Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 9: Bởi Vì Tôi Có Bạn Trai


Bạn đang đọc Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi – Chương 9: Bởi Vì Tôi Có Bạn Trai


Cho dù “Cánh diều” có không thích Đường Chi như thế nào, thì bây giờ bọn họ cũng không thể không thừa nhận, vào lúc này họ không thể rời mắt khỏi Đường Chi.
[Thật thơ mộng! Chi Chi thật xinh đẹp và đáng yêu!]
[Thật ra, nếu bên cạnh tôi có người bạn gái trẻ con, đáng yêu như Đường Chi.

Nếu cô ấy nói cô ấy thích gì, cho dù là sao hay ánh trăng trên trời, tôii cũng trèo lên hái cho cô ấy.

Tôi là nhan cẩu, để tôi nói trước, ai có thể cưỡng lại một người xinh đẹp dễ thương như cô ấy!]
Giang Chi ngơ ngẩn nhìn Đường Chi, nhịp tim đập nhanh không rõ lý do.
Dường như có một khoảnh khắc thoáng qua trong tâm trí anh, anh chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì nó đã biến mất.
Bình luận ngoại trừ một vài người khen ngợi, số còn lại đa số đều không tin và nghi ngờ.
Tuyệt kỹ thổi bong bóng mà đại sư cực khổ hơn nửa năm mới luyện thành, vậy mà Đường Chi đã tái hiện nó một cách hoàn hảo chỉ trong vòng hơn nửa tiếng đồng hồ?
[Đường Chi làm sao có thể làm được? Hãy chiếu lại đi!]
[Vừa rồi tổ đạo diễn không hề quay Đường Chi.

Chẳng lẽ là tổ đạo diễn giúp cô ta gian lận?]
[Chắc là không đâu? Có Chi ca ở đó, nên tổ đạo diễn không gian lận đâu?]
Đường Chi đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh, đôi mắt lưỡng lự nhìn về phía nhân viên công tác Bạch Bạch: “Vừa rồi, như vậy là được tính chứ?”
Đường Chi vốn dĩ lớn lên đã xinh đẹp, lúc này cao hứng nhìn về phía Bạch Bạch, đôi mắt to tròn đầy mong đợi, hàng mi dài cong vút, khi nhìn lại chớp chớp mắt.
…!Thật là đẹp.
Bạch Bạch bị Đường Chi nhìn làm cho đỏ mặt, anh ta lắp ba lắp bắp nói: “…!có thể.”
“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh! Bạn có thể nhận được 10 con cá …!nhưng chúng tôi chỉ mới chuẩn bị 3 con cá có sẵn, còn thiếu 7 con bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu câu, cho nên…!bây giờ bạn phải ngồi đợi.”
Đường Chi “phụt” cười một tiếng: “Vậy bây giờ đi câu cá!”
“Tôi rất vui khi xem mọi người câu cá!”
Đang nói thì mấy người trong tổ đạo diễn đã miễn cưỡng bước ra khỏi trường quay.
Trên mặt một số người đang hiện rõ sự bất đắc dĩ.
Tổ đạo diễn không bao giờ nghĩ tới, một trong số các khách mời có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Bọn họ chỉ chuẩn bị ba con cá, vì nghĩ các khách mời sẽ thấy khó và chọn nhiệm vụ nhánh thứ nhất và thứ hai.
Nếu muốn đủ 10 con cá, thì phải câu cá tại chỗ.

Nhưng nhiện vụ nhánh và khen thưởng đều do họ đưa ra.

Đường Chi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ dưới sự chứng kiến ​​của bọn họ.

Giờ còn có thể nói gì nữa? Đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Khi Giang Chi khôi phục lại tinh thần lại thì con cá cắn câu đã bơi đi mất.
Anh đặt một miếng mồi mới vào lưỡi câu, và bên tai anh tất cả đều là giọng nói đầy sức sống của Đường Chi.
Cô đang chỉ đạo tổ đạo diễn di chuyển:
“Nhanh lên nào, không được lười biếng, nhanh đến bắt cá cho tôi!”
“Biểu hiện của các anh sao lại thế này, hãy nhìn Giang Chi của chúng ta, lúc anh ấy câu cá đâu có nhăn mày đâu?”
“Các anh đi nhẹ một chút, đừng ảnh hưởng đến Giang Chi của chúng ta, lỡ cá bơi đi mất thì sao, mọi người có bồi thường cho anh ấy không?”
Tổ đạo diễn: “……”
Quái vật!
Rốt cuộc cô tham gia chương trình hay chúng tôi đang tham gia chương trình!
Khán giả đang xem cũng cười muốn nội thương:
[Hahahahahaha nội tâm tổ đạo diễn: Đệt!]
[Đạo diễn: Cô là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Tại sao cô lại chỉ huy!]
[Hahaha tuy rằng nhiều lúc cô ấy hay làm phiền Chi ca, nhưng khi xem cô ấy như một người dẫn chương trình, sao tôi thấy vui thế này!]
Giang Chi liếc nhìn Đường Chi, liền thấy cô một tay chống eo, một tay cầm đống bấm giờ do tổ tiết mục chuẩn bị, giống như chỉ huy, bấm giờ cho mọi người trong tổ đạo diễn: “Còn 30 phút nữa, tôi muốn nhìn thấy 7 con cá còn lại! Bằng không tổ tiết mục sẽ tặng thêm một con nữa cho tôi nha, coi như lấy lãi.

Làm sao khả năng hoàn thành nhiệm vụ mà lại không có giải thưởng?!”
[Hahahahaha! Tuyệt vời ông mặt trời!]
[Đường Chi thật thông minh!]
[Tổ tiết mục: Bây giờ tôi hối hận, tôi hối hận lắm.

Jpg]
Tổ đạo diễn cũng cảm thấy tuyệt vọng: “…!cô chỉ là ngồi đó mà còn lên tiếng! Thật là quá đáng!”
Đường Chi tự hào ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!”

Tổ đạo diễn: “…!Đúng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, bạn thật tuyệt vời.”
Phải thỏa hiệp.
Nắng vừa phải và gió thoảng qua.
Đường Chi nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền nhỏ nhẹ hiện ra, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Đây là lần đầu tiên Giang Chi nhìn thấy một Đường Chi như vậy.
…!Sống động, tươi tắn, không chút giả tạo.
Dường như bị ảnh hưởng bởi bầu không khí hiện tại, anh vô thức lộ ra ý cười nhẹ.
Các fan đều sôi nổi bình luận: [Oh oh oh, mẹ ơi Chi ca thật sự quá đẹp! Tôi nên làm với anh ấy bây giờ, trong lòng tôi chỉ có anh ấy thôi?!]
Fan CP cũng suýt ngất: [Em sẽ giữ mãi nụ cười này, anh ơi!]
[Trời đất ơi! Một Đường Chi nhiệt tình sôi nổi, một Giang Chi lại nội tâm và điềm tĩnh, Hai người họ là một cặp hoàn hảo! Có ai đó hày nhốt tôi lại!]
Nụ cười của Giang Chi chỉ kéo dài vài giây, rồi nhanh chóng thu lại khi Đường Chi nhìn anh, anh nhíu mày khôi phục vẻ thờ ơ lạnh lùng.
Đường Chi đắc ý mà chớp mắt nhìn anh, tuỳ tiện nói: “Bạn trai của em, có phải là em siêu lợi hại không!”
Nếu đổi lại là trước kia, khi Đường Chi hỏi như vậy, thì khẳng định tất cả bình luận trên màn hình sẽ toàn là mắng chửi.
Nhưng vào lúc này, tất cả bình luận đều đi theo hướng ngược lại.
[Chi Chi ngọt ngào quá đi, online ca ngợi.jpg]
[Lợi hại! Lợi hại! Lợi hại!]
[Tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay Chi Chi là lợi hại nhất!]
Giang Chi nhẹ nhàng nói: “Lợi hại.”
Fan CP: [Ahhhhh! Giọng Chi ca trầm quá! Đối với Chi Chi thật là cưng chiều!]
Đường Chi nghe thấy hoàn toàn không có chút khen ngợi nào, chỉ cảm thấy hai chữ Giang Chi nói ra rất êm tai, nói cho có, ước chừng cũng không muốn khen cô một chút nào.
Cô âm thầm mắng ở trong lòng:
Vừa rồi anh còn cười, bây giờ giả vờ lạnh lùng.
Hừ, lần sau tôi sẽ không giúp anh đâu!
Khi cả hai nói chuyện, con cá đã cắn câu.
Chiếc phao lắc lư lên xuống tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Đôi mắt Đường Chi sáng lên: “Cá đã cắn câu!”
Đó không phải là nói với cô là cô sắp được về nghỉ ngơi sao!

Giang Chi cũng vội nhìn về phía mặt hồ.
Ban đầu mặt hồ phẳng lặng, đột nhiên chiếc phao đang rung lắc lên xuống.
Không hiểu sao, một cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim anh.
Mặt hồ phẳng lặng.
Từ này về sau sẽ khó giải quyết.

Giang Chi thuận lợi câu được hai con cá trắm cỏ và bỏ vào cái thùng đầy cá của Đường Chi.
7 con cá mà tổ đạo diễn đang nợ Đường Chi thì có tới 5 con chưa câu được, các nhân viên đnag câu cá gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.
Làm sao chuyện khách mời đều đã hoàn thành nhiệm vụ,mà tổ đạo diễn vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ?
Đã trôi qua 30 phút, Đường Chi tri kỷ muốn thay đổi phần thưởng: “Hay là thế này, câu cá khó như vậy, các anh đưa cho tôi nhiều cá như vậy tôi cũng không mang về được, các anh không cần câu nữa mà giúp chúng tôi mang cá về biệt thự đi!”
Môi trường sinh thái của ao cá này tốt, cá được bắt trong ao con nào con nấy to bằng bắp chân, cộng thêm lượng nước trong thùng để cho cá sống.

Nếu chỉ có hai người họ mà xách thùng cá về biệt thự thì tốn rất nhiều sức.
Tổ đạo diễn: ……!Chúng tôi thật sự cảm ơn cô!
Nhưng chuẩn bị không đủ là lỗi của bọn họ, lúc này cho dù Đường Chi muốn nắm tóc, thì bọn họ cũng phải nghe theo.
Niềm vui của khán giả ngày hôm nay đều đến từ Đường Chi, hahahaha:
[Hahaha, đây là chương trình giải trí tình yêu hay nhất tôi xem, Đường Chi đúng là không chịu tha cho tổ đạo diễn!]
[Tôi thực sự thích tiểu tác tinh này.]
[Chi Chi rất thông minh, biết cách làm cho tổ đạo diễn mang cá trở về, giờ Giang Chi và cô ấy cũng không cần phải khổ cực mang về!]
Đường Chi sau khi thương lượng với tổ đạo diễn xong, nhìn về phía Giang Chi tranh công: “Như thế nào?”
“Thực không tồi.”
Giang Chi cất cần câu cá, thời điểm anh dọn dẹp đồ, chậm rãi gọn gàng, trông rất tao nhã.
Chỉ hơn bốn mươi phút trước khi họ bắt đầu câu cá.
Đường Chi xác nhận với Bạch Bạch: “Giờ chúng ta có thể quay về đúng không?”
Bạch Bạch chần chừ nói: “…!trên lý thuyết là có thể.”
[Vốn dĩ cho rằng cặp Chi ca là khó nhất nhưng không ngờ bây giờ lại hoàn thành sớm nhất, CP “Nhan sắc” kia cũng chưa hái xong rau đâu!]
[Tôi cũng đến xem đội nấu rượu, thấy họ vẫn chưa hoàn thành.

]
[“Giang Đường” là nhất!]
Trong lúc hai người nói chuyện, Giang Chi đã đi được mấy mét.
Đường Chi trong long thầm mắng, tên đàn ông này không biết ở trước ống kính cho cô mặt mũi, tốt xấu cũng không thể chờ cô sao.


Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu Giang Chi chờ cô là rất kỳ quái, thôi quên đi.
Nhưng cô không muốn đuổi theo Giang Chi nữa.
Chân cô đau, nếu đi như sáng nay nữa, chắc cô thành lợn què mất, cô nên nghĩ cách để tổ đạo diễn đưa cô về chung, bên cạnh bờ ruộng có một chiếc ô tô của tổ đạo diễn đang mở cửa ra.
Đường Chi đang thất thần, cánh tay bị Bạch Bạch nắm chặt lấy, cảm giác được đối phương đang kịch liệt run rẩy, tiếng hét chói tai đồng thời vang lên.
“A……”
Đường Chi cũng bị tiếng hét này doạ sợ, rùng mình một cái, tò mò nhìn Bạch Bạch.
Sắc mặt Bạch Bạch trắng bệch và kinh hãi, chỉ tay về phía sau cô: “Rắn …!rắn …”
Sống lưng Đường Chi lạnh toát, sợ tới mức nắm chặt tay Bạch Bạch.
Cô quay đầu một cách khó khăn và run rẩy nhìn ra phía sau …
Cô nhìn thấy một con rắn nước dài đang chui ra bên bờ ruộng …
Bạch Bạch véo cánh tay Đường Chi một cái, sợ hãi nắm tay cô mà đi từng bước.
Đường Chi vẫy tay, nói với Bạch Bạch: “Không cần sợ.”
Nó chỉ là một con rắn mà thôi.
Vứt nó đi chỗ khác là được.
Bạch Bạch sợ tới mức hồn vía lên mây, quên mất hiện tại Đường Chi là khách mời mà cô ấy chỉ là nhân viên công tác, lo lắng hỏi: “Cô…Cô không sợ sao?”
Con rắn này thật đáng sợ.
Đường Chi: “Đương nhiên không sợ rồi.”
Con rắn này không có độc, nên cô không thấy sợ!
Đang định đưa tay giúp đỡ chị gái xinh đẹp, cô chợt thấy Giang Chi quay lại đây, có thể là nghe thấy tiếng hét nên quay lại lại.
Một ý nghĩ chợt hiện ra.
Hay là đánh cược một phen?
Thắng một chiếc xe đạp biến moto, thua …
Không có gì để mất.
Càng nghĩ về nó, cô càng cảm thấy muốn thử.
Bạch Bạch vừa định thở dài muốn hởi cô sao lại không sợ rắn, liền nhìn thấy Đường Chi chạy như bay về phía Giang Chi.
Trong gió, cô trả lời ngắn gọn–
“Bởi vì tôi – còn có bạn trai.”
Bạch Bạch?
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, miệng bị nhét đầy cẩu lương.
Bạch Bạch sửng sốt, nhìn Đường Chi đang chạy đến bên cạnh Giang Chi, nhảy lên lưng Giang Chi, cao giọng nói…
“Có rắn, Giang Chi, có rắn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.