Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 62
Nhiễm Thuật hay quạu khi mới ngủ dậy.
Chuyện này người thân thuộc với cậu đều biết, nhưng Tang Hiến cũng không nuông chiều cậu.
Mới tám giờ sáng, Nhiễm Thuật còn chưa tỉnh ngủ đã bị kéo mền.
Trong nháy mắt đó cậu thật sự cảm thấy cậu là một cây cà rốt mặc cho người “xâm phạm”.
Cậu bị người kéo dậy đứng ở bên giường, cơ thể thoáng lảo đảo, may mà được đỡ lấy.
Cậu mở to mắt mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Tang Hiến.
“Đi rửa mặt.” Tang Hiến thấp giọng sai.
“Anh bị điên à?!” Nhiễm Thuật kêu lên: “Em còn chưa tỉnh ngủ mà anh đã gọi em dậy rồi? không phải là anh được nghỉ à? Được nghỉ xong là anh bắt đầu giày vò em? Đêm qua em với anh tập thể dục cả đêm, anh không mệt nhưng em mệt.”
Tang Hiến không để ý đến cậu đang giãy dụa, dứt khoát luồn dưới nách cậu xách cậu đến toilet như xách em bé, nói: “Hồi trước giày vò thật lâu em vẫn bò dậy đi chửi người ta vào sáng sớm mà, bây giờ cơ thể ngọc ngà đã yếu đi rồi à? Nhanh rửa mặt rồi nấu bữa sáng cho anh.”
“Cái gì?! Em nấu đồ ăn sáng cho anh? Em còn chưa đi ị buổi sáng đâu, hay anh chờ trong nhà vệ sinh chờ ăn cho nóng?”
“Em đừng quên chúng ta tới đây làm gì.”
Nhiễm Thuật nghĩ một lát rồi hỏi: “Bồi dưỡng cảm giác an toàn? Anh bồi dưỡng như vậy đấy à? Anh làm em cảm thấy rất không an toàn.”
“Ai nói bồi dưỡng cảm giác an toàn của em? Anh đến để bồi dưỡng cảm giác an toàn của anh.”
“Cảm giác an toàn… của anh?”
“Ừm, bạn trai anh công khai mình độc thân, anh cảm thấy rất không an toàn.”
“…” Nhiễm Thuật đuối lý trong nháy mắt.
Một lý do mà Tang Hiến có thể lấy ra để giày vò, lật qua lật lại cậu trăm ngàn lần, cậu vẫn chưa giải quyết được!
Trong giây phút Nhiễm Thuật yên tĩnh lại, Tang Hiến cũng đã rời khỏi toilet.
Nhiễm Thuật chỉ có thể cam chịu rửa mặt, làm xong đi ra liền thấy trên giường đặt một bộ đồ hầu gái.
Nhiễm Thuật: “…”
Tên biến thái chết tiệt!
Thích nhìn cậu mặc đồ nữ như thế, vì sao không dứt khoát tìm bạn gái luôn đi?
À, thích con trai mặc váy chứ gì? Cho rằng mặc váy thì chỉ cần kéo váy lên là chịt à? Vậy không có váy thì cứ thế phạch phạch suốt thôi à.
Tật xấu gì vậy không biết?
“Em không mặc!” Nhiễm Thuật leo lên giường, chui vào chăn: “Vợ là để cưng, Nhiễm Thuật là để yêu, bạn trai là do anh tự chọn, lợi ích bây giờ là định mệnh.
Anh đừng có hòng hung hăng càn quấy để nghịch thiên cải mệnh, nói cho anh biết, không thể nào!”
“Quần áo hôm qua của em bẩn rồi, sao lại bẩn em cũng biết rõ, anh đã ném đi luôn.
Bây giờ trong phòng chỉ có bộ quần áo này thôi.
Nếu em không thích thì tháo màn cửa xuống, hoặc quấn chăn đi khắp nơi, không được nữa thì cởi truồng, anh cũng không có ý kiến.”
Nhiễm Thuật ngẩn người, đứng dậy đi vào trong phòng cất quần áo.
Quả nhiên là thấy chỗ nào cũng trống không.
Tang Hiến theo cậu đi vào phòng chứa quần áo, học theo giọng điệu của cậu: “Cục cưng, bút chì là dùng để gọt, độc giả là lưỡi dao, bạn trai là để ôm, em muốn lần tới sẽ ở đâu?”
“…” Nhiễm Thuật chỉ có thể đi ra ngoài, chấp nhận số phận đi nghiên cứu xem bộ đồ hầu gái này mặc kiểu gì.
Ồ, kích thước còn rất vừa, chuẩn bị cả bít tất cho cậu.
Cậu mặc vào xong thì trợn mắt trừng Tang Hiến một phát.
Tang Hiến lại nhếch miệng, hình như cực kỳ vừa ý với việc cậu mặc đồ hầu gái.
Nhiễm Thuật đã chấp nhận số phận, nhanh chân đi ra khỏi phòng, hỏi: “Trong bếp còn gì không?”
“Còn vài thứ, mang lên cho em đây.”
“Được, em cho anh…”
“Gọi chủ nhân.”
Nhiễm Thuật dừng bước, rồi nhanh chóng lùi lại, nhảy chồm lên muốn gõ lủng đầu Tang Hiến nhưng lại bị anh tránh đi.
“Em còn phải gọi anh là chủ nhân?! Còn muốn em dập đầu lạy anh luôn không? Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bớt xem mấy phim ảnh kỳ quái đi!”
“Anh chưa xem, cũng không cần dập đầu, quy củ chút là được.
Nếu như anh không vui, anh sẽ bàn với em một chút về chuyện độc thân của em.”
“Em còn muốn về lại thời độc thân nữa đấy.”
Ai ngờ, điện thoại di động của Tang Hiến lại phát ra một đoạn ghi âm: “Chồng ơi, em không làm màu nữa, em nhớ anh, huhuhu, chồng ơi… Anh đến đón em đi… Em yêu anh quá, rất yêu anh, trong đầu chỉ toàn là anh… Huhu, anh không thể bỏ mặc em, em rất nhớ anh.”
“Cái này…” Nhiễm Thuật nghe xong thì sụp đổ liền: “Đây là bốn năm trước rồi!”
“Đến giờ anh vẫn giữ cẩn thận, nếu như anh không vui, anh sẽ phát đi phát lại đoạn này thật nhiều lần, cứ phát vậy thôi.”
Nhiễm Thuật giận đến mức nói cả tiếng Đông Bắc: “Được, chủ nhân, tôi đi hầm cho anh một củ khoai tây thật to cho thêm ít mì.”
Nói xong thì xoay người đi xuống dưới lầu.
Cùng là tức giận xoay người như vậy nhưng sau khi mặc trang phục hầu gái vào thì không giống trước, mép váy bay lên, lúc xoay trông rất giống thiếu nữ.
Chuyện này khiến Nhiễm Thuật khựng lại, rồi lại tiếp tục giẫm chân, dậm uỳnh uỳnh đi xuống lầu, vừa đi vừa càu nhàu: “Cái chỗ rách nát này, chả có nổi thang máy, đỉ mẹ!”
Tang Hiến vẫn hơi lo lắng, sợ Nhiễm Thuật xuống bếp làm nổ phòng bếp, có khả năng khiến hai người bọn họ ôm nhau chết chùm.
Chết chùm không đáng sợ, đáng sợ là để người khác nhìn thấy dáng vẻ Nhiễm Thuật mặc đồ hầu gái.
Cho nên Tang Hiến quyết định đi xuống lầu xem.
Sau khi xuống dưới, liền thấy Nhiễm Thuật cầm một cái muỗng nhỏ cạy mảng tường, cầm muỗng cạy tường ra: “Tang Hiến ngu xuẩn, đồ đần thối, lợi dụng*, tên chó thối tha!”
*拿着鸡毛当令箭: Lấy lông gà làm mũi tên, dùng để chỉ những người dựa trên những câu nói của cấp trên hoặc sếp mà đưa ra những mệnh lệnh cho người khác với thái độ rất kiêu căng.
Ở đây mọi người có thể hiểu là Tang Hiến lợi dụng câu nói “Tôi độc thân” của Nhiễm Thuật xong suốt ngày ra lệnh cho cậu ấy nhé.
Sau đó cầm mảng tường vừa mới cạy xuống bỏ vào trong đĩa, bưng đĩa lên định đổ vào nồi.
Tang Hiến: “…”
Tang Hiến lui về phía sau mấy bước, giả vờ như vừa mới đi đến: “Trong tủ lạnh có đồ làm sẵn rồi, cho vào lò vi sóng hâm lại là được.”
“Không, em phải đích thân làm cho anh để anh cảm nhận được thành ý của em.”
“Không cần…” Tang Hiến vừa nói vừa mở tủ lạnh, lấy đồ ra bỏ vào lò vi sóng.
Quay đầu lại, liền thấy Nhiễm Thuật giơ một quả trứng gà ra nói: “Hâm nóng một quả trứng gà nữa.”
“À.” Tang Hiến cũng không nghĩ nhiều, bỏ luôn trứng gà vào.
Hai người đi ra phòng khách đợi, chiến tranh lạnh còn chưa kịp kết thúc thì lò vi sóng đã nổ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau: “…”
Bọn họ quay lại nhìn phòng bếp vừa bị nổ, nhìn mặt đất bừa bộn, đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ giống nhau.
Hai người bọn họ sống riêng ở đây, hẳn sẽ không sống nổi.
Phòng bếp bị nổ, Tang Hiến đi ngắt điện trong cả trang viên.
Sau đó anh lại liên hệ người đến sửa, để bọn họ đưa đồ ăn tới.
Hai người đều rất đói, dứt khoát lên luôn lầu nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi để giữ sức.
Kế hoạch rất ổn lại thành ra thế này, hai người đều không ngờ được.
Nằm một lát, hình như Tang Hiến đột nhiên ngộ ra điều gì đó, mở miệng: “Anh nghĩ ra rồi!”
“Lò vi sóng không thể làm nóng trứng gà?”
“Không, bảo bọn họ mang tóc giả đến, em còn thiếu một bộ tóc giả.”
Nhiễm Thuật cạn lời trong nháy mắt.
Tang Hiến thật sự cầm điện thoại di động lên để bắt đầu thu xếp.
Nhiễm Thuật nằm trên giường suy nghĩ, phải làm sao mới chia tay với Tang Hiến được đây.
Cậu đột nhiên nói với Tang Hiến bằng giọng buồn buồn: “Tang Hiến, chúng ta chia tay đi.”
“À, chẳng phải em vẫn đang độc thân à, chia tay gì chứ?”
“Vậy… sao chúng ta vẫn phải ở chung để tăng cảm giác an toàn?”
Tang Hiến nghĩ nghĩ rồi đáp: “Vậy cứ coi như chúng ta đã quay lại đi.”
“Ừm OK, thế thì chia tay đi.”
“Được.”
Nhiễm Thuật ngồi phắt dậy, mặc kệ có đói bụng hay không, nhảy lên trên người Tang Hiến và bóp cổ anh: “Anh dám đồng ý chia tay à!”
Tang Hiến bị bóp cổ cũng không gấp, cầm điện thoại lên cho Nhiễm Thuật xem: “Em thích kiểu tóc giả nào?”
Nhiễm Thuật thật sự nghiêm túc xem một tí, chọn hai bộ.
Tang Hiến lại gõ chữ gửi tin nhắn.
Nhiễm Thuật lấy lại tinh thần, tiếp tục bóp cổ Tang Hiến: “Đang cãi nhau với anh đó!”
Cuối cùng Tang Hiến cũng để điện thoại di động xuống nhìn về phía cậu, mắt đảo từ đầu đến chân, sau đó lại cười cười: “Vị trí không lệch mấy, đúng lúc anh đang đói, đút cho anh ăn cái khác nhé.”
*
Tang Hiến đi xuống bếp sắp xếp chuyện sửa bếp với nhân viên.
Nhiễm Thuật một mình đứng trước gương, xoay tròn trước gương.
Thì ra cảm giác mặc váy là thế này, cũng không khác mặc đồ cổ trang là mấy.
Lại xoay một vòng nữa, váy bay bay.
Xem ra cậu không những đem lại cảm giác giống thiếu niên mà còn giống thiếu nữ.
Cậu thật tuyệt vời quá đi!
Dừng lại một chút, rồi lại nhìn lên mặt mình trong gương, hình như mắt cậu trong gương hơi có quầng thâm.
Cậu như người đàn ông bị yêu tinh hút dương khí, cả người đều hỏng bét.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.
Cậu lôi điện thoại di động ra, định gọi thêm ít thuốc Đông y đưa đến trang viên, tránh cho vào tập sau của chương trình truyền hình thực tế lại không chạy nổi.
Lúc này cậu mới nhận ra, đêm qua lúc quấn quýt với Tang Hiến, điện thoại đã bị tiện tay ném sang một bên.
Lúc cậu trở lại phòng ngủ để tìm đồ thì phát hiện trong đống đồ tùy thân còn có nhật ký của Tang Hiến, cậu không ngờ rằng Tang Hiến lúc nào cũng mang quyển nhật ký theo bên người.
Cậu phản ứng rất nhanh, nhất định là Tang Hiến muốn viết nhật ký, ghi lại hết mấy chuyện độc ác mà anh làm mấy hôm nay.
Mỗi lần chia tay Tang Hiến đều nhớ rõ ràng, loại bạn trai này đúng là loại: gây chuyện với anh ấy một chút là anh ấy sẽ lấy quyển sổ nhỏ ra ghi lại.
Cậu cầm nhật ký lên, ngó ra ngoài để thăm dò rồi bắt đầu giở xem.
Thế này thì kiểu gì cậu cũng tìm được lý do để mắng cho Tang Hiến dừng lại.
Kế hoạch đã được thông qua.
Lần này, cậu lướt xem nội dung sau khi chia tay.
Ngày 23-4, sau khi cãi nhau xong với Nhiễm Thuật thì bị mất ngủ.
Tình trạng không tốt, mình bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Chỉ mới nhìn thấy câu này, tim Nhiễm Thuật liền đập “thình thịch”, siết lại trong nháy mắt.
Cậu nhanh chóng nghiêm túc đọc tiếp.
Nội dung bên dưới là: Mình nhìn thấy chú An xuất hiện bên cạnh mình, nhìn thấy rõ ràng cả dung mạo, dáng hình và cả tiếng nói của chú ấy.
Rõ ràng hôm đó mình chỉ vội vàng gặp chú An, chỉ thấy dáng vẻ cứu người của chú ấy, chỉ nói với chú ấy một câu vậy thôi nhưng mà mình lại có thể thấy chú ấy rõ ràng đến vậy.
Chú ấy nói chuyện phiếm với mình, hỏi thăm tình trạng gần đây của mình, còn hỏi thăm mình về tình hình của Hầu Mạch và dì Hầu.
Có lẽ vì nhìn thấy chú ấy một lần nữa nên sự áy náy trong mình lại càng mãnh liệt, khiến cho mình suy sụp một lần nữa.
Nhiễm Thuật xem đến đây thì cuối cùng cũng xác định được, sau khi cậu cãi nhau rồi chia tay với Tang Hiến, bệnh của anh đã tái phát.
Đã rất nhiều năm rồi Tang Hiến chưa từng tái phát, sao đột nhiên lại như thế này?
Lông mày Nhiễm Thuật nhíu chặt, vành mắt đỏ lên tiếp tục đọc tiếp.
Ngày 25 tháng 4, mình mất khống chế một lần nữa.
Lúc mình khôi phục ý thức, trong tay đã cầm dao, chặt xuống cái thớt trống không.
Mình không biết mình đã đi vào phòng bếp từ bao giờ, lại cầm con dao từ lúc nào.
Khi mình tỉnh táo lại thì đã là sáng sớm rồi.
Thậm chí mình còn không biết là đến cuối dùng thì do mình bị ảo giác hay là mộng du nữa.
Chuyện này khiến mình nhận ra rằng, chỉ sợ lúc mất kiểm soát, mình không chỉ sẽ lẩm bẩm với không khí mà thậm chí còn có thể sẽ vớ lấy dao.
Mình bắt đầu thấy may vì thời gian này Nhiễm Thuật không ở cạnh mình, nếu không thì mình có thể làm em ấy bị thương không?
Rõ ràng sau khi quen Nhiễm Thuật, em ấy luôn phân tán sự chú ý của mình, rất nhiều năm rồi mình chưa bị tái phát lại.
Sao vẫn bị như vậy nhỉ?
Ngày 30 tháng 4, mình nói chuyện với bác sĩ Giản.
Xem ra vẫn phải điều trị bằng sốc điện, không thì mình không có cách nào để quay về bên cạnh Nhiễm Thuật, mình sợ mình sẽ làm em ấy tổn thương.
Chuyện này không thể nói cho ai nghe được.
Bọn họ không nói cho Nhiễm Thuật thì sẽ nói với Hầu Mạch, mình không thể làm cho nhà Hầu Mạch thêm bối rối.
Bệnh của mình gây phiền phức cho quá nhiều người, mình im lặng tự xử lý là được rồi.
Bác sĩ Giản nói bệnh của mình và Nhiễm Thuật thật sự rất thú vị.
Bệnh của hai người lại có thể bổ sung, trị liệu cho nhau.
Nhiễm Thuật cũng đang giấu đi chứng trầm cảm, hoặc cũng có thể nói là chứng phụ thuộc.
Em ấy cần phải ầm ĩ đòi chia tay với mình, phải thu hút sự chú ý của mình mới cảm thấy an toàn, xác định là mình sẽ không rời bỏ em ấy.
Em ấy cần phải liên tục nói với bạn bè là mình yêu em ấy, cần được người bên ngoài công nhận.
Em ấy trông có vẻ tùy tiện nhưng thật ra là một cậu bé có rất nhiều bất an.
Mình biết hoàn cảnh lớn lên đã đem lại cho em ấy vết thương rất lớn.
Nên mình rất yêu thương, trân trọng em ấy.
Cũng nhờ em ấy ầm ĩ nên mới làm phân tán lực chú ý của mình, làm dịu đi bệnh tình.
Nếu không có em ấy, e là mình vẫn đang bị hãm trong sự cực đoan, ầm ĩ tự hại bản thân mình, hoặc tự sát…
Bố mẹ mình thích em ấy như thế hẳn cũng vì chuyện này, chỉ có Nhiễm Thuật là có thể chữa cho mình.
Đương nhiên cũng có những nguyên nhân khác mà em ấy làm cho người khác thích.
Mình có thể trị bệnh cho em ấy, em ấy có thể cứu mạng của mình..