Đọc truyện Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần – Chương 26
Hành Dương vương Lưu Mộ là đệ đệ ruột nhỏ tuổi nhất của đương kim bệ hạ, bởi vì người nhỏ lại mắc lắm bệnh, nên mọi người rất quan tâm săn sóc, lớn lên rồi hắn vẫn được bệ hạ và thái hậu sủng ái. Luôn có lời đồn rỉ tai bảo rằng, trước khi tiên hoàng băng hà từng để lại mật chỉ, lệnh bệ hạ truyền ngôi vị hoàng đế cho Hành Dương vương. Tuy lời đồn này chưa hề được kiểm chứng, song thái hậu lẫn bệ hạ đều nhìn trúng Hành Dương vương, điều đó vẫn khiến các công tử cảm thấy uy hiếp.
Hành Dương vương đến Kiến Nghiệp, phố ngự được dọn dẹp sạch sẽ, bách tính dạt ra hai bên vây xem, thấy một thiếu niên mặc y phục đen tuyền cưỡi ngựa đi qua, ngựa tung vó như bay, đông đảo hầu cận đi theo phía sau. Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, môi mỏng mím chặt, quanh thân lệ khí hào hùng, khiến người ta bất giác lùi ra sau chín mươi dặm. Có người lần đầu tiên trông thấy Hành Dương vương, kinh ngạc không thôi:
“Hành Dương vương còn trẻ thế sao? Hình như còn nhỏ hơn vài vị công tử.”
Kẻ biết chuyện thì cười bảo: “Đệ đệ nhỏ nhất của bệ hạ mà, tuy đã mười bảy, nhưng nhìn vẫn còn nhỏ lắm.”
Đoàn người Lưu Mộ làm như không nghe thấy tiếng dân chúng thảo luận ở hai bên đường. Vừa mới đến Kiến Nghiệp, Lưu Mộ đã nhận được thánh chỉ, gấp rút vào Thái Sơ cung gặp bệ hạ. Từ cửa Nam Li vào thành, đoàn người đánh ngựa đi qua phường Trường Kiền, bến Chu Tước ngay sau đó là ngõ Ô Y. Xung quanh ngõ Ô Y là nhà ở của các thế gia lâu đời ở Kiến Nghiệp, phố phường đông như trẩy hội, tụ tập rất nhiều quan lại. Dù là hoàng thân Nam quốc, thì khi đối mặt với những sĩ tộc lâu đời này cũng vô cùng tôn trọng.
Đến trước ngõ Ô Y, quan lại sau lưng Lưu Mộ giục ngựa đuổi lên trước, thở hổn hển nhắc nhở Hành Dương vương: đằng trước là ngõ Ô Y, không thể chạy ngựa nhanh được.
Sự tà ác lóe lên trong mắt Hành Dương vương, cơ thể trên lưng ngựa căng ra, mu bàn tay siết dây cương nổi đầy gân xanh. Hắn cố gắng kiềm chế, lúc nghiêng đầu thì trông thấy, có một chiếc xe bò đậu ở đầu ngõ Ô Y dưới hoàng hôn. Trước xe là bóng hồng xinh đẹp, tay áo bị gió thổi phất phơ. Một chân nàng đã giẫm lên xe bò, ngựa phóng qua nhanh làm tóc nàng bay lên, lang quân đằng sau níu lấy tay áo toan kéo nàng xuống xe.
Trước sau giáp công, nữ lang mở to đôi mắt, bàn tay vịn trên khung gỗ thả ra, lắc lư suýt thì ngã xuống xe ——
“Tỷ!”
Một cô bé ở trong xe nhảy ra, vội vã giơ tay túm lấy muốn kéo người lại, nhưng bàn tay lại sượt qua tay áo nàng.
La Linh Dư sắp ngã, lóng ngóng bàng hoàng, Lục Hiển sau lưng vừa khỏi bệnh cũng không ngờ nàng đột ngột ngã xuống từ xe bò, hắn cũng hoảng hốt bị La Linh Dư đẩy lùi về sau mấy bước. Cả La Linh Dư lẫn Lục nhị lang cùng mất thăng bằng, chới với chực ngã ra sau. Bất chợt sau tai nghe thấy tiếng cười khẽ, La Linh Dư có cảm giác eo bị người ta đẩy lấy, thắt lưng nàng nóng lên, nhưng cái đẩy kia lại để nàng nghiêng người tới trước, đứng vững lại.
Lục nhị lang tay chân luống cuống cũng vừa đứng vững: “Tam đệ, sao đệ lại từ ngoài về?”
La Linh Dư nghiêng đầu, nhìn thấy Lục tam lang Lục Quân xách một vò rượu đứng phía sau. Lục Quân nửa cười nửa không giơ tay lên để bọn họ nhìn thấy vò rượu: “Ra ngoài mua rượu, đứng nhìn một lúc rồi, thấy hai người sắp ngã. Sao có thể để hai người mất mặt trước cửa nhà ta được? Nên đệ đành tới đỡ thôi.”
Sắc mặt La Linh Dư thoắt xanh thoắt trắng, trực tiếp bỏ qua từ “hai người” mà Lục Quân nói, nàng chỉ nghe thấy chàng nói nàng mất mặt. La Linh Dư ảo não: có người sinh ra vốn đã không có khả năng thăng bằng thì sao chứ?!
Nín nhịn nửa ngày, chợt cách đó không xa lại truyền đến tiếng chế giễu rất lớn. La Linh Dư ngẩng đầu, thấy một toán kỵ sĩ đứng chếch ở đầu ngõ, thiếu niên dẫn đầu thấy dáng vẻ chật vật của họ thì bật cười giễu cợt. Gò má nóng lên vì xấu hổ, Lục nữ lang nhắc nhở bên tai La Linh Dư “đó là Hành Dương vương”, trong lòng La Linh Dư chợt động, đôi mắt yêu kiều ngước lên.
Giai nhân tựa ngọc, lúc Hành Dương vương mắt đối mắt với nàng, trái tim chợt nảy lên, bất giác màn chế giễu châm chọc của người nhà Lục Thị trở nên nhạt nhẽo; dưới ánh nhìn của nàng, hắn không biết trốn tránh vào đâu, trên mặt dần toát lên vẻ tức giận. Người sau lưng lại nhắc hắn “bệ hạ đang chờ trong cung”, Lưu Mộ không nhịn được càu nhàu: “Biết rồi!”
Hắn vung tay lên, ném ra thứ gì đó trong tay áo về phía bên này: “Người Lục gia ta không đắc tội nổi, tặng ngươi món quà bồi tội!”
Hành Dương vương ném thứ đồ trong tay đi quát “chaaa” một tiếng, roi dài quất lên thân ngựa, ngựa cất vó tung bay. Thứ từ trong tay áo Lưu Mộ bay thẳng tới chỗ La Linh Dư. La Linh Dư lóng ngóng, nhất định nàng không bắt được rồi. Mắt thấy đồ sắp đặt trên mặt mình, mà Lục nhị lang lại yếu đuối, La Linh Dư lập tức níu lấy tay áo Lục tam lang, hô hấp dồn dập: “Tam biểu ca!”
Lục Quân vươn tay đỡ lấy thứ đồ kia. Chàng cúi đầu nhìn, thứ trong tay là một chiếc trâm ngọc trân quý. Hai mắt La Linh Dư lấp lánh, trong lòng dao động: “Vì sao y lại đưa trâm cho muội?”
Xưa nay nam tặng nữ trâm là có ý đính ước. Mặc dù chắc chắn lúc này không phải có ý đó, nhưng La Linh Dư lại một lòng muốn nhắm đến con nhà huân quý, sờ cây trâm ngọc lạnh lẽo trong tay mà lòng dao động.
Mắt Lục Hiển chợt lóe sáng, trong lòng dấy lên kinh hãi. Vào thời điểm này ở trong giấc mộng của hắn, biểu muội La Linh Dư đã rời khỏi Kiến Nghiệp quay về Nam Dương, trên đường có gặp Hành Dương vương không, hai người gặp nhau thế nào, dĩ nhiên Lục Hiển không biết được. Hắn chỉ đột nhiên ý thức được sự thật đáng sợ của quỹ đạo vận mệnh:
Nếu trong giấc mơ của hắn, lúc này La Linh Dư và Hành Dương vương gặp nhau;
Mà thực tế La Linh Dư không rời khỏi Kiến Nghiệp, nhưng vẫn gặp phải Hành Dương vương ở ngõ Ô Y…
… Chẳng lẽ giấc mơ của hắn là thật? Không lẽ số mạng không thể thay đổi? Vậy há chẳng phải tam đệ của hắn…
Lục Quân chợt giật mình, thấy Lục Hiển nghiêng đầu nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, đầy trìu mến lẫn ham muốn bảo vệ, mặt chàng lập tức đen đi. Không biết nhị ca gặp chuyện gì nữa, sau khi tỉnh dậy cứ nhìn mình với ánh mắt đó, cứ như thể ngày mai chàng sẽ chết đến nơi vậy. Lục Quân lại cúi đầu nhìn La Linh Dư, nàng hân hoan ngắm nghía cây trâm trong tay, vui vẻ chơi đùa không nỡ buông tay.
Lục Quân: “…”
Một người rồi lại hai người, ai cũng khiến chàng bực mình.
Lục Quân cười nhạt: “Chưa chắc trâm đã tặng cho muội, lỡ như tặng nhị ca thì sao?”
La Linh Dư: “…”
Lục Hiển thấy hai người bọn họ lại bắt đầu cãi vã thì đầu đau nhức, vội vã mở miệng khuyên can. Nhưng Lục Hiển mới mở miệng nói hai câu, thị thị nữ ở sau ngõ cất tiếng gọi: “Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư! Phu nhân mời nương tử quay lại, đừng trở về Nam Dương nữa!”
Lục Quân và La Linh Dư đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng biết tỏng, biết sự bố trí của La Linh Dư lúc trước đã có hiệu quả rồi.
Lục Hiển đứng cạnh nhìn hai người mắt đi mày lại thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng đè xuống, chắc chắn mình suy nghĩ nhiều rồi.
Vốn là thị nữ thiếp thân Lục Yêu bên cạnh Lục phu nhân tự mình ra cửa tìm người, tất nhiên La Linh Dư không chịu, nói mình đã gây nhiều rắc rối cho Lục gia, không thể nán lại được nữa. Biểu tiểu thư đáng thương đưa đẩy từ chối cả buổi, kiên quyết muốn đi, thị nữ Lục Yêu vô cùng sốt ruột. Phu nhân vừa nhận được thư của các biểu tiểu thư khác, mời La thị nữ đến chơi, La Linh Dư mà đi thế này thì nàng biết ăn nói sao với phu nhân đây?
Lục Yêu vội la lên: “Phu nhân thật sự mời biểu tiểu thư quay về đấy ạ. Biểu tiểu thư ở nhà chúng ta đang yên đang lành, đột nhiên quay về, không phải sẽ khiến người ta hiểu nhầm, cho là Lục gia làm bất mãn biểu tiểu thư sao? Nương tử không thể đi được đâu ạ.”
Tiểu nương tử La Vân Họa ngoan ngoãn ngồi trong xe, ngước đầu lên, thấy tỷ tỷ che tay áo, bả vai run run – xem chừng nín cười không nổi rồi. Người ngoài nhìn thì chắc chắn sẽ cho rằng La Linh Dư đau lòng muốn khóc, nhưng từ góc độ của La Vân Họa lại thấy gương mặt sạch bóng của tỷ tỷ dưới tay áo, vì để dễ khóc nên nàng cũng không thèm thoa phấn.
Lục Yêu khuyên không nổi La Linh Dư, vội quay sang nhìn hai bên trái phải, cầu cứu hai vị lang quân: “Nhị lang, tam lang, hai người không khuyên giúp phu nhân sao? Không phải nhị lang ngài đã nói với phu nhân là chuyện lúc trước không trách biểu tiểu thư sao? Giờ phu nhân đã biết rồi. Tam lang, ờm…”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục tam lang, Lục Yêu chậm giọng, dịch ra xa khỏi người này.
Thế là Lục Quân lẳng lặng nhìn thị nữ và Lục Hiển cùng khuyên nhủ La Linh Dư ở lại, La Linh Dư thút thít chần chừ mãi, thị nữ và Lục nhị lang càng ra sức khuyên lơn. Khuyên ba bốn lần, ngẫm nghĩ đã xong, La Linh Dư mới buông tay áo xuống, vừa ấm ức lại vừa miễn cưỡng được Lục Yêu đỡ xuống xe bò, đồng ý quay về.
La Linh Dư chạm vào ánh mắt của Lục Quân, con tim bất giác run lên, vội vã dời mắt đi nơi khác, chỉ mong Lục Quân chớ nhiều chuyện.
Lúc ra khỏi Lục gia, nàng chỉ đem theo vài bộ y phục, còn những cuốn sách đồ quý trân phẩm của nàng thì không đem theo. Rõ ràng là La Linh Dư vốn không hề muốn rời khỏi Lục gia, nàng chỉ làm điệu làm bộ thế mà thôi. Nói không chừng lúc Lục Hiển đuổi theo nàng, trong lòng La Linh Dư còn sốt ruột nữa là.
Lục Quân liếc xéo, chậc chậc.
Nhưng chàng cũng không nói nhiều.
Lục phu nhân cầm thư của các biểu tiểu thư, sốt sắng đợi La Linh Dư về. Biểu tiểu thư rời khỏi Lục gia mà vẫn viết thư qua lại với La Linh Dư, chuyện này thật khiến bà bất ngờ. La Linh Dư thế nào bà không thèm để tâm, nhưng các biểu tiểu thư này ai ai cũng là danh môn ở Kiến Nghiệp, mà lúc trước Lục phu nhân đã đắc tội với bọn họ, vào lúc này bà quả thực không ngờ… Nhìn Lục phu nhân lộ vẻ hối hận, Liễu di nương mới nhớ trước đó La Vân Họa có đến cầu xin mình, vì bảo vệ con trai nên bà cũng nói giúp biểu tiểu thư.
Lục Anh xoắn xuýt ra mặt, ngồi ở chỗ đại tẩu nửa canh giờ cũng mở miệng nói hộ cháu gái.
Lúc La Linh Dư được bọn họ khuyên vào thì Lục phu nhân đã không hy vọng La Linh Dư sẽ rời đi nữa. La Linh Dư đến chỗ Lục phu nhân gặp người, Lục phu nhân thấy Lục Hiển đi theo thì ánh mắt chợt dừng lại, nhìn chòng chọc con trai hồi lâu. La Linh Dư ngạc nhiên nhìn lại, Lục phu nhân dời mắt đi, vẻ dịu dàng chu đáo đưa thư của các biểu tiểu thư cho La Linh Dư, trấn an La Linh Dư ở lại Lục gia thêm ít hôm nữa.
La Linh Dư quỳ rạp xuống đất: “… Đa tạ phu nhân.”
Lục phu nhân nói: “Vậy La nương tử đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Lục phu nhân lại nhìn sang Lục Hiển, do dự một hồi, bà bảo: “Nhị lang con ở lại đây, mẫu thân có chuyện muốn hỏi con.”
Đợi mấy người La Linh Dư đi rồi, Lục Hiển ở lại chỗ Lục phu nhân, Lục phu nhân nhâm nhi chung trà một lúc lâu: “Mẫu thân giữ La nương tử ở lại là có nguyên do khác, vì sao con lại đuổi theo người ta ra tận ngoài ngõ? Con ân cần với La thị nữ như thế, nàng ta đẩy con xuống nước con cũng không cho mẫu thân so đo, nhất định con phải cho mẫu thân biết lý do.”
Lục Hiển hoảng hốt.
Hắn đi đâu tìm lý do đây? Chẳng lẽ nói mình thích La Linh Dư? Lục phu nhân đã không ưa La Linh Dư rồi, nếu nói thế La Linh Dư còn có thể tiếp tục ở lại Lục gia không?
Bị mẫu thân nhìn chằm chằm, lại không tìm được cớ nào khác, Lục Hiển cuống tới nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng nhắm mắt nói: “Không, không liên quan đến con, là, là…”
Lục phu nhân: “Là cái gì?!”
Lục Hiển chợt lóe lên linh cơ, nhanh miệng nói bừa: “… Là tam lang thích muội ấy! Đúng, là tam lang!”
Lục phu nhân: “…?”
Bà trầm tư nghĩ ngợi.