Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em - Làm Sao Còn Không Hống Ta

Chương 6: Thêm Wechat Lại


Bạn đang đọc Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em – Làm Sao Còn Không Hống Ta – Chương 6: Thêm Wechat Lại

Biên tập: Thủy Nguyệt

Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Quần không chun

“Cúi đầu ba lần trước Nhiễm Thuật”

***

Tại văn phòng Hồ Vĩnh Kỳ.

Tô Điểm Điểm ngồi trên salon tức run người: “Tên Nhiễm Thuật cấu kết với chủ tịch Tang rồi.”

Ở phía sau, Hồ Vĩnh Kỳ dựa vào ghế xoay, hít thật sâu điều chỉnh tâm trạng của mình: “Theo lý thì không thể, Nhiễm Thuật do một tay anh nâng đỡ, nếu cậu ta có chống lưng to như nhà họ Tang thì chắc chắn anh phải biết. Chưa kể nếu đúng hai người họ thực sự biết nhau thì hai năm này Nhiễm Thuật đã chẳng flop như thế.”

“Nhưng trợ lý của em chính mắt thấy chủ tịch Tang tự mình đến phòng tập tìm anh ta, hai người còn ở riêng một lúc.” Tô Điểm Điểm vừa nói vừa tức giận chỉ tay về phía phòng tập của Nhiễm Thuật.

“Chuyện này cũng không chứng minh được gì.”

Tô Điểm Điểm cười lạnh: “Không thể? Vậy cái gì có thể? Chủ tịch Tang vì anh ta mà đánh sập hình tượng của em, bởi vậy mà biết bao nhiêu hợp đồng CF bị hủy, kịch bản đang bàn cũng mất trắng, tất cả là vì Nhiễm Thuật. Quan hệ giữa họ có thể là bèo nước gặp nhau sao? Chủ tịch Tang ngu thế à? Anh ta sẽ vứt bỏ lợi ích của mình vì một nhân viên bình thường sao? Thu nhập của em có liên quan chặt chẽ với lợi nhuận của anh ta đấy!”

“Có lẽ… Chủ tịch Tang hứng thú với Nhiễm Thuật, dù sao cậu ta cũng không thẳng.”

Tô Điểm Điểm nghe vậy không hề ngạc nhiên, ngược lại còn nhếch mép cười lạnh, tức giận cuộn trào trong đầu mà lại chỉ có thể đè nén xuống.

Tiền bối đã từng bị cậu ta giẫm đạp dưới chân đột nhiên lại chuyển mình, sao cậu ta có thể yên tâm được?

Hồ Vĩnh Kỳ so với Tang Hiến ư, dẫu là ai cũng sẽ chọn Tang Hiến.

Dáng người Tang Hiến cao lớn, ngoại hình tuấn lãng, khí chất nghiêm nghị, nào giống kim chủ mà phải là tình nhân đỉnh cấp trong mộng của hàng ngàn vạn nam nữ. Loại đùi này ôm vào sao có thể buồn nôn, vậy mà người đàn ông cực phẩm này lại chủ động lấy lòng Nhiễm Thuật?

Nhiễm Thuật gặp được người đàn ông như vậy rốt cuộc phải may mắn đến cỡ nào?

Điều này khiến Tô Điểm Điểm càng thêm bực tức, dạ dày cũng phát đau.

“Giờ vụ ảnh chụp hoàn toàn không có cách nào sao?” Tô Điểm Điểm hỏi lại: “Nếu ảnh của chúng ta luôn nằm trong tay người khác thì sau này khi chấm dứt hợp đồng em cũng sẽ bị chèn ép!”

“Để anh nghĩ cách, sắp tới chúng ta vẫn nên tránh gặp mặt nhau đã.”

Hồ Vĩnh Kỳ sao lại không biết chiêu này của Tang Hiến đã nắm chắc điểm yếu của Tô Điểm Điểm.

Tang Hiến vừa mua lại công ty đã cho cậu ta một cú ra oai phủ đầu, đồng thời cũng là cảnh cáo gã cực mạnh.

Sau khi Tô Điểm Điểm rời văn phòng Hồ Vĩnh Kỳ, cậu ta ngồi trên xe gửi tin nhắn cho bạn thân: Hồ Vĩnh Kỳ vô dụng chết, bao nhiêu ngày rồi còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có bốc phét là giỏi.

Bạn thân nhanh chóng trả lời: Thiếu gia nhà họ Tang thực sự hứng thú với Nhiễm Thuật hả?

Ngón tay Tô Điểm Điểm gõ lên màn hình, cường độ cũng mang ý giận: Không nhiều thì ít, chỉ là bọn họ không thành được.

Bạn thân tò mò: Vì sao?

Tô Điểm Điểm: Tao nghe nói Nhiễm Thuật có bạn trai cũ, đợi tao moi ra thì Nhiễm Thuật cứ chờ rơi vào đường cùng đi, lúc đó chủ tịch Tang cũng chả còn hứng thú với nó.

Từ đầu đến cuối cậu ta đều chưa từng nghĩ tới sẽ đối phó Tang Hiến.

Dù sao cậu ta biết rất rõ mình tuyệt đối không đấu lại kiểu con cháu nhà tài phiệt này.


*

Nhiễm Thuật đắp mặt nạ hát ư ử ra khỏi phòng tắm, cậu ngồi xuống, cầm điện thoại đặt trên bàn uống nước lên.

Cậu xem Weibo mà lòng vui phơi phới, ngón tay lướt nhanh trên màn hình tìm super topic xem một chút.

Vì tâm trạng khá tốt nên cậu mở cả tin nhắn riêng của mấy người mình không theo dõi ra xem.

Cậu tiện tay mở khung chat của một fan, nhìn cả dãy dài tin nhắn, hoài nghi đối phương xem mình như hốc cây giữ bí mật để gửi gắm nỗi lòng.

Chữ nhiều cậu không thích xem, định thoát ra thì lại dừng lại khi thấy mấy từ quan trọng.

[Lần cuối cùng gửi tin nhắn cho anh.]

[Hẹn gặp lại người em đã từng thích!]

Cậu thấy không đúng lắm nên nghiêm túc đọc lại tin nhắn của fan này.

Không nhìn thì thôi, càng xem càng tức, cậu dứt khoát trả lời: Em đang ở đâu?

Đợi mấy phút cũng không nhận được trả lời từ fan này.

Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười giờ ba mươi. Cậu hơi lo lắng ấn vào Weibo cá nhân của cô gái, tìm được bạn bè mà cô hay tag.

Cậu inbox người bạn kia, hỏi thăm: Có đấy không?

Lần này được trả lời rất nhanh.

Hôm nay YOYO ăn lẩu: !!!

Hôm nay YOYO ăn lẩu: Người thật?!!!

Nhiễm Thuật: [Screenshots]

Nhiễm Thuật: Em biết cô ấy không? Cô ấy nhắn tin cho anh bảo muốn tự sát, giờ người đang ở đâu?

Hôm nay YOYO ăn lẩu: !!!

Nhiễm Thuật không rõ cô bé này bị gì nữa, sao thích dùng dấu chấm than thế?

May mà cô bé kia trả lời rất nhanh.

Hôm nay YOYO ăn lẩu: Em biết, em đã từng gửi quà tặng cậu ấy, có cần báo cảnh sát không?

Hôm nay YOYO ăn lẩu: [địa chỉ Screenshots]

Nhiễm Thuật: Gọi điện xác nhận bình an trước đã.

Hôm nay YOYO ăn lẩu: Vâng.

Khoảng hai phút sau đối phương trả lời: Cậu ấy không nghe điện, em đang gọi điện báo cảnh sát.

Nháy mắt Nhiễm Thuật căng thẳng, giật mặt nạ trên mặt xuống tùy ý vứt lên bàn, vội vã thay quần áo đi ra cửa.


Ban nãy cậu nhìn lướt qua địa chỉ, cách chỗ này không xa, cậu có thể lái xe tới.

Cậu nhìn lại nội dung inbox của cô bé.

Có lẽ ngay cả tiền gọi xe cứu thương cô bé cũng không có nữa là tiền cọc nộp cho bệnh viện.

Giờ này trợ lý của Nhiễm Thuật đã tan làm nên cậu không gọi cậu ta nữa. Nhiễm Thuật tự ngồi vào xe, mở chỉ đường bằng giọng nói rồi nổ máy.

Nửa đường trước khá thuận lợi, nửa đường sau ra đến ngoại thành, trên đường không thấy nổi một cái đèn, cậu thậm chí không nhìn được đường rẽ ở đâu.

Tình huống vốn khẩn cấp còn gặp phải đoạn đường đang thi công.

“Đây là chỗ nào vậy…” Nhiễm Thuật thấy đường đang sửa thì dừng xe, bật đèn pin của điện thoại soi về phía đoạn đường nhỏ cách vài bước ở phía trước, thử xem có thể đi vòng qua không.

Xem một hồi vẫn không dám tùy tiện tiến lên.

Cậu rất sợ bóng tối.

Nếu không phải đang nóng ruột thì cậu đã sớm gào lên rồi.

Cậu ngồi lại vào xe, mở điện thoại, nhắn tin đại cho Tùy Hầu Ngọc: Ngọc Ca, đường quê đang sửa nên bị chặn mất một đoạn, bản đồ vẫn chưa cập nhật, tớ không tìm thấy đường, làm sao bây giờ?

Ngọc Ca xinh như hoa: Cậu định đi đâu? Tự lái xe à?

R. S: Ừ.

Ngọc Ca xinh như hoa: Cậu tự xem lại khả năng tìm đường của mình, kể cả bản đồ có cập nhật rồi cũng có thể đi lạc, ai cho cậu lá gan tự mình lái xe ra ngoài vậy?

R. S: Fan của tớ tự sát, tớ không yên lòng nên đi xem xem.

Ngọc Ca xinh như hoa: Gửi định vị sang đây.

Nhiễm Thuật gửi địa chỉ sang cho Tùy Hầu Ngọc.

Lát sau, cậu nhận được một tin xin kết bạn với ảnh avatar quen thuộc.

Là Tang Hiến.

Chắc Tang Hiến là cứu binh Tùy Hầu Ngọc mời tới, dù sao cậu ấy vẫn đang ở nước ngoài.

Ngón tay cậu khựng lại vài giây trên màn hình, cuối cùng vẫn đồng ý.

Kết bạn xong Tang Hiến gửi tin ngay: Tới ngay đây.

Nhiễm Thuật vội trả lời: Chỗ em bên này xa lắm, anh lái xe từ trung tâm thành phố tới cũng phải bốn mươi phút, đổi lại cũng chỉ là cả hai cùng lạc đường, anh giúp em tìm bản đồ mới đi.

X: Chờ anh, nhanh lắm.

Nhiễm Thuật chưa từ bỏ, mở đèn xe lên chiếu sáng xung quanh rồi lại xuống xe, lần nữa tìm đường gần đó.

Con đường do bản đồ chỉ dẫn chắc đang sửa ống nước, mặt đường bị đào xới lên, không đi qua được, thử đổi đường cũng không thấy được cung đường nào có thể đi.


Hơn nữa cậu không biết cạnh đó có đường nào có thể đi qua hay không.

Lúc đang tìm đường cậu thấy xe cảnh sát chạy lại cạnh xe cậu, người bên trong thò đầu ra hỏi đường: “Anh bạn ơi, anh biết đường nào vòng qua được chỗ này không? Chúng tôi vừa thử đi qua đường này, cuối cùng là đường cụt nên lại phải vòng về.”

Con đường xe cảnh sát đi thử chính là đường Nhiễm Thuật đắn đo nãy giờ.

Nhiễm Thuật trả lời: “Tôi cũng đang tìm đường nên không rõ, mấy anh đi tới nhà Triệu Tân Nhụy phải không?”

“Đúng thế, sao cậu biết?”

“Là chúng tôi báo cảnh sát, tôi cũng đang muốn tới đó.”

Khi Nhiễm Thuật và anh cảnh sát cùng đi tìm đường đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, hai người ngẩng đầu lên nhìn.

Từ phía chân trời mấy chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ đang bay tới, trên máy bay có lắp đèn, trong bóng đêm có thể xếp thành các hình dạng khác nhau nên thường được dùng để biểu diễn.

Bên dưới máy bay không người lái có gắn camera, chắc là nhờ ánh đèn tìm được Nhiễm Thuật nên mới bay tới.

Khoảnh khắc thấy máy bay không người lái Nhiễm Thuật hiểu đây là tác phẩm do Tang Hiến bày ra. Mặc dù đôi lúc Tang Hiến làm hơi quá nhưng thực tế mỗi lần xảy ra chuyện anh luôn có thể giải quyết dễ dàng.

Đây là điểm Nhiễm Thuật rất tin tưởng ở Tang Hiến.

“Hoa tiêu tới rồi.” Cậu nói xong thì lên xe điều chỉnh lại ánh đèn, nhìn máy bay không người lái tản ra tìm kiếm đường xong lại lần nữa tụ lại.

Máy bay ghép thành mũi tên trên bầu trời, ám hiệu đi theo hướng đó.

Cậu gọi xe cảnh sát: “Chúng ta đi theo nó.”

Anh cảnh sát cũng rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của máy bay không người lái, sau khi run lên một cái cũng lái xe theo hướng mũi tên.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi theo hướng máy bay chỉ, quả nhiên đi vòng qua được đoạn đường đang sửa kia, đoạn sau đi lòng vòng một lúc cũng tiếp cận được nơi cậu cần đến.

Gần đây hình như có những ngôi làng khác, có lẽ người dân thấy được máy bay không người lái trên trời nên rất nhiều người nhìn về phía này.

Nhiễm Thuật xuống xe, vào sân nhà cùng anh cảnh sát.

Nhân lúc anh cảnh sát phá cửa cậu tranh thủ nhắn tin cho Tang Hiến: Chuyện này cũng không tốt đẹp gì, anh tắt đèn đi, đừng để quá nhiều người theo tới.

Tin nhắn gửi đi chưa lâu mấy chiếc máy bay không người lái bay đi hết.

Nhiễm Thuật không quan tâm tới chúng nữa, thấy anh cảnh sát đã thành công phá cửa, nhanh chóng cứu người ra.

Tốc độ của anh cảnh sát rất nhanh, Nhiễm Thuật còn chưa kịp nhìn rõ mặt người bị nạn đã nghe anh gọi: “Đi bệnh viện!”

Sau đó bế người lên xe cảnh sát.

*

Lúc Tang Hiến đến bệnh viện, cảnh sát xử lý xong xuôi mọi thứ đã rời đi hết rồi.

Trong phòng cấp cứu chỉ có một bệnh nhân, những giường khác đều trống.

Hiện giờ, cô bé kia đã tỉnh, đang rúc trong chăn khóc thút thít.

Nhiễm Thuật ngồi vắt chéo chân bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, cực kỳ không vui nhìn chằm chằm cô bé trên giường: “Khóc! Khóc lóc thì giải quyết được gì? Vì một thằng đàn ông rác rưởi mà không màng sống chết, em đi ra ngoài đừng nhận là fan của anh, anh không có fan ngốc thế!”

“Xin lỗi…” Cô bé nghẹn ngào nói.

“Xin lỗi? Em xin lỗi anh làm cái gì? Em phải tự xin lỗi mình kia kìa, người em có lỗi nhất là bản thân em kia!”

Nhiễm Thuật nhìn qua Tang Hiến đang nhẹ nhàng đóng lại cửa, trong mắt ngập tràn lửa giận, ý tứ cảnh cáo nghi ngút.

—— Làm ăn cẩn thận không thì chuẩn bị ăn mắng đi!


Tang Hiến lập tức tỏ rõ thái độ thỏa hiệp, hai tay giơ lên, bày ra tư thế đầu hàng đứng cạnh Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật dõi mắt theo anh, tới tận lúc anh đứng lại cạnh cậu, yên lặng không mở miệng, không chọc gì tới cậu mới thu hồi ánh mắt lại.

Chắc là vì thấy quá xấu hổ với người lạ bên cạnh idol nên Triệu Tân Nhụy mãi mới dám hỏi dò: “Chú ơi… Chú vẫn ở đây ạ?”

“Chờ bạn em tới đã.”

“Em sẽ không gây sự nữa, Chú về nghỉ trước đi, muộn lắm rồi.”

“Anh nói là chờ bạn em tới đã.”

“…” Giọng điệu giận dữ của Nhiễm Thuật làm cô bé không dám hé răng, chỉ có thể tiếp tục khóc thút thít.

Cô bé cho rằng mình đã mất đi tình yêu, đánh mất tất cả, không còn gì nữa, cũng chẳng có ai quan tâm.

Vậy mà khi mở mắt ra lại thấy được idol ngồi bên cạnh, không chỉ cứu mình, mắng mình, từng câu từng chữ đều quan tâm tới mình.

Chỉ có những người theo đuổi thần tượng mới hiểu rõ việc nước mắt không ngừng tuôn khi nhìn thấy idol là như nào, huống chi còn trong tình cảnh này.

Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật.

Hẳn là cậu mới tắm xong, tóc chưa kịp khô đã ra ngoài, trên tóc còn có dấu vết bị gió thổi, có mấy cọng tóc cứng đầu dựng đứng trên đỉnh đầu, tăng thêm vài phần khí thế “tức sùi bọt mép”.

Mặt cũng không trang điểm, may là da cậu đẹp, nhìn như vậy cũng không quá khác biệt so với khi trang điểm kỹ càng trên màn hình.

Lôi thôi duy nhất chắc chỉ có chiếc áo mặc ngược. Hình như cậu cảm thấy bị vướng cổ nên mới dùng ngón tay nới ra.

Dù thế trông cậu vẫn rất tức giận, giống như giáo viên chủ nhiệm sắp bùng nổ, muốn đi răn dạy học sinh thi trượt.

Nhưng vì cô bé đang khóc, cậu đành miễn cưỡng nhịn xuống.

Phòng bệnh yên tĩnh hơn nửa giờ mới nghe thấy tiếng hốt hoảng bên ngoài.

Bạn Triệu Tân Nhụy tới.

Đó là YOYO, cô bé lái xe từ nơi khác tới nên sau khi Triệu Tân Nhụy cấp cứu xong cô bé mới tới nơi.

YOYO vào phòng bệnh, thấy người đang nằm trên giường, chăn che kín mặt liền khóc thét lên: “Nhụy Nhụy!!!”

Nhiễm Thuật bị tiếng kêu này dọa đứng tim, hóa ra cô bé này ở ngoài đời cũng đi kèm dấu chấm than.

“Mình còn sống mà…” Triệu Tân Nhụy trong chăn rầu rầu đáp.

“Vậy sao cậu che qua mặt?” YOYO thu hồi nước mắt tức thì, đi tới bên giường hỏi.

“Trước khi uống thuốc tớ đã tuyệt vọng nên không gội đầu… ai ngờ vừa mở mắt thì thấy Chú…” Tới mức cô bé một mực rúc vào chăn không ra.

Chỉ sợ hơi động đậy sẽ chọc tới Nhiễm Thuật rồi bị ăn mắng nên cô bé thậm chí không dám vén chăn lên thông khí, chỉ kiên trì thở qua khe hở.

Lúc này YOYO mới thấy Nhiễm Thuật và Tang Hiến bên cạnh, cô gái chưa từng ngờ sẽ được gặp minh tinh bằng xương bằng thịt, kinh ngạc tới không chớp mắt, không biết nên phản ứng ra sao, cô gái dứt khoát cúi đầu với Nhiễm Thuật ba lần.

Nhiễm Thuật: “…”

Định vái người chết à?

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Hiến: Tôi, chủ tịch bá đạo, nhưng vào thời điểm Nhiễm Thuật nổi giận đùng đùng cũng không dám thở mạnh.

Nói ngắn gọn: Bình thường anh là cá con, trên giường anh là cá mập.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.