Saron, Trái Tim Của Quỷ

Chương 42


Bạn đang đọc Saron, Trái Tim Của Quỷ: Chương 42


Khuôn viên vắng lặng không một bóng người ra vào. Rõ ràng Labez nói có kẻ tìm nó,nhưng loay hoay mãi vẫn không hề có ai ở đây.Nó đảo mắt khắp nơi,nhưng chung quanh vẫn chỉ là một không gian lặng tịch!
Vừa Sải bước vào trong lễ đường,nó chỉ kịp cảm giác gáy mình tê buốt.Một thứ cảm giác đau inh ỏi lấn chiếm vùng đầu..Và rồi..Nó ngất hẳn!
-“Cái gì? Cô dâu mất tích?”-Diệp Thanh dân sững người khi nghe tin động trời này,khuôn mặt ông lộ rõ từng vệt tức giận. Từng lằn gân đỏ nổi đầy lên mặt.
Nike cũng không khá hơn,khuôn mặt thất thần đầy sự lo âu khôn tả.Khóe mắt chốc chốc lại lại tỏ vẻ căng thẳng và lo lắng tột cùng!
Hôn lễ bãi bỏ trong sự tức tối của nhà trai. Diệp Thanh Dân bắt buộc Snown đưa ra một lời giải thích hợp lí..
-“Xin lổi..Diệp gia,bang chủ vừa rời khỏi đây vào lúc 8:00 tối qua rồi”-Lisza sượng sùng đáp
Căn biệt thự Từ Gia trở nên thê lương hơn bao giờ hết.Hôn lễ bị hủy với họ đáng lí phải là một tin tốt.Nhưng nay Saron đột nhiên mất tích,chưa hay lành dữ thế nào thì tin tức cô dâu đào hôn lan truyền khắp nơi mà Snown thì biệt vô âm tích!

-“Có khi nào Saron hối hận khi lấy Nike nên đã bỏ trốn không?”-Khả Lợi suy diễn,rồi quay sang Jen,cô hỏi đầy sự nghi hoặc
-“Có phải là anh bắt cóc Saron không?”
-“Em điên sao?”-Jen phát cáu
-“Trước đó,anh nói có chết cũng không để Saron lấy Nike,giờ Saron mất tích thì dĩ nhiên anh là kẻ hiềm nghi lớn nhất chứ sao?”-Cô cong môi cãi lại
-“Anh không bắt Saron,Anh cũng đang muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây!”
-“Thôi đi,đừng cãi nữa! Quan trọng bây giờ là an toàn của Tử San kìa”-Bảo lên tiếng sau một lúc trầm ngâm thật lâu!
-“Phó bang chủ,tìm thấy chiếc hài của chủ nhân ở sau khuôn viên”-Cristy hớt hãi chạy vào,tay cầm theo chiếc giày mà Saron mang trong ngày đính hôn
-“Đích thị là Saron bị bắt cóc rồi”-Khả Lợi đầy vẻ suy tư
-“Nhưng,Kẻ nào đã làm việc này kia chứ?”-Jen lo lắng,tinh thần trở nên bấn loạn hơn bao giờ hết
Saron tỉnh dậy khi cảm giác gáy mình đau âm ĩ.Không gian chung quanh chỉ một màu đen như mực.Tấm vải che đi đôi mắt của nó khiến nó không biết nơi này là đâu. Miếng băng keo bịt kín miệng chỉ cho phép nó ứ lên từng tiếng…
-“Nó tỉnh rồi kìa!”-Tiếng một gã đàn ông vang lên đầy vẽ ngạo nghễ!
Nó lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn.Tư thế của nó lúc này thật bất tiện,hai tay bị trói phía sau bằng dây thừng đan cứng,mắt bị che kín bởi một lớp vải đen dày phủ kín không gian.Miệng chặn lại bằng một loại băng dính dày cộm!
Cạch! tiếng cửa được mở ra,có tiếng bước chân ai đó lẹp xẹp bước vào.Chất giọng điềm tĩnh,trung niên vang lên
-“Canh chừng ả ta cẩn thận,đừng để ả trốn thoát biết chưa!”

-“Dạ rõ”-Đám đông thanh niên hai-ba người đáp lại..
Tình hình này cho thấy,có lẽ đây là một vụ bắt cóc tống tiền rồi.! nó ngồi im bất động để xem xét tình hình.Bọn chúng có khoảng 4-5 người thì phải! Để đối phó một lượt,quả là không dễ dàng…
Cạch!-Cắt đứt dòng suy nghĩ của nó,tiếng bước chân lần nữa bước vào..
Lần này,nó thực sự kinh ngạc và sững sốt..Thông tin bọn chúng đưa ra đủ để nó phán đoán sự việc lúc giờ
“Thiếu chủ..Giờ giải quyết ả ta thế nào đây?”-Tiếng già cội ban nãy lại lần nữa vang lên
-“đừng nôn nóng,cứ để bọn người kia sốt ruột một thời gian đã!”-Tiếng gã thiếu chủ đáp trả có vẻ trầm mặc mà uy quyền vang lên
Bọn chúng rõ là một tổ chức và kẻ thiếu chủ kia là kẻ cầm quyền.Có điều,nó vẫn còn chưa giải đáp được ý đồ bọn họ bắt cóc nó là gì.!
-“Đừng hòng nghĩ đến việc tẩu thoát.Mạng lưới điện tử ở đây không cho phép cô làm việc đó đâu!”
nó lắc đầu,ứ lên như muốn nói chuyện.Ngay lập tức-1 bàn tay lột đi miếng keo dính trên miệng nó.Nó từ từ thoát lời
-“Các người là ai,bắt tôi nhằm mục đích gì?”

Xoảng!-Một thứ miễn chai ghim từ đầu nó xuống,vỡ vụn trong không gian,máu từ đầu tuôn ra.từng giọt,từng giọt
-“Đừng hỏi nhiều quá..Sẽ không vui đâu”-“Gã con trai cười cợt đáp
-“Các người muốn gì?”-Nó không hề tỏ ra nao núng,mong muốn dùng những câu hỏi rời rạc tìm ra chút thông tin về tổ chức bí mật này
Bọn chúng im lặng không đáp trả,chỉ nghe tiếng kẻ bên trên căn dặn kĩ càng
-“Canh chừng nó cho kĩ! nó không phải là hạng tầm thường đâu!”
-“Vâng! thưa thiếu chủ,nó mà động đậy..Tôi sẽ quăng thẳng xuống vực thẳm cho biết mùi..”
Máu loang ra ngày một nhiều,nó chỉ kịp nghe những âm thanh từ miệng bọn chúng phát ra,nhỏ dần,nhỏ dần và tắt hẳn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.