Đọc truyện Sao Chổi… Tôi Yêu Em – Chương 22
Ở một góc khuất có một cô gái mặc váy đỏ kiêu sa đang nghe điện thoại
-Alo chị hai kế hoạch thất bại rồi_Đầu dây bên kia nói
-Đồ ngu! Chúng mày sao lại đánh ở trường hả? Đầu chúng mày để làm cảnh à?_Cô gái nghiến răng nói
-Dạ…dạ xin lỗi chị ạ
-Tao sẽ chuyển tiền vào tài khoản của mày, biết điều thì cút nhanh
-Sao…sao lại thế ạ
-Mày muốn ở lại để mấy anh ấy bắt được?
-A dạ chị hai thật sáng suốt
-Khỏi nịnh chiều nay mày mua vé máy bay đi ngay cho tao
-Dạ
Tút..tút..tút
-Đáng ghét, lũ vô dụng! Anh Thư cô đừng vội đắc trí kịch hay mới bắt đầu thôi_Cô gái nhếch mép cười nụ cười nồng nặc mùi nham hiểm
Ở phòng y tế
-Lũ khốn dám động tới Minh Anh của ta_Nó tức tối
-Để tui xử bọn chúng_Hàn Phong nói
-Không cần để tui lo cho_Hà My nói giọng lạnh lùng báo hiệu điều chẳng lành với bọn kia
-Cậu làm được không?_Hắn hỏi
-Đừng coi thường tui, tụi này giám làm cho Minh Anh như vậy không thể tha_Hà My nói tay đấm bộp vào tường côu út điện thoại ra gọi
-Alô Trung quản gia diều tra ngay cho tôi mấy con nhỏ sáng nay làm loạn ở trường XYZ, 20 phút sau báo lại cho tôi_Hà My nói chuyện điện thoại
-Được cô chủ cứ yên tâm_Đầu dây bên kia lễ phép nói
-Được tôi tin ông_Nói xong cô tắt máy
Tất cả bọn nó chưa ai biết thân phận ba của Hà My kể cả Hàn Phong
-Cô bé không sao đâu_Một người phụ nữ khoảng chừng hơn 30 tuổi nói với tụi nó
-Dạ tụi con có thể vào thăm cậu ấy được chưa ạ_Nó sốt sắng hỏi
-Được nhưng nên giữ trật tự cho cô bé nghỉ
-Dạ_Tụi nó nói
Chiều hôm đó ở một vùng đất hoang vắng vùng ngoại ô có một chiếc BMW lao tới, trên xe một cô gái tóc dài tới vai uốn cụp mặc quần jean bó, áo phông đen bên trong bên ngoài khoác áo da nửa người, đi bốt cao, gương mặt lạnh lùng nhưng khuyến rũ bước tới chỗ một lũ con gái bị trói tay ra sau đang quỳ dưới đất
-Dạ chào cô chủ_Cả đám người mặc vest đen cúi người chào cô
Cô gái gật đầu
-Thưa cô chủ chúng tôi bắt được cô gái kia khi cô ta đang ở sân bay_Một người đàn ông nói rồi chỉ về phía nhỏ tóc xù
Cô gái bước tới chỗ nỏ đó nhếch mép lạnh lùng lấy tay bóp mạnh cắm của nhỏ đó nâng lên
-Mày…nghĩ mày có thể chạy thoát khi động vào người tao yêu quý?_Cô gái đó nói
-Mày…mày là ai? Sao…sao mày…_Nhỏ đó tái mặt nhìn nó
-Trương Hoàng Nam, mày chắc biết tên đó chứ?_Cô gái nói
-Mày…mày là gì của ông ấy_Nhỏ tóc vàng mặt càng ngày càng tái
-Không là gì, chỉ là…con gái thôi_Cô gái cười nủa miệng
-Không…không thể nào_Nhỏ đó như không tin vào tai mình lắp bắp
-Nói, đứa nào đã động vào Minh Anh?_Cô gái quát lên
Không một tiếng trả lời
-Không nói? Vậy tao sẽ cho từng đứa một sống…không bằng chết_Cô gái nói giọng lạnh
-Mày…mày…dám…_Nhỏ tóc vàng tái mét cả mặt lắp bắp nói
-Cắt hết toàn bộ gân chân và tay của bọn chúng cho tôi_Cô nói với đám người mặc vest đen
-Dạ thưa cô chủ_Đám người áo đen mỗi người cầm một con dao sắc bén tiến lại phía bọn kia (OMG)
-Tui…tui nói…là…là tui_Một nhỏ tóc vàng hoe bặt bôi phân són à nhầm bôi son phấn xanh mặt nói
—————–Tg———————-
Thanks các bạn đã dok truyện ủng hộ tg nha