Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 17: Chiến tranh lạnh
“Hoàng thượng giá đáo”
Mọi người vừa nghe thấy hai chữ “hoàng thượng” thì liền tự động tránh ra làm hai bên đường và quỳ xuống khấu đầu, tất cả không trừ một ai, hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
– Miễn lễ.
“Tạ ơn hoàng thượng”
Sasuke bước vào đến trước mặt Shigasa trầm giọng hỏi.
– Có chuyện gì?
– Dạ, khởi bẩm hoàng thượng, ả tiện tì này dám vô lễ với con gái thần nên thần hạ lệnh trừng trị nó làm gương.
Quay sang nhìn cô gái tóc đen đang bị lính giữ kia, hắn bỗng thấy nàng có chút quen quen.
Sakura nhận thấy Sasuke nhìn mình thì lập tức quay đi, thôi rồi, hắn mà nhận ra nàng thì chết là cái chắc.
Nấp sau Ino mà Tenten không ngừng run bần bật, mồ hôi đổ ra như suối, răng cắn gãy hết cả móng tay.
“Bỏ cha rồi, hoá ra hoàng huynh đi ăn tiệc ở đây. Đi đâu không gặp lại gặp đúng ở đây mới chết. Bây giờ mà bị phát hiện thì đảm bảo sau này đến nửa bước rời khỏi phòng cũng đừng mơ”
– Ngươi tên gì? – hắn lạnh lùng nói với Sakura.
Sakura giật thót tim, mặt tái mét lại, bây giờ chỉ cần thốt ra nửa từ thôi là hắn nhận ra giọng nàng ngay. Hơn nữa cái tên của nàng…
Sakura đành im lặng tính kế chuồn, thế nào Ino lại nhảy ra nói khi thấy hoàng thượng có vẻ cau mày hơi tức:
– Khởi bẩm hoàng thượng, cậu ấy tên là Haruka, là một người bạn của thần.
Haruka không phải là tên con phượng hoàng của Sakura sao?
Đôi mắt xoáy lại thành màu huyết sắc.
Quả nhiên là nàng, Sakura. Nếu nàng ở đây thì chắc chắn Tenten cũng ở đây liếc mắt sang bên cạnh và nhận ngay ra dòng chakra của hoàng muội mình. Được lắm, dám nhân dịp hắn xuất cung liền trốn ngay ra ngoài. Đảm bảo kế hoạch này là của Tenten.
Tenten nhìn thấy đôi mắt màu huyết sắc của hoàng huynh thì trong đầu xuất hiện ngay suy nghĩ:
Thôi xác cmn định rồi
Có điều là Sakura vẫn chưa biết là số mình đã xác định, cứ đinh minh là hắn chưa nhận ra.
– Thả nàng ta ra. – hắn ra lệnh.
Tức thì cha con Noyasu liền quỳ xuống.
– Hoàng thượng, chuyện này không thể được. Từ xưa đến nay những kẻ thấp kém dám vô lễ với bề trên đều phải chịu chết. Xử phạt ả không phải là ngoại lệ – Shigasa nói.
– Hoàng thượng, mong người hãy suy xét lại. Đòi lại công bằng cho tiểu n…
Lời ả còn chưa nói ra thì đã bị thanh âm lãnh khốc của Sasuke làm cho nín thin thít.
– Câm miệng – giọng hắn không to nhưng đầy uy nghi, lạnh lẽo làm người ta chết run.
Trừng mắt nhìn bọn chúng nói:
– Các ngươi có biết mình đòi trừng phạt ai không?
– Chẳng qua chỉ là tiện tì hoàng thượng việc gì phải để tâm – ả giễu cợt nói, nhưng câu nói tiếp theo của hắn đã làm ả cứng họng.- Haruno Sakura, nàng còn định giả dạng đến bao giờ nữa?
Haruno Sakura không phải là tên của thánh nữ sao? Mọi người nghe xong thì sợ hãi, binh lính đang giữ tay nàng cũng phải lập tức bỏ ra và lùi lại quỳ xuống. Cha con Noyasu thì phải nói là linh hãi luôn, mặt tái mét xanh lè lại.
Sakura nghe hắn gọi tên thì giật bắn mình. Hoá ra ban nãy nàng bị ảo tưởng, hắn đã biết từ lâu rồi.
– Uchiha Tenten, muội cũng ra đây ngay cho ta.
Tenten cũng đành lục cục đi ra trước sự kinh ngạc của không chỉ những người kia mà còn cả của Ino và Tenten nữa. Cả hai không dám tin rằng đó là thánh nữ và quận chúa, cha con ả Kiri kia xong đời rồi.
“Tham kiến thánh nữ và quận chúa” mọi người thêm một lần quỳ lạy nữa.
– Đứng dậy đi – Tenten nói, rón rén lúng túng cùng Sakura bước ra chỗ hoàng huynh.
Bị phát hiện rồi thì còn dùng thuật làm gì nữa, hai người đành giải thuật, màu tóc liền trở lại như cũ, hồng và nâu.
Kiri và Shigasa thì kinh hãi nhìn Tenten và Sakura, không thể tin được là ông ta vừa đánh và định giết thánh nữ, vô lễ với quận chúa.
Lờ đi hai người trước mắt, hắn lạnh như băng nói.
– Yamanaka Ino, kể lại cho ta nghe chuyện gì ở đây?
Ino bước ra, cúi đầu nói:
– Khởi bẩm hoàng thượng, quận chúa, thánh nữ và tiểu thư Kiri có chút xích mích do tiểu thư đẩy ngã Hyuuga Hinata. Tức giận nên thánh nữ đã tát Kiri, đúng lúc đó, ngài Shigasa đến và tát lại thánh nữ, còn rút kiếm định giết chết thánh nữ, may mà hoàng thượng xuất hiện. – Ino kể lai một lèo.
– Là ai gây sự trước?
– Là tiểu thư Kiri – Ino vạch tội Kiri.
Kiri nhìn thấy ánh mắt của hoàng thượng vội vã khấu đầu biện minh.
– Hoàng thượng, tiểu thư Yamanaka không chứng kiến từ đầu đến cuối nên không thể tin được. Hoàn toàn không phải do tiểu nữ gây sự.
Cười khẩy, Ino đắc ý nói:
– Tiểu thư Kiri à, ta tuy không chứng kiến từ đâu đến cuối nhưng tộc Yamanaka có khả năng đọc suy nghĩ người khác, những gì tiểu thư nghĩ bây giờ có cần ta nói ra không?
Kiri nghe thế thì sợ tím mặt, liền lạy lục van xin tha mạng. Tiếc là đen rồi, bất cứ ai động tới Sakura thôi hắn đảm bảo không toàn mạng, nay lại dám tát nàng, ngang nhiên xúc phạm và còn định giết nàng nữa. Tuyệt đối không tha.
– Người đâu, nhốt cha con Noyasu lại, chờ ngày xét xử.
– Tuân lệnh.
Binh lính kéo ra bắt bọn chúng lại, lôi đi mặc cho tiếng van xin ngày càng thảm thiết. Mọi người nhìn mà ai cũng thấy sợ, rút ra bài học rằng từ nay tuyệt đối không bao giờ được đụng đến hai người này.
Ra lệnh xong hắn đình đùng bỏ đi, không nói năng gì với cả Sakura và Tenten. Hai nàng kéo nhau ra trước Ino và Hinata gần đó, ngại ngùng nói:
– Ino, Hinata à, bọn tớ xin lỗi vì đã lừa dối hai cậu.
– Thánh nữ, quận chúa, không có gì phải xin lỗi cả. Dù sao chúng thần vẫn còn nợ hai người mà – Ino cười xoà nói.- Vậy… vẫn là bạn nhé! – Sakura vui vẻ nói.
– Vẫn là bạn, thánh nữ, quận ch…
– Dừng, gọi tên thôi, Sakura và Tenten nhé!
– Được. Giờ đi nhập tiệc thôi – Ino khoác vai Tenten, Sakura, kéo Ino đến phòng tiệc.
Tất nhiên là vẫn giữ được tình bạn, mọi người nói chuyện rất vui, chỉ trừ Sakura. Cả buổi Sasuke còn chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng, chàng giận thật rồi. Thế nhưng nàng lại nghĩ đơn giản thế này, chắc hắn sẽ hết giận nhanh thôi. Tiếp tục cuộc nói chuyện bị bỏ dở ban nãy.
– Hinata à, cậu đã để ý ai chưa? – Tenten chống tay nói.
Theo phản xạ tự nhiên, lập tức mặt Hinata đỏ lừ lên, lắp bắp chối:
– Ch.. ưa… c… ó.
– Haizzz… Hinata, khai thật đi, thích ai rồi đúng không? – Tenten trêu chọc.
– Ch… ưa mà…
– Thôi cứ nhận đi, cậu ấy thích đại tướng quân Uzumaki – Ino phun hết ra luôn.
Đại tướng quân Uzumaki, Tenten và Sakura trố mắt ra nhìn “quả cà chua” trước mắt, rồi lại nhìn nhau lăn ra cười sặc sụa…
– Không thể tin được là người như Naruto cũng có người thích… Ha ha ha… (Sakura)
– Cái tên hậu đậu nhanh ẩu đoảng đó mà cũng có người yêu thầm cơ đấy. Tớ còn tưởng hắn ế đến nơi rồi… Á há há há… (Tenten)
Trong lúc đó, ở doanh trại, Naruto đang hắt xì như điên.
– Quái. Đang mùa xuân mà chẳng lẽ mình bị cảm???
Cười no nê rồi cả hai mới bình tĩnh lại nói:
– Thế, cậu đã tỏ tình chưa?
– Ch… ưa…
– Trời ạ, phải nhanh tay lên không là chậm đấy, biết đâu hắn bị cướp mất thì sao? Thể loại trăng hoa mây gió, mặt mũi tồ tẹt như hắn thì… – Tenten đập bốp lên bàn phát, Mường tượng ra đủ trường hợp không đẹp cho lắm.
– Ừm… Tớ định… Kh…i n…ào gặp th… ì sẽ nói.
– Cố lên, có gì gọi bọn tớ ra giúp đỡ nha!!! – Sakura cười tươi nói.
– Ừm. Cảm ơn các cậu!!!
Đảo mắt một vòng, giờ đến lượt Ino.
– Ino, lượt cậu đó – Tenten nhắc.
– À… Thì mình cũng có để ý một ông rồi… – Ino lí nhí nói. – Là… Sai- kun.
Nghe xong mà mặt Tenten nghệt ra như thể Ino nói đùa hay sao í:
– Sai, là Kosaka Sai, đội trưởng đội cấm vệ quân á? Đừng nói với tớ là cậu thích cái thằng bị bạch tạng và mắc bệnh “cười” đấy nhé!
– Đấy không phải là bệnh bạch tạng, là da trắng quá thôi. Mà cười nhiều có sao chứ, tiếng cười là liều thuốc bổ, cười càng nhiều sống càng lâu chứ sao? – Ino lên tiếng bênh người yêu – Sai-kun là tuyệt vời nhất☺️ – Ino bắt đầu ngồi mơ mộng.
– Kinh, chị Ino bênh “chồng” đấy – Tenten đá đểu.
– Hứ! Thì sao. Xong của tớ rồi, đến lượt cậu đấy Tenten.Chán nản thở dài, nhấp ít rượu ca cẩm.
– Tớ thì làm gì có để ý thằng nào đâu. Thằng nào cũng như thằng nào, chán không buồn tả. Cứ như zai đẹp và ga lăng chết hết rồi hay sao ý
Ino nghe Tenten nói cũng thừa tin là sự thật. Từ trước đến nay nàng đã nghe đủ các hoàng tử, thiếu gia đến cầu hôn quận chúa nhưng lần lượt bị nàng phũ phàng từ chối, vài thằng dai quá thì bị nàng thả hổ ra lùa.
Ba cô nàng đã xong, giờ đến đối tượng cuối, Sakura.
– Sakura à, cậu đã để ý ai chưa?
Ino vừa dứt lời thì lập tức 4 con mắt xảo trá trên hai khuôn mặt không thể đểu cáng hơn được nữa hướng đến nàng.
– À thôi, không cần trả lời đâu. Để tớ đoán nhé. Cậu… thích hoàng thượng đúng không? – Ino gian tà nói.
– Vớ… V… ẩn. H… ồi n…ào? – Sakura đỏ mặt chối.
– Aww… Ngại rồi kìa. Cậu biết không, Từ chối chính là bước đầu của sự thú nhận đó. (Tenten)
– Chối làm gì nữa, ban nay bọn tớ đều để ý hết ánh mắt của hoàng thượng nhìn cậu rồi. Lo lắng, quan tâm này. Úi chà, quan tâm mới sợ chứ – Ino thừa nước công kích Sakura, cho nàng nước mất nhà tan phất cờ trắng xin hàng mới thôi.
– Rồi. Có thích được chưa? Nhưng chỉ một chút thôi – Sakura ngại ngùng nhận.
– Hẳn chỉ là thích thôi. Bạn yêu à, thích thì đã không ngủ cùng và ôm ấp nhau như thế nhá! – Tenten cười đểu nói.
– Ối giời, còn ngủ chung và ôm ấp nhau cơ á? – Ino ngạc nhiên cười, vỗ bôm bốp vai nàng nói – Sakura à, tớ không ngờ cậu lại táo bạo đến thế đấy? Thế đã…
– Chưa chưa, chưa hề – Sakura nói, tay hết khua bên này đến khua bên kia. Sao đầu óc Ino lại có thể đồi bại như thế cơ chứ?
– Thật không đấy? – Ino nhướn mày nghi ngờ.
– Thật – nàng chắc nịch khẳng định.
– Thế… Bao giờ định?
– KHÔNG BAO GIỜ.
Sakura đã chính thức bùng choái…
Phải khổ sở lắm mới xoay sang được chủ đề khác. Cả buổi hôm đấy bốn cô gái nói chuyện rất rôm rả, dù Hinata không nói mấy.
Đến tận tối muộn hai người mới lên xe ngựa cùng Sasuke hồi cung. Sakura tạm biệt Tenten rồi về Long cung. Sasuke đã chuẩn bị phòng riêng cho nàng, toàn đồ xịn và đẹp khỏi chê luôn, quan trọng là cái giường nó rất êm và to, đêm ngủ khỏi lo lăn xuống đất.
Sakura có lẽ sẽ tận hưởng cuộc đời an nhàn này nếu như Sasuke không phải là tên giận dai. Vâng, nói thế không sai đâu, từ hôm chuyện nàng và Tenten lẻn ra khỏi cung thất bại, suýt bị giết, bị hắn bắt gặp ngay tại trận mới nhục, hắn đã chính thức cho nàng ăn cả tấn bơ chứ ít gì. Nhìn thấy nàng là đi chỗ khác, cần nói gì cũng chỉ sai người gián tiếp nói, quyết không gặp mặt và nói với nàng dù chỉ là nửa chữ. Mới đầu nàng cũng không thèm quan tâm tới chuyện này, hàng ngày vẫn hay đến chỗ Tenten đi chơi và lại lên kế hoạch chuồn tiếp. Nhưng mà lần này đã thất bại ngay từ khi chưa bắt đầu, Sasuke đã hạ lệnh cấm bất kì ai xuất cung, kể cả có giấy phép hay lệnh bài của hắn đi chăng nữa, trái lệnh lập tức xử trảm kẻ để cho ai ra ngoài. Thế là hai người đành chôn chân ở ru rú trong phòng. Tệ hơn, Sakura còn bị cấm cung hoàn toàn, không được rời nửa bước khỏi Long cung, ngay cả Tenten cũng không được đến thăm, ai gặp nàng cũng sợ hãi căn bản là do chuyện cha con nhà Noyasu kia đã bị xử trảm, thây bị ném vào sa mạc cho diều hâu, quạ xẻ thịt ăn đã làm mọi người kinh hãi rồi. Tên chết tiệt đấy định cầm tù nàng đấy à? Đã thế nàng cũng bơ hắn cho biết tay. Và thế là chiến tranh lạnh bắt đầu.Sakura chọn cách giết thời gian là ngồi cày quyển y thuật chị nàng gửi. Một người tăng động như Sakura mà chịu ngồi yên đọc sách thì trời phải sắp sập đến nơi rồi, hoặc là chim biết trèo cây, khỉ biết bay, lợn mọc cánh, bò biết sủa, kiến to bằng người,… đại loại là đi ngược lại tự nhiên. May mắn là không như vậy, Sakura quả nhiên chỉ trụ được 2 ngày 10 tiếng 34 phút 12 giây 7 tíc tắc là phát khùng lên rồi. Hắn nghĩ hắn là ai mà giam được nàng cơ chứ, nàng cứ đi đấy, làm gì được nhau.
Hùng hổ đạp cửa đi ra ngoài cổng cung thì bị một toán lính ngăn lại.
– Thánh nữ, xin người hay về phòng.
– Ta không thích đấy. Thì sao?
– Xin người hãy về phòng. Nếu không… – người lính ấp úng chạm vào thanh kiếm.
Hành động đó đập vào mắt nàng, Sakura thì có bao giờ sợ mấy cái trò này, mặt vẫn rất khí thế, tay bẻ răng rắc.
– Muốn oánh nhau à, càng tốt, lâu rồi ta chưa được khởi động chân tay.
Ngược lại so với những gì nàng mong đợi, tên lính quỳ xuống khóc lóc van xin.
– Hức hức, thánh nữ, xin người về phòng đi, nếu hoàng thượng mà biết người ra ngoài thì đảm bảo thần không những không toang mạng mà cả họ nhà thần cũng chết theo. Xin người rủ lòng từ bi… Hức hức…
Tên khốn, lại cái trò uy hiếp này, ngươi được lắm, cứ đợi xem một ngày ta trả ngươi đủ
Sakura bất đắc dĩ về phòng trút giận lên đống gối, miệng lầm bầm chửi rủa rồi lại ngồi gục xuống than cho số ruồi bâu của mình. Không biết nàng còn phải chịu cực hình đến bao giờ nữa đây?
“Cộc cộc”
Sakura ngẩng đầu lên vểnh tai nghe tiếng động phát ra từ đâu.
“Cộc cộc”
Là từ cửa sổ, Sakura vội chạy ra mở cửa và bắt gặp Haruka. Ôm chầm lấy nó ăn vạ:
– Hức hức, tao khổ quá mày ơi, bị tên bạo chúa đó ức hiếp. Tên khốn đó!!! Sao tự nhiên hôm nay mày đến thăm tao vậy? Nhớ quá đi!!!
Hình như mấy hôm nay do bị nhốt một mình nên thành ra tâm lý nàng không được ổn định cho lắm.
Buông Haruka ra, nàng hỏi có chuyện gì thì thấy ở chân nó có buộc một cuộn giấy. Gỡ ra đọc.
“Ngày buồn tháng nhớ năm thương, thân gửi bạn yêu Sakura của tớ,
Mới xa cách có mấy ngày mà tớ đã nhớ cậu gần chết rồi. Cậu sống tốt không? Hoàng huynh có ức hiếp cậu không? Hỏi thừa nhưng chắc chắn là có đúng không? Tớ nhận được thư của Ino và Hinata từ bên ngoài rủ chúng ta đi chơi nhưng thối thây là tình hình của chúng ta hiện giờ, chim lồng cá chậu thế này thì… Bây giờ chỉ có cậu mới giúp được chúng ta thôi. Hoàng huynh nhốt thế này trăm phần là lo bọn mình trốn ra rồi suýt chết như lần trước. Cái đầu của tớ sau bao ngày đã nặn ra được chất xám, tớ biết cách này hơi khó tí nhưng cậu thử dùng mỹ nhân kế xin hoàng huynh đi, huynh ấy trông thế thôi nhưng dễ mềm lòng trước cậu lắm, còn tớ mà xin thì bị phạt là cái chắc. Thế nhé, có gì gửi tin cho tớ.Tenten”
– Đợi ta một tí nhé, Haruka.
Nàng lấy giấy bút ra bắt đầu viết.
“Thân gửi Tenten yêu dấu,
Tớ cũng rất nhớ cậu và tất cả là tại cái tên chết đẫm kia hại bọn mình ra nông nỗi này. Kế của cậu hay đấy nhưng CÒN LÂU TỚ MỚI LÀM. Thứ nhất là tớ và hắn đang chiến tranh lạnh, thứ hai là tớ không tin cái tên cục nước đá đó chịu mềm lòng mất cái mỹ nhân kế của tớ. Thứ ba là tên khốn đó mà lo cho tụi mình thì tớ đi đầu xuống đất cho cậu xem. Tất cả những gì tớ có thể làm bây giờ là đóng sẵn cái quan tài và đào hố. Cậu có cần tớ đóng hộ luôn cái không? Thế nhé, tớ tiếp tục công việc đây.
Sakura”
Bức thư được chuyển về tận tay cho Tenten, càng đọc xuống phía dưới mà nàng càng thất vọng cố viết thư an ủi, động viên Sakura. Lượt gửi phải lên tới 50 lượt, hại Haruka phải làm bồ câu đưa thư bay tới lui nửa ngày trời. Cuối cùng viết đã mỏi cả tay rồi, Tenten viết bức thư cuối đúng vài dòng nhưng mang đậm chất thuyết phục.
“Haruno Sakura, nếu cậu mà còn không chịu nữa thì tớ đảm bảo cả hoàng cung sẽ biết chuyện cậu và hoàng huynh tình cảm tình củm thế nào”
Sakura đọc xong bức thư mà cảm thấy uất ức, bế tắc. Ông trời sao oái ăm vậy, nàng bị chính bạn thân nhất của mình đe doạ. Chắc kiếp trước ăn ở thế nào nên giờ mới phải chịu quả báo kiểu này. Đành phải đồng ý chứ sao.
Đến tối Sasuke về tẩm cung làm nốt đống việc. Sakura nhân cơ hội này định khéo léo lời lẽ xin hắn cho ra ngoài chơi.
Mở cửa bước vào, Sasuke chẳng buồn liếc mắt cũng biết là ai vào, đêm hôm khuya khoắt thế này không phải nàng thì ma chắc. Hắn vẫn bình thản tiếp tục làm việc, lờ đi nàng.
Sakura mon men bước lại trước bàn hắn, miệng ấp úng, hai ngón tay chọc chọc vào nhau, băn khoăn mãi một lúc mới dám lấy dung khí cất nên lời.
– Sasuke à, ngày mai cho ta ra ngoài ch…
– Không – hắn thẳng thừng nói.
Ặc, một tuần không nói chuyện với nhau mà ngay câu đầu hắn đã làm nàng tức điên lên rồi.
Nhịn, nhẫn nhịn nào, Sakura. Vì một tương lai tươi sáng ngày mai.
– Chỉ đi một lúc thôi mà – nàng cố mềm giọng hết sức có thể.
– Không – hắn còn chẳng buồn nhìn nàng.
– Đi mà… – nàng kiên trì.
– Không là không, về phòng ngủ đi.
Thế mà Tenten dám nói mềm một tí là xong ngay. Bà đây không có mềm mỏng gì nữa, cáu rồi đấy Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai
Quay phắt 180°, đập tay xuống bàn bực tức nói:
– Này nhớ, ta nói cho ngươi biết ta thích đi đâu là quyền của ta, ta không phải con chó bảo ngồi là ngồi, bảo đứng là đứng, ta LÀ CON NGƯỜI. Và đừng có giở cái bài uy hiếp từ tận đẩu tận đâu ra, cái bài đấy quê một cục rồi.
Nghe Sakura nói mà hắn có phần bực tức, tại sao nàng không chịu hiểu hắn làm vậy là vì sự an nguy của nàng. Cố giữ vẻ điềm tĩnh, hắn lạnh giọng nói.
– Về phòng đi.
– Ngươi… – Sakura tức phát khóc, hắn dám ra lệnh cho nàng đấy à, chẳng lẽ hắn chỉ coi nàng như con chó thôi sao. Uất ức hét to vào mặt hắn, nước mắt chảy ra – UCHIHA SASUKE, TA GHÉT NGƯƠI.
Rồi nàng đóng sầm cửa lại về khoá chặt cửa phòng vùi mặt vào gối khóc.
Tiếng cửa đóng rầm lại, Sasuke buông cây bút xuống, chống tay lên trán, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, phiền não. Công việc bề bộn trên triều đã đủ làm hắn mệt mỏi lắm rồi, giờ lại đến chuyện này. Vốn chỉ muốn tốt cho nàng thôi ai biết đâu lại làm nàng thấy khó chịu đến vậy. Hay rồi, giờ thì để nàng giận mới khổ chứ?
Ở bên ngoài, gián điệp hai mang Haruka vẫn đang tiến hành nhiệm vụ, theo dõi tình hình xong rồi quay về bẩm báo với cánh tay phải của trùm sỏ, Uchiha Tenten. Vừa xem nàng vừa lắc đầu.
– Ngon rồi, Sakura đã giận rồi. Kiểu này không biết bao giờ mới được đi chơi đây. Thế mà Ino dám bảo kế hoạch này sẽ thành công. Thiệt là…
Tenten lấy giấy bút ra viết thư thông báo tình hình cho trùm sỏ, không ai khác chính là Yamanaka Ino.