Bạn đang đọc Saron, Trái Tim Của Quỷ: Chương 74
Bí mật bản đồ kho báu
Saron đảo mắt một vòng quanh gian phòng, đôi mắt liếc qua từng khuôn mặt một, khóe môi mấp máy
-“Hắn đâu?”
Mọi người nhìn nhau sững sốt, ngó lơ chung quanh, xì xầm
-“Hắn nào?”
-“Đơn Quân Hạo”-Không do dự, nó thản nhiên đáp
-“Đơn Quân Hạo? Giờ này hắn phải ở Gragon chứ tại sao em lại hỏi ?”-Jen gãi đầu thắc mắc
-“Không! Hắn ta ở đây, hơn hai tháng trước chính tay tôi đã cứu hắn về!”
Mọi người lại nhìn nhau nuốt khan, không ai dám tin vào tai mình mãi đến khi…
-“Tôi ở đây”- từ phía cửa, mái tóc hung đỏ lãng tử ngông nghênh bước vào, nổi bật với đôi mắt xanh lam lạnh lùng, nam tính, chất giọng trầm mặc vang lên.
Mọi người sững sốt, nhìn hắn trân trân không chớp mắt, giọng Nike co lại, ánh mắt tóe lên sự kinh ngạc tột cùng
-“Tại sao…sao anh lại ở đây?”
Hắn cười khẩy không đáp. Tại sao hắn ở nơi này chính hắn còn không biết. Lúc tới ngoài rìa cánh rừng trúc thì hắn đã bị đánh hôn mê, tới lúc tỉnh dậy đã tới đảo Thiên Thần, còn gặp Saron và kẹt chốn này hơn 2 tháng trời!
Gió biển dập thông thốc bên tai, mọi người sững sốt nhìn nhau, bàng hoàng này kéo tới bàng hoàng nọ. Bảo nhìn Saron một lúc lâu, cặp mắt anh như dán vào thân ảnh bé nhỏ đang ngồi trên giường, đôi tay trong vô thức nghịch ngợm tách sữa nóng hổi trên tay,. Mãi đến khi Cristy lên tiếng phá tan sự im lặng
-“chủ nhân! Người có biết ai đã bắt cóc mình không? Chúng tôi tìm tới ngọn núi Ourbirths thì không thấy người đâu, nghi ngờ cô đã bị ám sát nên mới tìm các đảo lớn nhỏ, cuối cùng cũng tìm thấy cô!”
Nó lắc đầu, từ từ đáp
-“Không! Khi labez gọi tôi là hoa viên thì không có ai cả. khi tôi dự định trở vào thì đã bị đánh, hôn mê. Chúng đưa tôi tới một căn cứ bí mật, khi tôi trốn ra đỉnh núi thì bị phát hiện nên đã nhảy xuống vực và lưu lạc tới nơi này và mất trí nhớ tới ngày nay!”
-“Người không nhận ra kẻ nào làm sao?”-Cristy gặn hỏi
Nó lại lắc đầu
-“Theo tôi quan sát thì đó là một tổ chúc bí mật không hề nhỏ, cắn cứ bị bao phủ bới mạng lưới điện tử quá tinh nhuệ. Tin rằng kẻ chủ mưu không hề tầm thường, và dự tính thế lực…có thể không thua kém Deaths!”
-“Trời ơi..! Có tổ chức như vậy sao? Vậy mà chúng ta không hề hay biết gì.!”-Jen hét lên kinh ngạc
-“Khi bắt tôi, kẻ cầm đầu luôn miệng bảo tôi giao bản đồ kho báu ra! Tin chắc một ngày nếu tôi không giao ra hắn sẽ không giết chết con tin để bịt đầu mối! Nhưng vì tôi trốn thoát, có nguy cơ đe dọa tới căn cứ của chúng nên mới nhất thiết thủ tiêu..”
-“Gì cơ? Kho…kho báu gì?”-Khả Lợi thét lên trong bàng hoàng, đôi mắt ngơ ngác nhìn nó như chờ lời giải đáp
Sự tình ngày càng rắc rối, nó không thể dấu được việc truy tìm kho báu mà Lâm giao cho, trầm giọng, nó nói
-“Tôi sẽ kể chi tiết ọi người…”
*****
A Ngưu hớt hãi chạy vào sau một đêm ròng rã ngủ ngoài bờ biển. Cậu là ngư dân quanh năm gắn bó với thuyền chài, bản tính vốn hiền lành, chất phác, lương thiện, nhưng từ lúc nghiện rượu tới nay, Ngưu như biến thành một kẻ khác. Tàn bạo, vũ phu, côn đồ, chuyên đánh đập, hành hạ vợ con để moi mấy đồng lẽ cho thõa cơn ghiền. Cậu thở dốc, khuôn mặt đỏ lự, ánh mắt lừ lừ có phần hốt hoảng nhìn tất cả mọi người đang có mặt trong nhà. Trừ người của nó, Âu Dương Lạc, Phù Dung, Minh Nhật cũng có mặt, ai nấy nhìn cậu mà không khỏi ngạc nhiên
-“Ngưu! Có chuyện gì vậy?”-Âu Dương Lạc mất bình tĩnh hỏi
-“ mất rồi…mất rồi..!!”-A Ngưu vừa thở dốc vừa luôn miệng la lên
-“Bình tĩnh lại coi! Mất cái gì mới được chứ?”-Ông Lạc mất kiên nhẫn, bước xuống lay lay vai cậu ta, hõi to
-“Thuyền…thuyển của bọn họ-Ngưu ấp úng, vừa nói vừa chỉ tay vào bọn người Gia Bảo-thuyền bọn họ..mất rồi”
Bảo mở mắt to, ngạc nhiên tột độ nhìn A Ngưu như xác thực
-“Cái gì? Mất…mất rồi? mà tại sao lại mất?”-Bích Lâm hét lên
-“Tôi không biết! Tối qua trước khi đi ngủ tôi đã kiểm trả kĩ càng rồi.! Ai ngờ sáng ra thì không thấy đâu nữa..!”
A Ngưu là người được dân trong tộc thuê coi thuyền bằng vài ba đồng lẽ, khi thuyền ra khơi về thì cậu phụ trách việc neo giữ, ngủ lại để trông coi tránh trộm cướp lấy thuyền ra khơi.
Mọi người hùa nhau chạy bán mạng ra bờ biển! Mọi thứ trống không!
Khả Lợi ngồi phịch xuống đất, rơm rớm nước mắt
-“Em nhớ cha mẹ..em muốn về nhà…Anh Jen..em muốn về..”
Mọi người bàng hoàng nhìn nhau, rồi lại hướng về phía bãi cát trống trơn không tề vết. Thở dài…
-“Chắc là bị người khác trộm mất rồi!”-Jen hừng hực lửa giận, gắt gỏng nói.
-“Vậy là chúng ta phải ở lại đây tới khi có ngư dân ra khơi sao?”-Cristy não giọng
-“Không phải đâu! Chính xác là phải ở tới khi đóng xong thuyền mới, vì thuyền ra khơi không thể chở hết số lượng đông thế này”-Nhật nói
Nắng chiều hanh khô, xuyên qua từng tán lá rừng, nắng dịu nhẹ nhưng lòng ai ai cũng nặng trĩu suy tư..Vậy là bọn họ lại phải giam chân ở chốn này tới bao giờ nữa? Một câu hỏi không lời giải, tự bản thân mổi người ở đây cũng không tìm ình một câu trả lời chính xác….
Như sực nhớ ra điều gì đó, Bảo hốt hoảng hõi nó
-“Tử San, S-area đâu?”-Đôi mắt cậu tối sầm khi nhìn lên chiếc áo hở cổ trống trơn của Saron, một linh tính không lành báo cho cậu biết tính vật tiền nhiệm vị trí bang chủ đã mất!
Sực nhớ, nó đưa tay sờ lên cổ mình, khuôn mặt trong phút chốc đồi màu xám xịt. Đôi mắt nó ngó quanh khắp mọi nơi trong nhà, nhanh như chớp, đôi ngươi lóe lên tia nhìn giận dữ.
Bàn tay nhỏ nhắn, thon dài của nữ sát thủ xoẹt đi trong gió, lao vun vút về phía kẻ đang cố gắng dùng tay che cổ mình, khuôn mặt đang chuyển dần sang sợ hãi. Từng tiếng nói rít lên qua không khí, lạnh lẽo, khát máu đến đáng sợ. Nó bóp nghẹt Dung trong tay, giở hỏng cô lên mặt đất, đôi mắt nâu tím như nhát dao cắm vào tim Dung. Đáng sợ.!!
Nhật chết đứng tại chổ, dáng vẻ của Thiên Thiên trong lòng cậu lúc này hơn cả một ác quỷ đang khát máu. Đôi mắt tía thẫm, lạnh và sắc, mãi đến khi nó cất tiếng nói nhẹ bẫng thì mọi người mới hoàn hồn. Cũng là lúc Dung đang thoi thóp
-“Nó ở đâu?”
Dung ngột ngạt, lưỡi bắt đầu thè ra, mắt chuyển dần thành tròng trắng đục, mặt biến sắc, ho khụ khụ mà không nói nên lời. bàn tay cô từ tư thả lỏng, buông dần xuống một cách bất lực, hai chân dãy giạu liên hồi khi lơ lững trên mặt đất. Mọi người nuốt khan nhìn nó..
Trong tít tắc, nó thã bổng Dung ra, đưa tay giật phăng sợi dây chuyền trên cổ cô, giọng ánh lên sự đe dọa chết chóc
-“Mày thực sự muốn chết?”
Dung sợ hãi ôm cổ, rú lại một góc nhà gần đó, cô vẫn chưa thực sự hết hoảng sợ, ba hồn bảy vía vẫn còn lơ lững ở nơi đâu đó..
-“Sao em biết S-area ở chổ cô ta?”-Bảo thắc mắc
-“Lúc tôi bị mất trí nhớ đã có lần nhìn thấy cô ta mang nó”-Saron vừa nói vừa phủi phủi sợi dây chuyền, liếc về phía Dung đang co ro giữa nhà
-“Nếu ở Deaths..cô sẽ được chết một cách thật thê thảm đấy. Lam Phù Dung….”
Nó bỏ ra rồi mà Minh Nhật còn đứng im bất động, đôi mắt đau đớn tiếc nuối quá khứ dõi theo bóng trắng khuất sau cánh cửa. Dường như Saron là một viên pha lê thuần khiết mà anh không thể nào chạm vào được. Vì chỉ cần chạm vào..viên ngọc ấy sẽ rướm máu ngay tức khắc
-“Vậy mảnh ghép kho báu thực ra nằm ở đâu chứ?”-Jen ôm đầu khổ sở, đi đi lại lại lại ở căn hộ thuê gần đó. Mọi người đang nhìn nhau đầy nghi hoặc, ai ai cũng đau đầu nhức óc khi Saron tiết lộ về kho báu…
-“Ở đây!”-Nó giơ sợi dây chuyền lên, nhếch môi
-“Sao…sao em biết?”-Jen chạy nhanh về phía nó, rú lên
Saron lại nhếch thêm một cái. Vừa lúc nãy khi giật dây chuyền từ cổ Dung, vô tình tay nó chạm vào chiếc mặt ngọc hình giọt nước và phát hiện : mặt dây chuyền nhẹ tễnh, dường như bên trong được phủ bởi một lớp không khí rỗng tuếch. Có nghĩa là phía trong thiết diện ấy ở có khả năng ẩn chứa một thứ gì. S-area là di vật mà trước khi Lâm mất đã dặn nó nhiều lần là phải bảo quản nó thật tốt, luôn mang theo bên mình…
-“Nếu mảnh ghép được dấu, thì chỉ có thể….ở đây”-Dứt lời, nó thả sợi dây đẹp thuần khiết, quý giá rơi tự do trong không trung, một tiếng “Keng, ting…ting” rao lên khi vật tiếp đất, lăn lông lốc giữa nền, vỡ vụn. Nằm ngổn ngang trong đám ngọc bể ấy : Là một mảnh giấy không quá to, không quá nhò.
Nhưng nhìn kĩ, thì dường như không phải giấy..
-“Là da dê?”-Bảo nhặt thứ đó lên, bàng hoàng nói
Một đường cong nhanh chóng lướt trên môi nó và hắn..hai cặp mắt giao nhau, chất chứa đầy thù hận và…một thứ cảm xúc không được gọi tên