Đọc truyện [SasuSaku] Our Destiny – Chương 115: Ngoại truyện 1: Ra mắt gia đình vợ
Căn phòng ăn gia đình theo phong cách Nhật lúc này nồng nặc mùi khói lửa chiến tranh. Dãy bàn ăn rộng kéo dài từ đầu phòng tới cuối phòng là biên giới ngăn cách hai phe phái thù địch. Một bên là phe nhà gái, gồm ông Thomas, Sasori, Yuki, Deidara, Kakuzu, Hidan, Kisame, Yahiko, Konan, Tobi. Có thể thấy thế lực bên nhà rất hùng hậu, trong khi đó, bên nhà trai chỉ có Sasuke, Itachi. Xét về quân số, nhà trai đã bị áp đảo một cách rõ rệt: 10-2.
Vốn ban đầu nhà trai có cả bà Mikoto, Tenten, nhưng bà hiện đang đi du lịch vòng quanh thế giới nên không thể đến được, còn đứa em gái vô lương tâm kia thì đã bỏ đi với zai rồi. Em gái thế đấy!
Sau khi hai bên đã ngồi quan sát đánh giá đối thủ một lượt, người đầu tiên khai chiến là Sasori.
– Nhãi con, nếu ông đây nhớ không nhầm thì chú từng nói là nếu trong ba tháng không cưa đổ được Sakura thì sẽ tự cắt cu trước toà nhà Empire State rồi đi chuyển giới, cả đời bán thân đi làm gái điếm mà. Không phải quá hạn rồi hai đứa mới yêu nhau sau?
Hàng loạt ánh mắt có khinh bỉ, có ngưỡng mộ đồng loạt dồn về phía Sasori và Sasuke. Dĩ nhiên, khinh bỉ chỉ dành cho mình Sasori, mấy trò biến thái này ngoài nó thì còn ai nghĩ ra nổi được nữa. Ngưỡng mộ là thán phục Sasuke dám nhận lời đấu với thằng biến thái, bệnh hoạn này. Aizzz….. Uổng một đời zai đẹp…..
Sasuke không hề lo lắng, bình tĩnh đối đáp đâu ra đấy.
– Vào ngày cuối cùng trong hạn anh đề ra, cô ấy đã đến tìm em và chấp nhận em. Nếu anh không tin có thể đến nhà chúng em hỏi Sakura, em rất vui lòng đón tiếp.
Khiếp! Chưa kết hôn mà đã biết điều xưng em gọi anh thế này rồi! Đâu dễ thế, muốn lấy lòng anh đẹp trai đây hơi bị khó đấy!
Sasori vỗ mạnh bàn, lớn giọng làm ầm lên.
– Hai người chưa kết hôn đã ở chung, đây rõ ràng là bất lợi, là xúc phạm, sỉ nhục con bé! Chắc chắn chú đã “ăn” nó rồi đúng không!? “Ăn” mà không xin phép là không được! Tch Tch….. Không thể chấp nhận được loại em rể thế này, phắn!!!
Liên quan!?
Mọi người lần nữa bắn ánh mắt coi thường về phía Sasori. Ở đâu ra cái loại anh vợ hách dịch thế này vậy!?
Itachi không đành lòng để em trai bị bắt nạt, mở miệng công kích Sasori.
– Tao nhớ không nhầm thì tối qua thấy mày khoác vai em người mẫu nào đi vào khách sạn XX thì phải!? Đêm qua mấy giờ đi ngủ đấy?
Mặt Sasori trong phút chốc xanh lét, sống lưng lạnh toát, anh có thể cảm nhận rõ được ánh mắt giết người của ông nội đang chiếu trên người mình. Bị thằng bạn kia phanh phui bí mật đời sống riêng tư, Sasori giận đến run người, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Itachi.
– Thằng kia….. Tình bạn bè bao nhiêu năm mà mày sẵn sàng bán đứng tao thế à!? Vì cái gì, vì thằng em mặt hãm ** này à!? Hu hu….. Sao số tôi khổ thế này….. Anh với chả em….. một lũ khốn nạn….. Hu hu….. – Nói xong, Sasori ôm mặt khóc như mưa.
Sasuke đen mặt, sắc mặt Itachi và số người còn lại trong phòng cũng không tốt hơn là bao, đặc biệt là ông Thomas.
Ông nhức đầu, tay xoa xoa hai thái dương, liếc mắt ra hiệu cho Deidara ngồi gần đó. Deidara nhận được tín hiệu, động tác rất thuần thục xách cổ áo Sasori lôi ra cửa, nhét đôi tông vào miệng rồi trực tiếp đá bay ra ngoài, phũ phàng phủi tay sập cửa lại.Xong việc, quá nhanh, gọn, nhẹ, hiệu suất rất cao, ông Thomas rất hài lòng. Thằng khai chiến quá ăn hại, để đứa khác lên thay tiếp tục chiến vậy. Lần này là đến lượt Yuki.
“Chán quá, cháu đi về đây…..” Không đợi ông kịp nói gì, Yuki cứ thế xách túi đi thẳng một mạch ra ngoài, không buồn quay đầu lại chào.
Rồi, hai chiến sĩ đã ra đi. Không sao, vẫn còn 7 đứa nữa.
– Itachi, không ngờ mày lại dám phản bội anh em, đứng trên thuyền giặc! Hôm nay tao chính thức từ mặt mày! Đường ai người ấy đi! – Kisame đứng phắt dậy, hùng hổ tuyên bố.
– Thế thì mời mày quay trở về biển Đông mà cắn cáp quang nhé! Goodbye, không tiễn!!!
Thấy Kisame có dấu hiệu bị tổn thương sâu sắc, Tobi xung phong cứu trợ.
– Thôi, chồn hôi về rừng đi, không tao thả Ana ra thịt hết bây giờ!
– Trẻ con sao cứ thích can thiệp vào việc người lớn thế!? Hư thân mất nết! Có tin tao mách cụ mày là đến bây giờ mày vẫn dùng bỉm Pampers không?
Tobi câm nín, cả phòng im phăng phắc liếc nhìn Tobi. Bỉm Pampers? Đùa nhau à!?
Kisame và Tobi đá đá chân Hidan và Kakuzu cầu cứu.
Hidan đang muốn đứng dậy phát biểu liền bị câu tiếp theo của Itachi đập cho ngồi xuống.
– Thằng vừa đi bệnh viện khoa tâm thần ngồi xuống! Người thần kinh không bình thường không có quyền phát biểu ở phòng này!
Hidan tức hộc máu, thiếu chút nữa rút dao xông lên chém chết thằng bạn. Hắn nổi giận đùng đùng gầm lên.
– Tao phải nói bao nhiêu lần nữa với chúng mày là “Tao__ bị__ lạc__ đường”!?
Vì hành vi gây mất trật tự công cộng, “người điên” cứ thế bị lôi ra ngoài.
Kakuzu đã nhìn quen mắt với việc lần lượt từng thằng điên bị quẳng ra ngoài, hết sức tỉnh táo, bình tĩnh duỗi ra 10 ngón tay.
– 10 nghìn USD? – Itachi rút chi phiếu, bút máy ra, đặt bút viết số 10 với ba số “0” đằng sau.
Kakuzu lắc đầu.
– 10 triệu? – Thêm ba số “0” nữa.
Kakuzu vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng phun ra con số kinh hoàng.
– 10 nghìn tỷ USD.
“Phụtttt…..!!!” Hình như có ai đó vừa phun ra máu.
– Mày đi ám sát Donald Trump à mà đòi lắm tiền thế!? Tao chỉ cần nhìn cái mặt của mày đã thấy không đáng một xu rồi! – Itachi ôm khư khư tập chi phiếu, nhất quyết không cho.
Kakuzu vẫn không hề nổi nóng như những thằng khác. Anh rất tỉnh và đẹp trai nói với ông Thomas.
– Ông nội, thằng Itachi nó bảo là Sakura nhà mình không đáng một xu, không chịu đưa tiền sinh lễ.
Itachi cảm giác như muôn vàn lưỡi dao đang bay tới chém mình, đành ngậm đắng nuốt cay viết chi phiếu, xót tiền không thôi, trong lòng càng không phục.
Thằng khốn nạn, mày cứ đợi đấy! Bao giờ hàng của mày nhập sang, tao đánh thuế chết!
Ai đó làm sao đọc được suy nghĩ này, phấn khởi nhận chi phiếu, tự giác nhảy chân sáo ra khỏi phòng.
Bây giờ, bên phe nhà gái chỉ còn lại bốn người có khả năng chiến đấu, còn mấy đứa phò phò như Kisame, Tobi thì chỉ để làm màu!
Vợ chồng Yahiko có vẻ không có ý làm khó, chỉ đưa ra yêu cầu rất đơn giản nhưng thực tế còn khốn nạn hơn so với 10 nghìn tỷ USD ban nãy.
– 1 năm trông Danny.
Itachi sặc! Danny là ai chứ, là thằng oắt con 5 tuổi khốn nạn nhất của mọi thời đại. Trông nó thì thà đi trông chó còn sướng hơn!
Itachi muốn giúp mà bất lực, ánh mắt đầy áy náy, thương cảm nhìn Sasuke.
Em trai à, rất tiếc lần này anh không thể giúp em được nữa….. Em….. lên đường bình an…..
Trong khi đó, Sasuke không hề bị yêu cầu này làm khó, thản nhiên nhận lời.
– Đồng ý!
Thành công tống được thằng ranh con kia đi, Yahiko nhẹ nhõm thở phào, mặt mày phơi phới, hí hửng cùng vợ rời đi, hoàn toàn không biết rằng, một câu “Đồng ý” của người kia, Danny đáng thương đã bị kết án 1 năm sang Bắc cực tị nạn.
Ông Thomas choáng váng nhìn quân số thưa thớt trong phòng, trong lòng tức giận. Không hiểu giang hồ đồn đại lũ này quái thai, chó má thế nào chứ ông thấy chúng nó quá là ăn hại! Giao cho mỗi một việc là đi bắt bẻ thằng bạn trai Sakura mà cũng không làm được!
Đối với đồng minh hữu ích duy nhất còn lại trong phòng, ông Thomas gửi gắm không biết bao nhiêu hy vọng vào Deidara, ai ngờ……
– Ông nội, chia cắt đôi trai gái yêu nhau thật lòng là một hành vi trái với đạo đức, thể hiện sự thiếu văn minh, lạc hậu về thời đại. Hành vi này còn là biểu hiện của một xã hội chậm phát triển, một xã hội còn tồn tại những con người như vậy thì sao đất nước, thế giới này có thể…..
Deidara miệng lưỡi trơn tru tuôn ra một tràng la đại hải, rồi nào là xét về kinh tế, chính trị, thương mại, chủ nghĩa duy tâm, duy vật,….. chứng minh như thể không cho Sakura kết hôn thì Trái Đất này sẽ nổ tung không bằng.
Ông Thomas hoa mắt, chóng mặt, đầu ong ong ù ù. Ông thử lắc lắc đầu, không nghe thấy tiếng gì vọng ra, liền nghi ngờ. Phải chăng não ông đã rơi ra ngoài rồi?
Cuối cùng vẫn là Kisame sáng suốt ra tay đánh ngất xỉu Deidara vốn đang lải nhải, quẳng nốt ra ngoài. Thêm một người nữa phải ra ngoài bằng biện pháp cực đoan.
Phe ta một người cũng không còn, ông thật chẳng còn ý chí chiến đấu hăng hái như lúc đầu nữa, ảo não tuỳ tiện hỏi một câu.
– Trả lời được câu này thì ta gả cháu gái cho. x + 1 = 2; x =?
Itachi chột dạ, xấu hổ né tránh ánh mắt khinh bỉ của Sasori từ ngoài khe cửa phóng tới.
– x = 1 – Sasuke điềm nhiên trả lời, càng thêm phang vào nỗi đau của anh trai.
“Wow!!! Đây mới đúng thật là học sinh đã tốt nghiệp đại học Havard loại ưu tú!” Ai đó ở ngoài cố tình cao giọng nói vọng vào.
Itachi: “….”
“Ít ra thì có thể tin được bằng tốt nghiệp tiểu học của thằng này là thật…..” Một thanh niên khác bị quăng ở bên ngoài bồi thêm.
Itachi nhục nhã cúi thấp đầu…..
“Chắc bằng tốt nghiệp mẫu giáo cũng không thể làm giả được!” Lời của một thanh niên khác bên ngoài.
Itachi ôm mặt sụt sùi, nước mũi giọt ngắn giọt dài chảy xuống…..
Kết quả của buổi ra mắt ngày hôm đó, Sasuke toàn thắng trở về nhà với vợ, còn Itachi buồn bã về nhà ôm hai em “bằng tốt nghiệp mẫu giáo” và “bằng tốt nghiệp tiểu học” để an ủi trái tim mong manh sắp tan nát của mình.