Đọc truyện Sao Trời Lấp Lánh – Chương 14: Cừu Tiểu Hải
“… Rating của bộ phim ‘Chung Một Mái Nhà’ vẫn trên đà tăng đều đặn, tối qua đoàn làm phim đã tổ chức tiệc rượu đóng máy tại club Dung Hoa với sự góp mắt của toàn bộ diễn viên và ekip làm phim, ai cũng tỏ ra phấn khích mỗi khi biết tỷ suất người xem lại tăng cao vào khung giờ vàng 6h – 7h tối…”
“… Đạo diễn Chu Xuân Tài bày tỏ, nhờ vào ngòi bút dí dỏm của biên kịch cùng dàn diễn viên ưu tú, kết hợp với những ý kiến tương tác từ chính khán giả mà bộ phim không ngừng được chỉnh sửa và sáng tạo, nhờ thế mới có thành công vang dội ngày hôm nay. Cá nhân ông cho hay Bạch Lãng trong vai Giang Tân Trình đã trưởng thành rất nhiều trong quá trình đóng phim, đây là điều mà bất cứ đạo diễn nào cũng cảm thấy tự hào nhất…”
Bản tin sáng sớm đưa tin về buổi tiệc tối qua, trên màn ảnh chiếu Bạch Lãng.
Dưới ánh đèn flash, Bạch Lãng trong bộ suit đen càng thêm cao dỏng và tuấn tú. Đôi mắt sáng trong và nụ cười thân thiện, ôn hòa hệt như trong tấm pano quảng cáo của UNI trên ngã tư đường, khiến người người sinh lòng trìu mến.
Khang Kiện ngồi trước TV, chăm chú nhìn Bạch Lãng.
Mới mấy tháng trước, người bên trong hãy còn tươi cười trước mặt hắn, thậm chí còn chân thành hơn thế, chạm tay là tới…
Vậy nên hắn vẫn không hiểu, vì sao một người hiền hòa lại đột nhiên lạnh lùng với mình như thế. Ngô Thắng Ân nói là do nổi tiếng nên thay lòng, nhưng thâm tâm hắn vẫn không cho là vậy. Bằng những tiếp xúc trước kia, hắn vẫn tự tin vào con mắt nhìn người của mình, chí ít Bạch Lãng không phải loại người tráo trở như thế, thời gian cũng không hợp lý.
Nhưng sự thù ghét trong phim trường lại là thật.
Ngay cả một cái nhìn lạnh lùng cũng không thèm cho hắn, không có bất cứ sự giả dối nào.
… Hay Bạch Lãng đã nhận ra ý đồ của hắn rồi?
Khang Kiện chợt nhớ lần cuối cùng hai người gặp nhau trước lần ở phim trường, đó là khi hắn mang rượu đến phòng trọ của Bạch Lãng tán gẫu. Tối đó, Bạch Lãng nhất quyết không uống một giọt dù bị hắn dụ dỗ hết lời. Không chuốc say được Bạch Lãng, hắn tự giả vờ say. Nhân lúc ngất ngư, hắn ngả cả người vào Bạch Lãng, vung tay vung chân giãy đạp, khó khăn lắm môi với chạm phớt lên má anh. Càng ngày hắn càng thích Bạch Lãng, càng nhìn lại càng thèm khát, rốt cuộc cũng đến lúc chẳng thể cưỡng lại bản năng. Nhưng hắn tự tin mình đã khống chế trong phạm vi ‘bình thường’ nhất, hôm sau vẫn nhắn tin nói chuyện như thường, và Bạch Lãng cũng không tỏ vẻ khác lạ nào, hắn yên tâm.
Vậy nên lúc đầu hắn không liên tưởng đến phương diện này. Nhưng sau nhiều lần suy đi tính lại, thái độ thay đổi hoàn toàn của Bạch Lãng đã buộc hắn phải nghĩ đến nó…
Cả cuộc điện thoại sáng hôm đó, hắn gần như tin chắc đó là tình nhân của Bạch Lãng.
Sáng sớm, giọng ngái ngủ, tắm rửa, di động. Mọi chứng cứ đều như khẳng định rằng hai người đã ngủ chung vào đêm trước đó, bằng không chả ai lại đi nhận hộ điện thoại của người khác cả.
Càng nghĩ hắn càng ghen tị.
Có phải vì người đó nên Bạch Lãng mới nhất quyết phân rõ giới hạn với hắn không?
Nếu thật như thế thì hắn có thể ‘tha thứ’ cho anh, hắn cũng thích tình nhân chung tình, như thế lại càng hợp khẩu vị của hắn.
Chỉ tiếc hiện giờ Bạch Lãng chưa phải của hắn… nhưng thời gian còn nhiều.
Tan hợp trong giới nhanh như chớp mắt, chỉ cần kiên nhẫn đợi chờ thì cơ hội rồi sẽ đến. Lúc đó, Bạch Lãng sẽ không phản đối sự tiếp cận của hắn, hai người có thể bắt đầu từ bạn bè…
Hắn chỉ gần cố gắng phát triển sự nghiệp để không bị nói là ăn bám danh tiếng Bạch Lãng là được.
Hắn tin, sẽ có một ngày mình quang minh chính đại đến bên Bạch Lãng.
Hắn vừa luồn tay vào quần vừa ảo tưởng, vuốt ve, vân vê và thở gấp.
***
Sau ngày đóng máy, Bạch Lãng thức dậy muộn trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ, ngơ ngác mất mấy giây vẫn không nhớ nổi tối qua mình ngủ thế nào.
Xoa đôi mắt hơi sưng lên, anh nhìn xung quanh mới phát hiện drap giường nhàu nhĩ, bộ suit đen mặc tối qua bị dúi thành đống trên sàn nhà… quả là rất hiếm hoi với một người luôn ngăn nắp như anh.
Bạch Lãng xuống giường, treo bộ suit đắt tiền lên, sau đó lê chân vào phòng tắm.
Thời điểm quay xong hết bộ phim cũng là lúc công việc làm gương mặt thương hiệu của anh tạm chững lại, kế tiếp ngoài bộ phim điện ảnh ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ ra thì Phương Hoa không nhận quá nhiều công việc cho anh.
Theo cô thì thời gian này Bạch Lãng đã xuất hiện khá đủ, còn hơn tháng tuyên truyền cho phần cuối bộ phim ‘Chung một mái nhà’ cùng với hợp đồng làm gương mặt thương hiệu đã nhận trước đó, nếu không khống chế thời gian ‘biến mất’ tốt sẽ phản tác dụng làm khán giả cảm thấy bị bội thực thị giác.
Đồng nghĩa với đó là Bạch Lãng sẽ có một khoảng thời gian trống để nghỉ ngơi. Song Phương Hoa không quên giao ‘bài tập’ cho anh là ở nhà nghiên cứu kịch bản của bộ phim điện ảnh ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ và đến một tiệm may đo âu phục có tiếng mà cô tìm được để đặt mấy bộ suit bespoke, đồng thời học hỏi xem người ta làm thế nào. Đương nhiên, việc nhờ vả để anh có thể đến ‘thực tập’ cũng đã được cô lo liệu xong xuôi.
Chẳng qua Bạch Lãng vẫn quyết định hôm nay là một ngày xả hơi triệt để.
Vì anh vẫn chưa biết nên xử lý hộp bánh trung thu trên bàn thế nào.
Có lẽ đáp án đã có, chỉ là khi thực hiện vẫn có cảm giác như rạch thêm vào vết thương.
Từ khi trở về từ thành phố T, anh đã đổi địa chỉ và điện thoại, chẳng qua số cũ vẫn giữ không cắt đi. Nhưng cho đến hôm nay vẫn chẳng có bất cứ cuộc gọi nào từ gia đình, để giải thích về tấm chi phiếu, hay thậm chí là một lý do dù để biện minh.
Giờ gửi bánh có nghĩa lý gì?
Để nhắc nhở anh, dù sống lại, anh vẫn chẳng có một mái ấm thực sự ư?
Nhận ra mình lại bắt đầu ngẩn ngơ nhìn hộp bánh, Bạch Lãng lắc đầu, quyết định ‘xử lý’ để đỡ phải thấy thêm phiền lòng.
Vừa toan vươn tay ra thì chiếc chuông cửa gần như không dành cho khách bỗng reo lên.
“Reeng – Reeng –”
***
Bạch Lãng ra mở cửa và ngẩn ra khi không thấy ai.
Một giọng nói ngô nghê bỗng vang lên, “Con ở đây, chú nhìn xuống đây.”
Bạch Lãng cúi đầu, nhận ra là một nhóc tì chừng năm, sáu tuổi đang ngửa đầu tròn mắt nhìn mình.
Anh ngẩn ra, “… con tìm ai? Đây là tầng 8 tòa nhà D.” – nhầm đường à?
Cậu bé xốc cặp, hai cánh tay tí xíu bấu chặt hai bên quai, bỗng tỏ ra bất an, “Chú, chú là Giang Tân Trình phải không?”
… Bé tí đã mê phim rồi hả? Bạch Lãng không tin lắm, anh dáo dác nhìn chung quanh nhưng không phát hiện ra ai khác. Cũng phải, khu nhà cao cấp mỗi tầng chỉ có một căn hộ duy nhất, từ thang máy đi ra chỉ có độc một nhà mình.
Anh ngồi xổm xuống, thân thiện hỏi, “Đúng rồi, là chú. Bố mẹ con đâu? Sao chỉ có mình con? Ai dẫn con tới?” – theo lý, bảo vệ ở đây rất nghiêm.
Cậu bé ngập ngừng mãi mới nói thật to, “Con, con đến tìm ba ba, chú cho con vào!”
Bạch Lãng lại ngẩn ra, “Ba ba? Ai cơ? Ba Ba con tên là gì?”
“Con, con là Cừu Tiểu Hải,” – cậu bé nuốt nước miếng, nom có vẻ rất âu lo, vậy mà giọng thì chả nhỏ tý nào, “Ba Ba con là Cừu Tiềm, chú ngồi xe của ba ba, con, con biết.”
Lần này đến phiên anh phải há hốc mồm, vài giây sau, buộc phải để nhóc con vào nhà.
***
Vào nhà rồi, việc đầu tiên là vào bếp rót nửa cốc sữa mát và lấy điện thoại gọi cho Cừu Tiềm, chẳng qua máy gã bận suốt, quá tam ba bận không được đành thôi.
Nhóc tì tự xưng là Cừu Tiểu Hải con bố Cừu Tiềm thì cởi cặp, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, chân lắc lư lắc lư, mắt nhìn dáo dác, nom gì cũng tò mò.
Bạch Lãng trở lại phòng khách, đưa cốc sữa, “Con uống sữa không?”
Cừu Tiểu Hải gật đầu, nhanh nhẹn nhận cốc sữa, nhưng cốc quá nặng suýt trượt khỏi tay, Bạch Lãng vội vàng đỡ được, thế là nhóc tì uống xì xụp hết sạch cốc sữa trên tay anh. Nãy nhìn miệng cậu bé hồng hồng, anh đoán chắc hẳn là đang khát, Đa Đa trong phim trường cũng được mẹ chăm sóc như vậy.
Anh rút giấy ăn lau bọt sữa bên mép cho Cừu Tiểu Hải, nhóc tì ngoan ngoãn híp mắt phối hợp, còn duỗi tay ra bảo tay cũng phải lau, anh lại lấy khăn ướt lau tay cho cậu bé.
“Rồi, giờ nói chú nghe tại sao con lại đến đây tìm ba ba? Có nói với người nhà chưa?”
Bạch Lãng ngồi xổm trước ghế, nhìn nhóc tì trước mặt mình.
Kiếp trước, toàn bộ công ty đều biết giám đốc Cừu tuy chưa vợ nhưng có một cậu con trai, không rõ tuổi. Có thể vì liên quan đến các mối quan hệ trong gia đình nên Cừu Tiềm giấu đứa bé này rất kín, chưa thấy gã cho xuất hiện trước mặt mọi người bao giờ.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Bạch Lãng làm cậu nhóc co rúm lại, vô tội nhìn anh, “Con, con đi cùng A Tán, nhà cậu ấy ở gần đây, nên con đi cùng xe đến…”
Cừu Tiểu Hải có đôi mắt to và mày đậm, giống Cừu Tiềm đến bảy tám phần, nhưng mũm mĩm đáng yêu hơn nhiều.
Anh nhíu mày, “A Tán là ai?”
“A Tán là bạn cùng bàn với con,” – cậu nhóc hăng hái trả lời, “Tên cậu ấy là Dung Tán, biết nhiều thiệt nhiều, bọn con là bạn thân!”
Vừa nghe đến chữ “Dung” thì anh thở phào, nghĩ thế giới cũng thật nhỏ bé.
Dung Tư Kỳ nói nhà cậu có mua mấy tầng ở đây, một là để gia đình anh hai dọn ra ở sau kết hôn, ngoài ra trên danh nghĩa cậu ta cũng có một tầng nhưng vì chủ yếu sinh hoạt ở biệt thự độc lập ngoài ngoại ô thành phố nên căn nhà vẫn để không. Hôm đi cùng Bạch Lãng đến đây cũng chủ yếu là để thăm nhà anh hai luôn…
Vậy ra nhóc tì có xem TV thật, nếu không cũng không gọi anh là Giang Tân Trình, cậu bạn Dung Tán biết anh ở đây, sau đó lại thấy ảnh xe ô tô của bố trên báo thì đoán anh có quen biết với bố mình nên mới chạy đến tìm? Logic ngây thơ quá chừng may mà lại trúng.
Anh chỉ còn nước thở dài, “Vậy trước khi đến con có báo trước với người nhà không? Có nhớ số điện thoại ở nhà không?”
Cậu bé quay mặt đi như muốn kháng cự, “Con không muốn. Dì Dương không cho con đến đây, dì sẽ mắng con, con không gọi đâu, cũng không muốn nói cho dì ấy!”
Một lần nữa anh lại rơi vào cảnh không biết nói gì, đành cầm di dộng tiếp tục cố gắng liên lạc với Cừu Tiềm, nhưng không biết có phải gã nhận được tin không tìm thấy con đâu nên đang liên lạc tứ phía hay không mà anh không tài nào gọi được cho gã. Thử mãi không ăn thua, nhóc con Cừu Tiểu Hải lại kéo anh, môi mấp máy như ngập ngừng không dám nói.
“Con, con tìm chú để làm bài tập thôi, làm xong con sẽ về.”
Nom khuôn mặt ỉu xìu vì mất mát của cậu bé, anh nhẹ nhàng hỏi, “Bài tập gì mà phải đến tận đây tìm chú?”
“… Giang Tân Trình luôn giúp Giang Lạc làm bài tập, chú quen ba ba con, chú, chú có thể giúp con.” – cậu bé mím môi, gục đầu đá đá chân.
Anh nhìn chiếc đầu con con cúi gằm, đột nhiên vỡ nhẽ, “Bảo ba ba giúp con không phải hơn sao?”
Cừu Tiểu Hải khều khều tấm da ghế bằng đầu ngón tay bé tin hin, “Dì Dương bảo ba ba bận lắm, không được làm phiền. Chú giúp con là được rồi, sau đó ba ba đến… ba ba sẽ đến đón con chứ?” – vừa hỏi cậu bé vừa chớp mắt nhìn anh đầy mong chờ.
Tình thân là thứ luôn khiến anh phải xót xa.
Nhất là trên mặt bàn trước chiếc ghế cậu bé đang ngồi hãy còn bày hộp bánh trung thu muốn vứt chẳng xong kia.
Có người muốn mà không được, kẻ có được lại chẳng biết nâng niu.
Vì thế anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cừu Tiềm, ‘Con anh ở đây, đến mà chuộc.’
Sau đó xoa đầu cậu bé, “Chúng ta ăn trước rồi làm bài, chờ ba ba con đến nhé.”
Cậu bé ngẩng đầu, long lanh nhìn anh.
“Con thích ăn gì? Gà rán? Cà ri? Trứng hấp? Hay gì?”
Anh liệt kê một danh sách những món trẻ em đều thích.
Nhóc tì cười ngô nghê hô to, “Bánh trứng hành!”
“…”
Hừ, đúng là cha nào con nấy.
***
Nửa tiếng sau, Cừu Tiềm hằm hằm xuất hiện.
Cừu Tiểu Hải đánh rơi cả miếng bánh hành cắn dở trong mồm, chạy vèo ra trốn sau chân Bạch Lãng nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh bị Cừu Tiềm bắt được, không nói không rằng quất luôn vào đít mấy phát rõ đau tỏ rõ gia quy.