Đọc truyện Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? – Chương 140: Ngoại Truyện 2
♦ Giới hạn tốc độ ♦
Trời sinh Tang Hiến là một người bi quan, nhưng lại gặp được một nam sinh lạc quan đến lạ.
Sau đó, anh bắt đầu chú ý đến cậu nam sinh này, rồi dần dần động lòng.
Anh muốn bắt cậu vào tay, quá trình từ lúc ra quyết định đến khi đã bắt được luôn suôn sẻ, không gặp phải trở ngại gì, vì thế mà anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Không ngờ rằng, khi đã yêu nhau, cậu ấy lại giày vò anh đến vậy…
Yêu đương với cậu giống như đang lịch kiếp vậy.
Nhưng anh không thể không thừa nhận, cậu ấy đã soi sáng cho cuộc đời của mình.
Thế nên, anh sẽ vĩnh viễn sẽ không buông tay.
*
Ban đầu, Tang Hiến cũng chẳng để ý đến Nhiễm Thuật lắm.
Trong cái nhìn của anh, Nhiễm Thuật cứ liến thoắng cả ngày, nói năng lại lắp ba lắp bắp, cực kỳ ồn ào.
Trong ấn tượng của anh, Nhiễm Thuật nếu không ở cùng Tùy Hầu Ngọc thì là đang đứng giữa một đám nữ sinh.
Một nam sinh như vậy lại không khiến người khác cảm thấy lạc quẻ, thậm chí còn hài hòa lạ thường.
Hay ho nhất là Nhiễm Thuật không dẹo, nhưng cũng không thể nói là nam tính, cậu ở giữa, xem như là một cậu trai xinh xẻo.
Nam sinh kiểu thế này, nếu ai thích cậu ta thì sẽ thích vô cùng, nếu không ưa thì sẽ ghét cay ghét đắng.
Nhất là với cái tính tình của Nhiễm Thuật, người bình thường thật sự không hold nổi.
Lần đầu tiên anh chú ý tới Nhiễm Thuật là khi cậu lén trốn lớp tự học buổi chiều, đứng ngoài hàng rào sắt xung quanh sân tennis, lén lút xem cảnh Tùy Hầu Ngọc tập luyện với đội.
Khi đó, Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa tham gia đội tennis, chỉ là đang đi theo luyện tập chung mỗi ngày mà thôi.
Ngày hôm ấy, con sâu lười của anh trỗi dậy, anh bèn đi ra ngoài nói là mua chai nước, nhưng lại dạo loanh quanh mấy vòng rồi mới quay lại.
Lúc về vừa vặn bắt gặp dáng vẻ lén lút ấy của Nhiễm Thuật, mông cong, dáng ngồi trông rất tức cười.
Dưới lưới sắt là tường xi măng cao khoảng 80cm, Nhiễm Thuật nấp ở đó.
Anh bước tới đứng sau lưng Nhiễm Thuật, một tay xách nước, cúi xuống nhìn Nhiễm Thuật, ánh mắt bỗng sầm xuống.
Ai cũng có niềm ham mê đặc biệt với thứ gì đó.
Có người nghiện tay, có người cuồng chân.
Còn Tang Hiến là phần cổ.
Anh cúi người nhìn, Nhiễm Thuật vì đang ngồi nên cổ áo sơ mi trắng của đồng phục học sinh Thanh Tự cũ không cài hết cúc, để lộ ra cần cổ thon dài.
Cổ Nhiễm Thuật là cổ thiên nga đúng chuẩn, vừa thon dài vừa trắng nõn nà, bờ vai gầy yếu nhưng đường cong tuyệt đẹp, lại còn vuông góc.
Từ đường chân tóc, rồi đến rãnh lưng, dường như đúng là dáng vẻ anh thích nhất.
Nhiễm Thuật chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, phẩy phẩy tay: “Đừng, đừng có đứng sát tôi, lỡ Ngọc ca thấy tôi thì làm sao?”
“Cậu trốn ở đây làm gì?”
“Tôi, tôi phải xem thử mấy người có bắt nạt Ngọc ca của tôi không.”
“Sao không vào đó? Bọn tôi có cấm cậu đâu.”
“Không, Ngọc ca sẽ thấy phiền.”
Tang Hiến không nói gì nữa, lại cúi xuống định xem phần gáy của Nhiễm Thuật nhưng không được, vì Nhiễm Thuật chợt đứng phắt dậy, trốn sau lưng anh.
Vóc người Nhiễm Thuật gầy, núp sau lưng anh hoàn toàn không bị lộ.
Cậu ta đứng ngay ngắn xong, còn kéo kéo quần của anh, ý bảo anh khép sát chân lại.
Anh làm theo, cảm nhận được Nhiễm Thuật đang đứng sau lưng túm lấy áo mình, rất nhẹ thôi, chỉ hơi kéo xuống một chút mà lại khiến lòng anh ngứa ngáy.
Tùy Hầu Ngọc liếc anh một cái rồi thôi, tiếp tục tập luyện.
Nhiễm Thuật đứng sau lưng hỏi: “Ngọc ca, cậu, cậu ấy tập tiếp chưa?”
“Chưa.”
“Anh, anh đừng có cử động.”
“Ừ.”
Đến khi Nhiễm Thuật không chịu được nữa, ló đầu ra nhìn thử thì mới thấy Tùy Hầu Ngọc đã tập luyện tiếp từ lâu rồi.
Nhiễm Thuật tức giận ngẩng đầu lườm anh nhưng không mắng chửi gì, dù sao hai người họ chẳng quen biết nhau.
Nhiễm Thuật lại ngồi xuống, xua tay: “Anh, anh mau vào đi!”
Anh không ở lại thêm nữa, đi thẳng vào trong sân.
Sau khi đi vào, anh xem xét xung quanh rồi dời ô che nắng thường dùng của huấn luyện viên sang, như thế thì khi nắng chiếu tới sẽ tạo ra bóng râm, Nhiễm Thuật ở ngoài kia sẽ không phải phơi nắng.
*
Khi đã quen thân với Nhiễm Thuật, không ngờ họ lại trở thành bạn đánh đôi, lại ngẫu nhiên cùng nhau tham gia lần thi đấu ấy.
Có lẽ cậu đã chú ý tới vết sẹo trên cổ tay anh, lúc đó Nhiễm Thuật trở nên lo sợ đâu đâu.
Mỗi khi chỉ có hai người họ, Nhiễm Thuật luôn nhìn anh, anh làm bất cứ chuyện gì cũng đòi đi theo.
Ban ngày thi đấu khá mệt, nghe nói cảnh đêm ở bờ hồ nhân tạo gần đây không tệ, anh bèn thay quần áo định đến đó chạy bộ.
Chưa đi được bao xa đã nghe được tiếng dép lê “loẹt xoẹt” ngoảnh lại đã thấy Nhiễm Thuật đang lén lút thậm thụt đi theo.
Anh dừng hẳn lại, thế mà Nhiễm Thuật lại giả vờ như đang đi ngắm cảnh, làm như thứ kinh động đến cậu không phải anh mà là vầng trăng sáng giữa trời đêm kia.
Anh chỉ chỉ đường mòn: “Vậy tôi chạy tiếp nhé?”
Nhiễm Thuật vội bước tới, kéo tay áo anh, nói: “Tôi chạy với cậu nhé, dù sao cũng gặp được nhau mà.”
Anh hơi sững ra, chẳng biết là vì quá ngạc nhiên khi Nhiễm Thuật bỗng không nói lắp nữa, hay là vì Nhiễm Thuật kéo tay áo mình.
Cuối cùng anh nhìn xuống đôi dép của Nhiễm Thuật, đó có phải là giày để chạy bộ ban đêm đâu?
Anh liếc qua con sông nhỏ gần đó, chợt cảm thấy hơi rầu rĩ.
Nếu định nhảy xuống đó thì cần có lòng tin mạnh mẽ.
Mà nước nông như vậy, anh có nằm ngửa người ra thì mực nước cũng chẳng thể ngập tới mũi.
Anh đành đổi ý: “Thế cũng được, không khí xung quanh đây rất tốt.”
“Ồ…” Nhiễm Thuật vừa đi theo anh, vừa nhìn đông nhìn tây, dường như cực kỳ cảnh giác.
Nơi đây là một rừng cây nhỏ, ban đêm vô cùng yên tĩnh, đi mãi cũng chỉ có hai người họ.
Gió đêm lướt qua tán cây, lá khua xào xạc, khi bóng cây lung lay chỉ thấy được dáng hình đung đưa.
Hình như Nhiễm Thuật hơi sợ, cậu cứ túm lấy tay áo của anh mãi, kéo đến nỗi một bên áo giãn ra, bên còn lại thì căng chặt.
“Đổi thành nắm tay được không?” Anh bỗng hỏi.
Nhiễm Thuật quay sang nhìn anh rồi lại nhìn tay anh, hỏi: “Cậu, cậu ghét thế này à?”
“Vậy cậu buông tay áo tôi ra đi?”
Nhiễm Thuật nhanh chóng thả ra, anh xoay xoay bả vai chỉnh lại quần áo.
Đi được một lúc, Nhiễm Thuật nghe thấy tiếng sạt sạt, vội bước tới giơ cả hai tay ra nắm chặt tay anh, lo lắng cuống cả lên: “Cậu, cậu nói xem, xem có phải là rắn không?”
“Rắn?”
“Đúng… Tôi, tôi ghét rắn nhất, cả sâu nữa, mấy thứ ngoe nguẩy ngọ nguậy đó, nghĩ thôi đã thấy kinh.”
“Vậy chúng ta về thôi.”
“Ừ!”
Tang Hiến đành nắm tay Nhiễm Thuật, nửa dắt nửa lôi cậu về khách sạn.
Về đến nơi, Nhiễm Thuật như được sống lại, bắt đầu nói về chuyện thi đấu của họ: “Cậu, cậu chắc là người hiểu rõ sự tiến bộ của tôi nhất nhỉ, chúng ta thi đấu với nhau cơ mà! Tốc độ tiến bộ của tôi có phải là mắt thường cũng có thể thấy rõ không?”
“À…” Tang Hiến cân nhắc xem phải dùng từ như thế nào, rồi đáp: “Đúng là cậu tiến bộ rất nhiều.”
“Phải đấy! Tôi, tôi cảm thấy tôi quá là giỏi luôn! Mỗi pha bóng đều hiệu quả thần sầu! Tôi tuyệt đối có thiên phú trong phương diện này.”
Sự tự tin mù quáng của Nhiễm Thuật khiến anh phải quay lại nghía cậu, tỏ vẻ nghi ngờ ra mặt.
Nhưng Nhiễm Thuật lại cười rất vui, dường như còn đang định chờ anh khen cậu.
Cậu học sinh như Nhiễm Thuật cười lên một cái là tươi tắn vô cùng, trong đôi mắt ấy như chứa cả hồ nước trong veo, tiếng cười tựa nước suối róc rách.
Anh đành thỏa hiệp: ” Ừ, cậu rất có thiên phú.”
Về khách sạn, Tang Hiến phải đi bàn chiến thuật đánh đơn với huấn luyện viên Vương.
Sau khi quay lại, tắm xong, anh vừa lau tóc vừa bước ra thì thấy Nhiễm Thuật đã ngủ.
Giường của Nhiễm Thuật ở phía ngoài, nương theo ánh sáng hắt ra từ phòng vệ sinh, anh có thể thấy Nhiễm Thuật đang nằm say ngủ.
Tư thế ngủ của Nhiễm Thuật không tốt lắm, cuốn hết chăn, kẹp rất chặt.
Y nhìn phần gáy và tấm lưng gầy của Nhiễm Thuật, tầm mắt quét qua eo cậu.
Nhiễm Thuật mặc quần đùi đi ngủ, vì thế lúc này y có thể thấy đôi chân của cậu kẹp lấy chăn, vừa thon vừa dài, hình ảnh ấy… không ngờ lại khiến anh thích lạ.
Anh ngắm một lúc lâu, bỗng cảm thấy khi Nhiễm Thuật lúc yên tĩnh hình như rất phù hợp với gu của mình.
Thật ra Tang Hiến không phải là người thích đắm mình vào game.
Anh thấy điều đó rất nhàm, đơn giản là đang lãng phí thời gian, không bằng đi làm những chuyện khác.
Nhưng sau khi rơi vào lưới tình với Nhiễm Thuật, Nhiễm Thuật bỗng quấn lấy anh đòi anh chơi game với cậu.
Thứ bảy được nghỉ, buổi chiều anh nhận được tin nhắn của Nhiễm Thuật, anh không để ý, Nhiễm Thuật cũng chẳng bám riết nữa.
Kết quả là một tiếng sau, wechat của anh bị Nhiễm Thuật khủng bố.
Hình như cậu bị đồng đội heo chọc điên người nên gửi một đống tin nhắn thoại sang.
Y nghe sơ qua, không gì khác hơn là đang chửi đồng đội heo của cậu vì đã ngu quần như thế nào: “Người trước ngã xuống người sau tiến lên.” Vứt hết não đi, một đám ngu si, con mẹ nó ngu si quá.
Cuối cùng, cậu hỏi anh có muốn chơi game với cậu không.
Nhiễm Thuật: Trả lời tin nhắn khó lắm hả? Tổng tài đại nhân.
Hiến: Xin lỗi, bây giờ tôi mới nghe hết tin nhắn thoại.
Nhiễm Thuật: Nghe lâu thế à?
Hiến: Tự cậu xem mình gửi bao nhiêu.
Nhiễm Thuật: Anh không biết chuyển sang dạng chữ à?
Hiến: Mới học.
Cuối cùng Tang Hiến vẫn chơi cùng cậu, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, quản gia đưa hoa quả lên anh cũng không rảnh ăn.
Chơi một lát, Tang Hiến thấy trong đội ngũ bây giờ không ra hình ra dạng gì cả, bèn mở mic nói hai câu rồi tắt.
Nào ngờ, anh làm thế lại khiến cả đội sôi trào.
Đồng đội 1: Áu áu áu! Giọng của nam thần.
Đồng đội 2: Chắc là chỉnh giọng.
Đồng đội 3: Đại thần, cầu thêm bạn tốt!
Tang Hiến lờ hết.
Dần dà, chiều gió trong đội thay đổi, có vẻ như đang mỉa Tang Hiến bảo y giả vờ, có khi là cố tình khoe giọng.
Tỏ vẻ thần bí cái con khỉ, sợ rằng trong thực tế lại là một thằng điểu ti.
(*) Điểu ti: ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, đây là cách tự xưng hô mang tính giễu cợt của giới trẻ TQ.
Nhiễm Thuật vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên bắt đầu nhắn tin mắng chửi, mắng cực kỳ xuất sắc.
Hệ thống sẽ che một vài từ bậy bạ, nên khi mắng chửi Nhiễm Thuật rất chú ý, thành ra không một chữ nào bị che cả, chửi đến nỗi đối phương hận không thể tắt thở ngay và luôn.
Đồng đội 1: Quan hệ của hai người là gì hả? Sao cậu che chở cho hắn thế?
Lúc ấy Nhiễm Thuật đang chơi nhân vật nữ, đáp luôn: “Bạn gái anh ấy đây! Mấy người khỏi phải KY vớ va vớ vẩn, ngoài đời ảnh cực kỳ đẹp trai, cao mét chín, cơ bụng tám múi, lúc nào cũng khiến tôi chết mê chết mệt.
Cút cả đi.”
Tang Hiến thấy tin nhắn của Nhiễm Thuật, thình lình bật cười.
Anh bỗng cảm thấy, chắc là Tùy Hầu Ngọc rất hạnh phúc.
Có một anh bạn nhỏ luôn bảo vệ mình như vậy, hẳn sẽ vui lắm nhỉ?
Có lẽ một ngày nào đó, anh bạn nhỏ này cũng sẽ bảo vệ anh chăng?
Cuộc đấu khẩu vẫn chưa dừng lại, Tang Hiến thấy họ chẳng còn tâm tình đâu mà chơi game nữa, chỉ chăm chăm mắng chửi nhau, đành chơi tiếp một mình.
Khi ván game sắp kết thúc, anh gửi một tin nhắn lên: Xin lỗi mọi người, người yêu quản nghiêm, không thể add mấy người.
Tiếp ngay đó, hình ảnh thắng lợi nhảy ra, ván game kết thúc.
Xong trận đó, Nhiễm Thuật và Tang Hiến chat riêng với nhau.
Tang Hiến nghe thấy tiếng “Rắc rắc rắc rắc” ăn khoai tây chiên liên tục ở đầu bên kia, sau đó là giọng nói của Nhiễm Thuật: “Bọn đó không, không biết xấu hổ.
Tài thật, có người kéo thì cứ ngoan ngoãn mà theo đi chứ, còn đòi phải thêm bạn tốt.
Không add thì lại thấy mất mặt, bắt đầu mắng chửi, châm chọc, cái mặt kia chắc đã vứt luôn vào hố xí rồi, cái mùi thối tỏa ra y như bọn họ.”
“Ừ.”
“Nhưng mà nói, nói thật, giọng với trình chơi của cậu được đấy, luyện thêm ít lâu nữa là có thể solo.”
“Không có hứng.”
Nhiễm Thuật lại ăn thêm một miếng khoai tây chiên, nói tiếp: “Vâng vâng, cậu là bá tổng, đầy người theo đuổi.”
“Không có.”
“Hớ?”
“Không có ai theo đuổi tôi cả.”
“Sao, sao thế được?”
“Thật.”
“Cậu lạnh lùng quá à?”
“Họ hay nói, nhìn tôi giống tra nam, nếu mà yêu đương thì sợ là không chỉ có một cô bạn gái, trong khi đó sự thật là chẳng có một ai.”
Nhiễm Thuật ở đầu bên kia cười phá lên, hình như bị sặc nên nghe được cả tiếng ho khan.
Sau khi bình tĩnh lại, Nhiễm Thuật mới lên tiếng: “Cậu, cậu nên tìm người yêu đi, chơi game giỏi, vẻ ngoài ngon, ngoại trừ hơi bóng thì tổng thể rất ổn.”
“Bây giờ chơi game giỏi cũng là một trong những tiêu chuẩn để chọn người yêu à?”
“Ít nhất với tôi là vậy, tôi thích ai chơi game giỏi.”
“Ồ…” Anh đáp.
Nhiễm Thuật bỗng gắt lên: “Đù! Hơi lạnh của cậu làm tôi nổi cả da gà, cậu có thể nói chuyện bình thường được không?”
“Tôi dễ nói chuyện lắm.”
“Rồi rồi, chơi ván nữa đi.”
” Ừ.”.