Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 49
Hôm sau.
Lúc Nhiễm Thuật rời giường, Tang Hiến đã không còn ở nhà của cậu..
Tối hôm qua đột nhiên livestream, Tang Hiến còn không tha, bắt cậu livestream một tiếng mới cho kết thúc.
Trong lúc đó, anh điên cuồng thể hiện sự hiện diện của mình.
Sau khi kết thúc, Tang Hiến còn chưa chịu bỏ qua cho cậu.
Lúc cậu mệt mỏi không nhúc nhích nổi, anh như uy hiếp ghé vào lỗ tai cậu nói: “Chỉ có anh mới có thể làm em sướng đến phát khóc.”
Nhiễm Thuật tức muốn khùng luôn, nằm mơ cũng thấy đang mắng Tang Hiến.
Mắng nguyên một đêm.
Kết quả là sau khi tỉnh lại, Tang Hiến đã đi làm, khiến cậu không có chỗ phát huy.
Gần đây cậu không còn việc gì khác, không livestream thì đi đọc kịch bản, chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.
Trước khi gia nhập đoàn làm phim, cậu chỉ có hai quảng cáo lớn cần phải đi quay, còn những lúc khác thì có thể nghỉ ngơi.
Đây là điểm tốt của nghệ sĩ đang trong giai đoạn quá độ, lúc cậu ở thời kỳ đỉnh cao mệt chết lên chết xuống, bây giờ cuối cùng cũng có một chút thời gian nghỉ ngơi, cậu rất hưởng thụ.
Cậu để chân trần đi lại trong phòng, mở hộp đồ ăn cho Đại Ca, dằm nát rồi ngâm nước, để ở chỗ cho ăn.
Sau đó cậu đi vào phòng bếp, nướng cho mình hai lát bánh mì, mở máy chiếu lên xem một bộ phim truyền hình.
Sau khi ăn xong, xem hết nguyên một tập phim truyền hình thì thời gian cũng không còn nhiều lắm, cậu đi vào bếp lấy thuốc Đông y uống.
Làm xong hết mọi thứ, cậu nằm xuống chiếc xích đu ngoài ban công, ngả người dựa vào thành ghế, quơ quơ chân, lên mạng tra: Dấu hiệu bệnh thận hư ở nam giới.
Cậu cảm thấy cậu bị Tang Hiến làm sắp phế luôn.
Sau khi nằm một lúc, cậu cầm điện thoại lên gửi cho Tang Hiến một tin: Hôm nay lúc anh về, nhớ mua cho em một ít rau quả.
vô cùng vô cùng đáng ghét: Còn muốn tự mình nấu ăn à?
R.
S: Học thử xem, Lục Dĩ Nhiên làm được, nhất định em cũng làm được.
vô cùng vô cùng đáng ghét: Em so cái này với anh ta làm cái gì?
R.
S: Em không thể kém hơn anh ta được!
vô cùng vô cùng đáng ghét: Lúc ở nhà em mặc quần áo vào, lỡ như có paparazzi dùng máy bay không người lái quay phim em thì sao?
R.
S: Ở trong nhà em mặc cái gì mà anh cũng quản lý nữa à?
Rất nhanh sau đó cậu đã phát hiện có gì đó không đúng.
Nhiễm Thuật bèn ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhìn thấy ở trong phòng khách một thiết bị giám sát, là một cái camera chĩa thẳng vào cậu.
Cậu đứng dậy đi đến phía dưới thiết bị giám sát, chụp một tấm ảnh gửi cho Tang Hiến: Anh lắp à?
vô cùng vô cùng đáng ghét: Ừm.
Nhiễm Thuật đứng dưới màn hình đó hai phút để bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu đi khắp phòng tìm thiết bị giám sát khác, phát hiện chỉ có trong phòng khách là có một cái, những phòng khác không có.
Cậu mau chóng nhắn tin hỏi lại: Có phải lão biến thái đặt camera lỗ kim ở trong phòng tắm của em không? Đối diện giường trong phòng ngủ có không?
vô cùng vô cùng đáng ghét: Không có, chỗ đó không cần thiết, anh có thể tự nhìn.
Nếu người khác bị người yêu lắp camera theo dõi trong nhà kiểu gì cũng cảm thấy tức giận, cảm thấy đối phương không tôn trọng quyền riêng tư của mình.
Nhưng sóng não của Nhiễm Thuật lại không bình thường.
Cậu im lặng một hồi mới cào phím hỏi tiếp: Thế camera có bật chế độ làm đẹp không?
vô cùng vô cùng đáng ghét: Em muốn hiệu ứng như thế nào?
R.S: Tăng độ sáng, tăng độ bão hòa thêm một nấc, ít nhất phải làm nhẵn da, tuyệt đối không được bóp mặt, mặt em đủ nhỏ rồi, mở chế độ bóp mặt nữa trông kinh khủng lắm.
vô cùng vô cùng đáng ghét: OK.
Nhiễm Thuật nhìn camera trong chốc lát rồi định bỏ đi, cuối cùng không hiểu sao cậu lại đột ngột xoay người vén áo lên trước camera, đùa giỡn cợt nhả xong mới chạy về phòng ngủ mặc quần.
Sau khi mặc xong đồ ngủ đi tới lần nữa, dường như Nhiễm Thuật cũng đã chỉnh lại tóc tai.
Cậu tao nhã ngồi lên lại ghế xích đu, giữ dáng vẻ nhìn như đang đọc kịch bản dưới camera.
Xem một lát cậu lại nhịn không nổi, cầm điện thoại lên gửi tấm ảnh cậu chụp lúc nãy sang cho Tô An Di: Tang Hiến lắp camera trong nhà của tớ.
Tô An Di: Tâm lý cậu ta bất ổn hả? Sao đột nhiên lại đi gắn camera? Cậu có cãi nhau với cậu ta không? Lại chia tay à?
R.
S: Vì quá yêu tớ thôi, có mấy tổng tài bá đạo không gắn camera trong nhà để giám sát vợ bé nhỏ đâu? Anh ấy muốn nhìn thấy tớ ở mọi lúc mọi nơi.
Tô An Di: Quả nhiên là cặp bài trùng, hai người chắc là do trời xanh an bài, cực kỳ phù hợp, dính cứng ngắc.
R.
S: Vừa hay ghen, vừa bá đạo, rốt cuộc anh ấy đã giống như một tổng tài bá đạo đủ tiêu chuẩn, tớ thấy vui mừng khôn xiết.
Tô An Di: Thấy cậu rất hưởng thụ với loại đãi ngộ này, tớ không còn lời nào để nói.
R.
S: Loại chó độc thân như cậu thì không hiểu được cảm giác người yêu mình điên cuồng ghen tuông vì mình là như thế nào đâu.
Mỗi lần nhìn thấy Tang Hiến ghen tuông, tớ lại cảm thấy là do tớ quá hoàn mỹ, mới khiến cho Tang Hiến say đắm tớ như vậy.
Tô An Di: Tớ cũng đang suy nghĩ, tại sao khi nãy tớ lại thấy hồi hộp một chút.
Tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết vốn là như vậy, mấy anh tổng tài bá đạo thích độc chiếm, thích khống chế, mấy cô vợ hiền bé nhỏ sau khi bị khống chế đều cố gắng phản kháng, muốn trốn thoát, thậm chí còn cảm thấy tổng tài bá đạo rất đáng sợ.
Nhưng mà nếu chuyện này phát sinh lên người Nhiễm Thuật thì sẽ hoàn toàn khác biệt, cậu sẽ cảm thấy: Tang Hiến yêu cậu, yêu đến mức muốn ngừng mà không được, quả nhiên sự quyến rũ của cậu là vô hạn.
Sau khi khoe khoang ân ái với chú chó độc thân là Tô An Di xong, Nhiễm Thuật lại đọc kịch bản thêm một lúc.
Thấy nằm mệt, cậu bắt đầu vận động cơ thể.
Đầu tiên là chuyển bàn trà trong phòng khách ra chỗ khác, tiếp theo trải một cái đệm to ở chính giữa, phát nhạc, tập nhảy ở trên đệm.
Không phải muốn xem à?
Cho anh xem cho đủ.
*
Tang Hiến ngồi trong phòng làm việc, trên màn hình máy tính trước mặt anh là đủ loại bảng báo cáo.
Bên cạnh màn hình lớn còn có một cái màn hình nhỏ khác, bên trên là hình ảnh Nhiễm Thuật trong camera ở phòng khách.
Anh nhìn cảnh tượng Nhiễm Thuật luyện múa ở trong phòng khách, đưa tay lấy tai nghe ra, sau khi đeo lên thì có thể nghe thấy nhạc ở bên phía Nhiễm Thuật.
Sau khi nghe được nhạc liền có thể phát hiện ra Nhiễm Thuật nhảy khá đẹp.
Trình độ vũ đạo của Nhiễm Thuật vẫn luôn rất cao.
Khi còn bé cậu học múa Trung Quốc, cơ thể nhẹ nhàng, sau đó cậu còn đăng kí vào những lớp cậu thích học các thể loại nhảy múa khác, bây giờ đã giỏi rất nhiều loại vũ đạo.
Vài năm trước đây còn có show dạng vũ đạo từng mời Nhiễm Thuật làm người hướng dẫn, khi đó Nhiễm Thuật đã chọn show “Không phải tôi” này, từ chối các show đó.
Đôi khi ngẫm lại cậu cũng sẽ cảm thấy tiếc, dù sao sau đó người nhận show cũng là Lục Dĩ Nhiên, làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn cảnh người yêu mình nhảy dưới ánh mặt trời chiều, dường như cơn bực bội khi làm việc của Tang Hiến cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anh nhếch miệng, làm việc một lát rồi dừng lại, tựa vào lưng ghế nhìn ảnh từ camera mà thả lòng một lát, lại cầm điện thoại lên dặn: Mệt thì nghỉ ngơi một lát.
rất thích rất thích: Vậy anh nghỉ chưa?
X: Nghỉ rồi, đang xem em.
Nhiễm Thuật trong camera giám sát duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó đi xuống dưới camera bắn tim một cái.
Tang Hiến nhìn hình ảnh giám sát, nở nụ cười.
*
Nhiễm Thuật đợi đến bảy giờ tối cũng không đợi được Tang Hiến mua đồ ăn về.
Điện thoại nhận được tin nhắn của Tang Hiến: Hôm nay có thể anh sẽ phải tăng ca, em tự ăn chút gì trước đi.
Nhiễm Thuật nhìn điện thoại, cảm thấy khó chịu nhưng cũng không quấy rầy Tang Hiến, tự ở trong nhà đặt đồ ăn ngoài, sau đó lại xem kịch bản.
Kết quả là gần mười một giờ đêm Tang Hiến cũng chưa về.
Cậu ngồi im trong nhà chốc lát rồi cuối cùng không chịu nổi nữa, thay quần áo rồi ra cửa.
Cậu ngồi lên chiếc xe thể thao của mình, cài đặt định vị chỉ đường, sau đó lái xe ra ngoài.
Đến công ty Tang Hiến tốn hai mươi phút, nhưng vì Nhiễm Thuật rẽ sai nên bốn mươi phút sau cậu mới đến được.
Cậu vào trong công ty, nhận diện mặt (quét mặt) rồi vào sâu trong nội bộ của công ty, đi thẳng đến phòng họp.
Cửa phòng họp có người canh gác, người đó thấy Nhiễm Thuật đến thì hơi bối rối, nhưng sau khi hỏi thăm xong, Thẩm Quân Cảnh xong vẫn cho cậu vào.
Mọi người đang họp thấy Nhiễm Thuật đột nhiên đến đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả nhân viên đang báo cáo cũng dừng lại, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn về phía Tang Hiến.
Thì ra… mua công ty giải trí rồi thì nghệ sĩ trong công ty cũng sẽ đến tham gia cuộc họp của bọn họ à?
Tang Hiến không để ý mà chỉ bình tĩnh hỏi Nhiễm Thuật: “Sao em lại tới đây?”
“Mấy giờ rồi mà anh còn chưa tan làm?!” Nhiễm Thuật vô cùng khó chịu hỏi.
“Đột nhiên hạng mục gặp chút vấn đề cần phải xử lý.”
Các công nhân viên đang họp không dám rục rịch, cũng không biết mình có nên tiếp tục dự thính hay không nên hơi bối rối.
Bọn họ nhìn về phía Thẩm Quân Cảnh, lại nhìn thấy Thẩm Quân Cảnh đang cười ha ha ngồi trên ghế, dáng vẻ chờ xem kịch.
Thẩm Quân Cảnh không quan tâm, bọn họ cũng không quan tâm nữa.
Nhiễm Thuật kéo một cái ghế tới ngồi chéo trước mặt Tang Hiến, hỏi: “Vấn đề gì?”
“Bên phía tổng công ty đẩy cho bọn anh một vấn đề rắc rối, cần bọn anh xử lý.”
“Tổng công ty? Bố anh sắp xếp à?”
“Ừm.”
Nhiễm Thuật không hỏi lại mà cầm điện thoại lên, tìm số điện của ngài Tang rồi gọi sang.
Đối phương nhanh chóng kết nối: “Nhiễm Nhiễm à, gọi chú có chuyện gì không?”
“Chú Tang, sao chú cho Tang Hiến nhiều việc để làm thế? Đã gần mười hai giờ rồi mà anh ấy còn chưa tan làm, bây giờ còn đang họp đây.”
“Ồ, các con làm hòa rồi à?”
“Vâng ạ, dì chưa nói với chú ạ?”
“Chưa, dì với chú cũng không nói chuyện của hai đứa.
Tình trạng Tang Hiến như thế nào con cũng biết, không cho nó ít chuyện để làm nó sẽ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều quá thì hậu quả sẽ trở nên nghiêm trọng.
Chú chỉ có thể sắp xếp cho nó ít công việc để cho nó bận bịu một chút.”
Giọng điệu của Nhiễm Thuật với bố của Tang Hiến cũng không trở nên khách sáo hơn: “Đây mà là một ít việc à? Anh ấy có phải là con ruột của chú không? Lừa trong đội sản xuất* cũng không bị dùng như cách của chú!”
(*)
“Vậy…” Ngài Tang hơi bối rối: “Vậy chú rút về một ít?”
“Chắc chắn là phải rút về đi, cái này mà con còn phải chỉ đạo chú à?”
“Được được được, con đừng giận.
Các con cố gắng sống với nhau thì chú sẽ không làm phiền các con.”
“Vậy chú nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào đi!” Nhiễm Thuật một bước cũng không nhường.
“Con đưa điện thoại cho Tang Hiến.”
Nhiễm Thuật đưa điện thoại cho Tang Hiến, anh cười đưa tay nhận, nói: “Bố.”
Ánh mắt của Tang Hiến đảo quanh người Nhiễm Thuật, cuối cùng dịu dàng đáp: “Dạ, được, con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tang Hiến khoát tay với Thẩm Quân Cảnh: “Phát lì xì cho tất cả mọi người.”
Sau đó nói với những người khác: “Nghỉ làm, ngày mai nghỉ một ngày.”
Người trong phòng họp bèn reo hò một phen.
Thẩm Quân Cảnh cười cầm điện thoại lên, tính toán một chút rồi phát cho tất cả mọi người tăng ca bao lì xì hai vạn, sau đó rời khỏi văn phòng với Nhiễm Thuật và Tang Hiến.
Chờ đi xa rồi không còn ai, Thẩm Quân Cảnh mới cảm thán: “Quả nhiên là bà chủ nhỏ, đãi ngộ cho con ruột còn không bằng con dâu.”
Nhiễm Thuật liếc một cái: “Anh ta với cha anh ta có tính tình giống nhau, mấy ngày không chỉnh đốn là leo lên mái nhà dỡ ngói ngay.”
Nói xong, cậu đưa tay nắm lấy cà vạt của Tang Hiến: “Đi nhanh lên chút!”
Tang Hiến bị Nhiễm Thuật kéo vào trong văn phòng, anh còn phải lấy đồ của mình.
Thẩm Quân Cảnh thức thời không đi cùng mà quay về phòng làm việc của mình.
Vừa vào cửa không lâu, Nhiễm Thuật đã bị Tang Hiến ôm lên trên bàn làm việc.
Anh hôn cậu rồi thì thầm: “Cục cưng, anh nhớ em…”
Nhiễm Thuật ôm cổ anh, khẽ hừ một tiếng: “Vậy mà không biết về nhà, còn phải để em đến tìm anh.”
“Ừm…”
“Sao, em đến công ty lo chuyện của anh, anh không vui à?”
“Không, anh thích lắm.” Tang Hiến hôn cánh môi cậu: “Thích không chịu nổi.”
*
Đúng là những thứ như bàn và ghế làm việc phải mua loại cứng một chút, nhất là khi gặp phải những ông chủ dâm dục như Tang Hiến.
Giảm thọ.
.