Đọc truyện Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc! – Chương 12
‘ Cậu nay dậy sớm thế?’
‘ Chuyện.’
Khải hôm nay dậy sớm ăn sáng chả cần Trân phải gọi.
‘ Mà sáng nay ăn gì đấy.?’
‘ Mì trứng cậu ạ.’
Cậu mở tủ lạnh lấy cốc nước cam ra uống, rót cho bé một ly.
‘ Hì hì, cảm ơn cậu.’
‘Mà An đâu, chưa dậy à.’
‘ An bệnh rồi cậu ơi, bà bảo hôm nay cho nghỉ.’
‘Đáng đời.’
‘Cậu kì cục ghê á.’ Bé phản đối lời nói của cậu.
—————–
‘ Ăn đi cho béo.’
Khải chia đôi quả trứng trong bát của cậu vào bát của bé.
‘ Bảo em béo thì cậu ăn đi, cho em làm gì.’
‘ Anh không muốn béo hiểu chưa.’ Cậu tự nhiên nhéo hai má bé đỏ ửng cả lên.
‘ Có cậu bảo em béo, ai cũng bảo em đáng yêu cả.’
Bé chả chịu đồng ý với ý kiến của cậu, phản bác lại.
‘ Ừ thì đáng yêu.’
‘Cậu làm như em bắt buộc cậu lắm ấy.’
‘Chả phải thế à, mũm mĩm tí mới dễ thương, hiểu chưa. Thấy mấy chị diễn viên hàn quốc dáng nhwu cây sậy ế chổng ế chơ không. Con trai chỉ thích tròn tròn, mập mạp thôi.’
‘Thật á, cậu đừng lừa bé nhá.’
‘ Anh lừa bé làm gì?’
————–
Trân vừa bước vào lớp thì đã có một bóng dáng chạy tới trước mặt.
‘ Trân ơi, Trân ăn Chocolate đi, hôm qua bố Dương vừa mới mua cho, ngon lắm.’
‘Wow, cái này ngon lắm luôn ý.’
Trân chạy ngay xuống chỗ ngồi bóc thanh Chocolate ra ăn. Nhìn sang bên cạnh thì thấy cậu bạn tốt bụng nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay mình. Bé cũng tinh ý lắm, bà hay dặn phải đối xử tốt với bạn bè. Nghĩ là làm, bé bẻ thanh Chocolate ra làm đôi, đưa tới trước mặt Dương.
‘ Dương ăn đi, Trân vừa mới ăn sáng còn no lắm
‘Thế cũng được, là do Trân bảo no đấy nhé, Dương chỉ ăn phụ thôi.’
Dương chỉ chờ có như thế hí hửng cầm lấy thanh Chocolate bỏ vào miệng, thích thú cảm nhận vị ngon của ngon nó đem lại.
‘ Ơ, thế bà chằn nay không đi học à.’ Dương đột nhiên sực nhớ ra.
‘Bà chằn nào?’
‘Thì An đấy.’
‘À, An hôm nay ốm rồi nên nghỉ học.’
‘Khẩu nghiệp quá nó dậy á.’ Dương thích thú cười lớn.
‘ Dương ăn nói kì cục quá.’
‘Kệ đi, nay Dương ngồi với Trân nha.’
‘Về chỗ đi, cô la á.’
Dương đành ngậm ngùi lê bước xuống bàn cuối ngồi.
Đúng lúc đó cô giáo bước vào, cô bảo cả lớp nộp vở bài tập lên bàn cô. Thật may là vở của bé cô chấm điểm 10 tròn trịa đỏ rực. Bé thích thú lắm, nhất định phải khoe với cậu.
‘ À, các em nộp luôn cái tờ giấy đã kí cho cô luôn nha.’
‘Dạ vâng ạ.’
‘Lớp trưởng thu lại hộ cô rồi đem lên văn phòng cho cô nha.’
———————-
‘Trân ơi, giúp tớ với, tớ nhức đầu quá, cậu đem hộ lên văn phòng giúp tớ được không.’ Lớp trưởng nhờ Trân.
‘ Ừ, thôi để Trân đi cho.’
‘Cảm ơn Trân nha.’
Bé đứng dậy cầm tập giấy chuẩn bị đi thì Dương nhiều chuyện lại lao tới.
‘ Để Dương đi với Trân.’ Nói rồi Dương cầm luôn xấp giấy của Trân, như là người đi theo là Trân vậy.
‘Buổi tối ở nhà Trân thường làm gì.’ Vừa đi cả hai vừa tám chuyện.
‘ Buổi tối á, ăn cơm này, học bài, còn chơi với anh Khải và An nữa.’
‘Ờ, Dương thì phải đi học Ghita nữa.’
‘Wao, Dương biết chơi đàn á, hay thế. Hôm nào chơi cho Trân nghe với.’
‘Dương mới học thôi, nhưng nếu An muốn thì dĩ nhiên là được rồi.’
————–
Đang nói chuyện với Dương thì An nhìn thấy một dáng người rất quen, mái tóc ngắn ngang vai được buộc lên gọn gàng, tóc mái thưa trông thêm nét dịu dàng, nữ tính. Dáng người thanh mảnh kết hợp với bộ đồng phục trường bé thì đúng là… perfect… Hình như bé nhận ra đó là ai rồi.
” Chị Mai.”
Người con gái đó ngoảnh mặt lại, nụ cười tươi nở trên môi.
” Trân đấy à, nay xinh thế.”
” Chị cứ khiêm tốn, trông chị thật là dễ thương à. Mà chị đứng đây làm gì thế?”
” Chị đang đợi Khải nộp xong giấy tờ cho lớp. Thế còn em.”
” Em cũng đi nộp giấy đăng kí tham gia cắm trại.”
Mai nhìn Trân rồi khẽ cười khi nhìn sang cậu bạn ôm sấp giấy đang thở hồng hộc vì phải leo ba tầng cầu thang.
” Ra canteen đi Mai, tớ bao…Ơ, bé..” Khải vừa mới xoay người đóng cửa lại đi ra ngoài thì nhìn thấy Trân.
” Bé đi ăn chung luôn nha.”
Bé chưa kịp đồng ý thì con người dù không được mời vẫn nhảy vào xin đi ăn ké.
” Đi chứ, đợi em với Trân nộp xong mấy cái này đã.”
” Ừ, đi đi.”
—————
Trân đi ra khỏi phòng thì thấy cậu nhà bé với Mai đang cười nói vô cùng vui vẻ, ngay cả người ít nói như cậu mà cũng ôm bụng cười nghiêng cười ngả. Thấy bé ra Mai ra hiệu cho cậu dừng lại nụ cười đó, trông hai người họ thật đẹp đôi.
Mai với cậu cứ thế mà đi trước, bé với Dương chỉ đành lẽo đẽo theo sau. Trong lòng bé chợt có cái gì đó man mác buồn, bé thật là muốn trở về nhà, ở nhà cậu luôn là người nói chuyện với bé, luôn ân cần với bé. Cậu bạn bên cạnh lại tưởng Trân mệt, cứ hết sờ trán rồi lại sờ má.
—————–
” Mai ăn gì.”
” Kem dâu.”
“Ừ, thế còn hai em?”
“Em cũng kem dâu ạ.” Bé rụt rè trả lời.
” Em kem bạc hà.” Dương từ nãy đến giờ vẫn luôn hí ha hí hửng.
” Thế ở đây đợi tí nhé, Khải đi mua.”
Cậu đi rồi không khí bỗng chùn xuống hẳn. Mai với Dương cứ thế mà ngồi buôn chuyện, hỏi dến bé thì bé chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Rõ ràng là bốn con người đều ăn kem nhưng lúc Khải đi ra trên tay chỉ có ba hộp kem và một ly nước. Kem trà xanh thì bé đủ để biết là của cậu, kem bạc hà của dương, nhưng chỉ có một hũ kem dâu.
” Kem dâu của Trân nè. Còn Mai uống nước đi, ăn kem nhiều dễ đau họng lắm, muốn ăn thì ăn cùng với Khải nè.”
Mai lúc đầu cũng ỏng ẹo chả chịu đâu, nhưng cuối cùng vẫn dễ dàng nhận lấy ly nước. Cậu cứ chốc chốc lại đút cho Mai muỗng kem. Có phải cậu quan tâm đến Mai mà bỏ quên bé rồi không, bé chả quan trọng với cậu nữa à. Trân múc từng muỗng kem ăn mà lòng đầy chua xót.
Nhưng hôm đó, có ai biết rằng, canteen chỉ còn duy nhất một hũ kem dâu, và nếu cái gì còn duy nhất thì chỉ dành cho người đặc biệt nhất của ta.