Saron, Trái Tim Của Quỷ

Chương 47


Bạn đang đọc Saron, Trái Tim Của Quỷ: Chương 47


-“Khi tôi đến căn cứ đã phát hiện hắn thập thò ngoài cánh rừng.Vì không tiện để lộ tổ chức nên tôi đã đập hắn ngất rồi mang vào đây”-tên áo đen tường thuật rành rọt sự việc
-“Đơn Quân Hạo? Hắn ta đến đây làm gì? Tìm Snown chăng?”
-“giờ xử trí tên này thế nào đây thiếu chủ?”-Người đàn ông trung niên lên tiếng.
*Đôi chút về người đàn ông này: Bí danh: Blois-người cận thân của kẻ lãnh đạo tổ chức bí mật này. 40 tuổi-độc đoán-tàn nhẫn-mưu mô.
*Tổi chức bí mật: Tính đến thời điểm hiện tại vẫn không ai biết đến sự hiện diện của tổ chức này. một quy mô khá lớn.Chỉ thua kém Deaths-Velous-Gragon trong tích tắc. Kẻ đứng đầu vẫn còn là một bí mật và mục đích lập ra tổ chức vẫn còn là một dấu chấm hỏi to đùng!
-“Mọi việc đang rắc rối như vậy..Tự dưng lại lòi ra một Đơn thiếu của Dragon!”-Blois nói một cách khó hiểu, đôi mài lão chau lại đầy bí ẩn
-“Hắn ta tự nạp mạng,tại sao chúng ta không toại nguyện chứ? Nếu Đơn Quân Hạo chết, Gragon sẽ nghĩ là ai làm?”-thiếu chủ lên tiếng đầy ngạo nghễ
-“dĩ nhiên là Deaths!”

-“Đúng! Nếu Gragon công khai đánh Deaths..Chúng ta sẽ ngồi yên làm ngư ong đắc lợi! Một trong hai bên dù bên nào thua đi chăng nữa với ta cũng chẳng có thiệt thòi gì…Mà lại loại bỏ được một đối thủ, gián tiếp loại trừ được cánh tay đắc lực của Gragon”
-“Lưỡng toàn kì mĩ”-Blois vỗ tay tán thưởng!
-“Hai ngày nữa, xử lí hắn một cách cẩn thận! Đừng để lại dấu vết gì tránh để bọn chúng điều tra!”-hắn ta ra lệnh!
-“Tại sao phải đợi hai ngày nữa?”
-“Vì..ta phải cùng với Deaths..Tìm Snown! Khi tìm được Snown cũng là lúc Gragon mất đi đứa con duy nhất của mình…..”-Hắn ta cười một cách biến thái..đầy chất khẩy!
* Đôi đồng tử của Saron nheo lại,hàng mi rung lên một cách mạnh dạn.Chốc chốc,đôi mài lại nhíu lên đầy đau đớn. Con ngươi nâu tím từ từ mở ra,ánh nắng tràn vào giác mạc,cảm giác thật thoải mái. Bên ngoài,tiếng chim ca ríu rít,líu lo. hương hoa thoang thoảng khắp nơi trong căn phòng đơn sơ,mộc mạc.
Những bóng người lạ lẫm từ từ hiện ra trong mắt nó. Nó dương cặp mắt ngạc nhiên nhìn họ,tỏ vẻ khó hiểu và bất an..
Bọn người lạ khi thấy nó tỉnh dậy thì vui mừng khôn xiết. Nó nắm lấy tay nhau,mừng rỡ
-“Tỉnh rồi,tỉnh rồi!”
Giờ nó mới có dịp nhìn kĩ bọn người này, quần áo đơn sơ, phục trang giản dị. Khung cảnh chung quanh cũng mộc mạc và thanh bình lắm
-“Đây là đâu?”-Nó từ tốn hỏi
Một chàng thanh niên cao ráo,sáng sủa có khuôn mặt khá điển trai,làng da ngăm đen màu đồng cực nam tính đứng cạnh một lão nhân gia trung niên đang ngồi trên ghế,vui vẻ lên tiếng
-“Đây là Đảo thiên thần!”
-“Đảo thiên thần? Tôi chưa bao giờ nghe nói nơi này cả!”-Nó tỏ vẻ khó hiểu
-“Đây là một đảo nhỏ hơn trăm năm trước đã có dân cư sinh sống.Người dân ở đây tự làm,tự ă,không liên hệ với thế giới bên ngoài.Còn đây là tộc trưởng”-Anh ta nói rồi chỉ vào người đàn ông trung niên lúc nãy
-“Tại sao tôi lại ở đây?”-Nó bâng khơ hỏi!

Câu hỏi của nó làm mọi người hết sức sững sốt,họ nhìn nhau thì thầm nhỏ nhẹ. Có độ 5-6 người đang đứng trước mặt nó, khuôn mặt biểu cảm đầy sự khó hiểu
-“Cô không biết tại sao mình lại ở đây sao?”-Tộc trưởng lên tiếng
Và nó lắc đầu
-” Nhà ở đâu?”
Và nó lại lắc đầu lần nữa.
-“Cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Từ đâu đến?-Bọn họ hỏi dồn
Lần này,nó ôm đầu một cách khổ sở,khuôn mặt hằn lên từng vẻ đau đớn khó tả
-“Tôi…tôi là ai? tại sao tôi lại ở đây ? Tên của tôi…tôi tên là gì?”-Nó lắp bắp,khuôn mật nhợt nhạt hẳn lên
-“Chúng tôi không biết. Khi thuyền gia ra khơi đánh cả nhìn thấy cô trôi dạt vào bãi đất trống đã mang cô về đây.Cô hôn mê đã năm ngày rồi!”-Chàng trai lúc nãy từ từ kể lại
Nó không có chút ấn tượng gì với sự việc anh ta đã kể,.đầu trở nên đau như búa bổ
-“Chắc có lẽ là có việc gì xảy ra với cô rồi! Khi mang cô về đây,trên người cô đang vận y phcu5 của cô dâu!”-Tộc trưởng điềm đạm nói

Nó ôm đầu khổ sỡ.Cô dâu? Chẳng lẽ nó đã thành hôn rồi sao? Sao nó chẳng có chút ấn tượng nào vậy?
-“Cô hãy ở lại đây đến khi nào nhớ ra nhà mình ở đâu,mình là ai đi! Chứ tình trạng này không thể rời khỏi được, từ đảo thiên thần ra bên ngoài xa hơn 5000 hải lí. Đi đường mất hơn 4 ngày trời! Với sức khỏe hiện gì,cô không thể làm được điều đó đâu”-tiếng một người con gái nói
-“Nhưng mà….”
-“Đừng nhưng nhị gì nữa! Một tháng mới có chuyến đi ra ngoài khơi xa đánh bắt,cô hãy cố gắng tịnh dưỡng đi.Nội trong một tháng cố gắng hồi phục để còn về nhà nữa…”
Nó sau một lúc đắng đo, rồi cũng can đảm gật đầu
-“Tôi là Âu Dương Minh Nhật, là con trai của tộc trưởng. Cha tôi là Âu Dương Hàn. Cô chỉ cần gọi là bác Âu thôi!”-Chàng trai lúc giờ cười tươi lên tiếng
-“Tạm thời, cô vẫn chưa nhớ ra tên thật của mình…Chúng tôi sẽ gọi cô là Thiên Thiên nhé”-Tộc trưởng điềm đạm nói
Nó nhẹ nhàng gật đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.