Đọc truyện Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc! – Chương 31
‘Em uống gì, để anh đi gọi.’
‘Hmmm, em uống matcha đá xay.’
‘Ye, cùng suy nghĩ đấy.’ Phong cười thích thú khi có người cùng món yêu thích với mình.
‘Đợi anh nhé!.’
Trong lúc đợi Phong, An lôi điện thoại ra chụp hình sống ảo. Thật ra quán này view đẹp khỏi chê luôn, An nhìn thấy trên facebook nhiều lần rồi mà tại xa quá, lười đi. Không gian quán dùng đèn vàng tạo nên cảm giác rất ấm áp. Từ cửa kính nhìn xuống có thể ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp về đêm, gần đó lại có đèn giao thông nhảy số. Đủ tiêu chuẩn cho một vài tấm hình so deep up instagram. An đã check quán này ổn rồi, sau này chắc chắn sẽ trở thành nơi quen thuộc hay lui tới. Sau khi chụp một nghìn lẽ một tấm hình sống ảo, Phong mới bê đồ uống đến.
‘Chụp ảnh mà không cho anh chụp chung à, hơi keo đấy nhá.’
‘Hihi, người ta sợ anh không muốn chụp với một cô gái xấu xí như em thôi.’
Phong lôi điện thoại từ trong túi ra, tự tin sống ảo với cam thường. Trong đầu An hiện ra một nụ cười đắc thắc. ‘Cam thường ư, còn lâu mới dìm được bà, hahaha.’
Đúng là như thế thật, chỉ cần An cười tươi rạng rỡ, dường như mọi ánh nắng đều tỏa sáng nơi An, khiến con người ta lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ, tràn đầy năng lượng.
‘Kiếm góc chết của em chắc cũng khó.’
‘Thôi anh ơi, đừng trêu em.’
‘Đúng là em vẫn không khác gì lúc nhỏ lắm.’
‘Hả??’ An mắt chữ a mồm chữ o há hốc.
‘Nhóc con, anh mới qua Mĩ có mấy năm mà quên mất anh rồi à, thật là đau lòng đó nha.’
Đờ hợi, chả nhẽ hắn là cái tên Phong con của bác mình hồi nhỏ chuyên gia giật đồ ăn của mình à. Từ lúc nhỏ hắn đã là tên bánh bèo ẻo lả mình chùm ghét, thấy người ta có cái gì mới cũng mượn hoặc xin cho bằng được. Kỉ niệm đáng ghét nhất với hắn là hắn dám bóc tem cuốn album của oppa mình mới mua, trong khi mình đang để dành không dám bóc. Đúng là đời ai được chữ ngờ, một tên ẻo lả từ nhỏ mà chỉ sau khi qua Mĩ có gần mười năm đã thay đổi thành một người đẹp trai tuấn tú như vậy chứ, xém tí nữa là mình còn ý định cua luôn ổng, thật là kinh tởm mà. Nước Mĩ cướp đi giới tính thật của ổng à.
‘Ơ, sao anh về đây.’
Nói thật từ nhỏ quen biết, An chưa bao giờ kêu ổng là anh, toàn gọi là ‘tên trộm chó’, ‘bà chị’. ‘tên xấu tính.’, thời thế đã thay đổi rồi sao?
‘Haizzz, câu chuyện dài mà, bên đó anh chỉ có ham chơi một tí thôi, mà tống anh về tận Việt Nam.’
An bắt đầu suy nghĩ từ ‘một tí thôi’của ông này, chắc là phải quậy tung nóc rồi mới đưa về nước.
‘À mà lát anh với em về chung đấy, ba em gọi anh sang ăn cơm.’
‘Ba biết em đang ở cùng anh luôn.’
‘Biết chứ, anh đã hứa sẽ hộ tống em về nhà vô cùng an toàn.’
An cười khổ, nghiệt ngã quá mà, chỉ đành biết cặm cụi gặm cắn ống hút mà thôi.
– ——–
‘Ba mẹ con về rồi.’
‘Phong à, lâu rồi không gặp, nay lớn quá nhỉ. Vào đây ăn cơm đi con, hôm nay Bác đặc biệt nấu nhiều món con thích đó.’
An nhanh chóng bị gạt sang một bên không ai quan tâm, An cảm tưởng giống như mình trở thành con ghẻ, còn cái tên mới bị trục xuất về nước kia mới là con ruột.
Vừa buồn vừa tuổi lết đến bàn ăn thì có hai con người đang ngồi cười vui vẻ khúc khích.
‘Ơ, An với anh Phong cùng gặp nhau rồi à, sao lại về chung.’ Trân tò mò hỏi An.
‘Quen chết liền.’An là vậy, luôn cục súc.
Hôm nay trên bàn có món gà là món yêu thích của cả An và Trân, nhưng mọi thứ đã được chia phần đầy đủ. Bình thường thì Khải sẽ nhường phần của mình cho bé Trân, An thì chả quan tâm gì mấy. Nhưng hôm nay An bỗng dưng dở chứng, kêu ca.
‘Nghe đồn anh hai không thích ăn gà, để em ăn phụ cho được hăm, anh hai yêu dấu của em.’
Khải bỗng rùng mình nhẹ, con em mình hôm nay nó lại bị làm sao đấy, tự dưng mọi hôm có thèm đâu. Nhìn mặt Trân xị xuống, mắt lim dim, Khải tự nhủ với lòng mình, thôi mày toang rồi con trai ạ, bên tình bên nghĩa bình thường khỏi cần chọn Khải cũng vứt đi em gái, nhưng đây là trên bàn ăn… Khải chỉ đành biết cười trừ.
‘Hôm nay gà mẹ làm ngon, tự dưng anh thèm, xin lỗi em gái nhé!.’
Nghe con trai cưng khen món mình nấu, mẹ lại tự dưng lên giọng trách con gái.
‘Đúng đấy, để anh con ăn còn lấy sức học, mọi hôm con bé này có thèm ăn gà mẹ nấu đâu, hôm nay lại giở trò à, hôm khác mẹ làm cả con cho con ăn hết nhá!?’
‘Vậy thôi….’
Nhìn vẻ mặt anh hai là An đủ vui sướng rồi, anh nghĩ anh là ai…
Ăn xong thì An lại phải vác mông đi rửa bát, dì giúp việc thì xin nghỉ rồi, ba mẹ lại không có ý định thuê thêm người mới, vậy nên việc rửa bát chắc chắn là của ba người trẻ. Vừa rửa chén, An cũng không quên lằm bằm.
‘Làm quái gì mà lắm bát đũa thế không biết!’
Ở một diễn biến khác.
‘Cậu ơi, chỉ bé bài này đi.’
‘Đâu, bài nào?’
Xong 30s ngắm nhìn đề bài, Khải nhíu mày.
‘Dạng này anh vừa giải cho bé lúc chiều rồi mà, sao lại quên rồi à!’
‘Uả.’
‘Uả gì mà ủa, có bao giờ để ý người ta giảng gì đâu mà, giận bé.’
‘Hì hì, đâu có đâu, cậu giảng lại cho em đi, em ngốc lắm mà, đâu có là người đẹp trai tài giỏi như cậu đâu.’ Trân tranh thủ nịnh nọt.
‘Hừm, cô chỉ giỏi nịnh thôi, nghe kĩ đây này.’
– ——-
Dạo này nghỉ dịch nên rảnh rỗi í mọi người, mọi người cmt hay ib tui đi, tui rep hết…