Sao Trời Lấp Lánh

Chương 8: Cuộc điện thoại không tiếp


Đọc truyện Sao Trời Lấp Lánh – Chương 8: Cuộc điện thoại không tiếp

Ra khỏi studio đã là mười giờ tối, vượt quá thời gian dự kiến, tuy kết quả khả quan nhưng người thì mệt lả.

Hồng Hồng lái xe đến đón anh, “Đồ đạc đã được dọn hết sang rồi, còn hợp đồng thuê nhà thì ngày mai tôi sẽ xử lý.”

Buổi chiều khi Bạch Lãng đang làm việc, Hồng Hồng đã mượn chìa khóa và nhanh chóng giúp anh chuyển nhà.

“Dọn hết? Cả đồ trong tủ lạnh luôn à?” – Bạch Lãng ngồi vào sau xe.

Hồng Hồng đánh xe đi, “Ừ, hay cần vứt đi?”

“Không,” – Bạch Lãng nghĩ, “Có đói không, tôi mời anh ăn khuya.”

Thông thường, ngày đầu làm trợ lý đều sẽ được chủ là Bạch Lãng mời một bữa.

Hồng Hồng im lặng một lúc mới trả lời, “Được.”

Chắc không muốn nhưng nể tình vì công việc sau này mới nhận lời đây mà. – Bạch Lãng cười khẽ, chỉ đường Hồng Hồng lái xe đến nhà của Cừu Tiềm.

Đến nơi, quả nhiên trong căn phòng xa xỉ đã có thêm mấy thùng carton. May mà nhà trọ anh thuê có bày sẵn gia cụ, chứ không chuyển hết đến thì đúng là đau đầu.

Bạch Lãng bảo Hồng Hồng tùy ý ngồi, bản thân anh mở tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu được chuyển đến.

Loay hoay chừng mười phút, Bạch Lãng bê hai bát mì trần trứng nóng hổi từ bếp ra. Nước dùng trong hơi sánh vàng, húng thơm nồng ở trên, thêm một quả trứng gà và mấy miếng cà chua, nhẹ nhàng dễ tiêu.

“Nào, mì trứng cà chua, ăn tạm nhé.” – Bạch Lãng đặt bát, mời khách.

Từ lúc Bạch Lãng vào bếp, Hồng Hồng đã tỏ ra ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ cầm đũa lên ăn. Từ miếng thứ hai, tiếng hút mì ‘rột rột’ chứng tỏ người ăn rất ngon miệng, Bạch Lãng cảm thấy hài lòng, cũng bắt đầu từ tốn ăn mì trong bát của mình.

Đời trước, trước khi chết mấy tháng anh mới phát hiện ra tim mình có vấn đề. Khi đó anh đã gần như sụp đổ, có lẽ cũng vì thế nên anh mới ngu ngốc nghe lời Khang Kiện dụ dỗ comeout với công chúng, vì nghĩ rằng chẳng sống được bao lâu, còn nhiều cơ hội đâu để chần chừ.

Nhưng dù thế anh vẫn cố gắng chăm sóc cơ thể mình. Bác sỹ yêu cầu sống khoa học và ăn uống lành mạnh, anh cũng bỏ thời gian ra nghiên cứu. May mắn là hai năm trước đó có từng tham gia chương trình về ẩm thực, yêu cầu Bạch Lãng đến gõ cửa các nhà nghệ sĩ để trổ tài nấu nướng, vì để có những thước quay đẹp, anh đã dốc lòng nghiên cứu về ẩm thực khá nhiều.

Thực đơn được đơn vị chế tác cung cấp, Bạch Lãng chỉ nghiên cứu kỹ thuật cắt gọt sao cho đẹp mắt và trình tự nấu nướng sao cho tuần tự nhịp nhàng. Tiết mục khi đó còn được đăng lên trang chủ để mọi người có thể đóng góp các công thức nấu ăn khắp mọi vùng miền, một số sẽ được đơn vị chế tác chọn đưa vào trong chương trình, Bạch Lãng xem nhiều cũng có nhớ ang áng.

Làm dần, Bạch Lãng dần có kinh nghiệm và thích thú. Sau khi sống lại, nếu có thể anh sẽ không ăn bên ngoài, mà chuẩn bị thực phẩm tươi mới về tự nấu, vừa hợp khẩu vị vừa đảm bảo sức khỏe.

Tối nay mời Hồng Hồng ở lại cũng vì muốn làm thân, đương nhiên anh không trông đợi quá nhiều. Dù bị gán mác ‘được bao dưỡng’ thì anh vẫn là anh thôi, khi làm việc với nhau có thể là đồng nghiệp, sau này cũng có thể xem nhau như bạn bè. Phải thừa nhận rằng, sau buổi làm việc ngày hôm nay, tâm trạng anh đã thanh thản hơn rất nhiều.

Vì thế nhân tiện lúc ăn, Bạch Lãng trao đổi công việc với Hồng Hồng, đối chiếu lại lịch trình công việc cùng những số liên lạc mà Tiểu Dương đưa anh cho Hồng Hồng. Dù sao sáng nay đổi người cũng quá đột ngột.

Bấy giờ Hồng Hồng mới nói, trong buổi quay ngày hôm nay, di động của Bạch Lãng rung rất nhiều lần.


Trong đó có già nửa là của Tiểu Dương, Hồng Hồng nhìn thấy thì bắt máy hộ. Vậy nên qua ngày hôm nay, hẳn Tiểu Dương sẽ không gọi đến năn nỉ về những việc liên quan đến đổi công tác nữa. Còn vì sao lại không… thì khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hồng Hồng, anh quyết định không hỏi rõ nguyên nhân.

Ăn được nửa bữa thì Cừu Tiềm mở cửa vào.

Thấy hai người đang xì xụp bát mì nóng hổi thì tự dưng gã cũng thèm.

“Có ăn khuya à, ngon thế?” – Cừu Tiềm đi vào nhà ăn, chống tay vào lưng ghế Hồng Hồng đang ngồi.

Bạch Lãng ngẩng đầu hỏi, “Tôi còn để phần, có ăn không tôi làm.”

“Ấy,” – Cừu Tiềm ngạc nhiên hỏi, “Em nấu à?”

Bạch Lãng húp canh, gật đầu, Hồng Hồng cũng hút mì cùng lúc, tiếng ‘rột rột’ thật khiến người ta ứa nước miếng, Cừu Tiềm bất giác nuốt ực ực, “Hình như sai sai, phải là anh đây ăn trước chứ? Phòng của anh bát của anh, mì cũng của anh!?”

Hồng Hồng nhìn gã, đột nhiên bê bát lên húp sùm sụp sạch, đặt xuống.

“Cám ơn đã mời, rất ngon.”

Bạch Lãng bật cười, người nấu thích nghe những lời thế này nhất.

“Về nghỉ sớm, mai gặp.”

Hồng Hồng không kề cà, cũng chẳng thèm để ý sự phản đối của Cừu Tiềm, chào rồi chuồn thẳng. Chỉ chừa Cừu Tiềm đứng đực giữa phòng ăn, trợn mắt nhìn Hồng Hồng rồi nheo mắt nhìn Bạch Lãng, “Sao anh cảm giác em rất tốt với Nhị Hồng nhỉ? Đừng quên anh đây mới là mua đứt, mua đứt đấy.”

Bạch Lãng vẫn cầm bát ăn, “Phí công tôi phần anh một quả trứng, có muốn ăn không?”

“Ăn chứ,” – Cừu đại gia khệnh khạng ngồi phịch vào bên cạnh.

Năm phút sau, Bạch Lãng bê mì ra.

‘Để phần’ mà anh vừa nói dường như không phải giả vờ.

Cừu Tiềm rất hài lòng, sau đó ăn ngấu nghiến hệt Hồng Hồng lúc nãy. Bạch Lãng thì tiếp tục ăn bát mì dở của mình.

***

Đương nhiên, bụng no thì mò lên chiếu.

Ăn khuya xong, Cừu Tiềm nhanh chóng đè Bạch Lãng ra làm mấy nháy.

Bạch Lãng lại mệt đến độ lả đi, trong đầu chỉ thầm cầu mong, tốt nhất là Cừu Tiềm ham của lạ, chứ không ngày nào cũng vậy chắc anh phải đi hỏi bác sỹ xem mạng mình còn giữ nổi không mất.


*

Sau khi ‘vận động’ xong, Cừu Tiềm ngồi cạnh đốt thuốc, suy nghĩ một số vấn đề.

Hôm nay là ngày thứ ba Bạch Lãng đến tìm gã, báo cáo mà Cừu Tiềm cho người đi điều tra về những gì Bạch Lãng trải qua và thể hiện trong hai năm qua cũng đã đến tay. Nhưng nội dung trong đó thì trật hẳn với những gì gã tiếp xúc trong ba ngày vừa rồi.

Dường như Bạch Lãng đã thay đổi thành con người khác, không còn ngây thơ và cố chấp, mà trở nên sành sỏi và giỏi nhẫn nhịn.

Và cả cuộc điện của Phương Hoa vừa gọi tới.

‘Cừu Tiềm, chú với Bạch Lãng là thế nào đấy? Cậu ta được chú bao dưỡng thật đấy à?’

‘Sao, không giống hả?’

‘Chú nói thật hay đùa đấy? Hai năm trước cậu ta còn không đồng ý cơ mà, hay chú mày lại giở trò gì?’

‘Ấy đừng có đổ oan cho người vô tội. Cậu ta thiếu tiền, tôi trả tiền, thế thôi.’

‘Thiếu tiền? Thiếu tiền gì được chứ!?’

‘Thắc mắc lắm làm gì, quan tâm hả?’

‘Không nói thì thôi, chỉ nhắc chú, nếu chia tay thì báo chị biết, chị đến nhận!’

‘Nhận!? Phặc, bà chị cũng muốn bao dưỡng hả?’

‘Bao cái đầu cậu, chị thấy cậu ta không đơn giản và có tiềm lực, bị chú mày chà đạp thì phí quá.’

‘Tiềm lực, cậu ta có hả?’ – Cừu Tiềm nhìn báo cáo trên tay, ‘ai bảo bà chị vậy?’

‘Chị mày nhìn tận mắt. Nói chung chú đừng nhúng tay vào công việc cũng như dìm danh tiếng người ta, lần này dễ hợp dễ tan nghe chưa?’

‘Lúc nào em đây chả tìm người tình nguyện, có lần nào không muốn dễ hợp dễ tan đâu?’

‘Nghe đã thấy không có thành ý rồi, nói chung chị mày biết rồi đấy.’

‘Bà chị biết gì?’

‘Chú mày đổi trợ lý của cậu ta, chị đây đổi quản lý. Chị đến làm, tiện trông nom cậu ta luôn!’


‘… Bà chị nghiêm túc đấy à?‘

‘Chứ chú mày nghĩ chị tốn hơi thừa lời nãy giờ là đùa à!? Chị bận lắm, cúp đây!’

Giờ đến cả lời Phương Hoa cũng khác với báo cáo, trực giác mách bảo gã có gì đó khác thường, lại chẳng rõ khác ở đâu.

Nhìn Bạch Lãng vùi mình trong chăn, làn da trắng càng thêm nổi bật giữa lớp chăn sẫm màu. Bóng râm dưới mi mắt làm khuôn mặt đang ngủ của anh thêm phần mỏi mệt pha lẫn chút hồn nhiên. Đôi môi hơi dày khẽ mở, hơi thở đều đặn và ấm áp hệt như dáng vẻ của Bạch Lãng hiện giờ; và nằm nghiêng gần như phơi bày toàn bộ chiếc cổ yếu ớt chẳng chút đề phòng.

Tầm mắt Cừu Tiềm dán lên bờ vai nhẵn nhụi của Bạch Lãng, rồi xương quai xanh, cổ.

Lại nhớ về những âu yếm nồng nàn vừa qua, nghe lời, phối hợp… và cả những tiếng rên ư hừ đầy nhẫn nhịn, gã nhả khói thuốc, cúi xuống, cắn lên gáy của Bạch Lãng lần hai. Da thịt trơn mềm mang theo lực đàn hồi của thanh xuân làm gã không khỏi dùng sức và hài lòng khi phát hiện Bạch Lãng khẽ nhíu mày giữa cơn mê.

Thỏ con à, rốt cuộc cưng đang âm mưu gì thế?

***

Điều làm Bạch Lãng kinh ngạc nhất trong một tuần sau đó chính là việc thay đổi quản lý.

Kiếp trước, phải đến khi nổi tiếng sau khi ra mắt phim anh mới có quản lý cố định, trước đó thì đều là các khóa tập huấn và chỉ tập trung quay phim nên trợ lý có thể kiêm làm.

Ban đầu công ty cử Trần Tụng với 8 năm kinh nghiệm không sâu không cạn đến làm quản lý cho anh, đối với một nghệ sĩ mới nổi như Bạch Lãng thì vậy đã là phải chăng. Nhưng Trần Tụng mới bắt đầu công việc chưa được mấy tuần đã bị Phương Hoa thế chỗ. Sau khi hay tin, đến bản thân anh cũng không biết nên vui hay nên buồn. Phương Hoa có năng lực và hậu phương rồi, nhưng nghĩ đến những ‘hiệu ứng bươm bướm’ kéo theo nó ngày một lớn và liệu anh có thể lợi dụng những hiểu biết trong kiếp trước hay không, thì chắc chắn sự thay đổi cũng ngày một lớn.

Nhưng anh cũng tự giác ngộ rồi, cuộc đời mới, cơ hội mới, chỉ cần cố gắng nắm chặt là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chí ít lần này anh có mười năm kinh nghiệm tích lũy, đủ để tránh khỏi những va vấp và đường vòng.

Huống chi có Phương Hoa làm quản lý, tự dưng anh lại có thêm cậu em Dung Tư Kỳ.

Đây hoàn toàn là nhờ vào tổ kế hoạch của UNI đã chọn thay đổi theo đề nghị của anh.

Sau khi việc thay đổi kịch bản MV quảng cáo và xây dựng nhân vật được hoàn thiện, phiên bản mới vượt trội hơn phiên bản cũ rất nhiều, cũng chặn họng một số thành phần còn bất mãn ý kiến. Thế nên những ngày tiếp sau đó, quảng cáo của UNI cũng gia nhập vào hành trình công việc ngày một nhiều lên của Bạch Lãng, trong đó anh còn kiêm cả việc chỉ dẫn diễn xuất cho Dung Tư Kỳ.

Nhưng cuộc sống trôi qua có đặc sắc thì ‘quá khứ’ vẫn như hồn ma vất vưởng không tan.

***

Một buổi sáng sớm vài ngày sau, khi Bạch Lãng đang tắm sau một đêm lại bị Cừu Tiềm vần vò đến đổ gục trong khi gã vẫn đang nửa mê nửa tỉnh trên giường, chiếc di động anh đặt trên đầu giường lại réo lên hồi chương EDM inh ỏi.

Một hồi, hai hồi… và đến hồi thứ sau thì tiếng nhạc điện tử cũng xông được vào màng nhĩ của Cừu Tiềm, đánh thức gã dậy.

Song động tác của gã vẫn là lấy gối bịt chặt tai như mọi lần, tiếp tục tìm kiếm mộng đẹp.

Nhưng sau bảy hồi chương rồi im lặng, chiếc điện thoại lại réo lên lặp lại đoạn nhạc chói tay đó.

Một hồi, hai hồi, ba hồi… tiếp tục kêu…

Lần này thì gã nổi cạu thật, thò tay quơ điện thoại của anh và ấn nghe mà chẳng thèm mở mắt nhìn.


“Alo?” – ngoài giọng điệu đầy gắt gỏng thì còn pha trộn cả tiếng ngái ngủ chưa dứt.

Đầu bên kia như chững lại vì giật mình, dò hỏi: “Tôi, tôi tìm Bạch Lãng, xin hỏi cậu ấy có đó không?”

“Đang tắm! Tìm làm gì?” – Cừu Tiềm nghe thấy có tiếng nước, nhắm mắt bực dọc quát tháo.

“Hả! Đang tắm?” – giọng nam bên kia có vẻ hoang mang và bối rối, “Xin hỏi anh là…”

“Hỏi cái gì mà hỏi!? Tên gì!?” – Cừu Tiềm lên cơn mắng xa xả, “Không ai dạy à?!”

Còn chưa thèm mở mắt nên đương nhiên gã không thể nhìn thấy thông tin cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi là Khang Kiện, cậu ấy biết. Tôi sẽ gọi lại vào lúc khác. Xin lỗi đã quấy rầy.”

Xong chẳng đợi Cừu Tiềm kịp lên cơn, đầu kia đã cúp máy.

Cũng nhờ thế mà làm gã tỉnh hẳn.

“Mới sáng ra đã làm cái mẹ gì không biết!?”

Gã bực bội nheo nheo mở mắt, nhìn ‘cuộc gọi đến’ trên màn hình.

Khang Kiện? Ai ta? Đếch biết!!

Vì không quen sử dụng mà chẳng biết ấn phải chỗ nào lại mở ra phần ‘cuộc gọi nhỡ’ trong di động.

Khang Kiện

Khang Kiện

Khang Kiện

Khang Kiện

Các cuộc gọi nhỡ liên tục trong vòng năm ngày. Tất cả đều đến từ ‘Khang Kiện’.

Cừu Tiềm nhướng mày, đôi mắt vốn chả mở nổi nhanh chóng tỉnh táo.

Khi Bạch Lãng khoác khăn tắm từ phòng tắm đi ra thì thấy Cừu Tiềm đang hút thuốc, tự nhiên như không nghịch điện thoại của mình, chả biết áy náy khi xem trộm hay xâm phạm vào quyền riêng tư của người khác.

Thấy anh không tỏ thái độ gì, tự gã lại giải thích một cách hiếm hoi, “Vừa có người tên Khang Kiện gọi đến, anh bắt máy.”

Bạch Lãng sửng sốt, tự nhủ thảo nào và tiếp tục lau tóc, “Ừ.”

“Sao không bắt máy hắn ta?” – Cừu Tiềm lắc chiếc di động, “Tình cũ hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.