Bạn đang đọc Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em – Làm Sao Còn Không Hống Ta – Chương 22: Trạng Thái Thăm Đoàn
Biên tập: Maris
Chỉnh sửa: Hiểu Mịch┃Đọc kiểm: Chun
«Chương 021»
«Trạng thái: Thăm đoàn»
“A a a a, muốn Tang Hiến cơ!!”
Chương trình truyền hình thực tế chính thức khởi quay.
Chủ đề kỳ này là: Thoát khỏi đảo Tiên Dương.
Có lẽ do tài chính của ekip chương trình dồi dào, để tiết mục đạt chất lượng, đợt này không quay trong phòng mà quay tại một hòn đảo thật, bọn họ cần thoát khỏi hòn đảo này.
Nhiễm Thuật cảm thấy cậu và hai vị đồng đội rút thăm trúng ngay điểm khởi hành này là xúi quẩy nhất.
Nhiễm Thuật vẫn biết vừa bắt đầu là chương trình sẽ tung chiêu, nhưng đâu nghĩ sẽ hung ác tới mức này.
Lúc này, mắt cá chân của cậu được bị trói bằng một cái xích sắt. Cậu bị cố định phạm vi hoạt động, muốn mở xích chân thì phải mở được mật khẩu của xích sắt.
Đáp án mật khẩu ở dưới nước, đội của Nhiễm Thuật phải lặn xuống nước xem câu đố mới có được gợi ý.
Nhiễm Thuật nhìn quanh chỉ thấy mỗi một bộ đồ bảo hộ, thế là nhường đồ bảo hộ cho hai người khác: “Tôi biết bơi, để tôi xuống trước xem.”
Nói xong, cậu nhảy thẳng xuống nước.
Cậu mặc trang phục đơn giản, không hề mặc đồ lặn, động tác bơi lội trong nước lưu loát như một con sứa trôi nổi.
Động tác di chuyển trong nước làm vạt áo cậu hơi mở. Mỗi lần cậu bơi về phía trước vạt áo sẽ phập phều đóng mở.
Hai chân cậu đẩy ra gợn nước, tạo nên một làn bọt khí sáng long lanh, trôi nổi quanh người cậu.
Đây là một không gian nhỏ dưới đáy biển, xung quanh có cá bơi, có cảnh nền. Đoàn phim có thể ở bên kia kính thủy tinh quay lại hình ảnh và động tác lặn của cậu.
Cậu thấy một con cá đuối lớn bơi qua mình, thế là nhìn nó thêm vài lần.
Cậu thuộc lòng mánh lới của chương trình, cố tình bơi vòng quanh con cá đuối, quả thật tìm được gợi ý.
Cậu nhanh nhẹn nổi lên trên mặt nước, nói với đồng đội: “Hình như trên người con cá đuối có dãy số.”
Không biết ekip chương trình cố định trên thân cá bằng cách nào nhưng có lẽ không gây tổn hại, nếu không chắc chắn sẽ bị antifan bới móc.
“Dãy số gì đấy?” Người mẫu nam lai Aus cũng vừa lên bờ, vịn bờ quay đầu nhìn Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật nhìn hắn, lúc đầu chưa để ý lắm nhưng sau khi định thần lại, cậu lại nhìn hắn thêm mấy lần.
Aus rất trắng, giờ dính nước lại càng trắng hơn. Lúc này, mái tóc nâu đậm của hắn dính trên mặt và trán, gò má còn vương lại vài giọt nước óng ánh.
Thân hình của hắn cũng rất rắn rỏi, không kém Tang Hiến chút nào. Lúc này đây quần áo bị dính nước, màu da thịt lồ lộ.
Cái hình ảnh này… rất khó để một 0 như Nhiễm Thuật không nhìn thêm vài lần.
“Ầy…” Nhiễm Thuật có trí nhớ ngắn hạn, biết ngay rằng mình đã quên nội dung vừa thấy, cậu ngay lập tức lặn xuống nước để đọc lại lần nữa.
Dường như Aus biết Nhiễm Thuật rất kém ở khoản giải câu đố nên hắn cũng lặn xuống theo để xem thế nào.
Hai người bơi xung quanh con cá đuối một lúc lâu.
Nhiễm Thuật tập trung giải câu đố dưới nước, vì quá chuyên chú nên suýt nữa thì va vào tảng đá trang trí, may mà có Aus giúp.
Tuy nhiên cậu lại né tránh, cậu không thích người lạ đụng chạm vào eo của mình.
Khi gần xong, hai người nổi lên, Nhiễm Thuật lầm bầm: “Bốn người cùng làm bài. Theo thứ tự câu đúng là câu thứ nhất…, câu thứ tư cũng mọi người đều đúng.”
Cậu không tìm thấy gì để ghi lại, thế là dùng nước viết thẳng bên cạnh, sau đó tiếp tục lặn xuống lần nữa tìm gợi ý.
Khi lần nữa quay lại, cậu đã ghi chú: “Câu 27 và 29 hoàn toàn chính xác.”
Đồng đội mặc đồ lặn đi tới, hỏi: “Câu hỏi là gì?”
Cậu lặn xuống nước hai lần cũng chỉ tìm thấy đáp án bị loại trừ.
Nhiễm Thuật đáp: “Câu hỏi mà hai người đã đoán sai, đáp án chính là số thứ tự. Tôi thấy mật mã phải có sáu chữ số.”
Ba người đàn ông chỉ có thể tiếp tục tìm đáp án dưới nước.
Khi họ đã thống nhất được đáp án, ekip chương trình đưa cho họ một đạo cụ: Dây thừng.
Nhiễm Thuật nhìn đạo cụ, không ngừng oán thầm trong lòng: Chương trình lần này muốn dây thừng PLAY sao?
Nhân viên chương trình thông báo: “Có người đã sử dụng dây thừng với đội của các cậu. Bây giờ đội cậu cần trói chân hai người bằng dây này.”
Kỹ năng bơi của hai người mặc đồ bảo hộ không tốt lắm, phải ý chí lắm mới mò mẫm được trong nước.
Kỹ năng bơi của Nhiễm Thuật và Aus khá tốt, có thể kiểm soát cơ thể trong nước, thế nên hai người bị trói lại chỉ có thể là Nhiễm Thuật và Aus.
Lần xuống nước này cần sự phối hợp của Nhiễm Thuật và Aus, Nhiễm Thuật chỉ một hướng, Aus sẽ bơi cùng cậu về hướng đó, cùng nhau tìm kiếm gợi ý.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, Nhiễm Thuật đã mệt đến bã người, lúc bám vào bờ vẫn còn lẩm bẩm gợi ý trong miệng.
Dường như Aus muốn lại gần để đỡ cậu nhưng Nhiễm Thuật từ chối: “Tôi ổn.”
Lúc này, cậu nhìn thấy Lưu Huân và hai đồng đội xuất hiện bên ngoài cửa kính.
Nhiễm Thuật rất mệt nên không lại chào hỏi.
Lưu Huân không rời đi ngay mà tìm một chỗ có thể nói chuyện với Nhiễm Thuật, hô to về phía cậu: “Anh Nhiễm, tình huống bên anh sao rồi?”
“Tôi ngâm nước đến sắp trương lên mà cậu còn khích bác gì? Nhiễm Thuật hỏi không ra hơi.
“Em còn phải tìm gợi ý trong đống rắn nè, hơi sợ một chút, cảm giác… Aish, thôi không nói nữa, nhưng cũng không đến nỗi mệt như các anh.”
“Bây giờ tôi cảm thấy rắn rất đáng yêu, rắn thì có ý xấu gì được chứ?”
“Cho em xem gợi ý đi, em xem thử em giúp được gì không.”
Nhiễm Thuật nói một lượt những gợi ý họ đã tìm thấy, Lưu Huân bấm đốt ngón tay như đạo sĩ, nói: “Anh Nhiễm, không phải tìm tất cả đâu, khả năng còn lại không nhiều. Anh thử lần lượt những số em nói đi.”
Ngay lập tức, Nhiễm Thuật leo lên bờ, chân co ro cả lại. Cậu thử lần lượt những số Lưu Huân cho, đến lần thứ bảy thì mật mã đã được giải.
Đội ba người của Nhiễm Thuật reo lên một tiếng.
Lưu Huân nhìn Nhiễm Thuật cười ra tiếng, nói: “Anh nhanh đi mặc quần áo vào đi, gầy như khỉ rồi kìa.”
Nhiễm Thuật vừa định cảm ơn thì nghe thấy Lưu Huân chê mình, chỉ có thể đáp lại: “Nể tình cậu giúp tôi giải đố, tôi sẽ không cãi cậu trong mười phút, mười phút sau đó thì đừng có chọc tôi.”
“Cảm ơn anh Nhiễm đã nương tay.”
Lưu Huân rời đi, lờ mờ nhìn thấy Aus đưa tay ra đỡ Nhiễm Thuật, cậu ta mím đôi môi mỏng lại.
Mãi đến khi Nhiễm Thuật hất tay Aus ra, cậu ta mới trở lại trạng thái có nụ cười nhẹ.
*
Đến lúc tập hợp, đội của Nhiễm Thuật là đội xuất hiện cuối cùng.
Ba gợi ý khác đã bị chọn, đội của Nhiễm Thuật chỉ có thể chọn cái còn lại.
Nhiễm Thuật nhìn lại yêu cầu, rồi ngẩng đầu nhìn về cây cầu dài cách đó không xa, biểu cảm dần trở nên nặng nề.
Lần này e là không thể che giấu được nữa.
Trong ký ức của cậu, ba cậu xốc nách cậu lên, đưa cậu ra khỏi tòa nhà, điên tiết hét rống với cậu: “Mẹ mày không nên thân, mày cũng không nghe lời, mày tốt nhất nên chết đi. Chúng ta cùng chết, chấm dứt hết đi.”
Trong nháy mắt cảm giác sợ hãi ập đến khiến cậu run rẩy hết cả người.
Cậu đứng yên một chỗ mà nhìn, cũng thường thôi chả sao cả. Nhưng khi tưởng tượng mình sẽ rơi xuống, cậu vẫn thấy sợ.
Như thể — cậu thật sự sẽ chết.
Người nhà của cậu muốn cậu chết.
Lưu Huân lại gần nhìn yêu cầu của đội Nhiễm Thuật, khẽ cười nói: “Nhảy cầu thôi mà, anh Nhiễm làm được mà.”
Gợi ý này rất khó, đội họ cần leo lên thuyền để tìm gợi ý, thế nhưng chẳng có cách nào lên được thuyền, chỉ có thể thông qua nhảy cầu buộc dây thừng, sau khi ổn định độ rơi rồi thì cố mà nhảy lên trên thuyền.
Ngược lại, Aus không để ý nhiều, ra hiệu hắn có thể thử đầu, khi hắn thành công lên được thuyền và cởi bỏ bảo hộ, có thể đón hai đồng đội khác.
Nhiễm Thuật chỉ có thể theo hai đồng đội khác leo lên bục nhảy.
Nhiễm Thuật đứng bên cạnh bục nhảy nhìn thoáng xuống, lập tức lui về sau mấy bước.
Cậu không muốn nhảy…
Thế nhưng hai người cùng đội đã lần lượt nhảy hết, nếu cậu không nhảy theo sẽ làm chậm tiến độ đồng đội chèo thuyền đi tìm gợi ý.
Cậu chỉ còn cách để nhân viên công tác mặc thiết bị bảo hộ lên cho, rồi lại nhìn xuống dưới, rề rà chuẩn bị.
Lúc này Lưu Huân cách đó không xa hỏi han: “Anh Nhiễm, có cần em tiễn anh một đoạn không?”
Nhiễm Thuật bực bội gắt gỏng: “Sao cậu không lo làm nhiệm vụ của cậu đi? Mau dẫn đồng đội trốn thoát đi!”
“Nhiệm vụ bên này của em cũng gần xong rồi, giờ em chỉ cần quan sát xem ai là gián điệp nữa thôi.”
Nhiễm Thuật chỉ có thể hít một hơi thật sâu, nhảy bằng niềm tin.
Tiếc là, dù có chuẩn bị tâm lý xong xuôi, trong khoảnh khắc thực sự rơi tự do ấy, sự phòng bị trong lòng cậu vẫn bị sụp đổ, liều mạng hét: “A a a, đậu má, cần Tang Hiến cơ!! A a a, Tang Hiến ơi!”
Cậu kêu nẫu hết cả ruột, mất luôn cả tiếng, sai luôn cả điệu.
Dù là Lưu Huân đang xem hay cùng đội đang chờ cậu đều không thể nghe hiểu.
Lưu Huân tới gần đồng đội hỏi thăm: “Nghe ra không? Anh ấy hét cái gì đó?”
Muốn đi lên*? Đi lên đâu cơ?
(*)
Người trong đội cậu ta đáp: “Chắc là la tôi muốn đi lên thôi.”
“Ô…” Lưu Huân không thèm để ý, tiếp tục làm nhiệm vụ phụ của mình.
Với sự trợ giúp của đồng đội, Nhiễm Thuật hốt hoảng đáp xuống thuyền.
Sau khi ngồi vững mới bắt đầu nghĩ lại, có phải vừa rồi cậu gọi tên Tang Hiến không?
Thế này khác gì đang tự phơi bày tình cảm và xu hướng tính dục của cậu chứ?
Không đúng, cậu hiện đang độc thân, cậu với Tang Hiến còn chưa làm lành mà.
Ngay lúc cậu còn đang tự hỏi làm sao để xã giao với ekip chương trình, xóa đoạn ghi hình vừa rồi, đồng đội vừa chèo thuyền vừa nói: “Màn la hét vừa rồi của cậu chắc phải tắt âm, chửi thề luôn rồi, cơ mà đoạn sau nói cái gì thế? Nghe không rõ.”
“À… là chửi thề theo vần, gớm lắm ghê lắm, nhất định phải tắt âm.”
“Không hổ danh là tiết mục tắt âm nổi tiếng.”
Giả như người ngoài không nghe được thì cậu vẫn rất lo lắng, chờ ghi hình xong cậu phải thương lượng với đoàn làm phim một chút, nghĩ cách xóa đoạn kia đi.
Bằng không, nếu đội kỹ thuật phân tích ra tên Tang Hiến thì sẽ rất phiền phức.
*
Kết thúc một ngày quay, Nhiễm Thuật mệt mỏi, quấn thảm ngồi nghỉ một bên.
Lưu Huân đã thay xong quần áo bình thường đi ra. Lúc đi ngang qua Nhiễm Thuật còn hỏi: “Anh Nhiễm, nghe nói anh bị bế công chúa sau đó lộn ngay xuống hả? Không hổ là anh.”
“…” Nhiễm Thuật không muốn nói chuyện.
Sau khi bọn họ chèo thuyền, còn có một nhiệm vụ leo núi nữa.
Nhiễm Thuật nghĩ rằng cơ thể của mình khá linh hoạt nên chủ động đeo thiết bị vào, trèo lên tìm gợi ý.
Đáng tiếc là giữa đường trượt chân nên bị rớt xuống một đoạn. Cậu để ý rằng Aus đang chạy tới để đỡ cậu, tất nhiên đỡ được sẽ là tư thế ôm công chúa.
Nhiễm Thuật là ai cơ chứ?
Cậu tập cái này rồi.
Lúc đó cậu lộn một cái để tránh sự giúp đỡ của Aus, sau đó bị mắc trên dây. Nhân viên công tác phải gỡ mãi mới ra.
Nhiễm Thuật cảm thấy hơi khó chịu.
Thật ra trên người cậu có đồ bảo hộ nên có rơi xuống cũng không sao, Aus hơi năng nổ quá rồi.
Sự chủ động này khiến Nhiễm Thuật nghi ngờ rằng Aus có mục đích gì đó, hoặc cố tình thu hút sự chú ý của cậu.
Nhưng mà cậu đã dẹp ý nghĩ đó đi rất nhanh, có khi do cậu nghĩ xấu cho người khác thôi chứ người ta cũng có ý tốt.
Lưu Huân không nói gì nữa, nhắc nhở một câu: “Tối còn phải đi liên hoan đấy, anh nhanh đi thay quần áo đi.”
“Ừ.” Nhiễm Thuật đứng dậy, đi thay quần áo với Tiểu Tề.
Lưu Huân nhìn cậu rời đi, hỏi trợ lý của mình: “Sao đến giờ Nhiễm Thuật vẫn chỉ có một cậu trai trẻ đi cùng vậy?”
“Nghe nói là Nhiễm Thuật rất khó hầu hạ, chỉ có tên nhóc kia mới chịu được.”
“Làm sao mà khó hầu?” Nói như thể người cậu ta quen không phải Nhiễm Thuật vậy.
“Thì là nghe nói tính tình kém.”
“Hổ giấy thôi, chỉ được cái mạnh miệng để che đậy tất cả.”
Trợ lý của cậu ta không dám tiếp câu này.
Lưu Huân lại chỉ Aus: “Còn lai lịch của tên người mẫu bóng bẩy kia là sao?”
“Không có tên tuổi gì, chắc là người mới.”
“À.”
*
Nhiễm Thuật ngồi trước bàn ăn, điên cuồng nhắn tin cho Tang Hiến: Anh có liên hệ với đoàn làm phim không? Có xóa đoạn kia đi được không?
X: Ừ, anh đang xem.
R.S: Xem cái gì?
X: Xem em gọi tên anh.
Nhiễm Thuật ném điện thoại lên mặt bàn, thầm mắng một câu.
Sao lại lỡ mồm gọi tên con hàng này chứ?
Hô tên Ngọc Ca cũng được cơ mà!
Lúc này, Aus giơ chén rượu lên mời Nhiễm Thuật: “Anh Nhiễm, lần này không thể giúp cậu nhận huân chương, trong lòng tôi rất tiếc. Tôi mời cậu một chén nhé.”
Nhiễm Thuật ngẩng đầu về phía Aus, chần chừ một lúc nhưng vẫn uống chén rượu này.
Aus ngồi luôn bên cạnh Nhiễm Thuật, giúp cậu rót rượu rồi đặt trước mặt cậu, hỏi thăm: “Bình thường anh Nhiễm hay bơi lội lắm ạ?”
“Tôi không thích uống rượu.” Nhiễm Thuật trả lời dứt khoát.
“À, có lỗi quá.” Aus không cố nài nữa nhưng lại hỏi: “Anh Nhiễm, có thể thêm bạn Wechat với tôi không?”
“Thêm hay không cũng có khác gì đâu.” Dường như Lưu Huân đã nghe thấy bọn họ trò chuyện được một lúc, chen vào nói: “Dù sao cậu nhắn tin anh ấy cũng không trả lời.”
Aus thấy Lưu Huân trò chuyện cùng mình, chỉ gượng cười một tiếng mà không đáp lại câu nào.
Nhưng mà trên tay hắn vẫn cầm chén rượu, dường như đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến Nhiễm Thuật uống thêm mấy chén nữa. Cho dù Nhiễm Thuật không say thì vẫn có thể dàn xếp mấy hành động thân mật với Nhiễm Thuật để người quay phim ghi lại hình ảnh hai người.
Ai ngờ, đúng lúc này Nhiễm Thuật đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ông chủ của tôi đến, đang đi gặp đạo diễn. Tôi đến xem sao.”
Nhiễm Thuật nói xong, cầm điện thoại đi nhanh ra ngoài.
Gần đây, những lần Tang Hiến đến gặp cậu quang minh chính đại đều là lấy tư cách sếp của Nhiễm Thuật.
Aus nhìn Nhiễm Thuật rời đi thì ngạc nhiên, cố ý hỏi: “Anh Nhiễm còn quay lại không?”
Lưu Huân nhấp một ngụm rượu, quay về phía Aus cười híp mắt, trả lời hộ Nhiễm Thuật: “Anh ấy á hả? Ai biết được, thoắt ẩn thoắt hiện.”
Aus nhìn chén rượu của mình một lát rồi mới giật mình, nhắn tin cho người đã liên lạc với mình.
Lúc này, Lưu Huân lại hỏi hắn: “Làm người mẫu khó nổi tiếng lắm à? Phải dính vài vụ bê bối mới thu hút được sự chú ý phải không?”
“Hả?” Aus ngạc nhiên.
“Phải chọn đúng người cơ, nếu như chọn sai, ví dụ như là Nhiễm Thuật kia, dễ ăn chửi không vào giới được lắm. Những người bị anh ấy chửi đến giờ vẫn chưa chuyển mình được đâu.”
“…” Aus không trả lời.
*
Nhiễm Thuật đẩy cửa vào phòng, còn chưa nhìn rõ bên trong ra sao đã bị ôm vào ngực, tiếp theo đó là một nụ hôn.
Không cần nói, cũng không cần nhìn. Lúc người ấy ôm cậu, Cái ôm của người ấy, mùi hương của người ấy, cậu đã quá quen rồi.
Cậu rất hợp tác hôn lại người này, giơ tay ôm lấy vai Tang Hiến, thậm chí còn kiễng cả chân lên, trông còn chủ động hơn anh.
Một lúc sau, Tang Hiến buông cậu ra.
Cậu ôm vai Tang Hiến hỏi: “Đạo diễn đâu? Không phải anh nói là đến gặp ông ta sao?”
“Ông ta gặp anh thì rất hào hứng, còn về xe lấy tài liệu chương trình sắp tới của đài kia, hình như muốn anh đầu tư.”
“Anh có thể sắp xếp cho em vị trí thành viên không?”
“Chỉ cần em thích.”
Hai người ngồi trong phòng, Nhiễm Thuật bắt đầu kiểm tra có camera không.
Hình như Tang Hiến hiểu suy nghĩ của cậu, anh nói: “Không có đâu, anh xem qua rồi.”
“Vâng.”
Không lâu sau, đạo diễn đi tới đây, tỏ ý rằng có thể tắt âm đoạn ghi hình của Nhiễm Thuật, đánh lạc hướng rằng đó là một đoạn chửi mắng thô tục của Nhiễm Thuật.
Nghe được kết quả này, Nhiễm Thuật nhẹ nhõm hết cả người.
Tuy nhiên lúc cậu cầm điện thoại lên, là tin nhắn đến của Lưu Huân: Anh Nhiễm, ông chủ của anh tên là Tang Hiến hả?
Lưu Huân: Quay phim với em đi.
Nhiễm Thuật: “…”