Đọc truyện Sao Mày Chậm Hiểu Thế? – Chương 2: Mở đầu
Phạm Băng Du và Vương Hoàng Lãnh, 2 đứa nhóc này chắc chắn phải vô cùng hạnh phúc vì có hai bà mẹ luôn luôn lo lắng cho chuyện tình yêu lãng mạn của bọn nó sau này. Chả là, nhiều bộ tiểu thuyết với cả phim Hàn, có mấy cặp thanh mai trúc mã ghét nhau từ nhỏ đến lớn, sau này cũng theo đuôi người khác luôn, làm những người làm mẹ như Kỷ
Vân ( mẹ nó ) và Trúc Linh ( mẹ cậu ) đây phải lo lắng hết sức.
Nhưng thật may quá, chúng nó không ghét nhau, mà phải nói là cực kì
thân thiết với nhau. Chuyện đùa, chúng nó là ai chứ? Là tổ hợp Băng Lãnh tuyệt vời và quậy nhất hành tinh mà. Hừm, Băng Lãnh, một cái tên mà
theo chúng nó, không cái tên nào có thể hay hơn! Băng Lãnh, một cái tên
đơn giản nhưng chứa đựng sự mạnh mẽ, ẩn giấu bên trong lớp băng lạnh
lẽo. Vâng, với hai đứa nhóc 6 tuổi, chỉ lấy việc chơi làm chính, thì
nghĩ ra được từng đó quả thật cũng khá là văn chương rồi!
Nó và cậu, ngày ngày chỉ có 3 việc lặp lại : ăn, ngủ và quậy. Quậy ở
nhà, quậy ở trường mẫu giáo, quậy cả ở ngoài đường. Không ở đâu là không quậy. Cụ thể là ngày hôm nay.
Sáng sớm, tiến sĩ ngôn ngữ học mê phim Hàn – Trần Trúc Linh – đi lên
phòng đứa con trai yêu quý của mình để gọi thằng nhóc dậy đi học. Cửa
mở, người thì không thấy đâu, chỉ thấy hai cái gối được đắp dưới chăn
một cách cẩu thả. Trúc Linh liếc mắt qua cái cửa sổ đang mở toang hoang
kia, thầm cười trộm : ” Mới nhỏ đã biết trốn nhà theo mĩ nữ rồi. Ầy con
trai à, làm gì thì cũng phải làm cho cẩn thận chứ….” nhẹ mỉm cười rồi
đóng cửa, cô vui vẻ sang nhà hàng xóm.
Ở căn nhà bên cạnh kia, vị bác sĩ tài giỏi mê tiểu thuyết đang đứng
trước cửa phòng con gái, nhìn hai đứa trẻ ôm nhau ngủ ngon lành mà trên
mặt chậm rãi nở ra một nụ cười khả ố. Hai người làm mẹ này cũng đã bàn
rồi, nếu mọi chuyện mà không suôn sẻ theo kế hoạch thì đương nhiên là sẽ phải dùng tới kế hoạch B. Kế hoạch B thì cũng đơn giản thôi, sau này
hai đứa mà không có tình ý thì lôi mấy chuyện cỏn con này ra, bắt thằng
nhóc Vương Hoàng Lãnh kia chịu trách nhiệm với con gái cô.
Đang tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp sau này, chợt một bàn tay đặt
lên vai Kỷ Vân. Quay lại, Trúc Linh cũng đang nhìn cô với gương mặt rất
là…đểu cáng và những suy nghĩ rất là TRONG SÁNG. Quả là những bà mẹ
tuyệt vời!!!
Nhìn nhau một lúc, hai người cùng gọi hai cục cưng đang nằm trên giường kia dậy, còn đi học:
– Tiểu Du, Tiểu Lãnh, dậy thôi, chúng ta đi ăn nào! Ăn món ngon nào!
Hai đứa nhóc ban đầu còn nhăn nhăn vì bị làm phiền, nhưng nghe được
ăn ngon, liền ngồi bật dậy, phóng ngay vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải
đánh răng. Nó với cái bàn chải Người Nhện, cậu với cái bàn chải Người
Dơi, vừa đánh răng vừa giục nhau:
– Mày nhanh lên còn đi ăn! Chậm như rùa thế mẹ Vân với mẹ Linh ăn hết bây giờ.
Hai bà mẹ đứng ở ngoài, nghe thấy câu nói ngây thơ, chân thật của hai đứa con, mà không khỏi đen mặt, muốn cho bọn nó vài đạp.
Vài phút sau, với sức công phá của những món ăn ngon và sợ mẹ tham
ăn, ăn hết đồ ăn (==|||) hai đứa nó đã quần áo chỉnh tề, đẹp đẽ được hai bà mẹ dắt tay đi ngoài đường. Ngày thường thì sẽ là ăn sáng ở nhà nó
hoặc nhà cậu, nhưng riêng thứ bảy thì chúng nó sẽ được đi ăn ở ngoài
cùng hai bà mẹ. Trường thì gần nhà nên từ thứ hai đến thứ bảy, hai đứa
nó đều tự đi bộ về với nhau, chỉ có sáng thứ bảy được mẹ yêu quý dắt đi. Hai ông bố thì đi làm từ sáng nên chỉ riêng chủ nhật, khi tất cả được
nghỉ ngơi, thì hai gia đình mới tụ tập được với nhau.
Vào một tiệm phở nổi tiếng của khu phố, chúng nó lanh chanh ra giành bàn, mắt sáng lấp lánh, gọi đồ:
– Chú Hùng ới, cho bọn cháu hai tô đặc biệt với cả hai ly sữa bò nha! Nhanh nhanh nha chú, không là không kịp giờ ăn tô thứ hai :(((
– Rồi, khổ lắm, chờ chú tí nhá hai đứa mắt to hơn bụng. Chị Vân với Linh vẫn như cũ hả?
– Ừ, chú cứ làm cho hai đứa kia trước, không bọn nó lại buồn cả ngày vì không kịp ăn tô thứ hai.
Một lúc sau, bốn tô phở nghi ngút khói và hai cốc sữa bò được bưng ra trước mặt bốn con người hai già, hai trẻ kia. Ăn không lo ăn, lo phá
rồi giành nhau cho nên kết cục là cũng chả kịp ăn tô thứ hai, vừa ăn
xong tô thứ nhất, hai đứa trẻ đáng thương, tội nghiệp, nước mắt lưng
tròng đã bị mẹ tống cổ ra khỏi quán và xách đến trường. Vừa đi vừa cãi
nhau chí chóe:
– Tại mày đấy cái thằng tham ăn, thịt còn đầy ra đấy, cứ giành thịt của tao làm gì? Giờ thấy chưa, mới ăn được có một tô, hứ.
– Chứ mày thì không có lỗi à cái con tham uống, ai bảo mày cứ giành sữa của tao.
– Mày con trai mày uống sữa làm gì? Tao con gái mới cần đẹp da, mới cần uống sữa.
– Chứ mày ăn thịt làm gì? Nam tử hán đại trượng phu mới cần ăn thịt thôi!!!!
Hai đứa nó sẽ vẫn tiếp tục cuộc cãi vã nhắng nhít đó nếu không có tiếng hét của Trúc Linh:
– Hai đứa bây có im ngay không thì bảo? Sữa với chả thịt, bước vào trường, nhanh!
Nó và cậu, chưng hửng, mặt mày bí xị:
– Chào mẹ Vân, mẹ Linh, con đi học.