Đọc truyện Sao cậu có thể như thế, chúng ta chỉ là huynh đệ – Chương 11.1
Hai chữ “có lẽ” bị xóa khỏi câu “Tôi có lẽ thích Z rồi”. Mấy ngày qua có một vài chuyện làm tôi cảm thấy bối rối.
Thứ 1 tuần trước, Lão Đại và Lão Nhị quyết định đến đây tham gia sinh nhật của tôi và Z. Buổi tối thì máy bay đến nơi, sau khi tôi và Z đi đón họ, thì trực tiếp đến nhà hàng ăn tối.
Trong ký ức của tôi, lần cuối cùng gần nhất chúng tôi ngồi ăn và uống bia cùng nhau đó là lúc tôi cùng bạn bè chuẩn bị tốt nghiệp. Lúc đó tôi tỉnh nhất đám, kết quả tôi là người lái xe, chỉ có thể nhìm bọn họ nhấm nháp.
Nam nhân lúc nói chuyện thì không ngoài vài việc, nói về sự nghiệp, hết sự nghiệp thì đến quá khứ, hết quá khứ thì đến nữ nhân. Lão Đại đã sốc khi biết tôi và Z vẫn chưa có bạn gái. Anh ấy cầm một cốc bia và hỏi chúng tôi với sự nghi ngờ, trong mấy năm đại học mọi người đều nói hai cậu là một cặp, tôi và Lão Nhị còn giúp hai cậu giải thích, bây giờ thành rồi?
Tôi có lúc cảm thấy trên thế giới này có một số chuyện rất buồn cười, ví dụ như tôi, rõ ràng trái tim mong chờ, nhưng chỉ có thể bỏ qua cơ hội để phát triển. Tôi thậm chí còn không dám đối mặt. Tôi miễn cưỡng giải thích rằng tôi không có bạn gái vì không ai thích tôi, còn Z thì có quá nhiều người thích, cậu ta không biết chọn ai.
Lão Nhị không như Lão Đại, chỉ vừa uống rượu vừa nói một câu, nếu như là sự thật, thì không có gì để nói, huynh đệ chúng tôi sẽ ủng hộ các cậu. Tôi im lặng đứng dậy, đi ra ngoài lấy thêm bia cho bọn họ. Khi tôi qua lại bàn thì chủ đề đã bị bỏ qua.
Cuối cùng họ đã uống hai thùng bia, và không lết nổi về nhà. Lúc học đại học, họ không say quá vì vậy tôi đã có thể đưa từng người một về nhà. Sau khi trở về Lão Đại mơ mơ hồ hồ hỏi tôi chỗ ngủ, tôi cũng chưa từng nghĩ đến, vì vậy tôi chỉ vào phòng của Z và nói anh ấy có thể ngủ trong đó.
Z ban đầu vốn dĩ nhắm nghiền mắt nằm trên ghế sofa, nghe tôi nói lập tức bật dậy và chạy (cậu ấy tự nói chạy, nhưng theo tôi đó là đi bộ, hoặc là đi vòng vòng) đến cạnh tôi, quàng tay lên vai và nói nhỏ, tớ không muốn ngủ cùng với người chân thối, tớ mướn ngủ với cậu. Trừ khi tôi không muốn ngủ cả đêm nên tất nhiên là tôi không đồng ý với Z rồi. Lão Đại cũng giận dữ nói, đều là nam, ai thơm hơn ai chứ? Anh tối nay sẽ ngủ với cậu.
Tôi vừa kéo tay Z ra, chuẩn bị nói, vừa nghe tiếng của Lão Nhị từ trong phòng tắm. Lão Đại nói, a, các cậu thơm thì ngủ cùng nhau, tôi cùng Lão Nhị ngủ trong phòng của HH.
Lật mặt nhanh đến mức tôi không ngờ tới được. Mặc dù tôi không nhớ 100% nó thế nào, nhưng tôi vẫn không dám vượt qua, không dám đến quá gần Z. Ngược lại Z không chút lo lắng, trèo lên giường và đặt tất cả tay chân lên người tôi. Tôi thở dài, nhẹ nhàng đem cơ thể nặng nề của Z bỏ ra, kết quả vài phút sau Z lại đặt lên, trong tuyệt vọng tôi chỉ có thể đẩy Z, cố gắng giảng đạo lý với cậu ấy, nào biết rằng cậu ấy đã ngủ rồi.
Đêm đó gần như lần đầu tiên trong cuộc đời tôi không thể ngủ ngon. Tôi có cảm tưởng rằng cơ thể mình như một xác ướp bị bọc lại, không thể cử động. Hoặc cũng có thể nói, tôi giống như một con bù nhìn giữa cánh đồng, não tôi trống rỗng và tim tôi gần như ngừng đập.
Bởi vì khách hàng đề nghị ký hợp đồng vào thứ 7 nên kế hoạch ban đầu bị hủy, Lão Đại, Lão Nhị bọn họ chỉ có thể tự mình đi chơi buổi sáng, Z đơn giản là quay lại công ty với tôi. Sau khi tan làm, tôi và Z ăn mừng vì được vào đơn vị mới, đã mời một số hảo bằng hữu, Lão Đại, Lão Nhị cũng cùng đi.
Tôi cảm thấy trò chơi mạo hiểm quá mới mẻ, vì thế chúng chơi một trò đơn giản hơn. Mỗi người cầm hai con xúc xắc, sau khi lắc xong, điểm ai cao nhất sẽ có thể chỉ định hai người thấp điểm nhất làm việc gì đó.
Lúc đầu chỉ là uống, ôm và nói một câu nhất định, nhưng mọi người đều đạt lượt tương đương nhau, uống vài ly chơi vài trò, trên cơ bản đã cởi mở hơn, dần dần yêu cầu cũng khó thực hiện hơn. Trong đó nữ đồng nghiệp của T cùng ăn với chúng tôi lần trước đạt điểm cao nhất, tôi thấp nhất là 2 điểm, Z là 5 điểm. Nữ đồng nghiệp đã rất phấn khích, muốn tôi trực tiếp hôn Z.
Thật ra mà nói, tôikhông phải là chưa từng hôn đàn ông, bất kể là chơi game, tôi cũng sẽ không chơi gian, thậm chí tôi đã từng hôn Z. Nhưng lúc này, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi không phải cảm thấy chơi vui, càng không cảm thấy vô vị.
Z trực tiếp đi qua Lão Đại, kéo tôi vào lòng, càng ngày càng tiến gần miệng của tôi. Tôi nhìn cậu ấy từ từ tiến lại gần, đột nhiên hoảng loạn, loại hoảng loạn này giống như tôi đang đi trên đường mang theo một thứ gì đó rất khó coi, kết quả là túi bị rách, đồ trong túi rơi ra, mọi người đi đường đều nhìn thấy.
Cuối cùng tôi hết cách đành đẩy Z ra.