Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em - Làm Sao Còn Không Hống Ta

Chương 32: Trạng Thái Đang Yêu


Bạn đang đọc Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em – Làm Sao Còn Không Hống Ta – Chương 32: Trạng Thái Đang Yêu

Biên tập: Môn Mổn

Chỉnh sửa: Hiểu Mịch┃Đọc kiểm: Chun

«Trạng thái: Đang yêu»

“(Chương trình thực tế) Anh biết hai mươi năm qua tôi trải qua thế nào không?”

Nhiễm Thuật lựa chọn đồng đội xong, còn gọi hẳn tên ra nên tất nhiên Tùy Hầu Ngọc là người đầu tiên ra sân.

Đây là lần đầu tiên các thành viên nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc ngoài đời.

Tùy Hầu Ngọc, người luôn để mặt mộc trên các nền tảng lớn, người không cần hiệu ứng làm đẹp trong các trận thi đấu trực tiếp nhưng vẫn có thể xinh đẹp như cũ.

Camera ghi hình các trận đấu đều là những thiết bị có độ phân giải HD, có thể ghi lại rõ nét từng động tác nháy mắt. Những tuyển thủ tham gia thi đấu với cường độ vận động lớn, hơn nữa đều là nam nên không ai trang điểm kỹ làm gì.

Tuy nhiên những khung hình của Tùy Hầu Ngọc vẫn đẹp đến nỗi không thể bắt bẻ.

Lúc này khi cậu xuất hiện trước mặt mọi người với gương mặt trang điểm, không khỏi khiến người khác phải sáng mắt dõi theo.

Quả nhiên người thật càng đẹp trai hơn nữa.

Trong giới giải trí, những người đẹp thế này dù có làm bình hoa thì cũng có thể lập tức nổi tiếng. Huống chi Tùy Hầu Ngọc lại là người thuộc phái thực lực.

Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm ăn nhưng cậu vẫn chọn cách đem vinh quang về cho tổ quốc, quả thật tầm nhìn* rất rộng.

(*)


Rõ ràng Tùy Hầu Ngọc lên sàn như một chàng hoàng tử, lại bị tiếng kêu gào hò hét của Nhiễm Thuật khiến cảnh tượng trở nên hài hước: “Ngọc Ca—”

Cứ như lâu lắm không được gặp ấy.

Rõ ràng mới gặp nhau mấy ngày trước thôi mà.

Mấy ngày nay Nhiễm Thuật đã khôi phục lại giọng nói rồi. Lúc nói chuyện bình thường thì không sao, nhưng lúc gào thét thì vẫn bị vỡ giọng.

Tùy Hầu Ngọc bị Nhiễm Thuật chọc cười: “Giọng hét của cậu ý là muốn đuổi tớ đi chứ gì.”

Nếu Nhiễm Thuật không phải là bạn thơ ấu của Tùy Hầu Ngọc, cậu ít nhiều gì cũng ghét cho coi.

“Tớ hét xong là cắn chặt hàm luôn đấy.” Nhiễm Thuật đi đến bên cạnh Tùy Hầu Ngọc: “Chân tớ mềm nhũn cả rồi, bây giờ còn chưa trở lại bình thường đây này.”

Tùy Hầu Ngọc đỡ Nhiễm Thuật rồi đứng sóng vai với cậu.


Tùy Hầu Ngọc nhận ra rằng Nhiễm Thuật đang cậy mạnh. Mấy hôm trước còn phải truyền nước mà hôm nay đã chạy bạt mạng vì cậu ta rồi, đúng là không dễ dàng gì.

“Oaa ——” Một thành viên của chương trình không nhịn được thốt lên: “Hai cậu đứng chung với nhau như một nhóm vậy, là kiểu dùng sắc đẹp hạ gục người ta ấy.”

Nhiễm Thuật không them che giấu, trả lời lập tức: “Hồi nhỏ tôi thấy Ngọc Ca đẹp nên mới hay chơi với cậu ấy đấy.”

Các thành viên như Lưu Huân luôn phải hợp tác để điều hòa bầu không khí, thế là cậu ta hỏi: “Thật ra tôi hơi tò mò, số 1 kia nghĩa là gì thế?”

Tùy Hầu Ngọc liếc nhìn bảng gợi ý rồi giải thích: “Thứ nhất là vì lúc tôi với Nhiễm Thuật tám chuyện, cậu ấy toàn kể một số chuyện nhảm nhí, tôi lười trả lời nên gửi lại số 1 để tỏ vẻ là tôi vẫn đang nghe, sau đó cậu ấy cứ thế mà nói tiếp.”

Lưu Huân gật đầu nhẹ: “Quả nhiên là đãi ngộ vô cùng khác nhau.”

Nhiễm Thuật đối với Tùy Hầu Ngọc thì Tùy Hầu Ngọc thường không quá để ý, còn Nhiễm Thuật nói chuyện một mình cũng có thể nói không ngừng nghỉ.

Ngược lại giữa Nhiễm Thuật và Lưu Huân thì toàn là Lưu Huân cố gắng tìm đề tài, tuy nhiên Nhiễm Thuật lại không muốn trả lời.

Tiêu chuẩn kép hả?

Không, Nhiễm Thuật không cảm thấy thế.

Một thành viên khác hỏi tiếp: “Kết thúc chủ đề đau thương này đi, còn lý do khác thì sao?”

Tùy Hầu Ngọc lại trả lời: “Một lý do nữa là vì năm đó chúng tôi dùng QQ ấy, QQ có một cái icon bánh xe tình bạn, phải tám chuyện mỗi ngày thì mới duy trì được tia lửa. Hai người chúng tôi đã có bánh xe lớn rồi.”

“Kết quả có một lần chúng tôi cãi lộn ầm ĩ, thậm chí chiến tranh lạnh, nhưng cả hai đều không muốn cái logo bánh xe lớn kia biến mất. Thế là ngày nào cậu ấy cũng gửi cho tôi một số 1, tôi cũng gửi lại một số 1 theo, sau đó cả hai tiếp tục bơ nhau. Tình trạng đó cứ kéo dài ròng rã hơn hai tháng.”

Một thành viên hỏi: “Tại sao hai người lại chiến tranh lạnh đến mức đó vậy?”

Nhưng Tùy Hầu Ngọc không trả lời ngay: “Thật ra điểm xuất phát của câu hỏi mà anh đưa ra không đúng lắm. Anh thử nghĩ xem với cái tính của Nhiễm Thuật, tôi và cậu ấy quen nhau hơn hai mươi năm mà chỉ cãi nhau ầm ĩ đến mức đó duy nhất một lần kia sao mà được chứ. Anh có biết hai mươi mấy năm nay tôi đã trải qua kiểu gì không?”

Nghe xong câu trả lời của Tùy Hầu Ngọc, toàn trường quay cười ầm lên.

Nhiễm Thuật ho nhẹ một tiếng rồi chủ động cue Lưu Huân: “Lưu Huân, cậu định chọn ai?”

Lưu Huân không hề do dự, chỉ vào bảng gợi ý: “Em chọn vận động viên.”

*

Địa điểm mà Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc rút thăm không tốt lắm. Chỗ này giống như nhà giam, hay phải nói càng giống cái giếng hơn.

Cả hai được đưa xuống bằng thang máy thường sử dụng trong công trường, đồng thời được thông báo là phải rời khỏi đó mà không dùng đến thang máy.

Nhiễm Thuật tháo bịt mắt rồi nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy ánh đèn lóe lên, sau đó chỉ còn lại một vòng sáng đỏ.

Chỗ kinh khủng nhất là trong vòng sáng đỏ đó xuất hiện một bóng người đầu tóc bù xù.

“Tớ, tớ… Ngọc Ca, Ngọc Ca!” Nhiễm Thuật thiếu chút nữa buông lời thô tục, hoản hốt đảo mắt khắp nơi. Cậu túm lấy cánh tay của Tùy Hầu Ngọc, an ủi: “Ngọc Ca đừng sợ, chỉ là NPC thôi.”


Tất nhiên Tùy Hầu Ngọc không sợ, chỉ cảm thấy Nhiễm Thuật túm tay mình mạnh quá, rất đau.

Khi Nhiễm Thuật đang cảnh giác bóng người bên kia thì có một cơn gió rét căm căm thổi tới từ phía sau bọn họ.

Hai người không hẹn mà quay đầu lại, chào đón bọn họ chính là một lần quay đầu chết chóc.

Chỉ thấy một người đang ngọ nguậy leo xuống từ lỗ thủng trên nóc, làn da tái nhợt, trên mặt máu tươi đầm đìa, đang giương nanh múa vuốt gào thét dữ tợn về phía hai người họ.

Chấn động này chắc chắn là gây sốc nhất.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng ekip chương trình bố trí màn kinh dị là vùng đỏ và cái bóng kia. Không ngờ rằng điểm nhấn thực sự lại đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng họ.

Không ngờ tới + khoảng cách quá gần nên hiệu quả kinh dị càng tăng thêm.

“A a a!” Nhiễm Thuật sợ hãi nhảy dựng cả lên, ôm chặt cứng Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc vẫn không phát ra tiếng động nào, chỉ cẩn thận quan sát NPC này, muốn biết người này rút lui kiểu gì. Cậu còn nhỏ giọng phân tích với Nhiễm Thuật: “Hẳn là ở bên kia có người túm chân hắn rồi kéo hắn về.”

“Ngọc Ca…” Nhiễm Thuật trực tiếp nức nở: “Cậu ôm tớ một cái đi.”

“Xì —— đừng có làm nũng, chúng ta phải tận dụng thời gian đi tìm manh mối.” Tùy Hầu Ngọc dứt khoát đẩy Nhiễm Thuật đang khóc thút thít ra. Sau khi NPC rời đi, cậu lùi về phía sau mấy bước, tiếp đó bật người chui vào lỗ thủng kia.

Nhiễm Thuật vội vàng chạy tới gào lên: “Ngọc Ca, Ngọc Ca, nếu cậu có chuyện gì thì gọi tớ nha. Chắc chắn tớ sẽ đến ngay lập tức.”

Hình như Tùy Hầu Ngọc đang tìm gì đó. Cậu vừa tìm vừa đáp lại: “Nơi này có một lối đi, hẳn là cố ý sắp xếp. Cậu ở đó đi, tớ vào xem sao.”

Nhiễm Thuật bèn bò theo vào lỗ thủng: “Ngọc Ca… đừng mà, đừng để một mình tớ lại nơi này.”

Tùy Hầu Ngọc chui vào đường hầm một hồi rồi nhắc nhở: “Cậu khoan vào đã, trong này có rắn, còn sống.”

Nhiễm Thuật nghe xong chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm lại. Cậu nhanh chóng bò ra khỏi lỗ thủng rồi hét vào trong: “Tớ xem tập đầu tiên rồi, địa điểm xuất phát của Lưu Huân đâu phải ở đây đâu, sao nơi này cũng có rắn chứ?”

“Chắc chắn không thể giống nhau như đúc được, không thì ghi hình gì nữa.”

Bây giờ Nhiễm Thuật mới hiểu được bản thăng cấp mà ekip chương trình nói.

Địa điểm xuất phát lần này thật sự tối như mực, hỡ tí là có NPC xuất hiện dọa họ nhảy dựng lên. Trên bề mặt đường hầm tối tăm chật hẹp còn có mấy con rắn sống nhăn. Nếu không phải có Tùy Hầu Ngọc ở đây thì Nhiễm Thuật cũng không biết phải làm sao trong tình huống này bây giờ.

Đúng là thể lực và độ linh hoạt của Nhiễm Thuật trong chương trình thực tế vô cùng nổi bật, nhưng mà lá gan và giải mã thì không ổn chút nào…

Nhiễm Thuật nghe nói bên trong vừa tối vừa nhiều rắn, lại vừa phải tìm kiếm manh mối. Cậu chỉ có thể đứng ở cửa hang yếu ớt hỏi: “Ngọc Ca… Ngọc Ca… Cậu vẫn ổn chứ? Nếu cậu sợ thì tớ có thể tán dóc với cậu…”

Vốn dĩ hoàn cảnh xung quanh đã âm u tối tăm, trong đường hầm lại còn có những trận gió lạnh lẽo, đi kèm với tiếng la hét của Nhiễm Thuật làm cảm giác kinh dị tăng thêm một chút.


“Cậu im lặng chút đi.” Tùy Hầu Ngọc tiếp tục mò mẫm.

“Không đâu, tớ mà không nói chuyện với cậu thì tớ sẽ sợ hãi. Tớ hát tặng cậu một bài nhá! Hôm nay là ngày lành tháng tốt, mong cho mọi chuyện đều thành công. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, mở cửa nhà chào đón gió xuân*, a ~~”

(*)


Tùy Hầu Ngọc vẫn đang tìm kiếm trong đường hầm, trả lời: “Nơi này là một mê cung cỡ nhỏ. Tớ phải vừa bò vừa đẩy rắn sang bên cạnh, sợ đè bẹp chúng nó mất.”

“Ngọc Ca, cậu không cần miêu tả đâu. Tớ không muốn biết cho lắm…”

Tùy Hầu Ngọc mò một lát mới hét ra ngoài: “Nhiễm Thuật, cậu xem xem có phải chỗ cậu là một căn phòng bí mật không có cửa không?”

Nhiễm Thuật sợ thì sợ chứ vẫn phải tìm. Dù sao thì cậu cũng không thể quá dựa dẫm vào Tùy Hầu Ngọc được.

Cậu sợ soạng tìm kiếm lối ra trong căn phòng mờ tối, phát hiện ra nơi này đúng là một không gian bịt kín thật.

Nơi này tối đến mức giơ tay không thấy nổi năm ngón. Chân Nhiễm Thuật áp sát mặt đất, thò về phía trước thăm dò, tay thì sờ trên vách tường.

Đột nhiên cổ tay cậu bị ai đó nắm chặt, còn kéo mạnh.

“A a a a!” Nhiễm Thuật bị dọa đến nỗi hoảng loạn hét ầm lên, cố gắng giãy giụa.

Thế nhưng sức lực của cánh tay kia rất lớn, níu chặt không chịu buông ra, dọa cho Nhiễm Thuật trào cả nước mắt.

Tùy Hầu Ngọc còn đang dò tìm trong động nghe thấy tiếng hét của Nhiễm Thuật bèn vội vàng lùi về, sau đó nhảy xuống tìm tới Nhiễm Thuật giúp cậu thoát khỏi cánh tay kia.

Nhiễm Thuật sợ tới mức túm chặt áo Tùy Hầu Ngọc không buông.

Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể an ủi cậu: “Là con người hóa trang thôi. Cậu đừng sợ.”

Lúc an ủi, Tùy Hầu Ngọc cũng rất bối rối. Vừa rồi cậu nghe thấy Nhiễm Thuật hét rất thảm thiết nên mới nhanh chóng leo xuống, bây giờ trên tay vẫn còn đang cầm một con rắn. Cậu không biết giờ mình nên để rắn sang một bên không. Nhưng nếu Nhiễm Thuật biết căn phòng này cũng có rắn thì sẽ càng sợ hãi hơn.

Chờ Nhiễm Thuật tỉnh táo lại, Tùy Hầu Ngọc mới nói: “Tớ tìm thấy một ít manh mối ở bên trong nhưng không có đèn nên không đọc được nội dung. Với lại, tớ cảm thấy có thể chúng ta nhất định phải bò qua lối đi này, đi ra khỏi mê cung thì mới đến được nơi làm nhiệm vụ tiếp theo.”

Nói cách khác là bọn họ cần phải lần lượt bò qua toàn bộ mê cung thì mới lấy được tất cả manh mối.

Sau khi tìm được tất cả gợi ý, bọn cậu phải leo ra ngoài cùng nhau thì mới qua cửa được.

Hiện tại Nhiễm bỗng dưng cảm thấy ở tập đầu tiên mình nói rắn đáng yêu đúng khoác lác không biết ngượng mồm.

Mình không gặp phải rắn thì rắn mới đáng yêu.

Quan trọng là… trong bóng tối không biết khi nào rắn mới xuất hiện. Lỡ may nó bò vào ống quần cậu thì sao? Nghĩ mà nổi cả da gà.

Nhiễm Thuật nghĩ nghĩ rồi nói: “Tớ đi tìm manh mối với cậu.”

“Đừng.”

“Ngọc Ca, cậu tin tớ đi mà, tớ cố gắng một chút cũng được…”


“Không phải tớ không tin cậu mà là tớ cần ghi nhớ tất cả đường đi. Nếu như cậu đột nhiên lại gào lên thì tớ còn phải quay lại cứu cậu nữa. Điều này sẽ làm suy nghĩ của tớ bị rối loạn. Vì thế cậu cứ chờ ở đây là được rồi. Tớ thăm dò xong sẽ dẫn cậu đi.”

“Ừ… Cậu nói rất có lý. Vậy tớ sẽ không tạo thêm phiền phức cho cậu nữa.”

Tùy Hầu Ngọc lại nhảy vào đường hầm lần nữa, trên tay còn cầm con rắn đáng thương kia, đưa nó trở về đường hầm an toàn.

Việc thăm dò cần một khoảng thời gian. Quan trọng là Tùy Hầu Ngọc phải tìm manh mối trong suốt đoạn đường, rồi phải ghi nhớ đường đi mà không có ánh sáng.

Cậu chỉ có thể yên lặng nhớ phương hướng, hướng nào, bò bao nhiêu bước, đến đường cụt thì quay về.

Cứ lặp đi lặp lại như thế hơn bốn mươi phút, Tùy Hầu Ngọc mới hoàn thành lần thăm dò này. Cậu leo lên trên miệng hang rồi giơ tay với Nhiễm Thuật: “Tớ túm cậu lên.”

“Ừm.”

Tùy Hầu Ngọc dẫn đường ở phía trước, còn đẩy rắn sang hai bên, Nhiễm Thuật cẩn thận từng li từng tí bò theo phía sau cậu.

Đến nửa cuối quãng đường, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một ngọn đèn mờ mờ.

Lúc này Nhiễm Thuật mới để ý rằng cái thứ gọi là rắn còn sống trong đường hầm toàn là đồ chơi cả, chỉ là chúng được làm trông cực kỳ giống thật.

E rằng chỉ có mấy con lúc đầu là thật thôi. Sau khi hù dọa Tùy Hầu Ngọc hai lần vô tác dụng thì ekip chương trình đã thay thế bằng đồ chơi.

Leo ra khỏi đường hầm, việc đầu tiên Tùy Hầu Ngọc làm là ghép các manh mối mình đã tìm được lại với nhau.

Nhiễm Thuật cũng đi tới gần để xem sao, thấy Tùy Hầu Ngọc không giải thích gì mà chỉ yên lặng xếp các manh mối lại với nhau, sau đó mới chỉ chỉ nói: “Đây là một thời gian biểu.”

“Ồ…”

“Hình như thiếu một cái.”

Nhiễm Thuật nghiêm túc nhìn theo, đúng là nhìn không ra thật, lại không dám nói, sợ Tùy Hầu Ngọc nghĩ mình đần.

Ai ngờ lúc này Tùy Hầu Ngọc lại nhảy về phía đường hầm, nói: “Cậu chờ bên ngoài, tớ đi tìm tiếp.”

Nhiễm Thuật hơi do dự nhưng vẫn ở lại đây, tiếp tục nghiên cứu manh mối của bọn họ.

Thiếu chỗ nào cơ? Thiếu một góc trong này hả?

Tùy Hầu Ngọc bò vào đường hầm một mình lần nữa. Tìm tới một nơi vốn là đường cụt, cậu đẩy một cái cửa ngầm ra rồi thò ra nói với ekip chương trình: “Tôi muốn dùng đạo cụ lên đội đang tạm thời dẫn đầu, trừ đồng đội của tôi ra.”

Gián điệp Tùy Hầu Ngọc giấu giếm đồng đội để chiến đấu một mình. Cái giá của việc che giấu Nhiễm Thuật là Tùy Hầu Ngọc không có đặc quyền đến làm quen sân bãi trước.

Điều kiện kém như vậy nhưng Tùy Hầu Ngọc vẫn cảm thấy mình có khả năng giúp Nhiễm Thuật ôm về bốn cái huy chương như thường.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tùy Hầu Ngọc: Đơn giản như đang giỡn.

Bạn nối khố là phải cưng chiều. Đến lấy lại mặt mũi cho bạn nối khố nào.

Lời bài Một ngày tốt lành không phải lời gốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.