Bạn đang đọc Sao Boss Còn Chưa Trốn – Chương 36
Edit: Vy Mèo
Xe của Nhan Lộ Thanh đi chưa lâu, một hồi chuông điện thoại vang lên trong căn phòng cuối hành lang ở tầng một.
Kiếp trước của anh số mệnh không sống lâu trăm tuổi.
“Cuối cùng tôi đã có thể cảm nhận vui vẻ một lần nữa.”Ngay khi anh vừa chìa tay ra, những chùm sáng đó liền rơi xuống lòng bàn tay có nếp nhăn mờ của anh.Cố Tự lần mò lấy điện thoại, xem qua cuộc điện thoại gọi đến rồi mới nghe máy: “Cậu.”Cô chơi xong mới nhận được thông báo của ông lão, mặc dù tiếc là không thể dùng bàn tay vàng, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân cô đã xem nội tâm của ông cụ trong thời gian dài, kể cả lần trước cũng đã xem qua nội tâm của sư huynh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.Beta: Cyane
Phá Cố Từ đến cùng, khiến anh không xem tivi nữa, anh đội vương miện thiên nga quý phái quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc với lực sát thương cực mạnh, anh hỏi: “Bạn thân, chỗ cô ngã bị thương là mông đúng không?”
May mà mặc dù chủ nhà Nhan không thể đánh lại cô vợ rắn hổ mang, nhưng trình độ khả năng hiểu sơ sài của bản thân về chuyện vặt vãnh có thể được gọi là đứng đầu thế giới.
Phản ứng đầu tiên của cô là: Chỉ có 21 ngày… thôi à?Rõ ràng sau khi cô xuyên qua luôn tin tưởng và chấp hành theo “Sống ngày nào hay ngày đó”, sao lại bắt đầu lo lắng về sự việc rất lâu sau này như vậy?–
*
Được lắm, đặt hai người này lại với nhau, quả là minh chứng sinh động cho câu “Người làm tưới nước” và “Công chúa tưới nước”.
*Nhưng cô vẫn không dám ra tay với Cố Từ, cô vẫn muốn tìm một người thật để bản thân tự luyện tập.Vừa nói dứt lời, sự chú ý của Nhan Lộ Thanh ngay lập tức di chuyển từ vương miện pha lê công chúa đến trên người Cố Từ lần nữa.
Cố Từ không trả lời.
Nhưng bây giờ cô bị oán giận cũng không sao, bởi vì chỉ cần nhìn hiệu ứng thì lập tức thấy vui rồi.Sau khi Nhan Lộ Thanh nghĩ ra cách làm không bình thường này, tự khiến mình kinh ngạc: Một kẻ ngốc vô tình tiêu chuẩn lại đang lo bò trắng răng?Cô nhìn vào ánh mắt sâu và đen kịt của anh, hai người nhìn nhau vài giây, Nhan Lộ Thanh lo vừa nãy bản thân cô mất tập trung nên nghe nhầm, nghi ngờ nói: “Vừa rồi anh nói… gì?”
Đối tượng có điều kiện tốt nhất để thôi miên là người không quá quen thuộc, nhưng nếu như Nhan Lộ Thanh tiếng tăm lừng lẫy tìm được người không quen, còn nói: Này, để tôi thôi miên đi.
Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu vừa nói chuyện cùng với Makka Pakka: “Bây giờ là ngày mấy rồi? Tình tiết Cố Từ rời khỏi biệt thự của tao còn khoảng bao nhiêu ngày nữa?”“…Đừng nói nữa, những tư liệu con cung cấp cho cậu thật sự đã giúp được việc lớn.
Tên nhóc này, lúc trước con nói muốn học vật lý gì đó, không học thương mại thật sự đáng tiếc…” Người đàn ông nói nhiều hơn Cố Từ, sau khi ông nói một tràng xong, lại giống như đột nhiên nhớ đến gì đó liền bổ sung một câu: “Bây giờ cậu vừa xuống máy bay.
A Từ, việc mà cậu dặn dò trước khi đi đã hoàn thành, nhà của con một vài ngày nữa đã có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu rồi.”“Tôi nói…” Lông mi Cố Từ hơi rủ xuống, trầm giọng nói: “Cô biết bói toán như vậy, vậy cô bói lại xem tôi sẽ kết hôn với ai vậy?”
“Không muốn biết thì thôi… Ha ha.” Nhan Lộ Thanh đứng lên cười ngượng ngùng, nói với anh: “Anh đợi tôi nâng cao tay nghề rồi lại nói đáp án cho anh ha.”
Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc.
Cố Từ đi đến trước mặt cô, khẽ cúi đầu nói: “Cô đã muốn tặng như vậy thì đừng hái hoa nữa, hái sao tặng tôi đi.”
Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc.“???”
Đáng tiếc là, bàn tay vàng mới không thể dùng, bởi vì giới hạn thời gian một ngày chỉ có hai giờ đồng hồ, lúc đó Nhan Lộ Thanh không nhận được thông báo của ông lão nên đã dùng hết rồi.
Hai người Tiểu Hắc và Cố Từ cùng cầm công cụ giống nhau, dòng nước chảy ra cũng giống nhau, rõ ràng đồng phục bảo vệ của Tiểu Hắc có chút trang trọng, Cố Từ chỉ ăn mặc như thường ngày rất đơn giản mà quần áo cũng không có hoa văn nào.
Anh rủ mắt nhìn cô, vẻ mặt giống như dịu dàng, nhưng thực ra lại nói một cách lạnh nhạt: “Tôi phải nhắc nhở cô một chút, lúc bắt đầu là tôi đang đọc sách.”
Nhan Lộ Thanh lại muốn hỏi anh: Anh có thuật đọc suy nghĩ hay là tôi có thuật đọc suy nghĩ vậy?Hoang mang thật sự, tại sao Cố Từ cứ có khả năng thần kỳ xoay chuyển tình thế như vậy chứ? Vì muốn anh không nói nên lời mà chuyện cô làm, lời nói cô nói ra anh đều có thể thuận tiện thay đổi kết cục, dội sự cạn lời lại lên người cô.
Cố Từ chợt cười một lúc: “Bạn thân, tôi không muốn vòng hoa nữa.”
Được lắm, phần bình luận đều đang mải mê hát ca rồi: “Muốn hái sao tặng anh~” “Những gì anh muốn hãy mang hết đi~” (Bài hát 你要的全拿走 của Hồ Ngạn Bân)*Nhan Lộ Thanh trợn mắt há mồm, vẻ mặt của cô hình như có thể gọi là nghẹn họng nhìn trân trối: “Chuyện này… Không phải, vấn đề mà anh hỏi đâu có thể dựa vào bói toán mà tính ra được chứ????”
Cô nhìn Cố Từ quay đầu nhìn về phía cô, dáng vẻ giống như đang đợi cô hỏi câu đó vậy, thờ ơ nói: “Tôi cảm thấy cô sẽ đến đây.”
Cô tìm Đại Hắc và Tiểu Hắc nói “Tôi muốn thôi miên, hai người phối hợp với tôi để luyện tập”, thì chắc chắn Đại Hắc và Tiểu Hắc sẽ diễn một cách rõ ràng.
Cô muốn thực hiện mẫu hỏi đáp, thậm chí Tiểu Hắc có thể sẽ vội vàng trả lời trong trạng thái thôi miên.
“Chuyện này căn bản không phải là khoa học mà…” Nhan Lộ Thanh nôn nóng giải thích: “Anh nhìn nè, cho dù là trong tiểu thuyết võ hiệp, mấy chuyện như đoán mệnh cũng chỉ có thể khẳng định nhân vật chính không sống qua vài tuổi gì gì đó, ai có thể đoán ra vợ của nhân vật chính là ai chứ? Không thể được!”Dù sao bây giờ anh vẫn còn ở đây, dù sao cô cũng lập tức làm chuyện mà cô đã mong đợi rất lâu rồi, chuyện này mới thật sự đáng để vui vẻ.Phá Cố Từ đến cùng, khiến anh không xem tivi nữa, anh đội vương miện thiên nga quý phái quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc với lực sát thương cực mạnh, anh hỏi: “Bạn thân, chỗ cô ngã bị thương là mông đúng không?”Hơn nữa vốn cô cũng là nói nhảm thôi mà!
Tóm lại, để bày tỏ khó khăn của bản thân, chưa qua hai ngày thì Nhan Lộ Thanh liền nhận được thông báo cơ hội gặp mặt lần thứ hai của ông lão, mà đối tượng luyện tập lần này vẫn là sư huynh lần trước.
Mặc dù trước đã ngẩn ra một lúc, nhưng Từ công chúa rất nhanh đã phản ứng lại.
“Chuyện này căn bản không phải là khoa học mà…” Nhan Lộ Thanh nôn nóng giải thích: “Anh nhìn nè, cho dù là trong tiểu thuyết võ hiệp, mấy chuyện như đoán mệnh cũng chỉ có thể khẳng định nhân vật chính không sống qua vài tuổi gì gì đó, ai có thể đoán ra vợ của nhân vật chính là ai chứ? Không thể được!”
Anh đang định lên tiếng để cắt ngang ánh nhìn chằm chằm đó, nhưng Nhan Lộ Thanh chợt lên tiếng, ánh mắt lại lần nữa tập trung, nghiêm túc hỏi anh một vấn đề:
Đợi cô xem thiên nga đen đủ rồi, lại giả vờ đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh cô đổi khung đối thoại với Makka Pakka thành hiệu ứng thiên nga trắng, rồi chạy ra sô pha tiếp tục các hành động trước đó.
Người đứng đầu gia đình ngẩng đầu lên nhìn cô vợ công chúa mà mỗi ngày mình đều đặt biệt danh, trong đầu trực tiếp nắm lấy thời cơ.“Chuyện này không khoa học?” Cố Từ mỉm cười: “Vậy đoán mệnh có khoa học không?”
Nhan Lộ Thanh lại muốn hỏi anh: Anh có thuật đọc suy nghĩ hay là tôi có thuật đọc suy nghĩ vậy?
Mục đích hỏi chuyện này là vì muốn tham khảo thử nên quyết định khi nào ra tay với anh, thuận tiện nghe ngóng dòng thời gian hiện tại.
Dù sao cô cũng là người chỉ cần không đi học thì sẽ không biết hôm nay là thứ mấy.“…” Lúc này Nhan Lộ Thanh đã muốn trên đỉnh đầu của mình cũng xuất hiện một khung đối thoại, tốt nhất là có thể để Cố Từ nhìn thấy bên trong viết [Đừng oán hận tôi nữa mà], phải thêm một biểu tượng cảm xúc thả thính QAQ.
Cố Từ: “Là cô muốn bói cho tôi, bói xong rồi, tôi truy hỏi chi tiết một chút, nhưng cô không trả lời được.”“Không khoa học, không thể bói được.” Nhan Lộ Thanh nói với giọng điệu chôn giấu nỗi đau.
Edit: Vy Mèo
Cô không cần đoán cũng biết được cuộc đời của anh.
Hơn nữa vốn cô cũng là nói nhảm thôi mà!Một tháng trước sống vui vẻ như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.Chủ nhà ăn nói vụng về, chủ nhà chịu thua rồi.
Chương 36
Được lắm, phần bình luận đều đang mải mê hát ca rồi: “Muốn hái sao tặng anh~” “Những gì anh muốn hãy mang hết đi~” (Bài hát 你要的全拿走 của Hồ Ngạn Bân)Tóm lại, để bày tỏ khó khăn của bản thân, chưa qua hai ngày thì Nhan Lộ Thanh liền nhận được thông báo cơ hội gặp mặt lần thứ hai của ông lão, mà đối tượng luyện tập lần này vẫn là sư huynh lần trước.–“Không bói được…” Nghe thấy câu trả lời này, anh thậm chí thở dài giống như rất tiếc nuối, chớp chớp lông mi, diễn y như thật: “Tôi tưởng cô rất lợi hại, có thể bói ra được nên tôi mới hỏi.”
Đây là lí do từ chối của Cố Từ đưa ra khi liên hệ với ông lần trước, lúc đó ông vẫn còn đang ở nước ngoài.
“Không muốn biết thì thôi… Ha ha.” Nhan Lộ Thanh đứng lên cười ngượng ngùng, nói với anh: “Anh đợi tôi nâng cao tay nghề rồi lại nói đáp án cho anh ha.”Sau đó, trong khung đối thoại vương miện pha lê giống như đang gõ chữ bằng tay, dần dần hiện ra một hàng dấu chấm câu.Rõ ràng Nhan Lộ Thanh có rất nhiều lời châm biếm, nhưng khi nghe được câu “Tưởng cô thật sự có thể bói ra được” từ trong miệng của Cố Từ, cô lại đột nhiên có hơi khó chịu.
“Không bói được…” Nghe thấy câu trả lời này, anh thậm chí thở dài giống như rất tiếc nuối, chớp chớp lông mi, diễn y như thật: “Tôi tưởng cô rất lợi hại, có thể bói ra được nên tôi mới hỏi.”
Cô sững sờ nhận lấy, phát hiện cành hoa và cánh hoa ở bên trên đều có những giọt nước nhỏ li ti.
“Không muốn biết thì thôi… Ha ha.” Nhan Lộ Thanh đứng lên cười ngượng ngùng, nói với anh: “Anh đợi tôi nâng cao tay nghề rồi lại nói đáp án cho anh ha.”
Nhan Lộ Thanh lại muốn hỏi anh: Anh có thuật đọc suy nghĩ hay là tôi có thuật đọc suy nghĩ vậy?Tác giả có lời muốn nói:Cho dù nói tuy cô học bói toán giống như một tên tay ngang, nhưng cô đã biết “số mệnh” của Cố Từ, vì cô đã từng xem sách rồi, đồng thời cũng đã xem đến kết cục của Cố Từ.
Cho dù nói tuy cô học bói toán giống như một tên tay ngang, nhưng cô đã biết “số mệnh” của Cố Từ, vì cô đã từng xem sách rồi, đồng thời cũng đã xem đến kết cục của Cố Từ.
Cô không cần đoán cũng biết được cuộc đời của anh.
“Chuyện này căn bản không phải là khoa học mà…” Nhan Lộ Thanh nôn nóng giải thích: “Anh nhìn nè, cho dù là trong tiểu thuyết võ hiệp, mấy chuyện như đoán mệnh cũng chỉ có thể khẳng định nhân vật chính không sống qua vài tuổi gì gì đó, ai có thể đoán ra vợ của nhân vật chính là ai chứ? Không thể được!”
Mục đích hỏi chuyện này là vì muốn tham khảo thử nên quyết định khi nào ra tay với anh, thuận tiện nghe ngóng dòng thời gian hiện tại.
Dù sao cô cũng là người chỉ cần không đi học thì sẽ không biết hôm nay là thứ mấy.Nhan Lộ Thanh vừa nói xong được nửa câu trước thì mặt Cố Từ đang không có biểu cảm gì, nói xong nửa câu sau, anh dường như không ngờ rằng mạch não của cô có thể nhắc đến vấn đề đó, anh sững sờ trong chốc lát.Kiếp trước của anh số mệnh không sống lâu trăm tuổi.
Nhưng sự rung động ngắn ngủi này rất nhanh đã tan biến, bởi vì cô nhận ra bên cạnh Cố Từ còn có một người nữa.
“….” Nhan Lộ Thanh hồi tỉnh: “Không có gì, bởi vì bình thường tao không có thói quen nhớ ngày tháng, cho nên mới hỏi thử.”
May mắn thay cô luôn là thân phận chủ nhà, muốn đến thì cứ đến, muốn đi thì cứ đi.Lần thứ hai là vì cô không ngờ bản thân khi nghe câu trả lời sẽ có phản ứng như vậy.Đáng tiếc là, bàn tay vàng mới không thể dùng, bởi vì giới hạn thời gian một ngày chỉ có hai giờ đồng hồ, lúc đó Nhan Lộ Thanh không nhận được thông báo của ông lão nên đã dùng hết rồi.Có rất nhiều tiền nhưng rất cô độc.
Cười chết mất, quá dễ thương rồi các vị!!
“Bây giờ lại trở thành tôi chấp nhất vấn đề đó, tại sao vậy hả…” Cố Từ tạm dừng, giọng điệu của những lời nói trước đó giống như đang trêu chọc người khác, mà hai chữ cuối cùng lại nhẹ nhàng đến khó hiểu: “… Bạn thân?”
Người đàn ông nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”Căn bản anh không kết hôn, thậm chí ngay cả người mà anh thích cũng không có.
May mắn thay cô luôn là thân phận chủ nhà, muốn đến thì cứ đến, muốn đi thì cứ đi.
Người đứng đầu gia đình đau đầu chậm rãi đi lên tầng, cô ngã lên giường suy nghĩ về cuộc đời.
“Nói như vậy không phải để con cảm ơn.” Người đàn ông hỏi: “Con định khi nào chuyển về? Con đang ở nhà bạn học Nhan của con… cũng lâu rồi mà đúng không?”Người trước mặt Cố Từ hình như bị hỏi đến ngốc luôn rồi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh với vẻ mặt thương cảm.
Người đàn ông nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Căn bản anh không kết hôn, thậm chí ngay cả người mà anh thích cũng không có.
Người đứng đầu gia đình ngẩng đầu lên nhìn cô vợ công chúa mà mỗi ngày mình đều đặt biệt danh, trong đầu trực tiếp nắm lấy thời cơ.*
Người đứng đầu gia đình (U mê sắc đẹp): Vợ giỏi lắm, hái!!!!!!
Hai người Tiểu Hắc và Cố Từ cùng cầm công cụ giống nhau, dòng nước chảy ra cũng giống nhau, rõ ràng đồng phục bảo vệ của Tiểu Hắc có chút trang trọng, Cố Từ chỉ ăn mặc như thường ngày rất đơn giản mà quần áo cũng không có hoa văn nào.Cô thật sự không biết, hay là giả vờ không biết rằng tâm tư của cô rất dễ bị nhìn thấu.
Cô thật sự không biết, hay là giả vờ không biết rằng tâm tư của cô rất dễ bị nhìn thấu.
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, có lẽ là tác giả tùy ý nhắc đến, bởi vì chỉ từng xuất hiện đúng một lần.Mỗi lần ở riêng với nhau, trong mắt của Cố Từ thì tâm tư của Nhan Lộ Thanh gần như hoàn toàn trong suốt, giống như có một cái bảng trên đỉnh đầu của cô, trên bảng liên tục viết ra trong lòng cô đang có cảm nghĩ gì ngay tại thời điểm này.
Nhan Lộ Thanh vừa nói xong được nửa câu trước thì mặt Cố Từ đang không có biểu cảm gì, nói xong nửa câu sau, anh dường như không ngờ rằng mạch não của cô có thể nhắc đến vấn đề đó, anh sững sờ trong chốc lát.
Căn bản anh không kết hôn, thậm chí ngay cả người mà anh thích cũng không có.
Đối tượng có điều kiện tốt nhất để thôi miên là người không quá quen thuộc, nhưng nếu như Nhan Lộ Thanh tiếng tăm lừng lẫy tìm được người không quen, còn nói: Này, để tôi thôi miên đi.
Nhưng lúc ở bên ngoài đối với người ngoài vẫn tốt hơn rất nhiều.
… Sao lại có người gọi hai chữ “Bạn thân” một cách đầy ý nghĩa sâu xa như vậy chứ???
Có rất nhiều tiền nhưng rất cô độc.Anh đang định lên tiếng để cắt ngang ánh nhìn chằm chằm đó, nhưng Nhan Lộ Thanh chợt lên tiếng, ánh mắt lại lần nữa tập trung, nghiêm túc hỏi anh một vấn đề:
Hôm nay Cố Từ… hình như có gì đó không giống như bình thường.
Đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt của cô, cực kỳ… Nhan Lộ Thanh vẫn chưa nghĩ ra nguyên do thì bên tai đã truyền đến một tiếng cười không rõ ràng.
Có rất nhiều tiền nhưng rất cô độc.Sợ là sẽ dọa mọi người sợ đến nỗi lộn mèo 360 độ ngay tại chỗ.“Cố Từ, anh thật sự rất muốn biết à?”
Tại sao cô phải đi? Là vì cô muốn thay đồ cho Ngôi sao thời trang Từ Từ.
Một tháng trước sống vui vẻ như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Một tay của anh chống đỡ cơ thể, chậm chạp ngồi dậy: “Dạ, cảm ơn cậu.”Anh cười trông rất đẹp, có bối cảnh đẹp như vậy ở trong vườn hoa thì càng thêm hấp dẫn người khác.Cố Từ bỏ đi biểu cảm diễn xuất vừa rồi, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn biết chuyện gì?”
Mục đích hỏi chuyện này là vì muốn tham khảo thử nên quyết định khi nào ra tay với anh, thuận tiện nghe ngóng dòng thời gian hiện tại.
Dù sao cô cũng là người chỉ cần không đi học thì sẽ không biết hôm nay là thứ mấy.
Anh đang định lên tiếng để cắt ngang ánh nhìn chằm chằm đó, nhưng Nhan Lộ Thanh chợt lên tiếng, ánh mắt lại lần nữa tập trung, nghiêm túc hỏi anh một vấn đề:Tại sao?“Thì là… thì là vấn đề vừa nãy anh hỏi đó, anh muốn tôi bói xem cuối cùng anh sẽ kết hôn với ai, anh thật sự rất muốn biết sao?” Trong đầu Nhan Lộ Thanh xẹt qua tia sáng: “Hay là nói… Sao anh lại chấp nhất vấn đề này như vậy, là bởi vì trong lòng anh đã có ứng cử viên rồi hả? Có thể nói với tôi không?”
Sau khi người đứng đầu gia đình xuống xe thì không đi vào cửa, theo thường lệ đi đến vườn hoa phía sau, dự định hái một ít hoa để an ủi người vợ đáng thương mà bản thân cô sắp đắc tội, không thì lương tâm sẽ áy náy.
Nhưng sự rung động ngắn ngủi này rất nhanh đã tan biến, bởi vì cô nhận ra bên cạnh Cố Từ còn có một người nữa.
Người đàn ông vẫn đang tiếp tục nói gì đó, Cố Từ đổi tay khác cầm điện thoại, đợi ông nói xong rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn phải đợi một chút nữa.”Cô sững sờ nhận lấy, phát hiện cành hoa và cánh hoa ở bên trên đều có những giọt nước nhỏ li ti.Nhưng lúc ở bên ngoài đối với người ngoài vẫn tốt hơn rất nhiều.Nhan Lộ Thanh vừa nói xong được nửa câu trước thì mặt Cố Từ đang không có biểu cảm gì, nói xong nửa câu sau, anh dường như không ngờ rằng mạch não của cô có thể nhắc đến vấn đề đó, anh sững sờ trong chốc lát.
Cho nên anh không thể trả lời ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn không dám ra tay với Cố Từ, cô vẫn muốn tìm một người thật để bản thân tự luyện tập.
Cô khiến anh tự đội vương miện pha lê lên đầu mà anh không hề hay biết gì.
Cô đã xem đủ rồi, cho nên bất kể vợ có vừa thông minh lanh lợi lại vừa biết oán giận, thì lần này là sự thắng lợi của chủ nhà.Sau đó cô liền chạy xuống lầu, ngồi ở sô pha cùng với Cố Từ, anh đang xem tivi, cô phá anh.
Cái gọi là “phá”, chính là Nhan Lộ Thanh cố gắng dùng mọi cách khiến đầu anh hiện ra khung đối thoại, khiến anh có cảm xúc.*Mà bởi vì sự im lặng của Cố Từ, bầu không khí khó hiểu giữa hai người có chút kỳ lạ… Giống như mập mờ, lại giống như đang giằng co.
Cô chơi xong mới nhận được thông báo của ông lão, mặc dù tiếc là không thể dùng bàn tay vàng, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân cô đã xem nội tâm của ông cụ trong thời gian dài, kể cả lần trước cũng đã xem qua nội tâm của sư huynh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Buổi thử nghiệm trực tiếp lần thứ hai của Nhan Lộ Thanh cũng khá thuận lợi, cô đã bắt đầu được mẫu hỏi đáp, nhận được lời khen ngợi, đồng thời trên đường trở về cô kiểm tra nội tâm suy nghĩ của sư huynh, gần như là giống như lần trước.Sau khi Nhan Lộ Thanh ngẩn người lần đầu, cô lại ngẩn người lần thứ hai.Nhưng lúc ở bên ngoài đối với người ngoài vẫn tốt hơn rất nhiều.Nhan Lộ Thanh cứ như thế nhìn chằm chằm vào khung đối thoại trên đỉnh đầu của người đối diện.
Mặc dù khung đối thoại đó phát sáng lấp lánh, rất đẹp, nhưng hoàn toàn không thể áp đảo được tướng mạo của anh, chỉ là làm nổi bật trông còn đẹp trai hơn nữa.
Cười chết mất, quá dễ thương rồi các vị!!
Buổi thử nghiệm trực tiếp lần thứ hai của Nhan Lộ Thanh cũng khá thuận lợi, cô đã bắt đầu được mẫu hỏi đáp, nhận được lời khen ngợi, đồng thời trên đường trở về cô kiểm tra nội tâm suy nghĩ của sư huynh, gần như là giống như lần trước.
Trên đường trở về, Nhan Lộ Thanh cảm thấy không phải là đang ngồi trên xe, mà cô có một đôi cánh tàng hình, đang tự do bay lượn trên bầu trời.Sau đó, trong khung đối thoại vương miện pha lê giống như đang gõ chữ bằng tay, dần dần hiện ra một hàng dấu chấm câu.
Tại sao?
Nhan Lộ Thanh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, đợi xe chạy về đến biệt thự, cô cũng sẽ triệt để kết thúc suy nghĩ vớ vẩn của mình, lại vui vẻ một lần nữa.Tại sao cô lại rời đi? Bởi vì cô thấy ngượng ngùng trước hàng loạt hành động tự mâu thuẫn của chính mình.“…”
*
Mỗi lần ở riêng với nhau, trong mắt của Cố Từ thì tâm tư của Nhan Lộ Thanh gần như hoàn toàn trong suốt, giống như có một cái bảng trên đỉnh đầu của cô, trên bảng liên tục viết ra trong lòng cô đang có cảm nghĩ gì ngay tại thời điểm này.
Nhan Lộ Thanh được anh gọi là bạn thân, bắt đầu không bình tĩnh được nữa, nhịp tim thay đổi tốc độ, đột nhiên mặt cũng cảm thấy nóng lên.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi thật nhanh, trốn khỏi căn phòng và thành phố này.Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, có lẽ là tác giả tùy ý nhắc đến, bởi vì chỉ từng xuất hiện đúng một lần.Mặc dù trước đã ngẩn ra một lúc, nhưng Từ công chúa rất nhanh đã phản ứng lại.
Nhưng cô không ngờ, phía sau vườn hoa của mình vậy mà đã có hai người đàn ông đang đứng.
Cố Từ đi đến trước mặt cô, khẽ cúi đầu nói: “Cô đã muốn tặng như vậy thì đừng hái hoa nữa, hái sao tặng tôi đi.”
Mỗi lần ở riêng với nhau, trong mắt của Cố Từ thì tâm tư của Nhan Lộ Thanh gần như hoàn toàn trong suốt, giống như có một cái bảng trên đỉnh đầu của cô, trên bảng liên tục viết ra trong lòng cô đang có cảm nghĩ gì ngay tại thời điểm này.Anh rủ mắt nhìn cô, vẻ mặt giống như dịu dàng, nhưng thực ra lại nói một cách lạnh nhạt: “Tôi phải nhắc nhở cô một chút, lúc bắt đầu là tôi đang đọc sách.”
Thì ra Tiểu Hắc cũng ở đây tưới hoa, đã ở đây cũng được một lúc rồi, bởi vì bị bắt làm cho bối cảnh nền thêm nổi bật, Nhan Lộ Thanh đang ngẩn người nên không nhìn thấy cậu ta.
…Tại sao?
“….” Nhan Lộ Thanh hồi tỉnh: “Không có gì, bởi vì bình thường tao không có thói quen nhớ ngày tháng, cho nên mới hỏi thử.”Sau đó cô nhanh chóng chỉ vào cuốn sách vô cùng dày và to đặt ở trên bàn, vẫn ngượng ngùng cười: “Vậy anh tiếp tục đọc sách đi, tôi đi trước nha.”Cố Từ: “Là cô muốn bói cho tôi, bói xong rồi, tôi truy hỏi chi tiết một chút, nhưng cô không trả lời được.”
Nhan Lộ Thanh không phải là người yêu hoa, nhưng lúc nhỏ cô thích tưới hoa một cách kỳ lạ, hoa trồng ở chỗ của viện trưởng và vợ của viện trưởng đều là cô phụ trách chăm sóc.
Nhưng cô cũng chỉ thích cảm giác tưới nước, cô cũng không biết tại sao một người tưới nước lại có thể không giống với cách người khác tưới nước đến như vậy.
“Thì là… thì là vấn đề vừa nãy anh hỏi đó, anh muốn tôi bói xem cuối cùng anh sẽ kết hôn với ai, anh thật sự rất muốn biết sao?” Trong đầu Nhan Lộ Thanh xẹt qua tia sáng: “Hay là nói… Sao anh lại chấp nhất vấn đề này như vậy, là bởi vì trong lòng anh đã có ứng cử viên rồi hả? Có thể nói với tôi không?”
Nhan Lộ Thanh cứ như thế nhìn chằm chằm vào khung đối thoại trên đỉnh đầu của người đối diện.
Mặc dù khung đối thoại đó phát sáng lấp lánh, rất đẹp, nhưng hoàn toàn không thể áp đảo được tướng mạo của anh, chỉ là làm nổi bật trông còn đẹp trai hơn nữa.
Dù sao bây giờ anh vẫn còn ở đây, dù sao cô cũng lập tức làm chuyện mà cô đã mong đợi rất lâu rồi, chuyện này mới thật sự đáng để vui vẻ.“???”“…” Đúng vậy.
Hoang mang thật sự, tại sao Cố Từ cứ có khả năng thần kỳ xoay chuyển tình thế như vậy chứ? Vì muốn anh không nói nên lời mà chuyện cô làm, lời nói cô nói ra anh đều có thể thuận tiện thay đổi kết cục, dội sự cạn lời lại lên người cô.Hôm nay Cố Từ… hình như có gì đó không giống như bình thường.
Đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt của cô, cực kỳ… Nhan Lộ Thanh vẫn chưa nghĩ ra nguyên do thì bên tai đã truyền đến một tiếng cười không rõ ràng.Nhan Lộ Thanh nói không nên lời.
Nhan Lộ Thanh được anh gọi là bạn thân, bắt đầu không bình tĩnh được nữa, nhịp tim thay đổi tốc độ, đột nhiên mặt cũng cảm thấy nóng lên.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi thật nhanh, trốn khỏi căn phòng và thành phố này.
Hai kiếp sống.
Cũng gần một tháng rồi.“Bây giờ lại trở thành tôi chấp nhất vấn đề đó, tại sao vậy hả…” Cố Từ tạm dừng, giọng điệu của những lời nói trước đó giống như đang trêu chọc người khác, mà hai chữ cuối cùng lại nhẹ nhàng đến khó hiểu: “… Bạn thân?”
Anh cười trông rất đẹp, có bối cảnh đẹp như vậy ở trong vườn hoa thì càng thêm hấp dẫn người khác.Tác giả có lời muốn nói:Vả lại cho dù dựa theo tình tiết anh đi rồi, bọn họ cũng không phải là kẻ thù giống như nguyên tác, cô cũng có thể… đi chơi với anh mà? Chuyện vui vẻ có lẽ không kịp chia sẻ thường xuyên rồi, cũng không thể trêu chọc anh để đổi giao diện cho khung đối thoại của anh… Nhưng nếu xảy ra chuyện vẫn có thể đi cầu cứu anh giúp đỡ chứ?Giống như đang gọi ở bên tai cô vậy.
Ở trong phòng chỉ có một người, anh nhìn tay của mình, đột nhiên khóe mắt cong lên.
Giọng nói anh rất trầm rất nhẹ, giống như đang tự lẩm bẩm: “Bởi vì tôi phát hiện… cũng đã qua lâu như vậy rồi.”
–Cố Từ không hiểu thắc mắc của cô, đi đến chỗ hoa mà Nhan Lộ Thanh dùng để đan vòng hoa, ngắt một cành vừa có cành và lá đưa đến trước mặt Nhan Lộ Thanh.… Sao lại có người gọi hai chữ “Bạn thân” một cách đầy ý nghĩa sâu xa như vậy chứ???
“….” Nhan Lộ Thanh hồi tỉnh: “Không có gì, bởi vì bình thường tao không có thói quen nhớ ngày tháng, cho nên mới hỏi thử.”
Nhan Lộ Thanh được anh gọi là bạn thân, bắt đầu không bình tĩnh được nữa, nhịp tim thay đổi tốc độ, đột nhiên mặt cũng cảm thấy nóng lên.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi thật nhanh, trốn khỏi căn phòng và thành phố này.
“???”
Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu vừa nói chuyện cùng với Makka Pakka: “Bây giờ là ngày mấy rồi? Tình tiết Cố Từ rời khỏi biệt thự của tao còn khoảng bao nhiêu ngày nữa?”
Hơn nữa vốn cô cũng là nói nhảm thôi mà!“Maria, cô hỏi chuyện đó để làm gì vậy?”“Không muốn biết thì thôi… Ha ha.” Nhan Lộ Thanh đứng lên cười ngượng ngùng, nói với anh: “Anh đợi tôi nâng cao tay nghề rồi lại nói đáp án cho anh ha.”
Lần thứ hai là vì cô không ngờ bản thân khi nghe câu trả lời sẽ có phản ứng như vậy.
Phản ứng đầu tiên của cô là: Chỉ có 21 ngày… thôi à?
Sau đó cô nhanh chóng chỉ vào cuốn sách vô cùng dày và to đặt ở trên bàn, vẫn ngượng ngùng cười: “Vậy anh tiếp tục đọc sách đi, tôi đi trước nha.”
Sau khi Nhan Lộ Thanh nghĩ ra cách làm không bình thường này, tự khiến mình kinh ngạc: Một kẻ ngốc vô tình tiêu chuẩn lại đang lo bò trắng răng?
Nếu muốn tìm người cũng không phải không thể tìm, nếu cô dùng thân phận của bản thân bây giờ để đi tìm đối tượng thì cô cũng có thể tưởng ra tượng đối tượng sẽ có phản ứng thế nào.Sau đó, trong khung đối thoại vương miện pha lê giống như đang gõ chữ bằng tay, dần dần hiện ra một hàng dấu chấm câu.Sau đó không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng của Cố Từ.
Hai ngày trước Nhan Lộ Thanh bị đau ở mông, ngoài nằm nghiêng chơi điện thoại, cô còn cùng ông lão lúc trước đặc biệt bổ sung một đống kiến thức thôi miên.
Bản thân cô mỗi lần tan học còn chê chưa đủ ghiền, cô còn tìm các loại hiệu quả của thôi miên trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh đã chiếu, xem vô cùng sảng khoái.May mà mặc dù chủ nhà Nhan không thể đánh lại cô vợ rắn hổ mang, nhưng trình độ khả năng hiểu sơ sài của bản thân về chuyện vặt vãnh có thể được gọi là đứng đầu thế giới.Cô nhìn trên đầu của mọi người ở ngoài vẫn đang xuất hiện khung đối thoại, hiện ra suy nghĩ nội tâm của chính mình, tình cảnh này so với trước khi lúc cô bước vào phòng của anh cũng không có gì khác, Nhan Lộ Thanh lại thấy như ảo giác.
Rõ ràng Nhan Lộ Thanh có rất nhiều lời châm biếm, nhưng khi nghe được câu “Tưởng cô thật sự có thể bói ra được” từ trong miệng của Cố Từ, cô lại đột nhiên có hơi khó chịu.
Có rất nhiều tiền nhưng rất cô độc.
“Maria, cô hỏi chuyện đó để làm gì vậy?”Bàn tay vàng khổ sở với Cố Từ đã lâu rồi, vậy chỉ có thể khiến cô dùng trí tuệ để đánh bại ngài Boss này thôi.Tại sao cô phải đi? Là vì cô muốn thay đồ cho Ngôi sao thời trang Từ Từ.
“Thì là… thì là vấn đề vừa nãy anh hỏi đó, anh muốn tôi bói xem cuối cùng anh sẽ kết hôn với ai, anh thật sự rất muốn biết sao?” Trong đầu Nhan Lộ Thanh xẹt qua tia sáng: “Hay là nói… Sao anh lại chấp nhất vấn đề này như vậy, là bởi vì trong lòng anh đã có ứng cử viên rồi hả? Có thể nói với tôi không?”
Vừa nói dứt lời, sự chú ý của Nhan Lộ Thanh ngay lập tức di chuyển từ vương miện pha lê công chúa đến trên người Cố Từ lần nữa.
Tại sao cô lại rời đi? Bởi vì cô thấy ngượng ngùng trước hàng loạt hành động tự mâu thuẫn của chính mình.
*
“Tôi nói…” Lông mi Cố Từ hơi rủ xuống, trầm giọng nói: “Cô biết bói toán như vậy, vậy cô bói lại xem tôi sẽ kết hôn với ai vậy?”Sau khi Nhan Lộ Thanh ngẩn người lần đầu, cô lại ngẩn người lần thứ hai.May mắn thay cô luôn là thân phận chủ nhà, muốn đến thì cứ đến, muốn đi thì cứ đi.
Cô chơi xong mới nhận được thông báo của ông lão, mặc dù tiếc là không thể dùng bàn tay vàng, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân cô đã xem nội tâm của ông cụ trong thời gian dài, kể cả lần trước cũng đã xem qua nội tâm của sư huynh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.*Nếu như ngược lại thì không phải cô bị chơi đến chết luôn sao?
Hai kiếp sống.
Người đứng đầu gia đình (U mê sắc đẹp): Vợ giỏi lắm, hái!!!!!!Người đứng đầu gia đình đau đầu chậm rãi đi lên tầng, cô ngã lên giường suy nghĩ về cuộc đời.
Tóm lại, để bày tỏ khó khăn của bản thân, chưa qua hai ngày thì Nhan Lộ Thanh liền nhận được thông báo cơ hội gặp mặt lần thứ hai của ông lão, mà đối tượng luyện tập lần này vẫn là sư huynh lần trước.
“…”Người đứng đầu gia đình (U mê sắc đẹp): Vợ giỏi lắm, hái!!!!!!May mà mặc dù chủ nhà Nhan không thể đánh lại cô vợ rắn hổ mang, nhưng trình độ khả năng hiểu sơ sài của bản thân về chuyện vặt vãnh có thể được gọi là đứng đầu thế giới.
Nhan Lộ Thanh trợn mắt há mồm, vẻ mặt của cô hình như có thể gọi là nghẹn họng nhìn trân trối: “Chuyện này… Không phải, vấn đề mà anh hỏi đâu có thể dựa vào bói toán mà tính ra được chứ????”
Sau khi người đứng đầu gia đình xuống xe thì không đi vào cửa, theo thường lệ đi đến vườn hoa phía sau, dự định hái một ít hoa để an ủi người vợ đáng thương mà bản thân cô sắp đắc tội, không thì lương tâm sẽ áy náy.Nhìn ở góc độ khác, dù sao cũng không phải là không làm được gì mà, hôm nay vẫn còn có thu hoạch cực kỳ lớn.
Cô khiến anh tự đội vương miện pha lê lên đầu mà anh không hề hay biết gì.
Cô đã xem đủ rồi, cho nên bất kể vợ có vừa thông minh lanh lợi lại vừa biết oán giận, thì lần này là sự thắng lợi của chủ nhà.
Cô đã tìm được niềm vui mới, tất nhiên là muốn chơi mỗi ngày, Ngôi sao thời trang Từ Từ không phải chỉ nói cho vui thôi đâu.Tại sao cô phải đi? Là vì cô muốn thay đồ cho Ngôi sao thời trang Từ Từ.Cô khiến anh tự đội vương miện pha lê lên đầu mà anh không hề hay biết gì.
Cô đã xem đủ rồi, cho nên bất kể vợ có vừa thông minh lanh lợi lại vừa biết oán giận, thì lần này là sự thắng lợi của chủ nhà.
Rõ ràng Nhan Lộ Thanh có rất nhiều lời châm biếm, nhưng khi nghe được câu “Tưởng cô thật sự có thể bói ra được” từ trong miệng của Cố Từ, cô lại đột nhiên có hơi khó chịu.
Anh rủ mắt nhìn cô, vẻ mặt giống như dịu dàng, nhưng thực ra lại nói một cách lạnh nhạt: “Tôi phải nhắc nhở cô một chút, lúc bắt đầu là tôi đang đọc sách.”
Khi cô nhắc đến yêu cầu này, vẻ mặt của ông lão tóc trắng như tuyết hiện lên một tia nghi hoặc: “Cô bé, con không có bạn sao? Tìm bạn của con, nói với họ cần phải thả lỏng tâm trạng như thế nào, sau đó bảo họ đến rồi tiến hành làm là được rồi.”*
Kiếp trước của anh số mệnh không sống lâu trăm tuổi.
Nhưng sự rung động ngắn ngủi này rất nhanh đã tan biến, bởi vì cô nhận ra bên cạnh Cố Từ còn có một người nữa.Hai ngày trước Nhan Lộ Thanh bị đau ở mông, ngoài nằm nghiêng chơi điện thoại, cô còn cùng ông lão lúc trước đặc biệt bổ sung một đống kiến thức thôi miên.
Bản thân cô mỗi lần tan học còn chê chưa đủ ghiền, cô còn tìm các loại hiệu quả của thôi miên trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh đã chiếu, xem vô cùng sảng khoái.
Vào buổi chiếu ánh mắt trời chói chang, xuyên qua tấm rèm cửa chưa bao giờ được kéo kín, đúng lúc rơi xuống chiếc chăn trước mặt Cố Từ.
Nhưng cô vẫn không dám ra tay với Cố Từ, cô vẫn muốn tìm một người thật để bản thân tự luyện tập.
Cố Từ không trả lời.
Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu vừa nói chuyện cùng với Makka Pakka: “Bây giờ là ngày mấy rồi? Tình tiết Cố Từ rời khỏi biệt thự của tao còn khoảng bao nhiêu ngày nữa?”
21 ngày… vẫn được mà.Khi cô nhắc đến yêu cầu này, vẻ mặt của ông lão tóc trắng như tuyết hiện lên một tia nghi hoặc: “Cô bé, con không có bạn sao? Tìm bạn của con, nói với họ cần phải thả lỏng tâm trạng như thế nào, sau đó bảo họ đến rồi tiến hành làm là được rồi.”
“Tại sao anh đột nhiên lại ở đây tưới hoa vậy?” Nhan Lộ Thanh hỏi.
Nhan Lộ Thanh: “…” Thực sự không có bạn bè nào cả.
Ở trong phòng chỉ có một người, anh nhìn tay của mình, đột nhiên khóe mắt cong lên.
Giọng nói anh rất trầm rất nhẹ, giống như đang tự lẩm bẩm: “Bởi vì tôi phát hiện… cũng đã qua lâu như vậy rồi.”Nếu muốn tìm người cũng không phải không thể tìm, nếu cô dùng thân phận của bản thân bây giờ để đi tìm đối tượng thì cô cũng có thể tưởng ra tượng đối tượng sẽ có phản ứng thế nào.
Cô nhìn trên đầu của mọi người ở ngoài vẫn đang xuất hiện khung đối thoại, hiện ra suy nghĩ nội tâm của chính mình, tình cảnh này so với trước khi lúc cô bước vào phòng của anh cũng không có gì khác, Nhan Lộ Thanh lại thấy như ảo giác.
…Tại sao?Bạn thân Nhan: “…”Cô tìm Đại Hắc và Tiểu Hắc nói “Tôi muốn thôi miên, hai người phối hợp với tôi để luyện tập”, thì chắc chắn Đại Hắc và Tiểu Hắc sẽ diễn một cách rõ ràng.
Cô muốn thực hiện mẫu hỏi đáp, thậm chí Tiểu Hắc có thể sẽ vội vàng trả lời trong trạng thái thôi miên.
Nhan Lộ Thanh không phải là người yêu hoa, nhưng lúc nhỏ cô thích tưới hoa một cách kỳ lạ, hoa trồng ở chỗ của viện trưởng và vợ của viện trưởng đều là cô phụ trách chăm sóc.
Nhưng cô cũng chỉ thích cảm giác tưới nước, cô cũng không biết tại sao một người tưới nước lại có thể không giống với cách người khác tưới nước đến như vậy.
Hết chương 36!“Nói như vậy không phải để con cảm ơn.” Người đàn ông hỏi: “Con định khi nào chuyển về? Con đang ở nhà bạn học Nhan của con… cũng lâu rồi mà đúng không?”Đối tượng có điều kiện tốt nhất để thôi miên là người không quá quen thuộc, nhưng nếu như Nhan Lộ Thanh tiếng tăm lừng lẫy tìm được người không quen, còn nói: Này, để tôi thôi miên đi.
Thì ra Tiểu Hắc cũng ở đây tưới hoa, đã ở đây cũng được một lúc rồi, bởi vì bị bắt làm cho bối cảnh nền thêm nổi bật, Nhan Lộ Thanh đang ngẩn người nên không nhìn thấy cậu ta.
Nhan Lộ Thanh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, đợi xe chạy về đến biệt thự, cô cũng sẽ triệt để kết thúc suy nghĩ vớ vẩn của mình, lại vui vẻ một lần nữa.
Sau này Cố Từ luôn sống một mình trong biệt thự lớn nhưng trống rỗng của nhà họ Cố, anh trồng một vườn hoa, mỗi lần quyết định diệt một kẻ thù hoặc công ty đối thủ, anh liền về nhà rửa tay thật sạch sẽ, sau đó dùng vẻ mặt dịu dàng tưới nước cho vườn hoa đó.
Cười chết mất, quá dễ thương rồi các vị!!Người trước mặt Cố Từ hình như bị hỏi đến ngốc luôn rồi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh với vẻ mặt thương cảm.Sợ là sẽ dọa mọi người sợ đến nỗi lộn mèo 360 độ ngay tại chỗ.
Dù sao bây giờ anh vẫn còn ở đây, dù sao cô cũng lập tức làm chuyện mà cô đã mong đợi rất lâu rồi, chuyện này mới thật sự đáng để vui vẻ.
Cho dù nói tuy cô học bói toán giống như một tên tay ngang, nhưng cô đã biết “số mệnh” của Cố Từ, vì cô đã từng xem sách rồi, đồng thời cũng đã xem đến kết cục của Cố Từ.*Tóm lại, để bày tỏ khó khăn của bản thân, chưa qua hai ngày thì Nhan Lộ Thanh liền nhận được thông báo cơ hội gặp mặt lần thứ hai của ông lão, mà đối tượng luyện tập lần này vẫn là sư huynh lần trước.
Đáng tiếc là, bàn tay vàng mới không thể dùng, bởi vì giới hạn thời gian một ngày chỉ có hai giờ đồng hồ, lúc đó Nhan Lộ Thanh không nhận được thông báo của ông lão nên đã dùng hết rồi.
Đợi cô xem thiên nga đen đủ rồi, lại giả vờ đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh cô đổi khung đối thoại với Makka Pakka thành hiệu ứng thiên nga trắng, rồi chạy ra sô pha tiếp tục các hành động trước đó.
Nhưng cô không ngờ, phía sau vườn hoa của mình vậy mà đã có hai người đàn ông đang đứng.
Nhan Lộ Thanh không thể nhìn được nữa, cô đi về phía hai người, nhìn Tiểu Hắc rồi nói: “Cậu cách xa anh ấy một chút đi.” Nhan Lộ Thanh không nhịn được thương cảm thay cho cậu ta: “Tỷ lệ thật sự quá thảm rồi.”Cô đã tìm được niềm vui mới, tất nhiên là muốn chơi mỗi ngày, Ngôi sao thời trang Từ Từ không phải chỉ nói cho vui thôi đâu.
Cô đã tìm được niềm vui mới, tất nhiên là muốn chơi mỗi ngày, Ngôi sao thời trang Từ Từ không phải chỉ nói cho vui thôi đâu.
Nhưng lại như đang đâm vào tim Nhan Lộ Thanh một cách kỳ lạ.
Beta: CyaneNhan Lộ Thanh ở trong phòng thay một giao diện mới cho khung đối thoại với Makka Pakka, lần này không trắng tuyền xinh đẹp giống lần trước, là phong cách thiên nga đen: Ở góc phải của khung đối thoại là tấm rèm lụa rất lớn, góc trái là một vương miện làm bằng lông thiên nga, trông thật quý phái.
Cố Từ chợt cười một lúc: “Bạn thân, tôi không muốn vòng hoa nữa.”
Sau đó không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng của Cố Từ.Sau đó cô liền chạy xuống lầu, ngồi ở sô pha cùng với Cố Từ, anh đang xem tivi, cô phá anh.
Cái gọi là “phá”, chính là Nhan Lộ Thanh cố gắng dùng mọi cách khiến đầu anh hiện ra khung đối thoại, khiến anh có cảm xúc.
Giống như với mỗi lần trước đó, đoạn đối thoại đều là những chuyện nhàm chán mà thôi, sự liên quan giữa các công ty, hành động kẻ thù của bố mẹ.
Đợi cô xem thiên nga đen đủ rồi, lại giả vờ đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh cô đổi khung đối thoại với Makka Pakka thành hiệu ứng thiên nga trắng, rồi chạy ra sô pha tiếp tục các hành động trước đó.
Nhan Lộ Thanh: “…” Thực sự không có bạn bè nào cả.
Cố Tự lần mò lấy điện thoại, xem qua cuộc điện thoại gọi đến rồi mới nghe máy: “Cậu.”Phá Cố Từ đến cùng, khiến anh không xem tivi nữa, anh đội vương miện thiên nga quý phái quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc với lực sát thương cực mạnh, anh hỏi: “Bạn thân, chỗ cô ngã bị thương là mông đúng không?”
Cô không cần đoán cũng biết được cuộc đời của anh.
Sau khi người đứng đầu gia đình xuống xe thì không đi vào cửa, theo thường lệ đi đến vườn hoa phía sau, dự định hái một ít hoa để an ủi người vợ đáng thương mà bản thân cô sắp đắc tội, không thì lương tâm sẽ áy náy.
Bạn thân Nhan: “…”
Sau đó không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng của Cố Từ.
Sau đó, trong khung đối thoại vương miện pha lê giống như đang gõ chữ bằng tay, dần dần hiện ra một hàng dấu chấm câu.
Năm giây sau, Makka Pakka trả lời: “Vẫn còn 21 ngày.”
*Cố Từ bỏ đi biểu cảm diễn xuất vừa rồi, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn biết chuyện gì?”Nhưng bây giờ cô bị oán giận cũng không sao, bởi vì chỉ cần nhìn hiệu ứng thì lập tức thấy vui rồi.
Người đứng đầu gia đình ngẩng đầu lên nhìn cô vợ công chúa mà mỗi ngày mình đều đặt biệt danh, trong đầu trực tiếp nắm lấy thời cơ.
Cô nhìn Cố Từ quay đầu nhìn về phía cô, dáng vẻ giống như đang đợi cô hỏi câu đó vậy, thờ ơ nói: “Tôi cảm thấy cô sẽ đến đây.”Cô khiến anh tự đội vương miện pha lê lên đầu mà anh không hề hay biết gì.
Cô đã xem đủ rồi, cho nên bất kể vợ có vừa thông minh lanh lợi lại vừa biết oán giận, thì lần này là sự thắng lợi của chủ nhà.Cô chơi xong mới nhận được thông báo của ông lão, mặc dù tiếc là không thể dùng bàn tay vàng, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân cô đã xem nội tâm của ông cụ trong thời gian dài, kể cả lần trước cũng đã xem qua nội tâm của sư huynh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Edit: Vy Mèo
Được lắm, phần bình luận đều đang mải mê hát ca rồi: “Muốn hái sao tặng anh~” “Những gì anh muốn hãy mang hết đi~” (Bài hát 你要的全拿走 của Hồ Ngạn Bân)
Nhan Lộ Thanh bỗng nhớ đến một cảnh đã được miêu tả trong sách.Cười chết mất, quá dễ thương rồi các vị!!Vì vậy buổi chiều, Nhan Lộ Thanh đi cùng Đại Hắc ra ngoài giống như lần trước.
Kiếp trước của anh số mệnh không sống lâu trăm tuổi.“Không muốn biết thì thôi… Ha ha.” Nhan Lộ Thanh đứng lên cười ngượng ngùng, nói với anh: “Anh đợi tôi nâng cao tay nghề rồi lại nói đáp án cho anh ha.”Trước khi đi cô không nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ, cô hỏi Đại Hắc, đối phương trả lời: “Cả buổi trưa luôn đều không ra ngoài, chắc là đang ngủ trưa rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Rõ ràng Nhan Lộ Thanh có rất nhiều lời châm biếm, nhưng khi nghe được câu “Tưởng cô thật sự có thể bói ra được” từ trong miệng của Cố Từ, cô lại đột nhiên có hơi khó chịu.Vừa nói dứt lời, sự chú ý của Nhan Lộ Thanh ngay lập tức di chuyển từ vương miện pha lê công chúa đến trên người Cố Từ lần nữa.Anh rủ mắt nhìn cô, vẻ mặt giống như dịu dàng, nhưng thực ra lại nói một cách lạnh nhạt: “Tôi phải nhắc nhở cô một chút, lúc bắt đầu là tôi đang đọc sách.”*
Anh cười trông rất đẹp, có bối cảnh đẹp như vậy ở trong vườn hoa thì càng thêm hấp dẫn người khác.
Mặc dù trước đã ngẩn ra một lúc, nhưng Từ công chúa rất nhanh đã phản ứng lại.Xe của Nhan Lộ Thanh đi chưa lâu, một hồi chuông điện thoại vang lên trong căn phòng cuối hành lang ở tầng một.
Thì ra Tiểu Hắc cũng ở đây tưới hoa, đã ở đây cũng được một lúc rồi, bởi vì bị bắt làm cho bối cảnh nền thêm nổi bật, Nhan Lộ Thanh đang ngẩn người nên không nhìn thấy cậu ta.Cố Tự lần mò lấy điện thoại, xem qua cuộc điện thoại gọi đến rồi mới nghe máy: “Cậu.”
Nhưng lại như đang đâm vào tim Nhan Lộ Thanh một cách kỳ lạ.May mà mặc dù chủ nhà Nhan không thể đánh lại cô vợ rắn hổ mang, nhưng trình độ khả năng hiểu sơ sài của bản thân về chuyện vặt vãnh có thể được gọi là đứng đầu thế giới.Âm thanh xung quanh bên phía của đối phương hơi ồn, nhưng giọng nói trầm và hùng hồn, lời nói cũng không khó nhận ra.
Người đàn ông nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Không khoa học, không thể bói được.” Nhan Lộ Thanh nói với giọng điệu chôn giấu nỗi đau.Âm thanh xung quanh bên phía của đối phương hơi ồn, nhưng giọng nói trầm và hùng hồn, lời nói cũng không khó nhận ra.Giống như với mỗi lần trước đó, đoạn đối thoại đều là những chuyện nhàm chán mà thôi, sự liên quan giữa các công ty, hành động kẻ thù của bố mẹ.
Mặc dù trước đã ngẩn ra một lúc, nhưng Từ công chúa rất nhanh đã phản ứng lại.
Ha ha ha còn có: “Làm sao có thể tạo ra phi thuyền trên Baidu, công chúa đợi tôi.”
“…Đừng nói nữa, những tư liệu con cung cấp cho cậu thật sự đã giúp được việc lớn.
Tên nhóc này, lúc trước con nói muốn học vật lý gì đó, không học thương mại thật sự đáng tiếc…” Người đàn ông nói nhiều hơn Cố Từ, sau khi ông nói một tràng xong, lại giống như đột nhiên nhớ đến gì đó liền bổ sung một câu: “Bây giờ cậu vừa xuống máy bay.
A Từ, việc mà cậu dặn dò trước khi đi đã hoàn thành, nhà của con một vài ngày nữa đã có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu rồi.”
Cô chơi xong mới nhận được thông báo của ông lão, mặc dù tiếc là không thể dùng bàn tay vàng, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân cô đã xem nội tâm của ông cụ trong thời gian dài, kể cả lần trước cũng đã xem qua nội tâm của sư huynh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
“Cuối cùng tôi đã có thể cảm nhận vui vẻ một lần nữa.”
Cố Từ không trả lời.
Tại sao cô phải đi? Là vì cô muốn thay đồ cho Ngôi sao thời trang Từ Từ.Dòng nước trong tay của Cố Từ cũng đã bị anh làm dừng lại.Bàn tay vàng khổ sở với Cố Từ đã lâu rồi, vậy chỉ có thể khiến cô dùng trí tuệ để đánh bại ngài Boss này thôi.Một tay của anh chống đỡ cơ thể, chậm chạp ngồi dậy: “Dạ, cảm ơn cậu.”
“Không khoa học, không thể bói được.” Nhan Lộ Thanh nói với giọng điệu chôn giấu nỗi đau.
Hôm nay Cố Từ… hình như có gì đó không giống như bình thường.
Đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt của cô, cực kỳ… Nhan Lộ Thanh vẫn chưa nghĩ ra nguyên do thì bên tai đã truyền đến một tiếng cười không rõ ràng.“Nói như vậy không phải để con cảm ơn.” Người đàn ông hỏi: “Con định khi nào chuyển về? Con đang ở nhà bạn học Nhan của con… cũng lâu rồi mà đúng không?”
Sau này Cố Từ luôn sống một mình trong biệt thự lớn nhưng trống rỗng của nhà họ Cố, anh trồng một vườn hoa, mỗi lần quyết định diệt một kẻ thù hoặc công ty đối thủ, anh liền về nhà rửa tay thật sạch sẽ, sau đó dùng vẻ mặt dịu dàng tưới nước cho vườn hoa đó.
“Tại sao anh đột nhiên lại ở đây tưới hoa vậy?” Nhan Lộ Thanh hỏi.Đây là lí do từ chối của Cố Từ đưa ra khi liên hệ với ông lần trước, lúc đó ông vẫn còn đang ở nước ngoài.
Nhưng cô không ngờ, phía sau vườn hoa của mình vậy mà đã có hai người đàn ông đang đứng.Có việc xảy ra nên mới tạm thời ở lại đây.
Trước khi đi cô không nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ, cô hỏi Đại Hắc, đối phương trả lời: “Cả buổi trưa luôn đều không ra ngoài, chắc là đang ngủ trưa rồi.”
“Cố Từ, anh thật sự rất muốn biết à?”
Phản ứng đầu tiên của cô là: Chỉ có 21 ngày… thôi à?Người đàn ông vẫn đang tiếp tục nói gì đó, Cố Từ đổi tay khác cầm điện thoại, đợi ông nói xong rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn phải đợi một chút nữa.”
Cô nhìn trên đầu của mọi người ở ngoài vẫn đang xuất hiện khung đối thoại, hiện ra suy nghĩ nội tâm của chính mình, tình cảnh này so với trước khi lúc cô bước vào phòng của anh cũng không có gì khác, Nhan Lộ Thanh lại thấy như ảo giác.
Vì vậy buổi chiều, Nhan Lộ Thanh đi cùng Đại Hắc ra ngoài giống như lần trước.Mỗi lần ở riêng với nhau, trong mắt của Cố Từ thì tâm tư của Nhan Lộ Thanh gần như hoàn toàn trong suốt, giống như có một cái bảng trên đỉnh đầu của cô, trên bảng liên tục viết ra trong lòng cô đang có cảm nghĩ gì ngay tại thời điểm này.Thì ra Tiểu Hắc cũng ở đây tưới hoa, đã ở đây cũng được một lúc rồi, bởi vì bị bắt làm cho bối cảnh nền thêm nổi bật, Nhan Lộ Thanh đang ngẩn người nên không nhìn thấy cậu ta.Người đàn ông nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Chương 36
Đợi cô xem thiên nga đen đủ rồi, lại giả vờ đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh cô đổi khung đối thoại với Makka Pakka thành hiệu ứng thiên nga trắng, rồi chạy ra sô pha tiếp tục các hành động trước đó.…Tại sao?
Cố Từ đột nhiên bật cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cậu à, không nói nữa.” Anh nhẹ nhàng ngắt điện thoại với người đàn ông: “Cậu vừa xuống máy bay, cậu làm việc trước đi.”
Nhưng bây giờ cô bị oán giận cũng không sao, bởi vì chỉ cần nhìn hiệu ứng thì lập tức thấy vui rồi.
May mà đối phương cũng hiểu rõ tính cách của anh, đoán chừng cũng sẽ không có chuyện gì.
Việc này không bình thường.
Người đàn ông vẫn đang tiếp tục nói gì đó, Cố Từ đổi tay khác cầm điện thoại, đợi ông nói xong rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn phải đợi một chút nữa.”Vào buổi chiếu ánh mắt trời chói chang, xuyên qua tấm rèm cửa chưa bao giờ được kéo kín, đúng lúc rơi xuống chiếc chăn trước mặt Cố Từ.
“Không khoa học, không thể bói được.” Nhan Lộ Thanh nói với giọng điệu chôn giấu nỗi đau.
Hoang mang thật sự, tại sao Cố Từ cứ có khả năng thần kỳ xoay chuyển tình thế như vậy chứ? Vì muốn anh không nói nên lời mà chuyện cô làm, lời nói cô nói ra anh đều có thể thuận tiện thay đổi kết cục, dội sự cạn lời lại lên người cô.Ngay khi anh vừa chìa tay ra, những chùm sáng đó liền rơi xuống lòng bàn tay có nếp nhăn mờ của anh.
“Maria, cô hỏi chuyện đó để làm gì vậy?”
“…??” Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc: “Hả?”
Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là người đã khiến cô mất nhiều thời gian xoắn xuýt trên xe.
Anh đang đút một tay vào túi quần, tay còn lại đang cầm công cụ súng bắn nước, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhìn thì gần như là tùy ý nhưng lại tưới nước cho hoa rất có quy luật.Tại sao?
Người trước mặt Cố Từ hình như bị hỏi đến ngốc luôn rồi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh với vẻ mặt thương cảm.
Nhan Lộ Thanh: “…” Thực sự không có bạn bè nào cả.Ở trong phòng chỉ có một người, anh nhìn tay của mình, đột nhiên khóe mắt cong lên.
Giọng nói anh rất trầm rất nhẹ, giống như đang tự lẩm bẩm: “Bởi vì tôi phát hiện… cũng đã qua lâu như vậy rồi.”
Người đứng đầu gia đình đau đầu chậm rãi đi lên tầng, cô ngã lên giường suy nghĩ về cuộc đời.
Nhan Lộ Thanh trợn mắt há mồm, vẻ mặt của cô hình như có thể gọi là nghẹn họng nhìn trân trối: “Chuyện này… Không phải, vấn đề mà anh hỏi đâu có thể dựa vào bói toán mà tính ra được chứ????”Hai kiếp sống.
Việc này không bình thường.
Phá Cố Từ đến cùng, khiến anh không xem tivi nữa, anh đội vương miện thiên nga quý phái quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc với lực sát thương cực mạnh, anh hỏi: “Bạn thân, chỗ cô ngã bị thương là mông đúng không?”
Cô nhìn vào ánh mắt sâu và đen kịt của anh, hai người nhìn nhau vài giây, Nhan Lộ Thanh lo vừa nãy bản thân cô mất tập trung nên nghe nhầm, nghi ngờ nói: “Vừa rồi anh nói… gì?”
21 ngày… vẫn được mà.“Cuối cùng tôi đã có thể cảm nhận vui vẻ một lần nữa.”
“???”
Người đàn ông nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”*
“…Đừng nói nữa, những tư liệu con cung cấp cho cậu thật sự đã giúp được việc lớn.
Tên nhóc này, lúc trước con nói muốn học vật lý gì đó, không học thương mại thật sự đáng tiếc…” Người đàn ông nói nhiều hơn Cố Từ, sau khi ông nói một tràng xong, lại giống như đột nhiên nhớ đến gì đó liền bổ sung một câu: “Bây giờ cậu vừa xuống máy bay.
A Từ, việc mà cậu dặn dò trước khi đi đã hoàn thành, nhà của con một vài ngày nữa đã có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu rồi.”
Tiểu Hắc rõ ràng nghe không hiểu nửa câu sau, chỉ biết Nhan tiểu thư muốn mình rời khỏi, muốn ở một mình với Cố Từ, vì vậy ánh mắt của cậu ta vừa hiện lên tia vui vẻ vừa tắt súng bắn nước rồi đi ra xa.Buổi thử nghiệm trực tiếp lần thứ hai của Nhan Lộ Thanh cũng khá thuận lợi, cô đã bắt đầu được mẫu hỏi đáp, nhận được lời khen ngợi, đồng thời trên đường trở về cô kiểm tra nội tâm suy nghĩ của sư huynh, gần như là giống như lần trước.
Nhìn ở góc độ khác, dù sao cũng không phải là không làm được gì mà, hôm nay vẫn còn có thu hoạch cực kỳ lớn.
“Tôi nói…” Lông mi Cố Từ hơi rủ xuống, trầm giọng nói: “Cô biết bói toán như vậy, vậy cô bói lại xem tôi sẽ kết hôn với ai vậy?”Beta: CyaneTrên đường trở về, Nhan Lộ Thanh cảm thấy không phải là đang ngồi trên xe, mà cô có một đôi cánh tàng hình, đang tự do bay lượn trên bầu trời.
–
“Nói như vậy không phải để con cảm ơn.” Người đàn ông hỏi: “Con định khi nào chuyển về? Con đang ở nhà bạn học Nhan của con… cũng lâu rồi mà đúng không?”
–Bàn tay vàng khổ sở với Cố Từ đã lâu rồi, vậy chỉ có thể khiến cô dùng trí tuệ để đánh bại ngài Boss này thôi.
Cố Từ không trả lời.… Sao lại có người gọi hai chữ “Bạn thân” một cách đầy ý nghĩa sâu xa như vậy chứ???Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu vừa nói chuyện cùng với Makka Pakka: “Bây giờ là ngày mấy rồi? Tình tiết Cố Từ rời khỏi biệt thự của tao còn khoảng bao nhiêu ngày nữa?”
“Nói như vậy không phải để con cảm ơn.” Người đàn ông hỏi: “Con định khi nào chuyển về? Con đang ở nhà bạn học Nhan của con… cũng lâu rồi mà đúng không?”
Vả lại cho dù dựa theo tình tiết anh đi rồi, bọn họ cũng không phải là kẻ thù giống như nguyên tác, cô cũng có thể… đi chơi với anh mà? Chuyện vui vẻ có lẽ không kịp chia sẻ thường xuyên rồi, cũng không thể trêu chọc anh để đổi giao diện cho khung đối thoại của anh… Nhưng nếu xảy ra chuyện vẫn có thể đi cầu cứu anh giúp đỡ chứ?
Ha ha ha còn có: “Làm sao có thể tạo ra phi thuyền trên Baidu, công chúa đợi tôi.”Năm giây sau, Makka Pakka trả lời: “Vẫn còn 21 ngày.”
Chủ nhà ăn nói vụng về, chủ nhà chịu thua rồi.
21 ngày… vẫn được mà.
Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc.
Nhan Lộ Thanh được anh gọi là bạn thân, bắt đầu không bình tĩnh được nữa, nhịp tim thay đổi tốc độ, đột nhiên mặt cũng cảm thấy nóng lên.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi thật nhanh, trốn khỏi căn phòng và thành phố này.
“Tôi nói…” Lông mi Cố Từ hơi rủ xuống, trầm giọng nói: “Cô biết bói toán như vậy, vậy cô bói lại xem tôi sẽ kết hôn với ai vậy?”
Nhan Lộ Thanh trợn mắt há mồm, vẻ mặt của cô hình như có thể gọi là nghẹn họng nhìn trân trối: “Chuyện này… Không phải, vấn đề mà anh hỏi đâu có thể dựa vào bói toán mà tính ra được chứ????”Phản ứng đầu tiên của cô là: Chỉ có 21 ngày… thôi à?
Mục đích hỏi chuyện này là vì muốn tham khảo thử nên quyết định khi nào ra tay với anh, thuận tiện nghe ngóng dòng thời gian hiện tại.
Dù sao cô cũng là người chỉ cần không đi học thì sẽ không biết hôm nay là thứ mấy.
Cũng gần một tháng rồi.
Người đàn ông vẫn đang tiếp tục nói gì đó, Cố Từ đổi tay khác cầm điện thoại, đợi ông nói xong rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn phải đợi một chút nữa.”
Sau khi Nhan Lộ Thanh ngẩn người lần đầu, cô lại ngẩn người lần thứ hai.
Hai ngày trước Nhan Lộ Thanh bị đau ở mông, ngoài nằm nghiêng chơi điện thoại, cô còn cùng ông lão lúc trước đặc biệt bổ sung một đống kiến thức thôi miên.
Bản thân cô mỗi lần tan học còn chê chưa đủ ghiền, cô còn tìm các loại hiệu quả của thôi miên trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh đã chiếu, xem vô cùng sảng khoái.
Lần thứ hai là vì cô không ngờ bản thân khi nghe câu trả lời sẽ có phản ứng như vậy.
“Maria, cô hỏi chuyện đó để làm gì vậy?”
Xe của Nhan Lộ Thanh đi chưa lâu, một hồi chuông điện thoại vang lên trong căn phòng cuối hành lang ở tầng một.
Cố Từ chợt cười một lúc: “Bạn thân, tôi không muốn vòng hoa nữa.”Được lắm, phần bình luận đều đang mải mê hát ca rồi: “Muốn hái sao tặng anh~” “Những gì anh muốn hãy mang hết đi~” (Bài hát 你要的全拿走 của Hồ Ngạn Bân)“….” Nhan Lộ Thanh hồi tỉnh: “Không có gì, bởi vì bình thường tao không có thói quen nhớ ngày tháng, cho nên mới hỏi thử.”
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, có lẽ là tác giả tùy ý nhắc đến, bởi vì chỉ từng xuất hiện đúng một lần.
*
Edit: Vy Mèo21 ngày… vẫn được mà.
Cô đã tìm được niềm vui mới, tất nhiên là muốn chơi mỗi ngày, Ngôi sao thời trang Từ Từ không phải chỉ nói cho vui thôi đâu.
… Sao lại có người gọi hai chữ “Bạn thân” một cách đầy ý nghĩa sâu xa như vậy chứ???Cũng gần một tháng rồi.
Cũng gần một tháng rồi.
Xe của Nhan Lộ Thanh đi chưa lâu, một hồi chuông điện thoại vang lên trong căn phòng cuối hành lang ở tầng một.Một tháng trước sống vui vẻ như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Sau đó không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng của Cố Từ.Sau này Cố Từ luôn sống một mình trong biệt thự lớn nhưng trống rỗng của nhà họ Cố, anh trồng một vườn hoa, mỗi lần quyết định diệt một kẻ thù hoặc công ty đối thủ, anh liền về nhà rửa tay thật sạch sẽ, sau đó dùng vẻ mặt dịu dàng tưới nước cho vườn hoa đó.Vả lại cho dù dựa theo tình tiết anh đi rồi, bọn họ cũng không phải là kẻ thù giống như nguyên tác, cô cũng có thể… đi chơi với anh mà? Chuyện vui vẻ có lẽ không kịp chia sẻ thường xuyên rồi, cũng không thể trêu chọc anh để đổi giao diện cho khung đối thoại của anh… Nhưng nếu xảy ra chuyện vẫn có thể đi cầu cứu anh giúp đỡ chứ?
Sau khi Nhan Lộ Thanh ngẩn người lần đầu, cô lại ngẩn người lần thứ hai.
Nhan Lộ Thanh nói không nên lời.*Sau khi Nhan Lộ Thanh nghĩ ra cách làm không bình thường này, tự khiến mình kinh ngạc: Một kẻ ngốc vô tình tiêu chuẩn lại đang lo bò trắng răng?
Sau đó cô nhanh chóng chỉ vào cuốn sách vô cùng dày và to đặt ở trên bàn, vẫn ngượng ngùng cười: “Vậy anh tiếp tục đọc sách đi, tôi đi trước nha.”
Rõ ràng sau khi cô xuyên qua luôn tin tưởng và chấp hành theo “Sống ngày nào hay ngày đó”, sao lại bắt đầu lo lắng về sự việc rất lâu sau này như vậy?
Nhan Lộ Thanh bỗng nhớ đến một cảnh đã được miêu tả trong sách.
Giống như đang gọi ở bên tai cô vậy.
Việc này không bình thường.
“…” Đúng vậy.
Nếu như ngược lại thì không phải cô bị chơi đến chết luôn sao?
Sau đó cô liền chạy xuống lầu, ngồi ở sô pha cùng với Cố Từ, anh đang xem tivi, cô phá anh.
Cái gọi là “phá”, chính là Nhan Lộ Thanh cố gắng dùng mọi cách khiến đầu anh hiện ra khung đối thoại, khiến anh có cảm xúc.Nhan Lộ Thanh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, đợi xe chạy về đến biệt thự, cô cũng sẽ triệt để kết thúc suy nghĩ vớ vẩn của mình, lại vui vẻ một lần nữa.
–Dù sao bây giờ anh vẫn còn ở đây, dù sao cô cũng lập tức làm chuyện mà cô đã mong đợi rất lâu rồi, chuyện này mới thật sự đáng để vui vẻ.
Vả lại cho dù dựa theo tình tiết anh đi rồi, bọn họ cũng không phải là kẻ thù giống như nguyên tác, cô cũng có thể… đi chơi với anh mà? Chuyện vui vẻ có lẽ không kịp chia sẻ thường xuyên rồi, cũng không thể trêu chọc anh để đổi giao diện cho khung đối thoại của anh… Nhưng nếu xảy ra chuyện vẫn có thể đi cầu cứu anh giúp đỡ chứ?Sau khi người đứng đầu gia đình xuống xe thì không đi vào cửa, theo thường lệ đi đến vườn hoa phía sau, dự định hái một ít hoa để an ủi người vợ đáng thương mà bản thân cô sắp đắc tội, không thì lương tâm sẽ áy náy.
Người đứng đầu gia đình ngẩng đầu lên nhìn cô vợ công chúa mà mỗi ngày mình đều đặt biệt danh, trong đầu trực tiếp nắm lấy thời cơ.
Nhưng cô không ngờ, phía sau vườn hoa của mình vậy mà đã có hai người đàn ông đang đứng.
Hơn nữa vốn cô cũng là nói nhảm thôi mà!
Cô muốn hái một ít hoa tặng anh, nhất là ngày hôm đó khi cô thành bạn thân của Cố Từ, cô đã quyết định rằng phải đan nhiều vòng hoa tặng anh.
Nhưng cô không hề nói ra mà! Anh làm sao biết được chứ?Cố Từ đột nhiên bật cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cậu à, không nói nữa.” Anh nhẹ nhàng ngắt điện thoại với người đàn ông: “Cậu vừa xuống máy bay, cậu làm việc trước đi.”Nhưng khí chất lại khác xa như vậy.Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là người đã khiến cô mất nhiều thời gian xoắn xuýt trên xe.
Anh đang đút một tay vào túi quần, tay còn lại đang cầm công cụ súng bắn nước, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhìn thì gần như là tùy ý nhưng lại tưới nước cho hoa rất có quy luật.
Một tay của anh chống đỡ cơ thể, chậm chạp ngồi dậy: “Dạ, cảm ơn cậu.”
“…” Lúc này Nhan Lộ Thanh đã muốn trên đỉnh đầu của mình cũng xuất hiện một khung đối thoại, tốt nhất là có thể để Cố Từ nhìn thấy bên trong viết [Đừng oán hận tôi nữa mà], phải thêm một biểu tượng cảm xúc thả thính QAQ.Nhan Lộ Thanh bỗng nhớ đến một cảnh đã được miêu tả trong sách.
Hoang mang thật sự, tại sao Cố Từ cứ có khả năng thần kỳ xoay chuyển tình thế như vậy chứ? Vì muốn anh không nói nên lời mà chuyện cô làm, lời nói cô nói ra anh đều có thể thuận tiện thay đổi kết cục, dội sự cạn lời lại lên người cô.
Sau này Cố Từ luôn sống một mình trong biệt thự lớn nhưng trống rỗng của nhà họ Cố, anh trồng một vườn hoa, mỗi lần quyết định diệt một kẻ thù hoặc công ty đối thủ, anh liền về nhà rửa tay thật sạch sẽ, sau đó dùng vẻ mặt dịu dàng tưới nước cho vườn hoa đó.
Sau đó không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng của Cố Từ.
Sau khi người đứng đầu gia đình xuống xe thì không đi vào cửa, theo thường lệ đi đến vườn hoa phía sau, dự định hái một ít hoa để an ủi người vợ đáng thương mà bản thân cô sắp đắc tội, không thì lương tâm sẽ áy náy.Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, có lẽ là tác giả tùy ý nhắc đến, bởi vì chỉ từng xuất hiện đúng một lần.
“…??” Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc: “Hả?”Nhưng lại như đang đâm vào tim Nhan Lộ Thanh một cách kỳ lạ.
Nhưng lại như đang đâm vào tim Nhan Lộ Thanh một cách kỳ lạ.
…Tại sao?
Đây là lí do từ chối của Cố Từ đưa ra khi liên hệ với ông lần trước, lúc đó ông vẫn còn đang ở nước ngoài.Cô không ngờ bây giờ lại đột nhiên trông thấy cảnh tương tự như vậy.
Nhan Lộ Thanh cứ như thế nhìn chằm chằm vào khung đối thoại trên đỉnh đầu của người đối diện.
Mặc dù khung đối thoại đó phát sáng lấp lánh, rất đẹp, nhưng hoàn toàn không thể áp đảo được tướng mạo của anh, chỉ là làm nổi bật trông còn đẹp trai hơn nữa.
Nhưng lại như đang đâm vào tim Nhan Lộ Thanh một cách kỳ lạ.Nhưng sự rung động ngắn ngủi này rất nhanh đã tan biến, bởi vì cô nhận ra bên cạnh Cố Từ còn có một người nữa.
“…”
Edit: Vy MèoĐây là lí do từ chối của Cố Từ đưa ra khi liên hệ với ông lần trước, lúc đó ông vẫn còn đang ở nước ngoài.Thì ra Tiểu Hắc cũng ở đây tưới hoa, đã ở đây cũng được một lúc rồi, bởi vì bị bắt làm cho bối cảnh nền thêm nổi bật, Nhan Lộ Thanh đang ngẩn người nên không nhìn thấy cậu ta.
“…”Nhan Lộ Thanh không phải là người yêu hoa, nhưng lúc nhỏ cô thích tưới hoa một cách kỳ lạ, hoa trồng ở chỗ của viện trưởng và vợ của viện trưởng đều là cô phụ trách chăm sóc.
Nhưng cô cũng chỉ thích cảm giác tưới nước, cô cũng không biết tại sao một người tưới nước lại có thể không giống với cách người khác tưới nước đến như vậy.
Sợ là sẽ dọa mọi người sợ đến nỗi lộn mèo 360 độ ngay tại chỗ.
Buổi thử nghiệm trực tiếp lần thứ hai của Nhan Lộ Thanh cũng khá thuận lợi, cô đã bắt đầu được mẫu hỏi đáp, nhận được lời khen ngợi, đồng thời trên đường trở về cô kiểm tra nội tâm suy nghĩ của sư huynh, gần như là giống như lần trước.
Cô tìm Đại Hắc và Tiểu Hắc nói “Tôi muốn thôi miên, hai người phối hợp với tôi để luyện tập”, thì chắc chắn Đại Hắc và Tiểu Hắc sẽ diễn một cách rõ ràng.
Cô muốn thực hiện mẫu hỏi đáp, thậm chí Tiểu Hắc có thể sẽ vội vàng trả lời trong trạng thái thôi miên.
Hai người Tiểu Hắc và Cố Từ cùng cầm công cụ giống nhau, dòng nước chảy ra cũng giống nhau, rõ ràng đồng phục bảo vệ của Tiểu Hắc có chút trang trọng, Cố Từ chỉ ăn mặc như thường ngày rất đơn giản mà quần áo cũng không có hoa văn nào.
Một tay của anh chống đỡ cơ thể, chậm chạp ngồi dậy: “Dạ, cảm ơn cậu.”
Có rất nhiều tiền nhưng rất cô độc.
“Cố Từ, anh thật sự rất muốn biết à?”Nhưng khí chất lại khác xa như vậy.
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, có lẽ là tác giả tùy ý nhắc đến, bởi vì chỉ từng xuất hiện đúng một lần.
Nhìn ở góc độ khác, dù sao cũng không phải là không làm được gì mà, hôm nay vẫn còn có thu hoạch cực kỳ lớn.Được lắm, đặt hai người này lại với nhau, quả là minh chứng sinh động cho câu “Người làm tưới nước” và “Công chúa tưới nước”.
Người trước mặt Cố Từ hình như bị hỏi đến ngốc luôn rồi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh với vẻ mặt thương cảm.Nhan Lộ Thanh không thể nhìn được nữa, cô đi về phía hai người, nhìn Tiểu Hắc rồi nói: “Cậu cách xa anh ấy một chút đi.” Nhan Lộ Thanh không nhịn được thương cảm thay cho cậu ta: “Tỷ lệ thật sự quá thảm rồi.”
Bàn tay vàng khổ sở với Cố Từ đã lâu rồi, vậy chỉ có thể khiến cô dùng trí tuệ để đánh bại ngài Boss này thôi.
Nhan Lộ Thanh nói không nên lời.Tiểu Hắc rõ ràng nghe không hiểu nửa câu sau, chỉ biết Nhan tiểu thư muốn mình rời khỏi, muốn ở một mình với Cố Từ, vì vậy ánh mắt của cậu ta vừa hiện lên tia vui vẻ vừa tắt súng bắn nước rồi đi ra xa.
Sợ là sẽ dọa mọi người sợ đến nỗi lộn mèo 360 độ ngay tại chỗ.
“Không bói được…” Nghe thấy câu trả lời này, anh thậm chí thở dài giống như rất tiếc nuối, chớp chớp lông mi, diễn y như thật: “Tôi tưởng cô rất lợi hại, có thể bói ra được nên tôi mới hỏi.”Dòng nước trong tay của Cố Từ cũng đã bị anh làm dừng lại.
Cố Từ đi đến trước mặt cô, khẽ cúi đầu nói: “Cô đã muốn tặng như vậy thì đừng hái hoa nữa, hái sao tặng tôi đi.”“Tại sao anh đột nhiên lại ở đây tưới hoa vậy?” Nhan Lộ Thanh hỏi.
Cố Từ đột nhiên bật cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cậu à, không nói nữa.” Anh nhẹ nhàng ngắt điện thoại với người đàn ông: “Cậu vừa xuống máy bay, cậu làm việc trước đi.”
Căn bản anh không kết hôn, thậm chí ngay cả người mà anh thích cũng không có.Cô nhìn Cố Từ quay đầu nhìn về phía cô, dáng vẻ giống như đang đợi cô hỏi câu đó vậy, thờ ơ nói: “Tôi cảm thấy cô sẽ đến đây.”
Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là người đã khiến cô mất nhiều thời gian xoắn xuýt trên xe.
Anh đang đút một tay vào túi quần, tay còn lại đang cầm công cụ súng bắn nước, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhìn thì gần như là tùy ý nhưng lại tưới nước cho hoa rất có quy luật.
“…??” Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc: “Hả?”
Một tay của anh chống đỡ cơ thể, chậm chạp ngồi dậy: “Dạ, cảm ơn cậu.”Nhan Lộ Thanh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, đợi xe chạy về đến biệt thự, cô cũng sẽ triệt để kết thúc suy nghĩ vớ vẩn của mình, lại vui vẻ một lần nữa.Cô muốn hái một ít hoa tặng anh, nhất là ngày hôm đó khi cô thành bạn thân của Cố Từ, cô đã quyết định rằng phải đan nhiều vòng hoa tặng anh.
Nhưng cô không hề nói ra mà! Anh làm sao biết được chứ?
Người đứng đầu gia đình (U mê sắc đẹp): Vợ giỏi lắm, hái!!!!!!
Nhan Lộ Thanh lại muốn hỏi anh: Anh có thuật đọc suy nghĩ hay là tôi có thuật đọc suy nghĩ vậy?
Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là người đã khiến cô mất nhiều thời gian xoắn xuýt trên xe.
Anh đang đút một tay vào túi quần, tay còn lại đang cầm công cụ súng bắn nước, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhìn thì gần như là tùy ý nhưng lại tưới nước cho hoa rất có quy luật.
Nếu muốn tìm người cũng không phải không thể tìm, nếu cô dùng thân phận của bản thân bây giờ để đi tìm đối tượng thì cô cũng có thể tưởng ra tượng đối tượng sẽ có phản ứng thế nào.
Giống như đang gọi ở bên tai cô vậy.Cố Từ không hiểu thắc mắc của cô, đi đến chỗ hoa mà Nhan Lộ Thanh dùng để đan vòng hoa, ngắt một cành vừa có cành và lá đưa đến trước mặt Nhan Lộ Thanh.
Âm thanh xung quanh bên phía của đối phương hơi ồn, nhưng giọng nói trầm và hùng hồn, lời nói cũng không khó nhận ra.
Cô sững sờ nhận lấy, phát hiện cành hoa và cánh hoa ở bên trên đều có những giọt nước nhỏ li ti.
Hôm nay Cố Từ… hình như có gì đó không giống như bình thường.
Đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt của cô, cực kỳ… Nhan Lộ Thanh vẫn chưa nghĩ ra nguyên do thì bên tai đã truyền đến một tiếng cười không rõ ràng.
Chủ nhà ăn nói vụng về, chủ nhà chịu thua rồi.
Mà bởi vì sự im lặng của Cố Từ, bầu không khí khó hiểu giữa hai người có chút kỳ lạ… Giống như mập mờ, lại giống như đang giằng co.“…??” Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc: “Hả?”Cố Từ chợt cười một lúc: “Bạn thân, tôi không muốn vòng hoa nữa.”
Người trước mặt Cố Từ hình như bị hỏi đến ngốc luôn rồi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh với vẻ mặt thương cảm.
May mắn thay cô luôn là thân phận chủ nhà, muốn đến thì cứ đến, muốn đi thì cứ đi.Anh cười trông rất đẹp, có bối cảnh đẹp như vậy ở trong vườn hoa thì càng thêm hấp dẫn người khác.
Sau đó cô nhanh chóng chỉ vào cuốn sách vô cùng dày và to đặt ở trên bàn, vẫn ngượng ngùng cười: “Vậy anh tiếp tục đọc sách đi, tôi đi trước nha.”
Người đứng đầu gia đình ngẩng đầu lên nhìn cô vợ công chúa mà mỗi ngày mình đều đặt biệt danh, trong đầu trực tiếp nắm lấy thời cơ.
Hơn nữa vốn cô cũng là nói nhảm thôi mà!
Cô muốn hái một ít hoa tặng anh, nhất là ngày hôm đó khi cô thành bạn thân của Cố Từ, cô đã quyết định rằng phải đan nhiều vòng hoa tặng anh.
Nhưng cô không hề nói ra mà! Anh làm sao biết được chứ?Cố Từ đi đến trước mặt cô, khẽ cúi đầu nói: “Cô đã muốn tặng như vậy thì đừng hái hoa nữa, hái sao tặng tôi đi.”
Lần thứ hai là vì cô không ngờ bản thân khi nghe câu trả lời sẽ có phản ứng như vậy.–.