Bạn đang đọc Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi – Chương 22: Giang Chi Em Đã Nói Rồi Em Rất May Mắn!
Đường Chi và Giang Chi phản công thành công với số sao là 20 -19.
Sau khi tất cả khách mời trở về khách sạn, quá trình chọn phòng chính thức bắt đầu.
Đường Chi và Giang Chi phản công thành công với điểm số 20 sao vị trí đầu bảng và giành được quyền lựa chọn đầu tiên.
Đường Chi không ngần ngại chọn căn phòng có giường đôi có hệ thống sưởi như mong đợi.
Xếp thứ hai là Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi, họ có 19 ngôi sao, vì phòng sưởi không còn nữa nên cuối cùng họ đã chọn Lâu đài băng.
Xếp cuối cùng là Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt với 11 sao, hai người này không làm được nhiệm vụ đặc biệt trong nhiệm vụ thứ 4.
Vốn đã không có nhiều sao, nay lại càng kém hơn.
Họ không còn cách nào khác là phải sống trong căn nhà tranh nghèo nàn ấy.
Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt ôm nhau, và than vãn một lúc.
Đạo diễn: “Được rồi, mọi người dọn dẹp rồi chuẩn bị dọn vào ở!”
Phòng giường đôi có sưởi là phòng trong khách sạn, Đường Chi và Giang Chi không cần di chuyển.
Hiện tại còn nhiều thời gian, đủ để cô đi tắm rửa, đắp mặt nạ rồi vui vẻ nằm trên giường.
Nhớ thương về căn phòng giường lớn có hệ thống sưởi ấm cả một ngày, cuối cùng cũng đạt được, bây giờ chỉ thấy thật hạnh phúc.
Niềm hạnh phúc của Đường Chi gần như tràn ra bên ngoài: “Em sẽ đi tắm trước.
Hôm nay em rất mệt, chỉ muốn nằm xuống giường thôi.”
Giang Chi nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy năng lượng của cô ấy được phản chiếu trong thang máy.
Cho thấy không hề mệt mỏi chút nào.
Mà còn có vẻ rất hưng phấn.
Khi trở lại phòng, Đường Chi chạy tới mở vali, đi tìm bộ quần áo muốn thay.
Cô ngâm nga một bài hát nhỏ, xoay người cầm bộ đồ ngủ, chợt nhìn thấy người đàn ông đang đứng lẳng lặng nhìn bên cái bàn.
Cô đã ở cùng anh vài ngày, trở nên quen thuộc với tính cách của anh, và cảm thấy cảm xúc của anh đi xuống một chút.
Nụ cười trên mặt cô cũng dừng lại: “Giang Chi, anh có chuyện gì vậy?”
Anh xoay người đi ra ngoài: “Tôi ra ngoài một lát.”
“Hở……”
Đường Chi chạy về phía trước hai bước, nhưng lại dừng lại.
Chà, cô có nên đi theo không?
Anh không nói anh đi ra ngoài để làm gì, nếu cô lại chạy theo, như vậy có phải không tốt lắm không?
Và bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc, không có người quay phim bên cạnh, cô không cần cố gắng đi theo anh nữa.
Hơn nữa …!Ánh mắt của cô rơi vào camera trên đầu giường, trong lòng do dự, cô còn chưa được xả vai, giờ mà không đuổi theo thì cũng không tốt lắm.
Cô không muốn qua tâm đến anh một chút nào.
Nếu không…
Chỉ cần đuổi theo một đoạn.
Nếu cô ấy xuống lầu mà Giang Chi đã rời đi, vậy thì cô ấy cũng đành chịu.
Lúc Đường Chi đi xuống lầu, Giang Chi vừa mới mượn xe của tổ tiết mục, đang mở động cơ.
Đạo diễn Trương Minh Liên kéo Đường Chi: “Hai người sao vậy? Tối rồi còn muốn đi đâu?”
Đường Chi lắc đầu: “Tôi không biết.
Để tôi hỏi anh ấy.”
Đường Chi nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Giang Chi đặt tay lên cần số: “Cô làm gì vậy?”
Đường Chi nhìn anh: “Bạn trai của em chạy đi, em đuổi không được sao?”
“Cô đi theo làm gì?”
Giọng anh trầm xuống: “Đi xuống.”
Đường Chi nhìn vào mắt anh: “Vậy anh nói cho em biết, anh đi đâu vậy.
Em là bạn gái của anh, lo lắng cho anh nên mới đi theo anh.”
Giang Chi mím môi dưới: “Tôi làm mất đồ, nên đi tìm.”
Mất?
Đường Chi tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
Giang Chi không có quá nhiều thời gian vô nghĩa để nói chuyện với cô, cô hỏi gì đáp nấy: “Bùa bình an.”
Đường Chi mở to hai mắt: ” Bùa bình an!”
Đường Chi có ấn tượng về bùa bình an này.
Trong sách có viết rằng bùa bình an này rất quan trọng đối với Giang Chi, nhưng không nói rõ lý do vì sao nó quan trọng.
Giống như trong truyện viết, thời điểm anh tham gia chương trình làm mất bùa bình an.
Một mình trở lại địa điểm ghi hình đầy tuyết tìm, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau này Giang Chi bị sợ lanh, dễ bị bệnh hơn so với người khác.
Nguyên chủ chính là thủ phạm ép buộc Giang Chi tham gia chương trình ư tình yêu này, vì đau lòngcho Giang Chi nhiều fan giận chó đánh mèo, chửi mắng nguyên chủ.
Giang Chi lại thúc giục cô: “Biết rồi được, xuống xe.”
Đường Chi lắc đầu: “Có thể là anh sẽ mất cả đêm đi tìm, em đi cùng anh.”
Cô thắt dây an toàn cho mình: “Đi thôi!”
Môi Giang Chi khẽ mấp máy,không có thời gian để so đo với cô quá nhiều, anh nhấn ga, phóng xe đi ngay lập tức.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, chính là nơi mà hồi chiều họ ghi hình đua xe trên tuyết.
Giang Chi xuống xe.
Đường Chi cũng đi theo kéo cửa, vừa mở cửa liền bị gió đêm thổi tới làm giật mình, lông tơ trên người đều dựng đứng, theo gió hắt hơi hai cái.
Lúc nãy khi anh chạy đi, cô mặc không nhiều, chỉ kịp mặc áo khoác ngoài.
Cô lo lắng đuổi theo, không đội mũ, quấn khăn, giờ đầu và cổ gần như không lộ ra ngoài, nổi da gà vì gió lạnh.
Lạnh quá đi!!!
Đường Chi vội vàng đội chiếc mũ của áo khoác xuống, kéo khóa kéo phía trước áo lên cao nhất.
Cô hỏi anh: “Anh làm mất ở đây à?”
Giang Chi không chắc chắn: “Chắc là ở đây.” Anh chỉ cởi áo khoác ngoài ở đây.
Bùa an toàn được đặt trong túi áo, về mặt logic, có thể sẽ bị mất ở đây.
Đường Chi cổ vũ hắn: “Anh đừng lo lắng, nhất định có thể tìm được.”
Giang Chi kéo khóe miệng, trong lòng không có chút hi vọng.
Trời đã khuya, bầu trời đen kịt giống như tâm trạng của anh.
“Mong là vậy.”
Lời nói bi quan, Đường Chi đánh nhẹ anh một cái: “Bảo bối, em rất may mắn! Đi, để em giúp anh tìm.”
Gió lạnh thấu xương, hơi thở hóa thành băng.
Chỉ cần đứng trong gió một phút thôi, cái lạnh buốt thấu xương đã xâm nhập khắp cơ thể.
Cô ấy giống như một ánh sáng, ấm áp nhất trong đêm lạnh giá này.
Giang Chi đau đầu xoa xoa thái dương: “…!Cám ơn.”
Đường Chi cười với anh: “Có gì đâu!!”
Cả hai liên lạc với người phụ trách địa điểm, giải thích lý do và tiến vào sân.
Đường Chi đi tới mượn người phụ trách hai cái đèn pin, cùng Giang Chi chia ra, cẩn thận tìm.
Ông chú mặc chiếc áo khoác quân đội dày cộp, hai gò má và sống mũi ửng hồng vì lạnh, ông ta co vai lại nhịn không được nhảy lên vài cái: “Dự báo thời tiết nói rằng đêm nay có thể có tuyết.
Nếu hai người tìm được thì nhanh trở về! Lạnh quá, mong là không bị cảm lạnh.
“
Đường Chi không ngừng gật đầu nói cảm ơn.
Giang Chi loanh quanh ước lượng khu vực, trên đường chạy không mặc áo gió, phạm vi tìm kiếm thực ra cũng không quá lớn, trong phạm vi dựng lều của chương trình lúc sáng.
Khó khăn chính đến từ đêm tối, cho dù bật đèn lớn cũng khó có thể cẩn thận tìm được một lá bùa an toàn nhỏ như vậy.
Chỗ nào cũng cần phải dùng đèn pin, soi xét tỉ mỉ.
Nếu một người tìm sẽ mất rất nhiều thời gian.
Đường Chi ở phía đối diện với anh.
Tuyết trắng dưới ánh đèn pin lóe sáng lấp lánh quang, Đường Chi khom lưng khó chịu nheo mắt, cô phát hiện đứng rất khó tìm, muốn tìm thật kỹ, cô phải ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí đào bới.
Gió lạnh buốt thấu xương, chỉ một phút, bàn tay cầm đèn pin của cô đã đỏ bừng và tê râm ran vì lạnh.
Mỗi phút, mỗi giây, đều là đau khổ.
Mặt cũng lạnh, chỉ có thể cố gắng đội mũ áo khoác xuống,
Cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được, ngồi xổm một lúc, sau khi quen dần quen với nhiệt độ lạnh giá.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cả người đều cứng đờ không có cảm giác vì lạnh, vẫn như trong truyện, không tìm thấy một chút bóng dáng của lá bùa bình an.
Chẳng lẽ phải thuận theo cốt truyện, anh phải đến đây tìm một mình, thì mới có thể tìm được?
Đường Chi khôngtin thở dài, hai tay cứng đờ, muốn đứng lên di chuyển thân thể cứng ngắc, vừa chuyển động, đèn pin đung đưa, chợt nhìn thấy trên nền tuyết trắng một mảnh đỏ ửng.
Đường Chi suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm.
Cô cầm đèn pin chạy tới chỗ mà mình chiếu tới.
Ánh sáng sáng ngời, lắc lư một lúc cuối cùng cũng dừng lại ở một vị trí chính xác, thứ màu đỏ đè trong đống tuyết, chỉ lộ ra một góc màu đỏ.
Nếu không nhìn kỹ, có thể không phát hiện được.
Trái tim cô đang bang bang, xới tuyết ra và nhặt lên.
…Đó là một tờ giấy quảng cáo nhỏ.
Đường Chi có chút phiền muộn.
Cô dụi dụi đôi mắt nhức nhối, toàn thân cứng đờ như một con robot gỉ sét, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Một thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đầu mũi cô.
Nó hơi lạnh một chút.
Đường Chi giật mình, vươn tay ra, đợi một hồi, trong lòng bàn tay bắt được một bông tuyết, bông tuyết nhỏ trong suốt như pha lê trong lòng bàn tay.
Tuyết rơi.
Nếu trong đêm nay không tìm được, vào ngày mai tuyết sẽ bao phủ nơi này.
Cô cúi đầu bận rộn và tăng tốc độ tìm kiếm của mình.
Thật lâu sau, cuối cùng nhìn loáng thoáng một vật màu đỏ, giống như vải mờ mờ trong tầm mắt.
Dù lần trước đó đã thất vọng quá nhiều, nhưng trái tim cô loạn nhịp khi đến gần.
Cô dùng tay phủi đi lớp tuyết đã đóng thành băng mềm, và lá bùa bình an lớn màu đỏ với lớp vải mềm mại cuối cùng cũng lộ ra trước mắt cô.
Lá bùa ở trên nền tuyết rất lau, bên trên lớp còn có một tầng băng mỏng.
Mặt trên có thêu bằng sợi tơ vàng bốn chữ: bình an, vui vẻ.
Thật sự là lá bùa bình an!
Thật là tốt.
Tìm thấy rồi!
Hai tay Đường Chi run lên không ngừng, khóe miệng cứng lại.
Nhưng trong lòng cô rất vui mừng và kích động.
Cô quay người lại, đối mặt với bóng lưng của người đàn ông cũng đang tìm kiếm cách đó không xa, kích động kêu lên:
Cô hít sâu một hơi, kích động kêu lên: “Giang Chi, hình như em đã tìm được rồi!”
“Giang Chi, em có nghe thấy anh nói không?”
Ban đêm ở đây rất tối và lạnh.
Nhiệt độ dưới 0, hơi thở biến thành bông tuyết bay bay.
Gió lạnh dường như có thể xuyên qua quần áo, xuyên vào tận xương tủy.
Giữa hai người cách một khoảng.
Giang Chi mơ hồ nghe thấy tiếng hét của cô ngước mặt lên.
Vào lúc này thời gian dường như chậm lại.
Màn đêm sâu thẳm, nơi cô đứng là nguồn sáng duy nhất.
Dưới chùm đèn khổng lồ, có thể nhìn rõ cả tuyết rơi trong giá lạnh.
Cô ấy đứng đó, vẫy tay chào anh, giọng nói của cô ấy ngọt ngào, đặc biệt ấm áp trong đêm lạnh kéo dài này…
“Nhìn xem, em tìm được rồi!”
Anh sửng sốt và chạy về phía cô.
Tay Đường Chi đông cứng như cục nước đá, đưa bùa bình an vào tay anh.
Cô cong mắt cười với anh:
“Giang Chi, em đã nói rồi, em rất may mắn!”