Bạn đang đọc Saron, Trái Tim Của Quỷ: Chương 69
Cô ấy không thể thành thân
Nó trượt xuống vai Nhật, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, máu từ kẽ miệng lại rỉ ra. Minh Nhật mở mắt to hết cỡ, hốt hoảng bế nó chạy vào bên trong từ đường.Khuôn mặt Thiên Thiên lúc này xanh xao, hốc mắt sâu hoắc. cặp lông mài chốc chốc co lại một cách đầy đau đớn. Bờ môi thỉnh thoảng “ư” lên một vài tiếng nhỏ nhỏ. Máu nhuộm đỏ mảnh vải dưới phần chân bị thương, loang lỗ ra ngoài và nhiễu tong tong xuống đất.Minh Nhật đưa tay nhè nhè sờ vào vết thương, cơ thịt dưới da giật giật lên một cách kinh hoạt, máu theo dòng từ từ rỉ giọt mổi lúc một nhiều hơn!
-“Cha! Cứu cô ấy đi!”-Anh nhìn Âu Dương Lạc van nài
Âu Dương Lạc từ từ kê mạch cho nó, khám xét vết thương một cách tỉ mỉ rồi nghiêm giọng
-“Thiên Thiên bị thương quá sâu, một phần tên còn bị gãi lại bên trong, ghim vào xương. Muốn cứu cô ta thật là quá khó…!”
-“Cha à..Cha phải cứu Thiên Thiên, Cha…”-Nhật níu lấy tay ông, cặp mắt ánh lên sự đau xót khôn tả. Các cơ trên mặt co lại một cách khắc khổ, cậu nghẹn giọng
-“Cha nhất định phải cứu cô ấy…”
Mọi người tản dần ra phía ngoài, tấm màn được kéo lại một cách uể oãi. Đơn Quân Hạo gầm lên như con thú, lao tới siết lấy cổ Dung, ánh mắt quắc lên đỏ ngầu, giận dữ
-“Con khốn! Chính cô đã hại Thiên Thiên ra nông nổi này”
Dung hoảng loạn, vội vàng đập tay chát chát vào tay hắn, cố dùng sức gỡ bàn tay rắn chắt kia ra..Đôi mắt cô trợn lên, chuyển dần dần thành màu trắng đục
-“Làm gì vậy hả? Bỏ Phù Dung ra…”-Mọi người xúm lại kéo hắn ra, ngăn cơn thú tính đang độ dâng trào. Miệng Dung mấp máy
-“Anh làm gì thế? Định giết tôi sao?”
Hắn vẫn không thôi nhìn Dung bằng ánh nhìn của sự chết chóc, âm vực lãnh đạm, băng khốc đầy vẻ khát máu vang lên-“Hãy cẩn thận cái mạng chó của cô! Nhớ đấy…!”
Tấm rèm bật mở, những ánh mắt kì vọng lại hướng về chiếc giường tre. Trên đó có một thiên thần trắng đang hôn mê bất tỉnh.
Những dụng cụ dùng để lấy tên ra rướm đầy máu, nhuầy nhọe nhất vẫn là chiếc tên nhọn hoặc, dài khoảng 4cm đang lấm lem thứ dịch lỏng tanh kia!Nhật nhìn cha mình, luống cuống hỏi
-“Thiên Thiên sao rồi cha?”
Âu Dương Lạc đăm chiêu, tựa mình xuống chiếc ghế tre gần đó, từ tốn nói
-“Đã lấy tên ra và khâu vết thương lại..Nhưng mà..mất máu quá nhiều, cộng với chứng bệnh cũ đè nặng lên dây thần kinh ngăn cho hệ điều khiển sinh lí tuần hoàn hoạt động…Có tỉnh lại hay không..còn phụ thuộc vào số phận và ý chí của cô ấy nữa…”
Nhật đờ đẫn, khuôn mặt bất lực nhìn nó…
Quân Hạo im lặng như chưa từng được im lặng: Lúc này đây, hắn không biết mình nên nói gì cho phải..
Đúng rồi, hai người là kẻ thù của nhau…-“Nếu cô chết thì ai sẽ làm kẻ thù với tôi?”
Hắn đã thầm thỉ bên tai nó câu nói đó bao nhiêu lần rồi nhỉ? Chính hắn cũng không biết. Nhưng có lẽ, Saron với thân phận bây giờ, tính cánh bây giờ có phải tốt hơn trước không? Nó sẽ không phải khoát vỏ bọc lãnh khốc mà ai ai cũng ghét. Không phải gồng gánh trên người nổi đau mất thân nhân…Giờ đây, Thiên Thiên hoàn toàn có thể tự do tự tại có một cuộc sống mới..(!)
-“Cậu đang nghĩ vể Thiên Thiên à?”
Hắn giật mình, ngoảnh mặt lại, đôi ngươi từ từ dãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt –“Tộc trưởng? Là ông sao?”
Âu Dương Lạc từ từ ngồi xuống tảng đá, ngẩng cái đầu đã điểm hoa râm lên, nhìn vầng trăng sáng khuyết mảnh mà thở dài
– “Mười ngày nữa có người ra đất liền đánh cá, cậu theo họ mà về nhà đi. Vốn dĩ hàng tháng đều có người ra khơi..Nhưng vì chuyện của Minh Nhật, Thiên Thiên nên không ai còn tâm trí nữa! Phiền cậu ở lại đây ba tháng rồi…”
-“Đã ba tháng rồi…Thiên Thiên đã hôn mê suốt hai tháng trời..! Ông là đệ nhất y thuật ở đây. Ông không có cách làm cô ta tỉnh lại sao ?
Âu Dương Lạc lắc đầu, trầm tư nói
-“Bệnh của Thiên Thiên quá nặng. Nếu lần này cô ấy tỉnh lại..Chỉ e rằng không thể cầm cự lâu dài..”
-“ Ông nói vậy là có ý gì? Cầm cự là sao ?”-Hắn trố mắt, ngạc nhiên hỏi
Ông Lạc lại lắc đầu than thở
-“Vì Minh Nhật quá yêu Thiên Thiên nên ta không thể ngăn cấm được điều gì…..”
-“Tôi phải đưa cô ấy đi!”-Hắn nhìn ông, kiên định nói
-“Không được! Tộc có quy định của tộc, không phải nói đưa người đi là đưa. Nếu cậu không muốn hại chết Thiên Thiên, thì đừng làm dại dột !’’