Bạn đang đọc Sao Lại Là Nữ Phụ Full – Chương 3: Chuyến Tàu Định Mệnh
Sáng sớm tinh mơ, trên con tàu buôn đầy ắp người, từng tiếng trả giá,ra giá huyên náo khắp một vùng. Trên lan can tàu, một cô gái trẻ tựa người vào, gió hất bay mái tóc xoăn uốn nhẹ phần đuôi, bồng bềnh như thác nước nhẹ nhàng chảy xuống. Mặt trời dần dần ló dạng, tạo thành một khung cảnh tuyệt mĩ.
Một phụ nhân thấy người lạ, buồn miệng hỏi:
-Cô gái trẻ, mới tới sao?
Di Thiên xoay người lại, thấy có người bắt chuyện, dành cho phụ nhân một nụ cười thật tươi:
-Vâng, tôi muốn đi đến vùng biển S.
Không kiêu ngạo, không siểm nịch, làm cho phụ nhân cảm giác rất tốt : “Tốt, tốt, tuổi trẻ nên đi chơi cho thoải mái” Nói xong không đợi Di Thiên trả lời, nhấc chân rời khỏi.
Sau khi phụ nhân rời khỏi, nụ cười trên môi Di Thiên lập tức biến mất, khuôn mặt trầm xuống. Xem ra cô không nhầm, thật sự không nhầm. Đây là chuyện gì? Cô tới đây từ sớm, âm thầm đánh giá con tàu một phen nhưng lại thu hoạch ngoài ý muốn, những người trên tàu này có gì đó rất lạ. Rõ ràng là tàu buôn thủy sản nhưng những kho hàng vác lên không có mùi vị của nước biển hay những con buôn này làn da rất trắng, không giống những người lớn lên trên vùng biển. Người phụ nhân lúc nãy, cô quan sát rất kĩ, vết chai trên tay kia, là người lâu năm dùng súng, là loại đoạn 5.2 ly, dù trên mặt là tươi cười nhưng tuyệt đối là trong lòng đang thầm đánh giá cô.
Họ là ai? Tại sao phải giả làm con buôn? Đột nhiên cô có cảm giác không lành. Haizz, chắc là trời bắt đầu trở gió rồi.
Quả nhiên dự cảm hình thành sau 13 năm tu luyện của cô không sai, lúc cô đang dùng bữa chiều trong sảnh ăn thì tiếng súng vang lên, mọi người hét lên, bỏ chạy bốn phía. Di Thiên lập tức chui xuống một góc, tinh quang bắn ra bốn phía. Tiếng súng càng ngày càng gần, sau đó là một đoạn đọ súng lệch trời đất. Theo như một hồi quan sát, cô rút ra kết luận: “À, đã để mọi người đợi lâu, đây là truyền hình trực tiếp kênh S00-M1, tại hiện trường lúc này có 2 bên đọ súng rất chi là hăng say, bỏ quên luôn cả tôi”.
Cô thầm chú ý đến những tên mafia trên ngực trái có đeo một kí hiệu gì đó, xa quá cô không nhìn rõ. Nhưng từ kĩ thuật, tài năng hay độ phản xạ, chính xác đều không thể coi thường, có thể nói là áp đảo phe còn lại. Uầy, nếu họ là đặc công thì hay rồi, Di Thiên không cần phải lo nữa. Chậc, đáng tiếc, đáng tiếc a.
Được rồi, quan sát và im lặng không phải tác phong của cô, phải góp vui chút thời thế mới loạn ha! Tìm đến một cái xác gần đó, cô nhặt lên một cây shortgun, không nhanh không chậm lên đạn, từ trong góc bắn ra, từng tên vest đen ngã xuống, đến lúc nhắm mắt vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
Dường như bọn chúng cảm giác sự khác thường, trực tiếp bỏ qua những tên đeo huy hiệu kia, nổ súng tới tắp vào chỗ của cô, nhưng kết quả là những lỗ súng còn nghi ngút khói và không một bóng người.
– Ở đây a!
Nghe tiếng gọi, một tên mafia bất giác quay đầu, nhưng đã muộn, thân ảnh nhỏ bé trực tiếp quấn lên cổ hắn, bẻ chân, quặp cổ xoay một vòng, sau đó liền ngã xuống. Ngay trước sự ngạc nhiên của đôi bên 2 họ, cô lách qua một bên, hướng thẳng tới cửa, biến mất. Sau đó 3s cô mới nghe lại tiếng súng, thầm nghĩ : sững người lâu vậy sao?
Ngay ngã rẽ trước mặt, có người đang tới, Di Thiên dán thân thể lên tường, điều tức hơi thở. Ngay lúc thân ảnh màu đen vụt tới, cô xoay người đá lên, chuẩn xác đá bay lên cây súng trên tay hắn, cô lên đạn, đặt cây súng ngay mi tâm tên áo đen. Hắn đình chỉ, đứng im không nhúc nhích nhìn cô gái trước mặt, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Di Thiên nghiêng người qua, thấy trên ngực trái có huy hiệu màu bạc, là 1 con ưng .
Không suy nghĩ nhiều, cô cúi người nhặt lấy cây súng rơi trên đất, trả lại trong tay hắn, cười cười rồi một cước đi thẳng. Lúc đi còn cảm nhận được ánh mắt hiếu kì bắn về phía này, nhưng cô biết chắc hắn sẽ không nổ súng. Trong quá trình quan sát Di Thiên đã biết, họ không tấn công người vô tội, đây là lí do cô giúp họ.
Trên màn hình camera, trong căn phòng yên tĩnh đối lập với tiếng súng bên ngoài, hình ảnh cô gái nhỏ hiện lên thực rõ nét, vẻ mặt những người trong phòng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, còn có chút không biết làm sao.
Hồng Ưng vẻ mặt bất đắc dĩ, cúi người che đi vẻ rối rắm trên mặt y : ” Cô gái này là ai? Không phải người bên lão Mộc, chẳng lẽ người đi buôn? Chẳng phải điều hết những người không liên quan đi rồi sao?”. Y giọng run run :
-Lão đại…
-Đi tra đi!- Giọng nói trầm thấp, lạnh băng vang lên, không nhìn ra vui buồn, Đội mắt sắc bén thẳng tắp hướng trên màn hình, một giây cũng không rời mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
-Vâng! -Hồng Ưng cung kính lui ra. Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng cô gái kia là giúp bọn họ nên không phải bận tâm lắm.
Sở Ngạo ánh mắt xẹt qua một tia hứng thú “Có vẻ những ngày tháng sắp tới của hắn sẽ bớt buồn chán đây”.