Đọc truyện Sáp Huyết – Chương 64: Vũ Thường (p1)
Quách Tuân không đáp, tiếp tục nói:
– Thái Hậu cũng không tin những gì Chân Tông nói, vả lại còn cực kỳ căm ghét Thiên Thư gì đó của Chân Tông. Sau khi Chân Tông tạ thế, Thái Hậu đem tất cả những thứ thuộc về Chân Tông phong kín vào trong lăng Vĩnh Định. Lúc đầu huynh cũng tưởng Ngũ Long cũng được cất giấu vào lăng Vĩnh Định, giờ nghe đệ nói, huynh mới biết được năm đó Thái Hậu giấu Ngũ Long trong tượng phật Di Lặc. Không ngờ ý trời sâu xa, đệ đánh bậy đánh bạ mà lại có được nó.
Địch Thanh hỏi:
– Vậy bốn câu “Ngũ Long xuất thế” kia, nghĩa là gì?
Quách Tuân nói:
– Đây vốn là lời của một vị ẩn sĩ. Năm đó, Thái Hậu từng đem chuyện Ngũ Long hỏi vị ẩn sĩ kia, ẩn sĩ đó liền đọc ra bốn câu Kê này. Cụ thể có ý gì, e rằng trừ vị ẩn sĩ đó ra, không ai biết được.
(Kê: lời hát trong kinh Phật)
– Ẩn sĩ đó là ai?
Quách Tuân trầm mặc một lúc rồi nói:
– Y là Thiệu Ung, nghe đâu y là đồ tôn của Trần Đoàn, được chân truyền từ Lý Chi Tài đệ tử của Trần Đoàn.
Địch Thanh hỏi:
– Trần Đoàn? Chính là vị thần tiên luận cờ với Thái Tổ ở Hoa Sơn sao?
Quách Tuân gật đầu nói:
– Đúng vậy, đồn rằng Trần Đoàn giống như thần tiên đó. Năm xưa, Thái Tổ nhờ được Trần Đoàn chỉ điểm nên mới có thể từ một tên cấm quân tầm thường lập nên nghiệp lớn, cùng với Thái Tông dựa vào bốn nắm tay và hai côn đánh hạ bốn trăm quân châu của Đại Tống.
Thấy Địch Thanh muốn nói lại thôi, Quách Tuân hỏi:
– Đệ có lời gì muốn nói sao?
Địch Thanh ngập ngừng nói:
– Năm xưa, thuật sĩ xem mệnh cho mẹ đệ, cũng chính là Trần Đoàn.
Quách Tuân chấn động, thất thanh hỏi:
– Trần Đoàn nói mẹ đệ có thể sinh ra được tể tướng?
Địch Thanh gật đầu, trầm mặc một lúc rồi nói:
– Điều này chỉ là nói bậy nói bạ thôi, rõ ràng không thể coi là đúng được. Đệ là cái gì chứ? Sao lại có số mạng làm tể tướng chứ?
Quách Tuân chuyển qua Ngũ Long đầy phức tạp, hình như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới nói:
– Có lẽ đây là ý trời a…
Địch Thanh không hiểu hỏi:
– Quách đại ca, huynh nói cái gì là ý trời vậy?
Quách Tuân cười gượng nói:
– Ý trời cho đệ có được Ngũ Long, nhưng nếu đệ không vứt nó đi, sau này đừng có hối hận.
Trong vẻ mặt trầm trọng của y còn mang theo phần bất đắc dĩ, nhưng không khuyên Địch Thanh vứt bỏ Ngũ Long nữa.
Địch Thanh nghiêm giọng nói:
– Chuyện đệ làm, đệ tuyệt đối không hối hận.
Quách Tuân chậm rãi đứng dậy, cõi lòng đầy tâm sự, thở dài một hơi, nói:
– Huynh có việc phải làm, xin đi trước. Lần này, đệ không đến giết Hạ Tùy, chắc hắn nghĩ đệ không nhìn thấu tâm tư của hắn nên tạm thời sẽ không ra tay với đệ nữa. Đệ nên cẩn thận nhiều hơn, trước mắt sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Địch Thanh thấy Quách Tuân sắp đi, bỗng nghĩ tới một chuyện, vội hỏi:
– Quách đại ca, vậy lời Kê đó trừ Thái Hậu và huynh ra, còn có ai khác biết không?
Quách Tuân trầm ngâm một lát rồi lắc đầu nói:
– Chắc không có đâu.
Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, nói rõ ràng từng chữ:
– Nếu lời Kê kia trừ huynh và Thái Hậu ra không còn có ai biết. Vậy sao Đa Văn Thiên Vương lại biết được? Dĩ nhiên, bí mật này huynh và Thái Hậu sẽ không nói cho Đa Văn Thiên Vương biết, chẳng lẽ… là Thiệu Ung nói cho hắn biết sao?
Hắn phát hiện ra điểm nghi vấn liền hưng phấn nói:
– Có lẽ chúng ta có thể tra ra được tung tích của Đa Văn Thiên Vương từ trên người Thiệu Ung.
Quách Tuân thở dài nói:
– Thiệu Ung là kỳ nhân ẩn sĩ, không có nơi ở cố định, muốn tìm ra y, dễ lắm sao? Nhưng huynh nghĩ quá nửa là không phải do hắn nói, chắc có lẽ là…
Ánh mắt y lóe sáng, dường như nhớ ra chuyện gì đó, song lại không nói tiếp, thoắt cái đã hòa mình vào trong bóng đêm mịt mù.
Địch Thanh trầm tư suy nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm ra điểm mấu chốt, thầm nghĩ: “Theo như lời Quách đại ca nói, Thiệu Ung sẽ không nói ra bí mật này. chắc chắn Quách đại ca cũng sẽ không nói, biết rõ bí mật này chỉ còn có Thái Hậu, nhưng dĩ nhiên Thái Hậu cũng sẽ không nói!”
Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh chợt thấy rất đau đầu. Hắn lặng lẽ đặt xuống bàn chút bạc vụn rồi rời khỏi quán rượu. Lão Lưu cũng không có đi ra, dường như đã ngủ rồi.
Đêm đã khuya, ánh trăng mờ nhạt.
Địch Thanh bước lững thững trên đường suy nghĩ về lời của Quách Tuân hôm nay, hằng hà bí ẩn, muôn vàn suy tư.
Lơ đãng ngẩng đầu lên mới phát hiện đã đến gần ngõ Mạch Kiết lúc nào không hay. Hắn cảm thấy ngỡ ngàng, rốt cuộc vẫn không quên được nàng, nhưng hôm nay vừa từ biệt nàng xong, còn nói ra lời tuyệt tình đến thế, sau này còn mặt mũi nào mà gặp nàng chứ?
Nghĩ vậy nhưng Địch Thanh vẫn đi tới ngõ hẻm đó. Còn chưa đến gần cửa ngõ, hắn đã phát hiện có ai đó đang đứng trước cây mai kia, tim không khỏi loạn nhịp. Có tiếng ‘rốp rốp’ vang lên dồn dập từ phía gốc mai, hắn vốn tưởng là tiếng tim mình đập nhanh, nhưng khi nghe kĩ thì phát hiện ra đây là tiếng chặt cây mai của người đó.
Địch Thanh giật mình kinh hãi, vội vàng chạy tới thì thấy người đang chặt mai không phải là người trong mộng của hắn mà là nha hoàn Nguyệt nhi của nàng. Mặc dù Nguyệt nhi nhìn có vẻ gầy yếu nhưng sức lực cũng không kém, theo tiếng ‘rốp rốp’ vang lên không dứt, tuyết đọng bị chấn rơi xuống ào ào, vụn gỗ bay tứ tung.
Địch Thanh vội hỏi:
– Này, cô đang làm gì thế?
Nguyệt nhi đang chặt cây hết sức tập trung, do đó không để ý sau lưng có người đến gần. Nàng giật mình hét lên một tiếng sợ hãi rồi bỗng xoay người bổ một búa về phía Địch Thanh! Địch Thanh bắt lấy cổ tay nàng, quát:
– Cô có bị khùng không đó, sao vừa gặp tôi đã chém?
Nguyệt nhi nhận ra Địch Thanh thì vùng mạnh mấy cái. Địch Thanh sợ nàng sẽ đánh tiếp nên không dám buông tay. Nguyệt nhi vùng ra không được, bỗng hé miệng phun một ngụm nước bọt vào mặt Địch Thanh.
Địch Thanh cuống quýt lui về phía sau, giận dữ nói:
– Sao cô ngang ngược không nói lý lẽ gì cả? Ta là Địch Thanh đây!
Nguyệt nhi cười lạnh:
– Ta biết rõ ngươi là Địch Thanh đó, sao ngươi còn chưa đi chết đi?
Địch Thanh thấy nàng tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, không khỏi rất đỗi kỳ quái:
– Ta..ta có mạo phạm gì cô đâu? Chuyện lúc trước, không phải ta đã nhận lỗi rồi sao?
Trong suy nghĩ của hắn, lúc trước đụng ngã nàng, hắn đã dùng hoa để xin lỗi. Trừ chuyện đó ra, hắn tự nghĩ mình không hề chọc giận Nguyệt nhi này thêm lần nào.
Nguyệt nhi mắng:
– Tên lừa gạt nhà ngươi, tiểu thư bị ngươi hại chết rồi, vậy mà ngươi còn buông lời châm chọc?
Địch Thanh giật mình, hỏi gấp:
– Tiểu thư nhà cô làm sao?
Nguyệt nhi la lên:
– Không phải ngươi nói muốn rời kinh thành, không bao giờ trở về nữa hay sao? Tiểu thư nghe vậy rất thương tâm, khóc cả ngày, giờ đã ngã bệnh, tên chết tiệt nhà ngươi hài lòng rồi chứ? Ngươi đụng ngã tiểu thư thì thôi đi, sao còn lại tặng Phượng Cầu Hoàng cho nàng?
Địch Thanh ngạc nhiên hỏi:
– Phượng Cầu Hoàng gì?
Nguyệt nhi lập tức vung búa bổ tới:
– Đến giờ mà ngươi vẫn không thừa nhận sao?
Lòng rối như tơ vò, Địch Thanh vội vàng tránh sang một bên, hô to:
– Cô đừng có hở một cái là đánh đánh đấm đấm, ta thấy cô là nữ giới nên mới không đánh trả, cô đừng tưởng rằng ta sợ cô. Cô muốn ta thừa nhận thì cũng phải nói cho ta rõ chứ, uy hiếp người khác thừa nhận là không đúng tí nào.
Nguyệt nhi quát lên:
– Bồn hoa lúc trước ngươi tặng cho tiểu thư nhà ta, không phải là Phượng Cầu Hoàng sao? Ngươi đừng có nói rằng, ngươi không có tặng nha.
Địch Thanh giật mình, không ngờ chậu hoa đó lại có cái tên lịch sự tao nhã đến như vậy. Lúc đó, hắn chỉ muốn thể hiện lời xin lỗi của mình, đâu có biết tên của loài hoa này. Tuy hắn ít đọc sách nhưng vẫn biết chút ít ý nghĩa của Phượng Cầu Hoàng. Nếu khi đó hắn mà biết tên nó như vậy thì cho dù có bị đánh chết, hắn cũng không dám tặng. Bây giờ biết rồi, trong lòng vừa chua xót vừa có chút ngọt ngào. Giờ hắn mới hiểu được tại sao lúc nàng cám ơn hắn tặng hoa thì có chút ngượng ngùng.
Nguyệt nhi nói:
– Ngươi tặng hoa cho tiểu thư nhà ta cũng không vấn đề gì, nhưng ngươi không nên bắt cá hai tay, tặng hoa cho nàng này rồi còn đến nơi bướm hoa vui vẻ với nàng khác. Hơn nữa, còn vì một nữ nhân mà đánh nhau với người ta.