Đọc truyện Sao cậu có thể như thế, chúng ta chỉ là huynh đệ – Chương 3.3
Tôi và Z trở thành huynh đệ, kỳ thực là vì một chuyện nhỏ nhặt.
Vừa bước vào năm nhất, lúc chúng tôi chưa quen nhau, về cơ bản là tôi và Z vô tình gặp nhau ở cửa hàng bán giày thể thao. Lúc tôi đang liếc tìm, mắt thấy cậu ấy cũng chọn đôi giày giống y hệt với chiếc của tôi.
Tôi đang do dự không biết có nên đến làm quen không, thì nghe cậu ấy gọi tên của tôi, đi đến bên cạnh và hỏi tôi có thể cho cậu ấy mượn tiền không. Cậu ấy nói là cậu ấy không nghĩ có thể nhìn thấy đôi giày này.
Tôi ừ một tiếng rồi lấy đôi giày trên tay cậu ấy đến quầy thu ngân. Cậu ấy không ngờ rằng tôi quyết định nhanh như vậy. Tôi liếc nhìn cậu ấy một cái, rồi cười, nói nhiều không bằng cứ hành động, khó tiếp nhận lắm à? Cậu ấy chỉ đáp một câu, huynh đệ tốt a.
Hôm đó, chúng tôi cùng nhau về trường, trên đường đi nói rất nhiều chuyện, mới biết rằng tôi cùng cậu ấy có rất nhiều điểm chung, ví dụ chúng tôi đều chơi MSSJ (World of Warcraft), cấp 3 đều nằm trong đội bóng rổ của trường, đều thích leo núi, sinh nhật cũng rất gần nhau (nhưng cậu ấy nhỏ hơn tôi 1 tuổi)…
Sau đó còn có một lần ăn cùng nhau, uống một vài ly rượu gạo, cậu ấy quàng vai tôi và nói, thật ra ngày ấy đem đủ tiền, tìm tôi mượn tiền chỉ là muốn đùa một chút, tiện thể tìm một lý do để gần gũi tôi.
Tôi liền hỏi cậu ấy, nếu tôi từ chối, thì cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo? Cậu ấy đặt ly rượu rỗng lên bàn, nói rằng, nếu như tôi từ chối, cậu ấy sẽ diễn, đông sờ túi tiền tây mò ví tiền, giả vờ tìm tiền.
Tôi nhớ sau khi cậu ấy nói xong, hai chúng tôi đều cười không dứt, thu hút ánh nhìn từ những vị khác ở bàn khác, và món thịt nướng đêm đó là món thịt nướng ngon nhất trong cuộc sống nhỏ bé của hai chúng tôi. Đến bây giờ tôi và Z bình luận thịt nướng có ngon hay không, đều lấy hương vị của nó làm chuẩn.
***
Gạch của khách hàng đã bị giao sai, vì vậy chiều hôm qua tôi đã đến chợ vật liệu xây dựng để giải quyết. Z cũng đi chung với tôi. Thực tế, tôi không nghĩ rằng lúc mới bước ra khỏi công ty, cậu ấy gọi tôi nói là muốn cùng đi. Tôi cứ nghĩ rằng cậu ấy muốn trốn tránh tôi, cũng cho rằng cậu ấy sẽ không nguyện ý ở cùng với tôi.
Sau khi lên xe, cậu ấy như thường lệ mở nhạc nghe. Các bài hát trong danh sách về cơ bản đều là những bài cậu ấy thích, sau đó xen kẽ với một số bài thôi thích. Khoảng thời gian giữa các bài hát, tôi không biết nói gì ngoài việc hỏi cậu ấy có muốn nghe danh sách mới không?
Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì cậu ấy vội vàng nói, bẻ tay lái sang phải! Tôi nhất thời không phản ứng, cậu ấy tự mình vươn tay nắm lấy vô lăng và đánh sang phải. Đến khi tôi quay lại nhìn về phía trước, thì chiếc xe đã tránh được một cái hố trên mặt đất. Cậu ấy ngồi thẳng lại, bật một bài hát mà tôi thích, sau đó trêu tôi, mắt để ở nhà rồi à? Hay là đã xem gì rồi?
Tôi nhìn cậu đó. Tôi rất muốn nói điều này, nhưng tôi là một người đàn ông, không thể nói như vậy, đặc biệt là với huynh đệ của mình. Tôi chỉ có thể cười cười, thay đổi chủ đề, “Trước đó cậu nói bài này hay, tớ bật nó cho cậu”.
Cậu ấy gật đầu, tựa lưng vào ghế với đôi mắt nhắm nghiền, không nói một lời.
Mặc dù Z hiếm khi ngủ trong xe, nhưng lần này, từ công ty chúng tôi đến chợ vật liệu xây dựng chỉ mất vài chục phút, cậu ấy ngủ hơn một nửa thời gian. Bất kể cậu ấy ngủ thật hay giả, đối với tôi mà nói đó là phương pháp để không bị bối rối. Mặc dù trước giờ chưa từng nghĩ qua, giữa tôi và Z lại có một ngày xấu hổ như vậy, và nguyên nhân vẫn là bắt nguồn từ tôi.
Công ty chúng tôi có một số cửa hàng hợp tác cố định trong chợ, chúng tôi cũng quen thuộc với nhau rồi nên thường hay đùa giỡn.
Sau khi tôi giải quyết xong việc thì đi tìm cậu ấy, vừa đúng lúc nghe ông chủ hỏi cậu ấy sao không mang bạn gái tới, tôi không nói gì, đi qua tìm cái ghế rồi ngồi cạnh cậu ấy. Tôi chắc chắn 100% rằng, Z chưa có bạn gái. Quả nhiên, Z giải thích với ông chủ rằng T (chính là cô gái tỏ tình với cậu ấy trong bữa tối hôm đó) chỉ là đồng nghiệp, không phải bạn gái.
Tôi trước giờ chưa từng hỏi vì sao Z lại từ chối T, hoặc là tôi trước giờ không để tâm tới. Nhưng tối qua, lúc chúng tôi cùng xem tivi ở nhà, tôi đã hỏi, “XX, T cũng không tệ, người lại mảnh mai, còn rất được lòng người khác, cậu sao lại không thích?”
Z không rời mắt khỏi cái tivi, trả lời tôi một câu, cậu nói như vậy, thì lấy đi.
Tôi không từ bỏ, lại hỏi, một chút cũng không có cảm giác sao?
Z cười toe toét, cầm một miếng dưa hấu nhét vào miệng tôi. Nếu như tôi nói không vui vì điều đó thì nhất định là nói dối.