Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 13: Cảnh Báo Sập Giường


Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 13: Cảnh Báo Sập Giường


Ba ngày sau.
Trên người Nhiễm Thuật đang đeo dây cáp, nhân viên xung quanh còn đang điều chỉnh thiết bị giúp cậu, nói với diễn viên tạm thời nên phối hợp với cậu thế nào.
Nhiễm Thuật rảnh rỗi đến nhàm chán, lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Cậu phát hiện dạo này chỉ cần mở Weibo, vào hot topic của mình là cậu sẽ cực kỳ tức giận.
Ví dụ như cái chuyện “Đứng mũi chịu sào” này.
Rất muốn gả cho Tùy Hầu Ngọc: Năm đó Nhiễm Thuật nhảy bay cả giày nên bị mắng rõ lâu, cư dân mạng mắng năng lực nghiệp vụ của cậu ấy không ổn, bây giờ ngẫm lại, lúc ấy tôi thật sự không biết quý trọng, đó chính là lần Nhiễm Thuật hở hang nhất.


Bình luận đều đang hùa theo.
“Ai mà ngờ, Nhiễm Thuật vào giới nhiều năm, hình ảnh hở hang nhất thế mà lại là cởi giày?”
“Tui cũng không ngờ, tin tức hot nhất của chú tui là đêm khuya bắt mèo.”
“Thấy thông báo mới nhất bên đoàn phim của Thục Thử, cảm giác đầu tiên của tui đó là chán òm, chẳng có cảnh hôn nào ra hồn, coi như không CP đi.”
Ngón tay Nhiễm Thuật lướt nhanh, thế mà lại thấy fans của Mạnh Hân Nhã tới cấu kết.
Ma Ma Mị Nhã: Cảm ơn thầy Nhiễm hợp tác với Nhã Nhã, thấy nam chính là anh, tụi em yên tâm rồi.
“Nhã Nhã là diễn viên giỏi, có thể hợp tác với Nhã Nhã cũng là vinh hạnh của chú nhà tôi.”
“Hiếm thấy fans hai nhà nào hòa bình như vậy.”
“Các nghệ sĩ nữ mà chú từng hợp tác đều sẽ thành anh em với chú tôi thôi, riết rồi quen luôn.”
“Thục Thử không cướp công, không ghép CP, dù sao thì sức lực của cậu ấy cũng có hạn, dạo này toàn bận đi bắt mèo thôi.”
“Cái cảm giác an toàn chết tiệt này.”
Nhiễm Thuật tức giận lao đi tìm người, sau đó vẫy tay với Mạnh Hân Nhã.
Mạnh Hân Nhã thấy cậu ra dấu, lon ton đi tới bên cạnh Nhiễm Thuật xem điện thoại sau đó cười ha hả: “À đúng đấy nhỉ, bắt được mèo chưa?”
“Vẫn đang cố.”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, đoàn phim xuất hiện nhân viên đến thăm.
Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn, thấy Tang Hiến và anh Lưu cùng tới, bọn họ đứng ở góc đang nhìn về phía cậu.

Cậu trốn ra đằng sau theo bản năng, như vậy có thể cách xa Mạnh Hân Nhã một chút, lại quên mình đang đeo dây cáp vì thế nhón mũi chân lắc lư mấy cái mới đứng vững được.
Mạnh Hân Nhã vội vàng giúp cậu đứng thẳng, đỡ lấy cậu hỏi: “Anh không sao chứ?”
Nhiễm Thuật căng thẳng trong lòng, rồi lại nhanh chóng an ủi bản thân, hốt hoảng cái gì, là bạn trai cũ!
“Không sao…” Giọng điệu hơi trống rỗng.
Tang Hiến rất ít khi tới đoàn phim của Nhiễm Thuật để thăm.
Chủ yếu là do ngoại hình của Tang Hiến quá xuất chúng, không thể đóng giả thành nhân viên công tác để trà trộn vào thế nên trước kia hắn đều rất kiềm nén.
Lần này dùng thân phận sếp của Nhiễm Thuật quang minh chính đại mà tới.
Bây giờ Nhiễm Thuật bị treo trên cáp, đôi mắt trông mong nhìn nhân viên công tác đang bưng trà sữa.
Nghĩ là biết Tang Hiến mang tới.
Cậu dùng mắt ra hiệu cho Tang Hiến, lại thấy Tang Hiến đang ngồi trên cái ghế cậu thường ngồi, không để ý tới cậu.
Bình dấm tám trăm năm sẽ không thay đổi.
Cậu lại ra hiệu cho Tiểu Tề.
Tiểu Tề rất thông minh, nhanh chóng đi chọn một cốc, còn chưa bưng tới thì Nhiễm Thuật đã bay lên trời.
Nhiễm Thuật bị treo giữa không trung, xuống không được mà lên cũng chẳng xong, cậu nhìn trái nhìn phải, phát hiện có một chiếc xe đồ nướng cách đó không xa, xung quanh toàn mùi thịt nướng, chắc là đang làm nóng, đợi đến đoàn phim mới bắt đầu chế biến.
Cậu chép miệng, hơi tò mò không biết Tang Hiến còn mang gì đến.
Đáng tiếc không ai có thể nói cho cậu.
Lần đầu tiên Tang Hiến thản nhiên đến thăm đoàn mà không phải là nửa đêm bị Nhiễm Thuật lén lút túm vào khách sạn, hắn rất thích thú.
Hắn ngồi trên ghế, nhìn bạn trai cũ của mình đang bay tới bay lui trên trời.
Mấy chục phút trước, Tang Hiến cảm thấy rất thú vị, bay trên trời là không thể nói cười với con gái được rồi nhỉ.
Hai tiếng sau hắn liền không cười nổi nữa, giữa lúc này Nhiễm Thuật chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi năm sáu phút.

Thậm chí hắn còn cảm thấy quay phim quá chậm, nếu Nhiễm Thuật là một miếng thịt khô thì phơi lâu như vậy cũng quắt đi rồi.
Tang Hiến không nhịn được mà ngồi dậy, ngoắc tay với anh Lưu: “Anh đi hỏi xem còn phải quay bao lâu nữa, nếu không hôm nay đến đây thôi.”
“Không thì hôm nay quay xong cảnh này đi, bằng không ngày mai còn phải đeo thiết bị thêm lần nữa.”

Tang Hiến chỉ đành từ bỏ, tiếp tục yên lặng xem.
May mà quay cảnh đánh nhau thêm một lúc nữa, Nhiễm Thuật đã có thể xuống khỏi dây cáp.
Cậu hoạt động cơ thể đi tới chỗ Tang Hiến: “Anh mang cái gì tới vậy?”
“Máy nướng thịt là nhân viên công tác khác trong đoàn phim chuẩn bị, còn dẫn bếp trưởng của nhà hàng mà em thích tới.”
“Hết rồi?”
“Còn anh nữa.”
“…” Nhiễm Thuật nhìn Tang Hiến một lướt, lắc đầu thở dài.
Tang Hiến theo Nhiễm Thuật đi vào nhà gỗ nhỏ của cậu, đi vào xong Tang Hiến giải thích: “Anh Lưu bảo không cần mang lố quá, sẽ khiến người trong đoàn phim nghi ngờ quan hệ của anh với em.

Anh là sếp của em, mang mấy thứ ấy đến là được rồi.”
“Cũng phải, dù sao chúng mình chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”
Tang Hiến không phủ nhận: “Hơn nữa lần này tới đây cũng có thể cứu vãn một ít danh tiếng cho công ty.”
“Ồ, hóa ra anh tới thăm đoàn là có ý này? Thật sự là lãnh đạo biết chăm sóc cấp dưới.”
“Còn bắt mèo giúp em nữa.”
Nhiễm Thuật mở cửa sổ ra, chỉ vào cánh rừng cách đó không xa, nói: “Thấy không, bình thường hai đứa nó mai phục ở đây.

Hai hôm trước em với Tiểu Tề thử rồi, vây kín nó mà không bắt được.”
Tang Hiến thấy đồ ăn cho mèo ngoài cửa sổ của Nhiễm Thuật, đoán là do Nhiễm Thuật cho mèo ăn mới dụ hai đứa nó tới.
Mèo là động vật có tính cảnh giác rất cao, cho dù Nhiễm Thuật cho nó ăn nhưng chúng nó vẫn cảnh giác với Nhiễm Thuật như trước.
Tang Hiến đi vào trong cánh rừng có hai con mèo đang ẩn nấp, kêu: “Meo meo.”
Giọng Tang Hiến rất trầm, lúc đối xử với động vật nhỏ hắn sẽ dịu dàng hơn một chút, ngữ điệu có tính mê hoặc, nghe xong, Nhiễm Thuật đưa tay xoa vành tai theo bản năng.
Có những người ngay cả giọng nói cũng là tai họa.
Gây ra cảnh tượng khiến người ta khó mà tin nổi.

Dường như mèo vàng không e sợ Tang Hiến, to gan tiến tới nhảy lên bệ cửa sổ của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật đứng một bên, trơ mắt nhìn Tang Hiến dùng hai tay nâng mèo vàng lên xem xét, sau đó quay đầu hỏi Nhiễm Thuật: “Nó là một trong hai con mèo thuộc diện tội phạm tình nghi đúng không?”
Nhiễm Thuật: “…”
Nhiễm Thuật không muốn lên tiếng về chuyện cậu thích chó mèo nhưng không có duyên chó mèo.
Tang Hiến không để ý tới sự yên lặng của Nhiễm Thuật, hắn ôm lấy mèo sau đó xem xét cơ thể của nó, vuốt ve nó rồi nói với Nhiễm Thuật: “Trong khoảng thời gian ngắn e là không thể triệt sản được.”
“Vì sao cơ?”
“Nó có thai, được một thời gian rồi.”
Nhiễm Thuật lập tức ngồi xổm xuống, được Tang Hiến nắm cổ tay chỉ dẫn cậu kiểm tra: “Em xem bụng của nó, rất mềm mại, còn lớn nữa.

Em lại nhìn chỗ này, vừa hồng vừa to ra rồi.”
Nhiễm Thuật nhanh chóng dời mắt: “Nó là cô gái nhỏ, đàn ông con trai như em nhìn chỗ đó không hay cho lắm đâu nhỉ?”
“Ừ, quả nhiên em giữ nam đức thật đó.”
“Anh câm mồm vào!” Còn không phải sợ anh ghen bậy ghen bạ hay sao.
Tang Hiến tiếp tục kiểm tra cơ thể của mèo vàng, nói: “Vẫn ổn, không có bệnh ngoài da, chắc là một con mèo ưa sạch, anh bảo trợ lý đưa nó tới bệnh viện.”
Có lẽ là thấy bạn mình bị bọn họ bắt được, mèo đen trắng dũng cảm cũng nhảy lên cửa sổ, Nhiễm Thuật định đưa tay ra đã bị Tang Hiến cản lại: “Lúc nó hà hơi với em thì em đừng đụng vào nó.”
“Ồ…”
Hai người đợi một lát, đến khi con mèo trắng đen xác định không có gì nguy hiểm, yên tâm hơn một chút, Tang Hiến mới dùng quần áo bọc lấy nó, bắt được nó.
Tang Hiến vẫn kiểm tra đơn giản cơ thể của mèo như trước, lúc này mới nói với Nhiễm Thuật: “Nó có ve ở tai, nhưng vẫn ổn, không nặng lắm, trên người nó cũng có vết thương, chắc là lúc động dục đã đánh nhau với mèo đực khác, hoặc là tranh ăn nên mới bị.

Vẫn nên triệt sản đi thôi, có thể kéo dài tuổi thọ của chúng nó, anh đưa chúng nó đến bệnh viện triệt sản xong sẽ đưa về cho em, mèo vàng phải đợi sinh con xong đã.”
“Anh hiểu biết quá nhỉ.” Nhiễm Thuật nhìn dáng vẻ thành thạo của Tang Hiến, lầm bầm.
“Ừ, trước kia anh từng nuôi chó hoang, anh nhặt nó về sau đó bác sĩ bảo ít nhất nó đã đẻ ba lứa rồi, hơn nữa lần nào cũng đói đến mức da bọc xương, thế nên tuy là sau này nó ở trong nhà của anh nhưng vẫn chết sớm.

Triệt sản cũng có thể tránh cho nó làm tổn thương những con mèo cái khác.”
“Chó hoang kia là chihuahua à?” Nhiễm Thuật nhướn mày.
“Ừ.”
Nhiễm Thuật nhớ con chó này, hơn nữa còn nhớ rất kỹ.


Chủ yếu là do Tang hiến từng cho cậu xem ảnh của chihuahua, bảo Nhiễm Thuật trông giống nó.
Bởi vậy mà Nhiễm Thuật từng làm loạn đòi chia tay với Tang Hiến.
Lý do chia tay là Tang Hiến coi cậu như thế thân, Tang Hiến không thật sự thích cậu, chỉ là vì cậu trông giống con chó ánh trăng sáng của hắn mà thôi.
Tang Hiến bị Nhiễm Thuật ồn ào cho ngu cả người, tức giận đan xen, đè Nhiễm Thuật làm mấy ngày cũng không bõ tức.
Nhiễm Thuật lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói: “Anh đúng là chẳng biết cách xử sự gì cả, còn bảo em trông giống chó nữa.”
“Giống thật mà.”
“Anh mới là chihuahua.”
“Em chính là chihuahua /急娃娃/, chi trong từ sốt ruột/着急/ ấy.”
Nhiễm Thuật không vui trợn mắt liếc Tang Hiến một cái: “Được rồi, bắt mèo đã xong, anh về đi.”
“Đã bảo anh đi rồi?”
“Không thì sao, anh xem cái giường này đi, đoán chừng chưa được mấy phút là nó sập.”
Tang Hiến quay đầu nhìn cái giường trong phòng Nhiễm Thuật, trông sứt sẹo thật.
Tang Hiến cười như không cười hỏi: “Chỉ ngủ cũng sập được à? Năm đó giường của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch sập là bởi vì bọn họ ở trên giường đánh nhau, anh sẽ không đánh nhau với em đâu.”
Nhiễm Thuật: “…”
Đột nhiên Tang Hiến kề sát vào cậu, thấp giọng hỏi: “Nhiễm Thuật, em đang mong chờ cái gì?”
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng giống như đang mơn trớn vành tai của cậu khiến Nhiễm Thuật kích động.
Lúc này Nhiễm Thuật hổn hển đẩy Tang Hiến ra: “Em mong anh sớm ngày chầu trời.”
Tang Hiến không hỏi tiếp nữa mà đi đưa hai con mèo cho trợ lý.
Trợ lý mang theo balo phi hành gia, nhốt mèo lại rồi đi thẳng tới bệnh viện thú cưng.
Tang Hiến về phòng xong mới nhắc đến chuyện khác: “Lúc anh tới nhà em cho mèo ăn mới thấy hình như trên bồn cầu nhà em có in chữ.”
Phòng vệ sinh của nhà bình thường chỉ có kiểu ngồi thôi, nhà Nhiễm Thuật lại đặc biệt hơn, còn có cả bồn vệ sinh dạng đứng, Tang Hiến liếc mắt một cái liền trông thấy.
“À…!Trên đó in tên của anh đó, bình thường em dùng tên của anh để luyện nhắm, nhớ tới anh, em phải dùng nước tiểu bắn anh.” Nhiễm Thuật trả lời rất thản nhiên, không cảm thấy có gì sai sai.
Tang Hiến đưa tay xoa lông mày, bất đắc dĩ hỏi: “Xem ra hai năm nay em nhớ anh không ít nhỉ?”
“Nhớ hay không không quan trọng, quan trọng là muốn bắn anh.”
Tang Hiến tức đến nỗi bật cười.
Được rồi, mệt rồi, phá hủy đi, làm cho cái giường này sập thôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.