Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 32
Ấy thế mà Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc lại là nhóm đầu tiên đến căn phòng chứa manh mối thứ hai.
Trong mắt Nhiễm Thuật, địa hình mê cung vốn phức tạp, chỉ có thể dựa vào một mình Tùy Hầu Ngọc để hoàn thành nên hơi mất thời gian.
Bọn họ có thể vượt qua một cách thuận lợi đã khó khăn lắm rồi, không ngờ các đội khác còn chậm hơn cả bọn họ.
Có điều, nếu là người đến đầu tiên thì bọn họ cũng là đội đầu tiên bắt đầu tìm kiếm manh mối, như vậy mới có thể dẫn trước.
Hai người tìm kiếm trong kho hàng bỏ hoang âm u, bên trong cơ man nào là thúng.
Lúc Nhiễm Thuật đang cố gắng tìm kiếm, cậu nghe thấy có người gõ vào thùng, hơn nữa tiếng gõ rõ ràng từ trong phát ra.
Phải nói rằng, dưới hoàn cảnh âm u và khủng khiếp như thế này, tiếng động đột nhiên xuất hiện ít nhiều gì cũng khiến con người ta sợ đến phát hoảng.
Âm thanh này vang lên từ khoảng cách rất gần, dường như nó đang báo trước sẽ có thứ gì đó từ trong thùng lao ra bắt bọn họ.
Động tác của Nhiễm Thuật khựng lại: “A… Đủ rồi mà…”
Tim không chịu nổi mất.
Tùy Hầu Ngọc cũng im lặng lắng nghe, nghe thấy tiết tấu gõ ra thì âm thầm ghi nhớ.
Sau đó cậu đi qua, định cạy mở cái thùng.
Thử xong mới nhận rằng thùng được khóa lại bằng mật mã, Tùy Hầu Ngọc thử dựa theo tiếng gõ để mở khóa, tiếc là không phải.
Bọn họ lại tiếp tục tìm kiếm trong kho hàng, cuối cùng cũng tìm thấy dòng chữ viết bằng sơn trong góc.
Tùy Hầu Ngọc đọc đề rồi phân tích, tiếp đó hướng dẫn Nhiễm Thuật bước đi.
Nhiễm Thuật nghe theo lời Tùy Hầu Ngọc chỉ huy, tiến về bên trái ba bước, đi về bên phải năm bước, cuối cùng thì dừng lại cạnh một cái thùng, đẩy nó ra, nhìn thấy gợi ý tiếp theo.
Cứ lặp lại mấy lần như vậy, đáp án của đề cuối cùng chính là tiết tấu gõ, rốt cuộc họ cũng tìm được đáp án cho mật mã mở khóa.
Lần này quay lại để mở khóa, NPC bên trong diễn vẻ thoi thóp, đưa cho bọn họ một cục giấy: “Các cậu… nhất định… phải đi ra ngoài…”
Sau đó ngất đi.
Nhiễm Thuật vừa xoa eo vừa nhìn NPC, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kỹ năng diễn xuất của… cậu… có tiến bộ…”
NPC đã nằm đâu vào đấy rồi lại vì bật cười mà thành công cốc.
Nhiễm Thuật chỉ vào NPC rồi nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc Ca, cậu nhìn cậu ta kìa, cậu ta cười rồi.”
“Cậu đừng trêu người ta nữa.” Tùy Hầu Ngọc cầm manh mối lên nhìn: “Trước đó chúng ta lấy được gợi ý là thời gian biểu, hẳn là quy luật sinh hoạt của gián điệp, kiểu họ phải đến một chỗ nào đó tại thời gian nhất định mới có thể duy trì cơ quan trên hòn đảo này.
Manh mối lần này chính là thời gian địa điểm cụ thể.”
Hiếm lắm mới thấy Nhiễm Thuật nghe hiểu: “Nói cách khác chỉ cần chúng ta giải ra địa điểm và thời gian là có thể bắt được gián điệp.
Nếu đến lúc đó mà gián điệp chưa tới thì cơ quan trên hòn đảo này cũng sẽ sụp đổ.”
“Không sai.” Tùy Hầu Ngọc vẫn đang nghiêm túc quan sát và phân tích địa điểm.
“Nói gì thì nói lần này tớ phải đoạt được một cái huân chương.” Nói xong, Nhiễm Thuật càng nỗ lực tìm kiếm các manh mối khác.
Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn vị trí của Nhiễm Thuật, lục tìm trong thùng đựng hàng cây bút lúc cậu NPC kia viết giấy, rồi bắt chước nét chữ của cậu ta vẽ vời một vài thứ lên.
Tiếp theo, cậu giấu bút vào trong túi NPC xong, bấy giờ mới tiếp tục tìm kiếm với Nhiễm Thuật.
Đúng lúc này, Lưu Huân và đồng đội vận động viên của cậu ta tiến vào trong nhà kho.
Vừa đi vào, Lưu Huân và đồng đội đều khá là chật vật Họ dừng lại thở dốc rồi mới chào hai người Nhiễm Thuật.
Thoạt nhìn Nhiễm Thuật khá hả hê vì nỗi đau của người khá, cậu lại gần hỏi: “Địa điểm xuất phát của hai người là gì thế?”
Lưu Huân điều hòa nhịp thở, mặt mày xám xịt đáp: “Đừng nhắc đến nữa, anh từng xem phim Zombie chưa?”
“Đương nhiên!” Không nhắc chứ nhưng truyện cậu thích nhất là ABO tận thế, phê!
“Địa điểm xuất phát của bọn em là một thang máy bị bỏ không, bên ngoài toàn người biến dị đi tới đi lui, còn gợi ý thì nằm trong hành lang.
Tụi em chỉ có thể tránh những người bị biến dị này để đi tìm gợi ý, nếu như giữa đường bị bắt thì sẽ bị giam mười phút, đợi bọn họ mất đi ký ức mười phút trước rồi mới có thể ra ngoài lại lần nữa.”
“Đều là người đóng giả thành NPC thì sợ gì?” Dường như Nhiễm Thuật coi những chuyện bọn họ đã gặp phải chỉ là chuyện nhỏ.
Dù sao người trải nghiệm cũng không phải cậu.
Lưu Huân thở dài một hơi: “Thôi anh đừng nhắc nữa.
Ban đầu chỉ có mười lăm NPC còn tạm được.
Lúc tìm kiếm còn phải để mắt xem bọn họ có đuổi tới không, may sao động tác của bọn họ chậm chạp nên chỉ bị cản trở một chút.
Kết quả khi bọn em gần tìm ra manh mối rồi thì dính phải đạo cụ, mười lăm NPC bỗng chốc biến thành ba mươi, tốc độ còn tăng lên gấp đôi.
Nửa sau của bọn em đúng kiểu quỷ khóc sói gào mới hoàn thành được.”
“Ha ha ha ha!” Nhiễm Thuật nghe xong thì cười to không ngậm được mồm, xoay người túm lấy Tùy Hầu Ngọc: “Công lý từ trên trời rơi xuống!”
Lần này đội của Lưu Huân đúng là rất mạnh.
Vốn Lưu Huân là người có xác suất thắng cao nhất trong số bốn khách mời, vừa thông minh vừa khỏe.
Không những vậy đồng đội lần này của cậu ta là vận động viên chạy cự li dài, đáng lẽ không sợ xuất phát tại địa điểm này mới đúng.
Đạo cụ này chắc chắn là đòn cảnh cáo giáng xuống bọn họ.
Lưu Huân quan sát vẻ mặt Nhiễm Thuật một lát rồi mới đi tới bên cạnh cậu, giơ tay lên cho Nhiễm Thuật nhìn: “Nhìn này, quần áo em cũng bị NPC xé te tua luôn.”
Quần áo Lưu Huân thủng một lỗ to ngay vị trí dưới nách.
Camera nghiêng về phía trước nhưng ở góc độ của Nhiễm Thuật có thể thấy rõ cả dáng người của Lưu Huân.
Nhiễm Thuật chỉ vừa nghía qua đã bị Tùy Hầu Ngọc lôi đi.
“Muốn trao đổi manh mối không?” Tùy Hầu Ngọc hất cằm với bọn họ, hỏi.
Lưu Huân phát hiện Nhiễm Thuật nhanh chóng bị đánh lạc hướng, dường như Tùy Hầu Ngọc nói cái gì thì là cái đó, Nhiễm Thuật chỉ phụ trách gật đầu theo.
“Phương thức trao đổi thế nào?” Lưu Huân cũng không tùy tiện tin tưởng người khác, tất nhiên là phải hỏi thêm mấy câu.
“Gợi ý thứ nhất của bọn tôi là thời gian biểu.”
“…” Lưu Huân đánh giá Tùy Hầu Ngọc, chần chừ một lúc mới nói: “Của bọn tôi là sơ đồ nguyên lý của máy móc.”
Tùy Hầu Ngọc nghĩ nghĩ rồi khoát tay với Nhiễm Thuật: “Tiếp tục tìm đi.”
“Không dùng manh mối của bọn họ sao?” Nhiễm Thuật thấy lạ nên hỏi.
“Manh mối của bọn họ chắc là để đóng các cơ quan ở trên đảo, đổi chác không có tác dụng gì.
Đợi tìm ra địa điểm để bọn họ đi đóng là được.
Dù mình không trao đổi bọn họ vẫn phải đi đóng, kiểu gì thì kiểu, bọn họ cũng phải ra khỏi đây.”
“Cũng phải.”
Lưu Huân nhìn hai người bọn họ rời đi, buông tay hỏi: “Cuộc nói chuyện đã chấm dứt rồi sao?”
“Của mấy cậu không có tác dụng.” Nhiễm Thuật vô tình trả lời.
Lưu Huân chỉ có thể vào nhà kho cùng đồng đội của mình, sau khi nhìn xung quanh một chút, cậu ta hỏi: “Sao ở đây lại có một người đang nằm?”
“Bọn tôi lấy manh mối của anh ta rồi, còn lấy được nhiều manh mối nữa cơ, chỉ đợi bắt rùa trong hũ* nữa thôi.” Lúc Nhiễm Thuật trả lời, cậu vui đến nỗi khoa tay múa chân, trông như cậu cầm chắc chiến thắng trong tay.
*Bắt rùa trong hũ: chỉ đối tượng bị bắt đã trong tầm tay, tương tự dễ như trở bàn tay.
Tùy Hầu Ngọc yên lặng đi tìm manh mối khác, chán không buồn nhắc.
Hai người bọn họ chính là rùa mà cậu đang nói đây.
Sau khi xác định không có gì có thể sẽ gây bất ngờ ở đây, Nhiễm Thuật nhanh nhẹn lên rất nhiều, cậu trèo lên đỉnh mấy cái hộp được chồng lên nhau để tìm manh mối.
Lưu Huân trèo lên theo, giúp cậu giữ một cái hộp, nói: “Để em giữ cho, anh trèo vào đi.”
Lúc đó Tùy Hầu Ngọc vốn đang tìm kiếm manh mối cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh bên kia thì lui về sau mấy bước để xem tình hình, kêu lên: “Nhiễm Thuật.”
“Hả?” Nhiễm Thuật dừng động tác tìm kiếm, quay đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc.
“Cậu giúp tớ xem cái này một chút.”
“Tới liền!” Nhiễm Thuật nhanh chóng trèo xuống, linh hoạt như một con khỉ giỏi trèo cây.
Lưu Huân trông thấy vậy, chỉ có thể ở lại bên này tìm kiếm một mình.
Lúc leo xuống, Lưu Huân thấy Tùy Hầu Ngọc kiếm được một cuộn băng dính trong góc nhà kho, sau đó đi về phía cậu ta, xé ra rồi ra hiệu: “Lại đây.”
Lưu Huân hiểu ý, phối hợp đi qua, tùy ý để Tùy Hầu Ngọc dán lại những chỗ quần áo bị rách của mình.
*
Lúc rời khỏi trạm thứ hai, Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc đi sang một bên chỉnh thiết bị.
Sau khi xác định không có ai quay, Nhiễm Thuật nhỏ giọng hỏi: “Ngọc Ca, có phải cậu cũng ngứa mắt Lưu Huân không?”
Tiếp theo trưng ra biểu cảm đắc chí: Tớ biết tỏng, tớ thông minh lắm.
“Tớ chỉ sợ anh nhà cậu xem được thì cậu chỉ có nước truyền nước biển tiếp.”
“…” Nhiễm Thuật giật mình, vội vàng hỏi: “Làm sao cậu biết Tang Hiến cũng ngứa mắt Lưu Huân?”
“Anh ta sao có thể vừa mắt tên đàn ông có ý với cậu chứ?”
“Á? Lưu Huân có ý với tớ á?”
“…” Tùy Hầu Ngọc nhìn Nhiễm Thuật mà cạn lời: “Bữa tớ có xem hai tập trước của cậu.”
“Không phải đâu, cái khúc có ý đó là đoạn cut được biên tập rồi.
Chứ toàn bộ chương trình tớ không có gì hết!” Nhiễm Thuật trông khó hiểu hết sức.
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục điều chỉnh thiết bị, không muốn nói nhiều.
Nhiễm Thuật chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Ngọc Ca, hay là cậu xem lộn mấy video slo-mo ghép nhạc của fan OTP làm rồi? Không có gì cũng bị họ ghép thành có gì.
Dù tớ và cậu ta mặc quần áo khác brand nhưng đụng màu thôi cũng bị đồn thổi là mặc đồ đôi.”
“Nhiễm Thuật.” Tùy Hầu Ngọc không hiểu, hỏi cậu: “Hồi đó làm sao cậu nhận ra Tang Hiến thích cậu?”
“Anh ấy hôn tớ.”
“Trước đó thì sao? Cậu có cảm thấy cậu ta thích cậu không?”
Nhiễm Thuật cẩn thận suy nghĩ.
Lúc ấy đột nhiên bị hôn, cậu không hề nghĩ đến phương diện này…
Chẳng qua cậu cảm thấy Tang Hiến khá tốt, không khiến người ta ghét như xưa nữa.
Câu hỏi này khiến Nhiễm Thuật hơi ngỡ ngàng.
Rốt cuộc cậu cũng nhận ra đối với phương diện này cậu đúng là gỗ mục*.
(*)
Cậu tiếp tục suy nghĩ, kết quả là: “Chứng tỏ tên Lưu Huân kia tuyệt đối là kẻ ngốc.
Thích tớ nhưng lại khiến tớ ghét thành như vậy, cậu ta đúng là quá ghê gớm.”
Thực tế Tùy Hầu Ngọc rất ít khi quan tâm chuyện của Nhiễm Thuật và Tang Hiến.
Lần này đúng là ngoài ý muốn.
Tùy Hầu Ngọc khuyên nhủ: “Bây giờ Tang Hiến là sếp của cậu, nếu cậu làm cậu ta ghen rồi bắt cậu rời chương trình, nhúng tay can thiệp sự nghiệp của cậu thì hai người sẽ không phải là chia tay nhỏ nữa đâu.
Cho nên việc hiện tại của cậu là bớt kích thích cái tên tâm lý có vấn đề đi, cậu hiểu không?”
Bình thường Tang Hiến trông vẫn ổn nhưng dẫu sao anh vẫn là người có chướng ngại tâm lý.
Một ngày nọ, Tang Hiến tự ý ra biển hôm trời mưa to, gián tiếp gây ra cái chết cho bố Hầu Mạch.
Điều này khiến Tang Hiến áy náy đến nỗi xuất hiện vấn đề tâm lý.
Hồi học cấp ba, Tang Hiến cố tình đúp một năm để học cùng cấp với Hầu Mạch, chủ yếu là kè kè bên cạnh Hầu Mạch, xem hắn có gặp khó khăn gì không để giúp đỡ kịp thời.
Anh muốn thông qua phương thức này bù đắp cho nội tâm áy náy của mình.
Thật ra Hầu Mạch vốn không cần.
Hầu Mạch biết Tang Hiến xuất phát từ áy náy nên muốn bù đắp, tất cả cũng chỉ là lòng tốt của anh.
Thế nhưng cố chấp đến mức này lại trở thành gánh nặng cho Hầu Mạch.
Song nếu mỗi lần Hầu Mạch tỏ vẻ lạnh lùng từ chối thì lại kích thích bệnh tình Tang Hiến tái phát.
Anh sẽ khóc lóc, tự làm hại bản thân, thậm chí tự sát…
Nếu không phải hai trường học sát nhập, có Nhiễm Thuật xuất hiện dời lực chú ý của Tang Hiến, chắc anh vẫn tiếp tục cố chấp như vậy.
Tất cả những hành động trước đây của Tang Hiến đều chứng minh anh là người cực đoan chuyên để tâm mấy thứ vụn vặt.
Nếu thật sự chạm đến điểm nhạy cảm tâm lý của Tang Hiến, anh sẽ không quan tâm đến cảm xúc của người bị quấy rầy, chỉ khăng khăng làm theo ý kiến bản thân.
Cho nên năm đó, Tang Hiến trở thành gánh nặng lớn nhất của Hầu Mạch.
Nếu chuyện này không giải quyết tốt, có lẽ Tang Hiến sẽ đối xử cố chấp như thế với Nhiễm Thuật.
Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng hiểu ý của Tùy Hầu Ngọc, nghiêm túc gật đầu.
Chỉnh thiết bị xong, Nhiễm Thuật ôm nặng tâm tư đi theo Tùy Hầu Ngọc đến một địa điểm.
Trên đường, họ thấy đội Lưu Huân đi ở phía sau, thậm chí còn đang tăng tốc.
Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc không cần lên tiếng đã gia tăng tốc độ, bắt đầu chạy như điên.
Cả hai ăn ý đến bất ngờ.
Lưu Huân và đồng đội thấy bọn họ làm thế, cả đám cũng đuổi theo như điên.
Điều thần kỳ là ở đoạn đường này, vận động viên chạy cự ly dài cũng không thể lập tức đuổi kịp họ.
Bốn người lần lượt vào thang máy.
Tùy Hầu Ngọc kéo Nhiễm Thuật, âm thầm di chuyển vị trí.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, họ lách ra ngoài rồi kéo thanh gạt xuống.
Lưu Huân và đồng đội đứng trong thang máy trong suốt, kinh ngạc nhìn Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật lách ra khỏi đây, đi thang bộ lên lầu.
Mà thang máy này không mở cửa được cũng không di chuyển lên, hai người bị mặc kẹt tại đây.
“Chỗ này có cơ quan?!” Vận động viên điền kinh cự ly dài ngạc nhiên hỏi.
“Có thể là Tùy Hầu Ngọc đã tìm thấy manh mối nhắc đến cái này ở trạm trước…” Lưu Huân thở dài một hơi: “Chúng ta chỉ có thể chờ nhóm tiếp theo xem họ có lương tâm không, có chịu cứu chúng ta ra ngoài hay không thôi.”
Lưu Huân đứng trong thang máy bằng kính dõi mắt theo hai người đang đi xa.
Cậu ta nhìn ra được Tùy Hầu Ngọc cố ý không cho Nhiễm Thuật tiếp xúc với mình.
Sao bạn anh ấy nhận ra mà tự bản thân Nhiễm Thuật lại không?.