Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 10: Đau Eo


Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 10: Đau Eo


Nhiễm Thuật nằm ngay ngắn, Tang Hiến thuận thế đắp chăn giúp cậu.
Nhiễm Thuật thấy Tang Hiến hành động như vậy nên rất bất mãn, túm quần áo của Tang Hiến không buông tay: “Tang Hiến! Anh không phải đàn ông à?!”
Tang Hiến kiên nhẫn vỗ về cậu: “Ngoan nào, đừng nghịch nữa, nếu bây giờ anh chạm vào em, ngày mai em sẽ quậy ngất trời với anh!”
“Không mà!”
“Lời hứa hẹn lúc say của em, anh chưa bao giờ dám tin, được rồi, em ngủ đi.”
“Em không! Em không! Em không ngủ!” Nhiễm Thuật mè nheo, dứt khoát chìa tay ôm cổ Tang Hiến.
Tang Hiến bất đắc dĩ thở dài, đẩy cậu ra nói: “Anh cởi tất giúp em.”
“Anh héo thật rồi có phải không, anh là tổng tài bá đạo, em nằm trên giường mà anh chỉ dám cởi tất của em thôi á?”
“Nằm yên, anh lau chân giúp em.” Tang Hiến nói xong, xoay người vào phòng tắm lấy khăn mặt.
Nhiễm Thuật muốn đứng dậy đuổi theo Tang Hiến, đáng tiếc cơ thể nhũn cả ra khiến cậu chỉ có thể nằm trên giường lật người một cái.
Lúc này Tang Hiến đi tới, ngồi bên giường cầm mắt cá chân của Nhiễm Thuật lên, lau chân giúp cậu.
Chân Nhiễm Thuật rất nhỏ, da lại trắng, rõ ràng là tập nhảy quanh năm nhưng độ cong bàn chân lại xinh đẹp mượt mà, khi hai người còn yêu nhau, hắn thường xuyên nắm chân Nhiễm Thuật không buông tay.
Nhiễm Thuật nằm trên giường, cơ thể không linh hoạt nhưng cái miệng lại tía lia: “Tang Hiến, em muốn tắm.”
“Thôi đi.”
“Sao lại thôi?”
“Nếu tắm…” Hắn chỉ sợ mình không nhịn được.
Nhiễm Thuật nằm trên giường, gào lên: “Tang Hiến.”
“Ừ, anh đây.”
“Khốn kiếp, ngu ngốc.”
“…”
Tang Hiến đứng dậy định cất khăn mặt vào phòng tắm thì Nhiễm Thuật lại nhào tới túm hắn: “Mắng hai câu đã giận rồi! Anh còn muốn đi nữa, trước kia anh có như thế đâu.”
“Anh cất khăn mặt.”
“Khăn mặt anh còn biết cất, cái ngày em với anh chia tay, anh còn không tiễn em ra ngoài.”
Nhiễm Thuật nói, biểu cảm buồn bã, bộ dạng sắp khóc đến nơi giống như Tang Hiến chính là trai đểu không hơn không kém.
Tấm chân tình của Nhiễm Thuật cuối cùng giao cho sai người.

Hóa ra chỉ có mình cậu nghiêm túc với mối tình này, vẫn ngây ngốc yêu.
Đàn ông ấy mà, cho dù là mối tình đầu cũng đều khốn nạn.
Tang Hiến bất đắc dĩ, đáp lại khiến cho sự thương cảm ban nãy không còn sót lại gì: “Nhưng anh đứng ngoài cửa, em còn lấy đá ném anh.”
“Em đánh chết được anh hả? Đánh không chết anh đều phải tiễn.”
“Vâng, lỗi của anh.” Tang Hiến chỉ đành vắt khăn mặt sang một bên, xách Nhiễm Thuật về, cho cậu nằm ngay ngắn xong rồi đắp chăn cho cậu: “Anh ngủ cùng em, em ngủ rồi anh lại đi làm.”
Tang Hiến ngồi bên giường, vỗ nhịp nhàng lên chăn dỗ cậu ngủ.
Nhiễm Thuật nằm trong chăn, híp mắt tiếp tục quở trách: “Anh tưởng em là em bé đấy à, làm vậy mà đã dỗ em ngủ được?”
“Trước đây em uống say anh đều dỗ em như vậy, anh cảm thấy có lẽ em vẫn chưa lớn.”
Nhiễm Thuật nhắc lại câu hỏi lúc nãy: “Tang Hiến, có phải anh không chạm vào em là do trong nhà không có bao không?”
“Không phải.”
“Không có cũng chẳng sao…!chảy từ chân xuống cũng không phải chuyện lần một lần hai rồi.”
“Công ty của em có khóa học nào làm cho em câm miệng được không? Anh trả tiền.”
Nhiễm Thuật hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó, lại gọi: “Tang Hiến…”
“Ừ, anh đây.”
“Tuy là trước kia anh làm em hơi rộng ra, nhưng hai năm qua em không hề đụng vào, em cảm thấy hẳn là đã hồi phục lại như mới rồi.

Bây giờ em vẫn là bé ngọt ngào khiến người ta thèm chảy dãi, anh không làm hối hận ráng chịu.”
“…” Tang Hiến mím môi, cố gắng kìm nén để mình không bật cười, bằng không Nhiễm Thuật mà nghe thấy là lại mắng hắn nửa ngày không dứt.
Tang Hiến vỗ về Nhiễm Thuật, thấy mí mắt của Nhiễm Thuật càng lúc càng dính vào nhau, dần dần yên lặng, cái miệng tía lia cũng khép lại, đi vào giấc mộng.
Hắn cúi người nhìn Nhiễm Thuật, ngón cái lướt qua khóe miệng của cậu, nhỏ giọng nói: “Rất đẹp.”
Sau đó hắn tắt đèn trên tường, khẽ khàng đi ra ngoài tới phòng làm việc xử lý công việc.
Lúc xem tài liệu, hắn lại nhớ tới bộ dạng mè nheo của Nhiễm Thuật, kìm lòng không nổi mà cong khóe miệng.

Sáng sớm hôm sau.
Nhiễm Thuật lao ra khỏi phòng, tìm thấy Tang Hiến đang xay cà phê trong bếp bèn chửi ầm lên: “Tang Hiến, anh không biết xấu hổ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Em say mà anh cũng ra tay cho được, anh khốn nạn lắm! Mặt người dạ thú! Em phải bóc phốt anh, cho cổ phiếu nhà anh tụt giá.


Trời không lạnh nhưng nhà họ Tang mấy người cũng phải phá sản!”
Tang Hiến giương mắt nhìn cậu một lát, động tác trong tay không ngừng lại, hỏi: “Bữa sáng ăn bánh mì nướng nhé? Anh chỉ biết làm món này.”
“Anh đừng có đánh trống lảng, có phải anh thu mua công ty là vì em không?! Tên khốn kiếp nhà anh quả nhiên không nhịn được, thừa dịp em uống rượu liền ra tay với em…” Nhiễm Thuật đang mắng đến là vui vẻ thì thấy Tang Hiến đưa tay chỉ vào quần áo của cậu.
Cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình nhăn nhó hết cả, rõ ràng là cậu mặc bộ này đi ngủ.
Cậu không để ý, cứng đầu cứng cổ nói: “Anh làm xong còn mặc quần áo vào cho em, chu đáo kín kẽ đấy!”
“Anh không chạm vào em.” Tang Hiến nói xong, lấy tách cà phê tới đựng cà phê.
“Không chạm thì sao em lại đau eo?”
Nhiễm Thuật ngủ dậy liền thấy eo mình đau rã rời tưởng như muốn đứt ra đến nơi, cậu ôm nghị lực không chửi Tang Hiến vài câu là không được mới đi ra đây.
Ánh mắt Tang Hiến đảo qua cậu, đột nhiên cười khẽ một tiếng, lấy điện thoại ra đưa cho cậu: “Tự xem video đi.”
“Anh còn quay cả video? Muốn uy hiếp em có phải không? Anh…”
Lúc Nhiễm Thuật nói chuyện thì video đã phát.
Trong video, cậu ngã trái ngã phải, còn chỉ vào người quay video gào lên: “Không cần anh đỡ em!”
Nhiễm Thuật chắc chắn cái người thiếu đòn trong video ấy chính là mình.
“Nhiễm Thuật, bây giờ là ba giờ sáng.” Video vang lên giọng nói của Tang Hiến, cho dù không nhìn thấy mặt cũng có thể nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của hắn, dường như còn có vẻ hơi mỏi mệt.
“Em muốn chơi với chó mà! Chúng nó thích em lắm, hôm em tới chúng nó hớn hở biết bao nhiêu, anh không thấy hả?”
“Nhưng giờ đã khuya rồi, em chỉ ngủ chưa được bốn tiếng.”
Nhiễm Thuât mặc kệ hắn, đẩy cửa phòng của chó ra, thấy chúng nó nhào tới, cậu vui vẻ vô cùng: “Alaska tên là Victor đúng không? Husky tên là Nick! Con này…!giống gì vậy? Em nhớ tên nó là Harry.”
“Nó là Samoyed.”
“Ừm.” Nhiễm Thuật hưng phấn khác thường, mở rộng vòng tay ôm ba chú chó vào lòng.
Cả ba đứa đều rất phối hợp, chơi với cậu vui quên trời đất.
Ba chú chó đều là giống chó to, cộng thêm lông xõa tung nên nhìn có vẻ còn lớn hơn cả Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật thì hơi mảnh dẻ.
“Chó con ơi, chó con! Mềm quá à…!Victor béo thật đấy! Nó bao nhiêu cân vậy anh?” Nhiễm Thuật ôm Victor ngẩng đầu hỏi Tang Hiến.
“43 kg.”

“Chắc chắn không chỉ bằng đó đâu.” Nhiễm Thuật không tin, cậu tìm được cái cân trong phòng, đẩy Victor lên, đáng tiếc Victor không thông minh lắm, cứ không phối hợp.
Nhiễm Thuật định bế Victor lên.
Cậu dùng hết sức để bế nhưng không bế được.
Lần thứ hai cậu gom góp đủ sức, bế bổng nó lên, cơ thể nhoáng lên một cái rồi lại bỏ Victor xuống.
“Tang Hiến ơi…” Nhiễm Thuật đưa tay kéo Tang Hiến, “Hình như eo của em bị trật rồi.”
“Với cái sức tay của em, lúc diễn phim truyền hình em bế công chúa diễn viên nữ kiểu gì?”
“Em…!em là 0 mà! Em là 0 thì đòi hòi sức tay làm gì? Sức tay em khỏe để đi nhổ liễu à, hay là để hất anh ra lúc anh làm em? Diễn viên nữ gì đó…!đều là chị em! Em nhận mình không có sức, chưa bao giờ nói gì đến cân nặng của họ, họ cũng biết em là 0 nên không trách em.”
“Lại đây anh xem nào.” Tang Hiến nói.
Cảnh tượng cuối cùng Nhiễm Thuật không dám xem, cậu chắc chắn cái tư thế kia của mình thoáng cái đã sà vào lòng Tang Hiến.
Cậu yên lặng bỏ điện thoại xuống, không nhắc lại chuyện ban nãy nữa, sự kiêu ngạo và cơn tức đã tan thành mây khói, chỉ bình thản nói: “Nướng bánh mì cũng được, cà phê của em cho thêm ít caramel.”
Tang Hiến không để ý tới thái độ của cậu thay đổi, bình tĩnh nói: “Được.”
Nhà rộng quá sẽ trông có vẻ trống trải.
Nhiễm Thuật ngồi trước bàn ăn, có thể ngửi được mùi cà phê thoảng khắp cả không gian.
Chỗ cậu ngồi có thể trông thấy cảnh tượng bận rộn của thành phố buổi sáng, điều này khiến cậu suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được lý do gì để mắng Tang Hiến thêm hai câu cho bõ tức.
Vì thế hai người lặng im đến kỳ lạ.
Tang Hiến bưng bánh mì đến trước mặt cậu hỏi: “Còn muốn ăn gì không? Anh bảo Thẩm Quân Cảnh mang tới đây.”
“Không cần nữa, em phải tới công ty học, anh đừng ảnh hưởng em nâng cao giác ngộ tư tưởng.”
“À, được.”
Ăn sáng xong, Nhiễm Thuật chống cái eo đau xót, mặc quần áo toàn nếp nhăn đi ra khỏi nhà.
Khi ra ngoài cậu đúng lúc gặp được Thẩm Quân Cảnh đang tới nhà Tang Hiến, Thẩm Quân Cảnh nhiệt tình chào hỏi: “Anh Nhiễm, hôm nay dậy sớm thế!”
“Ừ.” Buổi sáng có thể mắng Tang Hiến, Nhiễm Thuật đều sẽ rất phấn chấn, thức dậy cực kỳ dễ.
“Tớ cho xe đưa cậu về nhé?” Thẩm Quân Cảnh lại hỏi.
“Ờ, được.”
Tiễn Nhiễm Thuật đi rồi, Thẩm Quân Cảnh mới vào nhà, hỏi Tang Hiến: “Hai người quay lại rồi?”
“Vẫn chưa.” Tang Hiến trả lời.
“Nhiễm Thuật đỡ eo đi ra.”
“Đêm qua em ấy vốn đang ngủ, nửa đêm lại đột nhiên tỉnh dậy, cứ nằng nặc muốn chơi với chó, còn muốn cân cho Victor, lúc ôm Victor lên thì bị trật eo.”
Thẩm Quân Cảnh nghe xong bật cười: “Là chuyện mà Nhiễm Thuật có thể làm ra.”
Y ngồi xuống rồi lại suy nghĩ, phát hiện có gì đó sai sai: “Không phải Nhiễm Thuật ghét chó của cậu lắm à? Ngày trước còn bởi vì chuyện cậu nuôi chó mà làm loạn đòi chia tay, đúng kiểu có chúng nó thì không có cậu ấy.”
“Thật ra em ấy rất thích động vật nhỏ.”

“Vậy trước kia…” Thẩm Quân Cảnh nghĩ rồi lại cười, “Tức là Nhiễm Thuật ghen cả với chó?”
Tang Hiến không trả lời cũng không phủ nhận.
Thẩm Quân Cảnh lại phiền muộn: “Cậu bận cậu ấy đòi chia tay, cậu trả lời Wechat chậm mười phút cậu ấy đòi chia tay, có phải…!đòi chia tay mới có thể có được sự chú ý của cậu không?”
“Mới phát hiện ra à?” Tang Hiến đã thay quần áo xong, “Hầu Mạch với Tùy Hầu Ngọc đã phát hiện ra từ hồi trung học rồi.”
“Hả? Trước kia tôi có chú ý đến hai người các cậu đâu.

Nhiễm Thuật đòi chia tay cũng chẳng đến kể lể với tôi, anh Ngọc với dì Tô nhận tất.

Lại nói tiếp, lần này chia tay lâu lắm rồi, lần này vì sao mà hai người chia tay?”
Tang Hiến lại cầm điện thoại lên, chuyển video đêm qua vào bộ sưu tập có mật mã, cũng không trả lời, dẫn Thẩm Quân Cảnh xuống lầu tới công ty.

“Bởi vì con chó nhà hắn ấy!” Nhiễm Thuật vào phòng nghỉ công ty, thầy Bàng vẫn chưa tới, cậu liền gọi điện cho Tô An Di than thở về Tang Hiến, “Cậu có biết hai năm trước hắn quá đáng thế nào không? Tớ chưa bao giờ thấy hắn như vậy.”
Giọng điệu của Tô An Di vẫn luôn bình tĩnh: “Cậu chỉ có một tên bạn trai là hắn, cho nên bất kể hắn có làm cái gì thì cũng là lần đầu tiên cậu trông thấy.”
“Tang Hiến như kiểu bị điên ấy, hắn làm một cái PPT, tổng kết lý do đòi chia tay của tớ với hắn trong bảy năm yêu nhau, chu kỳ đòi chia tay, phân tích tình cảm giữa hai đứa, còn nói cái gì…!tổng kết kinh nghiệm thất bại, lần sau có thể ở bên nhau thoải mái hơn.”
Dường như Tô An Di ở đầu bên kia hơi khó hiểu, “Đây là lý do hai năm trước các cậu chia tay?”
“Cậu không thấy rất tức à? Thế mà hắn lại nhớ rõ tất cả những lần tớ cố tình gây rối, còn nhớ cả ngày tháng! Hắn là tên đàn ông mang thù như vậy, tớ nhìn nhầm hắn rồi.”
“Cậu cũng biết cậu đang cố tình gây sự đấy à?”
“Thì sao? Tớ chính là người như vậy đó! Ngày đầu tiên hắn yêu tớ, chẳng phải hắn đã biết rồi sao? Thế mà hắn lại còn so đo việc này, tớ có thể giữ được hắn qua năm sau à? Không thể! Cho nên chúng tớ chia tay! Hai năm!”
Tô An Di thở dài một hơi, không khỏi thán phục: “Có ai có thể tổng kết loại chuyện này thành PPT được? Người bình thường còn gom chưa đủ hai trang.”
“…” Nhiễm Thuật không trả lời được.
Nhưng Nhiễm Thuật và Tang Hiến không phải người bình thường.
Cuối cùng Tô An Di thở dài: “Hai người các cậu…!thật sự là quá hợp, đừng có mà chia tay, đừng đi gieo tai họa cho người khác.

Tôn trọng, chúc phúc.”
“Chia rồi, đêm qua hắn còn không chạm vào tớ…”
“Bây giờ cậu giận là bởi vì hai người chia tay hay là giận đêm qua hắn không chạm vào cậu, hoặc là hắn kéo dài tận hai năm mới đến tìm cậu?”
Nhiễm Thuật bị hỏi cho cứng họng: “Tớ…”
Một lúc lâu sau, Nhiễm Thuật mới nóng nảy gào lên: “Nhớ tới hắn là tức! Hắn còn sống chính là lý do mà tớ tức!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.