hại con gái của bà phải khóc thảm vậy. Phen này mày chết với mẹ, con ạ!💢

Tenten khẽ lắc đầu nói “không phải”, nhưng mà bà biết thừa là nó gián tiếp làm.


– Thế sao con khóc?

– Con… Con… Không biết… – nàng hồn nhiên đáp lại.

Mikoto tí nữa sặc, đầu phủ đầy hắc tuyến, khóc cái gì mà còn không biết. Có phải khi yêu ai cũng thế không? Dựa theo kinh nghiệm (kịch bản viết sẵn), bà ôn tồn giải đáp.

– Nhìn con thế này thì chắc chắn là khóc vì tình rồi! Nói cho ta nghe, thằng nào dám làm con khóc? – bề ngoài bà vờ như không biết gì chứ bên trong biết thừa rồi còn hỏi. Ngoài thằng nhóc kia ra còn đứa nào nữa?

Tenten bỗng chột dạ lắc đầu chối đưa chối đẩy, quyết không nhận nàng khóc vì tình. Mà Mikoto đâu dễ buông tha như vậy, tiếp tục nói.

– Đừng cãi! Ta chỉ hỏi lấy lệ thôi chứ ta biết thừa là thằng nào rồi, Hyuga Neji chứ còn ai!

Thấy vẻ bất ngờ đến phát sốc, bà nói tiếp.- Nếu ta đoán không lầm thì chắc là thằng đấy tỏ ra thân mật với ai đó trước mặt con hoặc là sắp thành hôn với ai đó đúng không?

Tenten sợ hãi lùi lại vài bước, từ khi nào mà bà có khả năng tiên tri đọc não?

– Đừng có nhìn ta như nhìn sinh vật lạ, cái này là hoàng huynh con kể cho ta.

– Aaa… Ra là vậy… Thảm nào… – Làm nàng tưởng nhầm -… Nhưng mà con không hiểu tại sao lúc thấy hắn đồng ý, con lại muốn khóc. Rồi lúc hai người họ thân mật bên nhau con lại cực kì khó chịu, thậm chí còn không ngủ nổi… – nàng không ngần ngại kể hết một loạt ra cho bà nghe, mong tìm được lời khuyên hữu ích…

Mikoto nghe xong cười phá lên, một tay ôm bụng một tay đập bàn cười ha hả ra. Thật là mất hết hình tượng!

– Ngốc à, dĩ nhiên là do con yêu thằng đấy rồi!  Á há há…

Bản thân nàng nghe xong thì thêm một lần sốc, mắt trợn không thể to hơn được nữa.

– Vô lý! Làm sao có thể chứ? Con và hắn là kẻ thù không đội trời chung, nhìn thấy nhau là cãi vã ầm ĩ. Lúc nào cũng moi móc lỗi của nhau để trêu chọc… Làm gì có thể loại nào yêu mà như thế! – nàng ra sức phủ nhận mặc dù trái tim lại vô tình thừa nhận điều đó.

– Hình như con chưa nghe câu “ghét của nào trời trao của ấy”, lại còn cả “yêu nhau lắm cắn nhau đau”. Về học lại câu đấy đi con! ^^

– Đấy chỉ là trên lí thuyết thôi, thực tế nó KHÔNG THỂ XẢY RA!!! – nàng đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối.

– Thôi đừng cãi chày cãi cối nữa, có cần ta kể lại chuyện tình của hoàng huynh con không?

Có vẻ như chuyện giữa Sasuke bà Sakura đã được đưa vào chương trình giảng dạy của các cặp “yêu nhau lắm, cắn nhau đau”, rất đáng để người ta suy ngẫm.

Lời của Mikoto như đòn sát thủ đánh sập bức tường cố chấp trong nàng. Gục mặt xuống bàn, nàng bất lực than vãn:

– Được rồi, con thừa nhận, con thích hắn. Nhưng mà có nhận cũng để làm gì chứ, huynh ấy chắc gì đã thích con? Vả lại, huynh ấy sắp thành thân với Ryuna rồi….

Nét mặt bà dịu đi, vẻ ôn nhu của một người mẹ hiền. Bà khẽ đưa bàn tay xoa đầu con.

– Con yêu, không có ai nói là cậu ta không thích con cả. Hơn nữa, con cũng chưa thử nói lên cảm xúc của mình. Biết đâu, cậu ra cũng giống như con, yêu nhưng không dám nhận thì sao?

Ngẫm lại cũng đúng, biết đâu hắn cũng giống nàng thì sao? Xét theo mình “định lý Sasusaku” thì nàng là Sakura, còn hắn là hoàng huynh, khả năng thành công lên tới 70%. Thử một lần chết ai?

Mikoto thấy Tenten đã hạ quyết tâm thì nụ cười trên mặt không tài nào biến mất nổi. Bà nhấp một ngụm trà, cười hỏi:

– Vậy bây giờ con nên làm gì?

– Con đã biết rồi. Cảm ơn mẫu hậu yêu quý số một của con! Chụt! – nàng hôn chụt vào má bà rồi phá cửa chạy đi.

– Con nợ ta tiền sửa cánh cửa đấy nhé!!! ^^ – Bà nói vọng ra rồi lắc đầu cười nói – Haizzz… Chúng nó lớn cả rồi, còn lại cái thân già ta đây…———

Tenten tức tốc chạy về Long cung với tốc độ ánh sáng, lục khắp nơi tìm hình bóng quen thuộc nhưng đến cái bóng cũng không thấy, cả hoàng huynh, Sakura và Ryuna cũng không thấy tăm hơi đâu. Hỏi thái giám thì mới biết bốn người họ đã dùng xong bữa ra vườn thượng uyển đi dạo rồi. Suy ra… Vườn thượng uyển thẳng tiến…

——–

Tại vườn thượng uyển rộng mênh mông, bốn người đang đi dạo. Hai người đi trước là Sasuke và Sakura, đi sau là Neji và Ryuna. Có vẻ như Sakura vẫn chưa hết giận vì vụ hôn ước đột ngột ban nãy nên cứ lảng cái mặt tên đáng ghét kia ra, bước thật nhanh tránh càng xa hắn càng tốt. Còn Sasuke tất nhiên là khổ sở đuổi theo chứ sao nữa!^^. Rất nhanh sau đó cả hai người đã bỏ xa cặp đằng sau.

Neji vừa đi vừa nghĩ về hôn ước kia lẫn vẻ mặt lúc đó của Tenten. Phải chăng là hắn đã sai khi dùng tới cách này để thử tình yêu của nàng? Kết quả đúng là làm hắn vui, có ghen tức là có yêu, nhưng mà nét mặt đau buồn của nàng khi rời đi làm tim hắn thắt lại. Sự thật nàng không hề biết rằng trong thời gian chung sống với nàng, hắn đã nảy sinh tình cảm với nàng rồi. Cũng giống Tenten, hắn không hề biết đến tình cảm này, cho đến 1 tháng trước hắn nhìn thấy nàng cùng Kiba vui vẻ trò chuyện trong vườn. Nàng đã cười với cậu ta, nụ cười mà không bao giờ giành cho hắn. Lúc đó hắn mới biết là mình đã ghen rồi… Cũng phải mất một thời gian mới tiếp nhận được tình cảm đó, nhưng hắn không biết nàng đối với hắn là thế nào? Cho đến hôm nay mới biết đôi chút thì chuyện này lại xảy ra…

-…Hyuga-sama… Hyuga-sama…. – Ryuna đi bên cạnh kéo kéo tay áo gọi, đây đã là lần thứ 3 rồi, nàng đã gọi gắn từ nãy đến giờ rồi.


Neji lúc này mới hoàn hồn giật mình dừng bước, quay sang nhìn người bên cạnh.

– Chuyện gì?

– Ngài đang suy nghĩ gì sao? – thấy hắn không trả lời, nàng kiên trì hỏi tiếp – Có phải ngài đang suy nghĩ về hôn ước giữa chúng ta không?

Câu này đã đánh trúng tim đen của Neji, hắn chỉ biết trầm mặc không nói gì.

– Em muốn hỏi… Ngài cam tâm tình nguyện chấp nhận cuộc hôn nhân sắp xếp này sao?

– Không giấu gì cô, bản thân ta hoàn toàn không muốn cuộc hôn nhân này….

– Tại sao? – Ryuna đè nén nỗi buồn gặng hỏi.

– Bởi người ta muốn thành thân cùng không phải là cô – hắn phũ phàng trả lời.

– Nhưng… Em yêu ngài… Yêu… Rất yêu… – Ryuna nói lên nỗi lòng của mình.

– Rất tiếc người ta yêu không phải là cô…

– Là quận chúa, có phải không? – Ryuna đau lòng hỏi, đôi mắt nâu trong chốc lát đã nhuốm lệ…

– Không sai! Người ta yêu là quận chúa, Uchiha Tenten!

Cảm xúc khó khăn đè nén đã như lò xo bật tung, Ryuna tiến đến vòng tay ôm lấy Neji, oà khóc van xin trong dòng nước mắt…

– Xin ngài… Hãy để em ích kỉ một lần… Hãy chấp nhận tình cảm của em được không? Em đã yêu ngài từ rất lâu rồi…Lời nói của Ryuna tha thiết, chân thành, khuôn mặt đẹp phủ lệ làm người ta phải động lòng thương cảm mà nghe theo lời đó… Nhưng đáng tiếc Neji không ở trong số “người ta” đó, trong đầu lúc này chỉ tràn ngập hình bóng Tenten thôi.

– Rất tiếc… Chúng ta không có duyên phận… Xin lỗi đã phải phụ lòng cô rồi… – Giọng nói dường như đã giảm chút nhẫn tâm, cũng không đẩy Ryuna ra…

Ryuna không nói gì nữa, chỉ gục mặt vào vạt áo Neji mà khóc cho thỏa lòng, khóc cho nỗi đau vơi đi…

Đúng lúc đó…

– Hai người…

Một giọng nói thân quen thu hút sự chú ý của hai người họ. Cả hai đồng thời quay lại nhìn và bắt gặp khuôn mặt từ kinh ngạc đến đau lòng của…

– Tenten…?

Lệ vừa dừng nay lại trào lên phủ kín đôi mắt Tenten. Không muốn ở lại nhìn bọn họ tình tứ chút nào nữa, chỉ đau lòng hơn thôi, nàng vội xoay người chạy nhanh khỏi đây.

Neji đã thấy được nước mắt của nàng, lòng không khỏi sợ hãi, đẩy mạnh Ryuna ra rồi vội vã đuổi theo Tenten vừa chạy vừa gọi tên nàng…

Nhưng những lời đó một chữ cũng không lọt vào tai nàng, cả hai tai như bị trúng phép lạ mà ù ù không nghe nổi. Thì ra hắn thật sự yêu Ryuna, vậy nàng là người thứ ba rồi! Cũng đúng, Ryuna vừa đẹp lại vừa giỏi, lại còn rất hiền lành, thục nữ, chả bù với nàng, chẳng bằng nổi một phần của cô ấy.. Nàng càng không thể giống với Sakura. Sakura là một tuyệt sắc giai nhân, lại còn là Thánh nữ, con gái của Thiên đế, cậu ấy với hoàng huynh là một cặp trời sinh rồi. Còn nàng thì hoàn toàn chẳng xứng với Neji, ngoài cái địa vị “quận chúa” ra thì nàng chẳng có gì hết…

Bỗng nhiên cổ tay nàng bị ai bắt lại rồi giữ chặt không cho chạy tiếp.

– Buông tay ra! – không cần quay lại nhìn cũng biết đấy là ai.

– Tenten, nghe ta giải thích đã.

– Chúng ta chẳng là gì của nhau cả mà cần giải thích. Buông tay ta ra, quay trở lại với hôn thê của ngươi đi! – nàng tức giận xua đuổi, nhưng so với nàng, hắn còn tức giận hơn.

Bất ngờ kéo tay Tenten lại làm nàng mất thăng bằng loạng choạng va vào lồng ngực hắn. Cố chống cự muốn bỏ chạy thì hai vai bị giữ lại, hai đôi mắt khoá chặt vào nhau.

– Muội nói chúng ta chẳng là gì của nhau vậy tại sao lại khóc? Tại sao lại bỏ chạy? Muội nói ta là tên đáng ghét vậy tại sao lại khóc khi nghe ta đồng ý hôn ước? Muội nói đi! – Neji chưa bao giờ giận đến vậy mà gần như quát lên…

Đến nước này rồi thì có giấu diếm cũng chẳng để làm gì, đôi mắt long lanh dạt dào cảm xúc, nàng nghẹn ngào lên tiếng.

– Vì ta yêu huynh….

Neji thoáng giật mình mở to mắt nhìn Tenten. Nàng chịu thừa nhận rồi sao?

-…Nhưng mà giờ có nói yêu cũng muộn rồi bởi huynh đã có một vị hôn thê hoàn m…. Uhm…

Tenten còn chưa kịp kết thúc câu nói thì môi đã bị khoá chặt, mắt kinh hoàng nhìn khuôn mặt phóng đại phía trước… Trời ạ…. Hắn… Hắn đang… H…ôn nàng đấy à? (Cần e tả kĩ không mà còn hỏi?=_=)Đến tận khi Tenten đã sắp nghẹt thở rồi hắn mới lưu luyến rời môi nàng, tựa hai trán vào nhau, nhìn khuôn mặt đỏ ửng hơn cả cà chua của Tenten nhẹ nhàng nói…

– Ngốc ạ, ta cũng yêu muội! Và hơn hết, cái ta yêu là con người thực sự của muội…

Chỉ cần câu nói của Neji đã làm lòng Tenten ấm cả lên, liền bước lên một bước ôm lấy Neji, khoé miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Nép sau bức tường cách đó không xa cũng không gần, đủ để không bị phát hiện, ló ra một cái đầu hồng…

– Mọi chuyện có vẻ rất thuận buồn xuôi gió… Xem ra, chàng phải huỷ hôn ước giữa Neji và Ryuna rồi! – Sakura xem hai người họ hạnh phúc mà lòng cũng phơi phới theo.

Sasuke đứng dựa lưng vào tường, không cần theo dõi cũng đoán được kết thúc này vì… Mẫu hậu đã ra tay thì không thành công cũng đại thành công.

– Cảm ơn chàng! – Sakura thu lại tầm mắt đặt trên hai người kia chuyển sang Sasuke.


– Cảm ơn? – hắn nhướn mày nhìn nàng.

– Vì chàng đã tác hợp cho bọn họ.

– Không cần, Tenten là muội muội của ta, Neji lại là bạn tốt lâu năm với ta. Hơn nữa, kế hoạch này là của mẫu hậu bày ra. Có cảm ơn thì nên cảm ơn mẫu hậu mới đúng.

– Vẫn phải cảm ơn chàng đã góp sức giúp đỡ…

Sasuke vốn định bảo không cần nhưng tự nhiên nghĩ ra cái gì đó lại thôi, cái mặt trở nên gian hơn nhìn nàng…

– Cách cảm ơn của nàng hình như chưa đủ thành ý…

– Thế chàng muốn ta cảm ơn thế nào? – thỏ non đã sập bẫy sói xám.

Hắn từ từ bước tới trước nàng, một tay vòng xuống eo kéo sát nàng lại, bàn tay còn lại di chuyển lên trên gò má ửng hồng kia, ngón tay cái chạm nhẹ vào đôi môi anh đào kia, tà mị nói…

– Còn tuỳ xem thành ý của nàng…

Sakura không phải trẻ con mà không biết hành động mờ ám của hắn thế này là ý gì. Muốn nàng chủ động á? Ở đấy mơ tiếp đi! Bực mình há miệng ra cắn lấy ngón tay cái hắn, cắn thật mạnh cho hắn biết điều chừa cái ý định đấy đi! Thế nhưng… Sakura đâu biết rằng hành động kết hợp với khuôn mặt của mình lúc này có sức hấp dẫn kinh hồn thế nào, làm hắn phải kiềm chế lắm mới không “xử” nàng ngay.

– Sakura, nàng thế này… là đang quyến rũ ta sao?

Nhìn khuôn mặt của hắn có vẻ như đang rất chịu đựng cái gì đó. Mà hiểu được “cái gì đó” là gì rồi Sakura mới sợ hãi nhả ngay ngón tay trong miệng mình ra, đỏ mặt cuống cuồng tìm đường lui. Buồn thay, đã quá muộn rồi! (Good luck)

Tay phía dưới eo càng tăng thêm lực giữ không cho nàng có cơ hội chạy, khuôn mặt điển trai của hắn càng kề sát lại gần Sakura, làm nàng phải ngửa cả cổ ra sau tránh hắn. Đã vậy ngửa được một nửa thì lại bị tay hắn đỡ dưới gáy nâng lên. Hay rồi, giờ thoát bằng niềm.

– Nàng đã không có thành ý cảm ơn ta, lại còn cắn ta, tội này nên phạt thế nào đây?

– Chàng chả bảo là không cần cảm ơn còn gì? – Sakura chưa thấy Thần chết nên chưa sợ, ngoan cố cãi lại.- Thế là ai cứ khăng khăng cảm ơn, còn bảo muốn trả ơn nữa? Hử? – Hai chóp mũi chạm vào nhau càng làm nàng thêm đỏ mặt tía tai lúng túng…

– C… Cái này… Cái này… – Sakura toát mồ hôi hột, mắt đảo lên xuống liên hồi. Tên đáng ghét này không chừa cho nàng đường sống sao?

Hừ! Được rồi, muốn hôn đúng không? Rồi thì hôn!

Sakura liền nghiêng đầu nhón chân hôn chụt cái lên má hắn rồi cười đắc ý khiêu khích:

– Đây là lòng thành của ta, được rồi chứ?

– Không được! – hắn khẽ gầm nhẹ lên.

Nàng giỏi lắm, càng ngày càng không coi hắn ra gì, hết giận dỗi lại giở trò khiêu chiến, còn không ít xem thường hắn. Hôm nay nhất định phải dạy cho nàng một bài học nhớ đời mới được.

Sakura đang mải cười khúc khích nên không nhận ra được khuôn mặt đen xì của hắn.

– Nàng thử cười nữa xem! – Hắn lạnh giọng đe doạ.

Sakura bị gió Bắc cực thổi từ trên xuống người làm nàng cảm giác như sắp bị đóng băng đến nơi rồi. Rất thông minh nàng tự biết điều mà ngậm miệng lại, chọc hắn tức điên lên rồi thì người khổ là nàng chứ ai.

Thấy Sakura có vẻ biết điều, lửa giận trong hắn cũng nguôi chút, dùng giọng không cho từ chối ra lệnh:

– Lại!

Sakura tự biết số mình có hạn, lần này thoát bằng niềm. Đành chịu thiệt một chút vậy. Vì chiều cao khiêm tốn nên nàng phải kiễng lên hết cỡ thì may ra đứng đến mũi hắn, hai tay bám vào hai vai hắn để giữ thăng bằng. Lấy hết can đảm hôn phớt lên môi hắn rồi tụt xuống.

Nào ngờ, ngay lúc nàng chuẩn bị rời môi thì tay hắn dưới gáy cố định đầu nàng không cho thoát, còn môi thì trực tiếp công kích môi nàng. Và thế là từ một nụ hôn phớt chuyển thành nụ hôn sâu dài.

Lại từ trong tán cây cổ thụ xa xa gần gần, ở một vị trí view cực đẹp, một lúc bắt được cả hai cảnh hay, đã vậy chất lượng hình ảnh đẹp thôi rồi, có 4 cái bóng đang vắt vẻo trên cành cây to, lại còn có tiếng nhai nhồm nhoàm phát ra từ 4 cái bóng đó.

– Cái bọn này thật là… Có kịch mới mà không mời bọn mình xem… – Naruto cho một nắm bỏng ngô vào miệng nhai cho bõ tức…

– Chuẩn! May mà có Haruka và Fuyuki đến gọi chứ không còn lâu mới được ngồi đây ăn bỏng ngô xem kịch kép…- Ino vừa nói vừa cho bỏng ngô vào mồm…

Ngồi giữa bọn họ là Haruka và Fuyuki, mỗi người đang cầm một túi bỏng ngô to tướng xài dần. Vừa nghe thông báo gấp của Haruka từ sáng nay mà Naruto vứt hết công việc ở doanh trại, ba chân bốn cẳng chạy về cung. Ino nhận được tin từ Fuyuki thì bỏ luôn cả việc ngắm zai phi vào cung với tốc độ âm thanh. Mà bọn nó cũng chu đáo phết, chuẩn bị sẵn cả chỗ xem và đồ nhấm cho bọn họ rồi, chỉ việc đến ăn không ngồi dồi xem thôi, chẳng tốn xu nào cả!

– Ê! Haruka, mày bật chế độ ghi hình chưa đấy? – Ino nhắc.

Haruka không nói gì, chỉ cười cười. Nó là ai chưa mà lại hỏi thế, không bật sau này tống tiền kiểu gì? Chúng nó tính cả rồi! ^^

– Mà… – Naruto đột nhiên lên tiếng – Có ai cảm thấy là nhân vật phụ kia nhập vai hơi bị tốt không?

– Ừ nhờ! Nhắc mới để ý… Trình diễn xuất của cô ta bá đạo thật! – Ino cảm thán.

– Có khen thì phải khen bộ não xuất chúng của Thái hậu. Sặc, bố ai mà nghĩ ra nổi cái kế hoạch này chứ! – Đầu tiên là ra đòn kích đểu mức độ nhẹ, đưa Ryuna nhập cung, rồi sau đó hạ đòn kích mạnh là hôn ước bất ngờ. Tiếp đến là để thái hậu đích thân ra tay tung đòn sát thủ. Cuối cùng là chuẩn bị hậu trường tỏ tình là trong vườn thượng uyển.

Nhưng điều họ không ngờ tới trong kế hoạch này là lại có đoạn Ryuna ôm Neji tỏ tình…

Chỉ có Ino là nhận ra tại sao… Vì nàng đã từng nghe qua Sai kể rằng… Ryuna thực sự đã yêu Neji từ lâu rồi. Mong ước cả đời của Ryuna là thấy Neji được hạnh phúc bên một nửa của mình, vậy nên nàng đã đồng ý giúp đỡ thái hậu để được tận tay đem lại hạnh phía cho người mình yêu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.